Chương 1216 : Kết Thúc Một Thời Đại
Chương 1216: Kết Thúc Một Thời Đại
Thanh âm gia chủ Tudor lạnh lùng vang lên:
"Kỵ Sĩ Đoàn Tudor đâu rồi? Sao lại để kẻ địch tiếp cận thần linh của các ngươi? Ngăn họ lại cho ta! Trận chiến này, ta dùng vinh dự gia tộc Tudor hứa sẽ cho các ngươi đất phong, trở thành Vu Sư một phương, công huân được đời đời thừa kế!”
Lời này vừa nói ra, các Kỵ Sĩ lập tức điên cuồng, trở thành Vu Sư là giấc mộng của bất kỳ người nào tại vương quốc Vu Sư, huống chi còn có thể truyền thừa!
Phải biết, Mai Qua dù may mắn cũng không thể truyền thừa cho con nối dõi!
Thế nhưng... Người chết thì trở thành Vu Sư có ích gì!
Ngay sau đó, gia chủ Tudor lạnh lùng nói:
"Sợ chiến chạy trốn, liên lụy tam tộc!"
Gia tộc Tudor đã gây dựng sức ảnh hưởng hơn hai trăm năm, các Kỵ Sĩ Tudor lại không thể xuyên đến tương lai để nhìn xem ai là người thắng, vì thế chỉ có thể liều mạng để bảo vệ người nhà của mình.
Nhâm Tiểu Túc ở đối diện chiến trường nhíu mày, hắn vừa thấy được thân ảnh gia chủ Tudor, kết quả lại bị tường băng ngăn trở.
Phía sau tường băng, kiệu của Tudor cực kỳ rêu rao, Nhâm Tiểu Túc thử mở Ám Ảnh Chi Môn vung đao chém tới kiệu, thế nhưng một đao này lại chẳng chém được gì.
Nhâm Tiểu Túc đã hiểu, đối phương không còn trên kiệu nữa.
Số Kỵ Sĩ tinh nhuệ còn lại của Tudor bắt đầu hung hãn không sợ chết xông tới khiến Nhâm Tiểu Túc ê hết cả da đầu.
Quả nhiên, để lão già Tudor này tỉnh lại sẽ đem tới x di chứng thân ảnh. Nếu tốc độ giết gia chủ Normand của hắn nhanh hơn một chút sẽ không đến mức rơi vào loại hiểm cảnh này.
Lấy Nhâm Tiểu Túc làm hạch tâm, chiến tranh tiếp tục diễn ra, Nhâm Tiểu Túc điên cuồng đuổi theo gia chủ Tudor đang bỏ trốn.
Vô số hàn băng lan ra nhằm ngăn cản Nhâm Tiểu Túc, bất quá tuy hàn băng thanh thế kinh người nhưng Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ ràng sau khi ngất đi rồi tỉnh lại, đối phương không còn trong trạng thái toàn thịnh nữa.
Hơn nữa, số trận pháp huyết kế kia đã tiêu hoa không ít ý chí tinh thần của đối phương. Mà gia chủ Tudor còn là lão già trăm tuổi, mặc kệ Vu Thuật của đối phương cao thâm cỡ nào cũng phải tuân theo quy luật sinh lão bệnh tử tự nhiên.
Trên thế giới này, chỉ có hai người không tuân theo quy luật này, một là Nhâm Tiểu Túc, hai là Nhan Lục Nguyên!
Tương lai, có thể còn có cả Dương Tiểu Cận nữa.
Khi Nhâm Tiểu Túc biết bản thân từng ngủ say hơn hai trăm năm, hắn đã đưa ra quyết định, trong điều kiện chữa trị cho phép, hắn muốn ghép cốt tủy của mình cho Dương Tiểu Cận.
Mà bây giờ không phải lúc nói tới những chuyện kia, Nhâm Tiểu Túc đối mặt với tầng tầng bao vây của Kỵ Sĩ Tudor, hắn bỗng có cảm giác chém giết mãi không hết.
Đạn súng máy hạng nặng ở phía bên La Lam đã hết, dù Nhâm Tiểu Túc có mang theo kho đạn, họ cũng cần thời gian lắp đạn.
Nhâm Tiểu Túc nghe được tiếng hít thở ồ ồ ở phía bên phải của đại lừa dối, mà phía sau hắn, các chiến sĩ T5... Cũng dần kiệt lực.
Có nên bỏ cuộc không?
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày, hắn thử dùng Ám Ảnh Chi Môn ném lựu đạn về nhiều phía nhưng không biết gia chủ Tudor đang ở đâu thì chẳng để làm gì.
"Trương Tiểu Mãn, có thể tìm được vị trí của gia chủ Tudor không?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Trương Tiểu Mãn lo lắng nói:
"Ta không tìm được hắn. Thiếu soái, hắn cứ như biến mất vậy.”
Không phải biến mất, mà việc đối phương không ngồi trên kiệu khiến Trương Tiểu Mãn mất đi căn cứ tìm kiếm đối phương.
Trên chiến trường là vô số Kỵ Sĩ giống nhau như đúc, ngay cả chiến mã cũng vậy, trừ phi có Vương Uẩn ở đây, bằng không không ai có thể tìm ra gia chủ Tudor từ trong đám người này!
Chiến trường không ngừng lệch về hướng bắc, mặc dù phía nam cũng có binh sĩ chủ lực liên tục được điều đến chiến trường, nhưng bị chặn lại bởi tàn quân của Normand, điều này giúp Kỵ Sĩ Đoàn Tudor có thể vây giết Nhâm Tiểu Túc mà không có áp lực gì.
"Bỏ qua đi Thiếu soái… "
P5092 nói:
"Cho dù không tìm ra hắn thì trận chiến tranh này chúng ta cũng sẽ thắng lợi."
Sắc mặt Nhâm Tiểu Túc dần ngưng trọng, tìm không được gia chủ Tudor thì chiến lữ số sáu sẽ còn nhiều binh sĩ phải chết ở nơi tha hương.
Liền vào lúc này, Trương Tiểu Mãn bỗng hô lên:
"Thiếu soái! Thiếu soái! Phương bắc chiến trường đột nhiên xuất hiện một đám người kỳ quái!"
"Kỳ quái?"
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói.
"Đúng, đám người này mặc đồ rách nát, chẳng khác nào ác quỷ bò lên từ dưới lòng đất, sắc mặt trắng xám, còn có người lưng còng, cũng không biết là chuyện gì… "
Trương Tiểu Mãn miêu tả.
Giờ khắc này, mấy chục miệng cống bị người đẩy lên, một bàn tay cầm đao vươn lên cắt đùi ngựa, ngựa đột nhiên bị tập kích không cách nào đứng vững đã ngã xuống.
Vô số Kỵ Sĩ Tudor rớt xuống ngựa. Người có hình xăm ngoi lên khỏi lòng đất, ấn ký chu sa đỏ như rực sáng giữa trán Thủ Hộ Giả dưới lòng đất. Họ hung hãn không sợ chết chiến đấu với Kỵ Sĩ Tudor.
Nếu đánh không lại, họ sẽ kéo Kỵ Sĩ xuống đường cống ngầm, nơi này có rất nhiều cư dân dưới lòng đất chờ đợi, một khi có Kỵ Sĩ nào rơi xuống cống thoát nước, người đó sẽ bị bốn năm người nhào tới chém giết.
Những người này chém giết theo bản năng, dùng cừu hận và phẫn nộ chèo chống, cừu hận cùng phẫn nộ vô biên cùng với một tia hy vọng đang ngày càng lớn lên trong lòng họ.
Nếu thế giới này vẫn nguyện ý cho bọn họ cơ hội kéo dài hơi tàn, đi xem phong cảnh trên mặt đất một chút, họ nguyện ý dùng chút dũng khí cuối cùng này để đổi lấy.
Đây là dũng khí cuối cùng.
Ở phương bắc, Trần Tửu cầm Chân Thị Chi Nhãn màu vàng niệm chú ngữ, hắn ra sức đưa bàn tay đặt trên mặt đất.
Chỉ thấy gạch xanh như sóng biển ào về phía Kỵ Sĩ Đoàn, phàm là những người bị cơn sóng gạch xanh đánh tới đều văng lên trời!
Trần Tửu vì giấu kín thân phận nên rất ít khi xuất thủ, rất nhiều người như sắp quên mất, có một vị trưởng bối từng nói, hắn là thiên tài Vu Thuật trăm năm khó gặp của Thánh Đường.
Nhâm Tiểu Túc yên lặng nhìn hết thảy, sau đó đột nhiên nở nụ cười. Hắn quay đầu nhìn về phía đại lừa dối, La Lam, T5:
"Chuẩn bị xong chưa?"
Không chờ mọi người đáp lại, hắn đã nghe tiếng của Vương Uẩn trong tai nghe:
"Thiếu soái, ta đã trở về."
Hai mắt Nhâm Tiểu Túc sáng lên, hắn quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào, người đứng trên đài quan sát đã là Vương Uẩn, mà Trương Tiểu Mãn thì tiếp tục dẫn dắt binh sĩ chủ lực tiến công đi.
"Ngươi vừa mới truy sát Vương Văn Yến hẳn đang rất mệt mỏi. Sao không nghỉ ngơi một chút… "
Nhâm Tiểu Túc cười nói.
Vương Uẩn:
"Ta phải giúp Thiếu soái tìm ra người ngươi muốn giết!"
Trong lúc nói chuyện, Vương Uẩn giơ kính viễn vọng quan sát chiến trường, Nhâm Tiểu Túc không thúc giục, bởi vì từ trước đến nay Vương Uẩn chưa bao giờ để hắn thất vọng!
"Thiếu soái, hướng 10 giờ cách ngươi 300 mét, còn lại phải dựa vào ngươi rồi!"
Vương Uẩn hô.
Nhâm Tiểu Túc phấn khởi nhìn về phía các chiến sĩ T5 quát:
"Giúp ta một tay!"
Các chiến sĩ T5 ngầm hiểu ý, dùng cánh tay tạo thành một cái kiệu, Nhâm Tiểu Túc đạp lên:
"Lên!"
Trong chớp mắt, tất cả T5 đồng thời phát lực, ném Nhâm Tiểu Túc lên cao.
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc là sự bình tĩnh trước giờ chưa từng có.
Trong chớp mắt hắn bay lên không trung này, vô số ánh mắt hướng về phía hắn.
Cả đêm chiến đấu đau khổ, phía xa, một vòng sáng dâng lên tựa như đèn tụ quang.
Mà Nhâm Tiểu Túc lại là vai chính trên sân khấu.
Nhưng những việc này không có gì quan trọng với Nhâm Tiểu Túc.
Hắn chỉ cần...bình tĩnh!
Tựa như Dương Tiểu Cận vô số lần nhắc nhở hắn, khi thân thể và ý chí của ngươi cùng hướng về một phía, chìa khóa mở ra mọi thứ chính là… hô hấp!
Trên mặt đất, gia chủ Tudor ngụy trang thành Kỵ Sĩ vô thức quay đầu lại, nhìn lên trời, vừa hay lại thấy thiếu niên đang cười lạnh nhìn mình từ trên không trung.
Một khắc cuối cùng, đoàn tàu hơi nước xấu hiện như đến từ thiên quốc.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc không muốn dùng nó như vũ khí, hắn chỉ muốn dùng nó để mượn lực thôi!
"Tồi Thành!"
Nhâm Tiểu Túc một cước đạp lên đầu tàu, cả người như một viên đạn bắn về phía gia chủ Tudor, đoàn tàu hơi nước theo đường ray đáp xuống đất.
Gia chủ Tudor không kịp đọc chú ngữ, cũng không kịp cầu xin tha thứ, chỉ có thể nhìn từ thiếu niên trên trời giáng xuống.
Con ngươi thiếu niên màu đỏ, Hắc Đao như sấm sét giáng xuống.
Kể từ hôm nay, một đao này chấm dứt thời đại huy hoàng của vương quốc Vu Sư.
Máu tươi phun tung toé!
Đầu của gia chủ Tudor tính luôn cả giáp đầu rơi xuống đất, tiếng loảng xoảng lanh lảnh vang lên. Giáp đầu đập xuống đất, thủ cấp gia chủ Tudor văng ra cách đó không xa.
Trời đã sáng.
Ánh dương màu vàng dâng lên.
Các Kỵ Sĩ Tudor ngây ra như phỗng, người dưới lòng đất đón nhận ánh dương chiếu rọi lên mặt như lần nữa được sinh ra.