Chương 1217 : Buông Tay!
Chương 1217: Buông Tay!
"Thiếu soái đã giết chết gia chủ Tudor… "
Vương Uẩn đứng lặng trên đài quan sát thở phào một hơi dài.
Một đêm dài dằng dặc cuối cùng đã qua, khi ánh dương lần nữa chiếu rọi, các kỵ sĩ Tudor, Normand đột nhiên mất đi chiến ý.
Một khắc này, mọi người cũng không rõ vì gia chủ đã chết nên họ mất chiến ý hay vì ánh mặt trời khiến con người như được gột rửa.
Hoặc cũng có thể chỉ là mượn vớ, vì không ai muốn chết cả.
Nhâm Tiểu Túc cầm đao thở hổn hển nhìn xung quanh:
"Thuần phục, hoặc là chết."
Kỳ thật, những lời này Nhan Lục Nguyên đã từng đối với người trong thảo nguyên.
Từ một cách nhìn khắc, tuy tuổi Nhan Lục Nguyên tác nhỏ hơn Nhâm Tiểu Túc nhưng ý thức đứng đầu của Nhan Lục Nguyên thức tỉnh sớm hơn.
Rốt cục cũng tới lúc, Nhâm Tiểu Túc phải nhận lấy thứ mà hắn luôn kháng cự, quyết định này tượng trưng cho quyền lực, cũng là trách nhiệm.
"Cởi giáp… "
Nhâm Tiểu Túc nhìn Kỵ Sĩ trước mặt.
Trong chiến trường, từng Kỵ Sĩ một tháo bỏ khôi giáp, cũng tháo nón trụ trên đầu mình xuống, lộ ra đầu đầu tóc rối bời.
Âm thanh khôi giáp nện xuống đất nghe rầm rầm, lấy Nhâm Tiểu Túc làm trung tâm dần lan truyền ra ngoài.
Kỵ Sĩ quỳ một chân trước mặt Nhâm Tiểu Túc, dùng cách này để biểu thị ý nguyện thuần phục của mình.
Tiểu Mai từng nói với Nhâm Tiểu Túc: Kỵ Sĩ của vương quốc Vu Sư đều cực kỳ trung thành.
Lúc trước Nhâm Tiểu Túc gần như tin là thế, cơ so với tính mạng, chẳng lẽ đám người này càng ngu trung hơn?
Cơ mà hiện tại nhìn những Kỵ Sĩ trước mặt, hắn thật sự không tin nổi một chữ nào.
Việc Tiễn Vệ Ninh bị gia chủ phản bội nên rời đi còn có thể hiểu được. Nhưng các Kỵ Sĩ Normand, Tudor tận mắt nhìn thấy chủ nhân bị giết lại không có chút ý muốn báo thù nào.
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc cũng không quản bọn họ thế nào. Hắn chỉ muốn xây dựng một mảnh trật tự mới trên mảnh đất này, mà điều kiện tiên quyết là đám trước mắt phải thuần phục cứ điểm 178 cái đã.
Nhâm Tiểu Túc lạnh giọng nói:
"Kỵ Sĩ Trưởng của Kỵ Sĩ Đoàn Tudor avf Quang Minh Kỵ Sĩ Đoàn tới gặp ta."
Mệnh lệnh được truyền xuống, hai Kỵ Sĩ Trưởng do dự một chút nhưng vẫn tiến tới, quỳ một gối trước mặt Nhâm Tiểu Túc:
"Nguyện thề sống chết thuần phục ngài."
"Các ngươi không cần thuần phục ta, ta chỉ cần các ngươi đứng dậy, nhìn những thi thể trong chiến trường, nhìn xem thi thể gia chủ Normand cùng Tudor, sau đó nhớ kỹ thời khắc này… "
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
“Một ngày nào đó, nếu các ngươi sinh tâm tư khác, có lẽ nhớ lại một màn này sẽ giúp các ngươi đưa ra lựa chọn chính xác hơn."
Toàn thân thiếu niên đều là máu, tản ra một loại khí tức hung hãn dị thường.
Trong lúc nói chuyện, bên ngoài thành trì vang lên tiếng bước chân ầm ĩ. Ánh mắt tất cả chuyền dời, thấy được đầu ác long đã tới bên ngoài Căn Đặc thành, đang nghiêng đầu nhìn vào từ lỗ hổng bị nó phá hủy.
Ánh nắng sớm chiếu rõ vết máu trên người nó, thế nhưng nó không bị vết thương.
Tất cả mọi người có thể tưởng tượng được thảm cảnh của Berkeley khi đụng độ sinh vật này.
Vu Thuật hệ hỏa Berkeley am hiểu nhất còn chẳng khiến sinh vật này bị bỏng dù là dấu vết nhỏ nhất.
Tích Dịch ngủ vùi hơn trăm này trong dung nham vừa vặn chính là thiên địch của Vu Sư hệ hỏa.
Nhâm Tiểu Túc không để nó vào thành, tránh làm bị thương bình dân, Bình Minh ngoan ngoãn đứng tại chỗ, chỉ ngó nghiêng với bộ dáng háo hức nhìn thấy điều mới lạ.
Thiếu niên hung hãn bao nhiêu thì sủng vật hung hãn bấy nhiêu. Kỵ Sĩ chứng kiến tất cả, nhận ra đứng trước những người này, vương quốc Vu Sư thất bại là chuyện hiển nhiên.
Hai Kỵ Sĩ Trưởng cúi đầu không nói, trong lòng tràn ngập sợ hãi cùng kính nể.
"Đứng lên đi… "
Nhâm Tiểu Túc nhìn hai người rồi nói:
"Đợi lát nữa sẽ có người tới tiếp quản các ngươi, về phần những gia tộc khác tại đây cũng sẽ hiểu ý ta. Còn các ngươi, phải xem biểu hiện của các ngươi thế nào.”
Lần này có 5 gia tộc tham chiến, Tudor, Normand, Berkeley, Winston, Voss. Nhưng kỳ thật gia tộc Vu Sư còn hơn mười gia tộc khác. Mặc dù nhỏ nhưng ngưng tụ làm một vẫn là lực lượng không thể bỏ qua.
Suy nghĩ sẽ thấy, những người này nhất định đang âm thầm tích góp lực lượng.
Cơ mà những chuyện này không nằm trong phạm trù cân nhắc của Nhâm Tiểu Túc nữa, hắn phải nhanh chóng trở lại cứ điểm 178.
Kế tiếp, Nhâm Tiểu Túc muốn giao lại nơi này cho thông gia Tiểu Hạ của cứ điểm 178. Về phần đối phương có thể chỉnh lý sạch sẽ quý tộc thì dựa vào Thánh Đường rồi.
Nếu năng lực của đối phương không đủ để đảm nhiệm hết thảy, Nhâm Tiểu Túc sẽ không để ý mà đợi khi chiến sự Trung Nguyên lắng xuống, lần nữa tới vương quốc Vu Sư một chuyến.
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên cảm nhận được, có lẽ chiến lữ số sáu trong mắt bọn họ chính là kẻ xâm lược chẳng khác nào quân đoàn viễn chinh.
Nhưng vẫn là câu nói kia, hết thảy tuy có chút tàn khốc với người ở vương quốc Vu Sư, nhưng sứ mạng của hắn là thủ hộ Tây Bắc, không phải toàn bộ nhân loại.
Khi các Kỵ Sĩ cởi bỏ giáp, Kỵ Sĩ Trưởng cũng tuyên thệ thần phục, tướng sĩ chiến lữ số sáu các lớn tiếng hoan hô.
La Lam cùng đại lừa dối mệt mỏi ngồi tựa lưng nhau dưới đất, Vương Uẩn thì thả lỏng, thiếu chút té ngã, may mà Quý Tử Ngang bên cạnh đã đỡ được hắn.
"Không sao chứ?"
Quý Tử Ngang hỏi.
Vương Uẩn cười nói:
"Không có gì, chỉ là đứng trên đài quan sát hơi lâu nên tê chân thôi."
"A?"
Quý Tử Ngang có chút sửng sốt.
"Lần sau ngươi nhớ tạo thêm một cái ghế trên đài quan sát… "
Vương Uẩn nói rõ:
"Bằng không thì đứng mấy tiếng rất mệt nha, chân tê cứng cả rồi.”
Quý Tử Ngang:
"..."
Chiến tranh thắng lợi, mọi người cũng nên nghỉ ngơi một chút.
Căn Đặc thành, tựa hồ chỉ còn lại P5092 thủ vững ở đài chỉ huy tạm thời, phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Có thể nói vị này chẳng khác nào chỉ huy của cỗ máy chiến tranh, tựa hồ vĩnh viễn sẽ không lười biếng.
Chỉ là, P5092 như thế trong đám người trông có chút cô độc.
Hắn nói trong hệ thống truyền tin:
"Chúng ta đã dành được thắng lợi, nhưng tiếp sau còn rất nhiều chuyện cần làm. Cánh quân đột kích 124, 127, 129 tiếp tục hướng về phương bắc, tiêu diệt toàn bộ lực lượng chống cự..."
"Cánh quân đột kích 133, các ngươi đẩy mạnh hướng đông nam..."
Mệnh lệnh lần lượt được truyền ra ngoài, cỗ máy chiến tranh vẫn chưa dừng hoạt, phối hợp với P5092 kết thúc công việc cuối cùng.
P5092 yên lặng nhìn đám người vui cười bên cạnh, ánh mắt cũng dần hòa hoãn, dịu đi mấy phần chiến ý và sắc bén.
Bỗng nhiên, P5092 cảm thấy kỳ thật nhìn mọi người vui vẻ thế này cũng rất tốt.
Cơ mà vào lúc này, Vương Uẩn và Quý Tử Ngang bỗng nhiên chạy tới ôm cổ hắn rống to:
"Đánh thắng rồi. P5, thấy chưa, chúng ta đánh thắng a! Quá đã luôn!"
P5092 bị hai con hàng này lôi ngã trái ngã phải, quân trang màu đen vừa đổi hôm qua xém chút bị kéo rách:
"Buông tay buông tay ra!"
Chỉ là Vương Uẩn cùng Quý Tử Ngang không quan tâm P5092 nói gì, vẫn vô cùng nhiệt tình lôi kéo, mà Hắc Hồ thấy trưởng quan nhà mình như thế cũng không tính đi tới ngăn cản.
P5092 hô to:
"Hắc Hồ, kéo hai con hàng này ra đi!”
Kết quả, Hắc Hồ từ trước đến nay vốn phục tùng nay giả bộ như không nghe.