Chương 1214 : Đã Định Sẵn
Chương 1214: Đã Định Sẵn
P5092 nói:
"Hiện giờ chúng ta hủy đi căn cơ là những người trẻ tuổi của họ. Khi gia chủ hai tộc biết được chắc chắn sẽ tuyệt vọng, ai biết khi đó họ có phóng thích ra lực lượng gì đó không.”
Trong chiến tranh, một quan chỉ huy ưu tú không chỉ cân nhắc phải đả kích và khiến kẻ địch suy yếu thế nào mà còn phải xem binh sĩ hậu phương, đường tiếp tế ra sao. Hơn nữa còn không được bỏ qua nhân tâm.
Tuy Vu Sư sống an nhàn sung sướng đã quen, nhưng họ cũng có kiêu ngạo của riêng mình.
Không ai xác định được trong tuyệt cảnh, Vu Thuật được truyền thừa vừa cổ xưa lại thần bí này có thể bộc phát uy lực thế nào.
Chu Nghênh Tuyết nhíu mày:
"Nên làm thế nào đây?"
P5092 bình tĩnh:
"Trong tuyệt vọng còn có thể phóng xuất lực lượng, đó là vì trong lòng họ còn có một tia hi vọng. Chỉ cần tốc độ Thiếu soái đủ nhanh, trước khi năng lượng Vu Sư bộc phát, phá hủy hết thảy hy vọng là được.”
Người phụ trách điều chỉnh thiết bị liên lạc của P5092 thầm nghĩ, từ lúc trưởng quan P5 tới Tây Bắc, nói chuyện ngày càng nhiều.
...
Nhâm Tiểu Túc lãnh tĩnh quan sát chiến trường, không biết vì sao, càng nguy hiểm, hắn sẽ càng lãnh tĩnh.
Tại Cảnh Sơn là thế, tại Lạc thành cũng thế, tại Thánh Sơn cũng không thay đổi. Lúc này, trong thiên quân vạn mã càng như vậy.
Vừa rồi Trương Tiểu Mãn đã chỉ hắn hướng rút lui của gia chủ Tudor nhưng chưa kịp xác nhận thì trang viên, Normand và Tudor đã phát nổ làm ảnh hưởng đến hệ thống truyền tin.
Nhưng tin tốt là, Kỵ Sĩ chưa từng thấy qua cảnh bom nổ bên cạnh họ gần phân nửa đều lâm vào trạng thía bối rối.
Trong vương quốc Vu Sư, Vu Sư rất tự hào vì được thần linh chiếu cố, là Kỵ Sĩ của họ cũng chẳng khác là bao. Giờ này khắc này, vụ việc khó có thể lý giải trong quan niệm của họ đã xảy ra.
"Hướng 11 giờ!"
Nhâm Tiểu Túc giận dữ hét lên trong chiến trường:
"Nắm bắt cơ hội, đột phá!"
Trong chớp mắt, lấy lão Hứa làm đầu, cánh quân đột kích chuyển hướng, Hắc đao đi tới đâu, nơi đó máu chảy thành sông.
Người ngã ngựa đổ, 22 T5 chẳng khác nào bánh xe, nghiền ép kẻ địch trên mặt đất.
Khi vũ khí đã dùng hết, T5 liền dùng thứ hữu dụng nhất là thân thể và nắm đấm của mình để chiến đấu.
Trong công ty Hỏa Chủng, T5 được xưng là con cưng của trời.
Giống như P5092 từng nói, không phải ai cũng có tư cách trở thành T5, thuốc cải biến gien có thể giúp ngươi đạt tới thành tựu nhưng gen đã được quyết định từ khi vừa sinh ra.
Cho nên, từng T5 trong công ty Hỏa Chủng đều là bảo bối, mỗi người trong số họ đều được tạo ra vì chiến tanh, mỗi người đều là cỗ máy chiến đấu chân chính.
Khi bọn họ dùng hết đạn dược, bọn họ lại điên cuồng vứt bỏ vũ khí của mình, cướp đoạt vũ khí của kẻ địch.
Kẻ địch không cách nào đối kháng với sức mạnh của T5 khi bị cướp đoạt bội kiếm, sau đó T5 đâm trường kiếm vào khe hở khôi giáp của kẻ địch.
Trong số Kỵ Sĩ Đoàn của Tudor và Normand có Vu Sư lẫn trong đó. Khôi giáp nặng nề lại cứng cỏi, muốn dùng đao tấn công căn bản là không thực tế.
Nếu là binh sĩ bình thường dùng vũ khí lạnh đối địch với bọn họ, e rằng phải mất sức chín trâu hai hổ mới có thể giết họ.
Nhưng T5 càng thêm linh hoạt và bá đạo hơn so với trong tưởng tượng. Đối với năng lực điều khiển thân thể, họ đã đạt đến năng lực siêu phàm thoát tục.
Đương nhiên, T5 hoàn toàn có thể lấy sức một người đánh chết kỵ binh, nhưng những người này là cỗ máy chiến tranh chân chính. Nếu có thể được, họ nhất định sẽ dùng cách tiêu hao thể lực ít nhất để tạo ra sát thương lớn nhất.
Trong chiến tranh, không ai biết chiến thắng và tử vong khi nào sẽ tới, vì thế bọn họ phải giữ lại lực lượng để ứng phó hết thảy nguy hiểm.
Ở nơi xa, một T5 cầm kiến cứng rắn đâm vào cổ của Kỵ Sĩ thông qua khe hở trọng giáp, cắm đối phương như đóng đinh xuống đất.
Một kiếm này vô cùng tinh chuẩn, lưỡi kiếm 0.3 milimet xuyên qua khe hở khôi giáp, chẳng khác nào ngư dân dùng cọc đâm cá dưới biển vậy.
Ngay sau đó, T5 rút bội kiếm bên hông Kỵ Sĩ đã chết ra, tiếp tục tìm kiếm kẻ địch tiếp theo!
Một loạt động tác nối liền liên tục!
Trong quá trình chiến đấu, thỉnh thoảng các T5 chạm mắt nhau, họ thấy được sự cuồng nhiệt đã lâu chưa có trong mắt đối phương.
Loại chiến đấu sướng khoái lâm li này dù đối mặt với quân đoàn viễn chinh họ cũng chưa từng có. Ký ức về cuộc chạy trốn kia như tan thành mây khói, cứ như bảo kiếm lần nữa được đánh bóng, tỏa ra ra hào quang!
Chỉ là, thể lực T5 không phải vô hạn. Họ đuổi theo Nhâm Tiểu Túc xung phong liều chết gần 40 phút. Lúc này họ phải bảo vệ mật chìa khóa chi môn ở phía sau, cơ mà khí tức của họ cũng đã dần trở nên hỗn loạn.
Dần dà, động tác mọi người không còn tinh chuẩn như trước, thậm chí thỉnh thoảng cũng sẽ thất thủ.
Nhưng vào một khắc này, Nhâm Tiểu Túc cùng lão Hứa dẫn đầu bỗng nhiên ngừng lại, đám T5 mờ mịt nhìn theo, họ nghe được Nhâm Tiểu Túc nói:
"Nghỉ ngơi năm phút đi, chú ý hô hấp tần suất cùng hoạt động tay chân, đừng để axit lactic chồng chất quá nhiều trong cơ bắp, đừng để tốc độ tim đập hạ quá thấp!"
Sau đó, Nhâm Tiểu Túc đứng ở chỗ cũ bắt đầu điều chỉnh hô hấp, tần suất hô hấp được bảo trì theo tiết tấu cố định. Các chiến sĩ T5 đều từng được huấn luyện, cho nên bọn họ hiểu rõ việc này sẽ giúp kích thích bài tiết hoóc-môn trong thân thể, như vậy sau khi tu chỉnh, sức chiến đấu của mọi người mới không bị hạ thấp.
Hô hấp, chính là mấu chốt quan trọng trong chiến đấu.
Thế nhưng, trong lòng cách T5 vẫn có phần bất định, bên cạnh họ còn mấy vạn kẻ địch, cứ đứng bên trong quân địch nghỉ ngơi như vậy thật sự không có chuyện gì sao?
Nhưng khi các T5 ngắm nhìn bốn phía, những địch nhân kia thật sự không ai dám nhân cơ hội này tới gần.
Đám Kỵ Sĩ vừa mới trấn an ngựa xong lại tiến tới vây công Nhâm Tiểu Túc dường như có chút bối rối, họ không biết vì sao những cỗ máy chiến tranh này lại đột nhiên dừng lại, là nỏ mạnh hết đà, hay đang chờ đợi viện quân?
Nhưng dù thế nào đi nữa, các Kỵ Sĩ này vẫn không dám tiến lên thăm dò!
T5 yên lặng nhìn bóng lưng Nhâm Tiểu Túc ở phía trước, thiếu niên thong dong yên lặng điều chỉnh hô hấp trong chiến trường chẳng khác nào một vị thần!
Mười bước quanh người thiếu niên không có địch nhân, như đang ở trong một lĩnh vực riêng vậy.
Giờ khắc này, rốt cục bọn họ cũng hiểu, vì sao trưởng quan P5 lại đi theo một thiếu niên tới Tây Bắc.
Giờ khắc này, bọn họ rốt cục mới hiểu vì sao những chiến hữu ở chiến lữ số sáu kia lại sùng kính đối phương như thế!