Chương 1218 : Nhớ Kỹ Sự Lựa Chọn Của Ngươi
Chương 1218: Nhớ Kỹ Sự Lựa Chọn Của Ngươi
Hắc Hồ nhớ lại hắn đi theo trưởng quan P5092 từ khi nào?
Năm đó hắn 17 tuổi, vừa tốt nghiệp trung học.
Trong hàng rào của Hỏa Chủng, tất cả trường trung học cơ sở trở lên đều ngủ lại trường, cứ ba tuần sẽ được về nhà một ngày rưỡi.
Ở trong trường học, mỗi ngày 5 giờ 45 sẽ rời giường chạy 1800 mét, sau đó đọc sách.
Bảy giờ ăn sáng, 12 giờ trưa ăn cơm trưa, 6 giờ tối ăn cơm tối. Mỗi bữa cơm kéo dài nửa tiếng, tối 9 giờ 40 tan học, 10 giờ 20 tắt đèn.
Sau khi tắt đèn sẽ có binh sĩ tuần tra ký túc xá, họ thông qua một cửa sổ nhỏ như trong tù để quan sát học sinh trong phòng.
Chương trình học của họ đã được quân sự hóa, điều này đã ăn sâu vào tiềm thức.
Ở đây, họ được biết đối mặt thế giới này nhân loại yếu ớt cỡ nào, mà bọn họ thì nên vì nhân loại tồn tục mà chiến, không từ thủ đoạn.
Đây là vinh quang của Hỏa Chủng.
Khi đó, đám người Hắc Hồ cho rằng toàn bộ học sinh trên thế giới này đều được học tập những điều này như họ. Về sau, khi đã trưởng thành, họ mới hiểu được thì ra người khổ cực như vậy chỉ có bọn họ, chỉ có trường học trong hàng rào Hỏa Chủng mới dạy những điều này…
Trong trường học, các học sinh phải tiếp nhận huấn luyện cường độ cao, sau đó đợi tới kỳ thi đại học.
Thi đại học trong hàng rào Hỏa Chủng được chia thành văn hóa và thể năng.
Cuộc sống của họ cũng từ đây mà rẽ sang các hướng khác nhau.
Nếu thành tích văn hóa tốt sẽ được đưa vào đại học nghiên cứu khoa học, đại học quân sự các loại. Tỷ như P5092 và Hắc Hồ được vào học viện quân sự.
Khi họ tiến vào học viện quân sự sẽ trở thành quan quân dự bị của Hỏa Chủng. Tất cả đều có số hiệu bắt đầu từ chữ P.
Mà theo hướng thể năng bên thì trừ thi cường độ cao ra còn phải nhận kiểm tra gen.
Nếu kiểm tra hợp cách, có đủ điều kiện cải tạo gen sẽ được tiến vào quân đội. Từ đó tiếp tục đi lên, vừa được nhận huấn luận quân sự chân chính vừa được tiếp hành cải tạo gen.
Kỳ thật ở thời điểm này, ngươi là T2 hay T5 vốn đã được định trước.
T2 T2, T5 sẽ tiến vào trại tân binh T5, khóa huấn luyện họ tiếp nhận khác nhau.
Tỷ như T2 sẽ được huấn luyện súng ống, chiến đấu... Nhưng T5 sẽ được huấn luyện thêm nhiều mục khác như ám sát, điều tra, ẩn núp, leo núi, lái xe....
Lúc này, những học sinh không qua được kỳ thi văn hóa cũng không qua được kiểm tra gen, họ sẽ được rời khỏi trường học, tìm kiếm con đường riêng.
Những người này có người thành công nhân, có người thành tiểu thương, nhưng đối với Hỏa Chủng mà nói, tất cả đều là người bình thường.
Công ty Hỏa Chủng hầu như kiểm tra toán bộ mạch máu kinh tế trong hàng rào, những tài phú họ tích lũy được đều chỉ có một công dụng: Nuôi dưỡng nghiên cứu khoa học, quân đội cùng nền công nghiệp quân sự.
Sau đó, những người như Hắc Hồ tốt nghiệp xong sẽ được đưa đi làm binh sĩ bình thường, tuân lệnh và chờ được điều đi.
Nhưng cũng có trường hợp đặc biệt, có vài loại học sinh được “duyệt trước”. Nửa năm trước khi tốt nghiệp sẽ có khá nhiều trường quan P5 tới trường chọn một học sinh mình yêu thích.
Người được trọn trúng sẽ trực tiếp đi theo P5 này, được gọi là đệ tử của P5, cũng P5 nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.
Đương nhiên, chỗ tốt là tốc độ đề bạt của loại học sinh này sẽ rất nhanh.
Hắc Hồ nhớ rõ sau giữa trưa một ngày nào đó, có một giáo viên thông báo với hắn: Có trưởng quan P5 xem lý lịch và nhìn trúng hắn, cảm thấy yêu thích, kêu hắn đi phỏng vấn. Hắn đang chờ ngươi ở phòng 155 khu Mặt trời đỏ.
Lúc ấy Hắc Hồ có chút sửng sốt, khu vực này là khu thần bí nhất trong học viện, không phải nó có tính cơ mật mà vì các học trưởng khác đều được phỏng vấn ở đó.
Có người rời khỏi phòng 155 sắc mặt vui mừng vì được một vị P5 chọn trúng.
Cũng có người rời khỏi phòng 155 sắc mặt u sầu vì không được chọn.
Chỗ đó là nơi chỉ có người thật sự ưu tú mới được vào.
Hắc Hồ nghe nói, Mặt trời đỏ được đặt tên như thế ý chỉ con đường rộng lớn sáng chói, như lời của một nhà thông thái người Trung Quốc từng nói: Mặt trời đỏ mới lên, con đường rộng lớn. Phía trước là biển lớn giữa dòng thời gian.
Tiếp theo là: Thiếu niên Trung Quốc cùng thiên bất lão! Thiếu niên cường, quốc gia cường!
Cho nên, cái tên Mặt trời đỏ này có dụng ý gì không cần nói cũng biết.
Hắc Hồ đi hành lang thật dài, hắn đứng trước cửa phòng 155, cao giọng nói:
"Đệ tử P13922 cấp 213 báo cáo trưởng quan."
Cấp 213 là năm thứ 213 tính từ lúc tai biến tới nay.
Trong phòng truyền đến ngữ điệu bình tĩnh:
"Vào đi."
Thanh âm bình thản kia như một dòng nước từ giếng cổ, không có bất kỳ hương vị gì.
Hắc Hồ chậm rãi đẩy cánh cửa gỗ ra, thấy được P5092 lẳng lặng ngồi đối diện, đang đọc một phần lý lịch.
Văn phòng lờ mờ, ánh dương sau giờ ngọ chiếu qua rèm cửa chỉ còn một quầng sáng khiến Hắc Hồ thậm chí không thấy rõ tướng mạo P5092.
Hắc Hồ đứng ở trước cửa, cửa còn chưa kịp đóng, P5092 đã đặt vấn đề:
"Trong cuộc diễn tập mô phỏng, vì sao ngươi muốn thuộc hạ của mình tới trận địa 881 chịu chết."
Hắc Hồ sững sờ đứng ở chỗ cũ, đây là tâm bệnh của hắn, cũng vì lần chỉ huy sai lầm này mà điểm diễn tập khi ấy cực thấp.
Hắn nói khẽ với P5092:
"Lần mô phỏng diễn tập ấy, quân xanh chiếm cứ trận địa 881, muốn cam đoan binh sĩ phía sau có đủ thời gian tiến lên thì cần phải hy sinh. Chỉ khi nắm toàn bộ trận địa trong tay mới có thể giành được thắng lợi."
"Vì sao nhất định phải cướp đoạt trận địa 881?"
P5092 hỏi.
Hắc Hồ nghĩ nghĩ rồi nói:
"Lúc ấy ta cho rằng, ta nghĩa phía sau trận địa 881, quân xanh vẫn còn binh sĩ chủ lực, nếu không đoạt lại cứ địa này, đội của chúng ta sẽ lộ diện và bị đối phương tấn công, khi ấy diễn tập cũng sẽ kết thúc thôi…”
"Ngươi cảm giác mình làm sai?"
P5092 ngẩng đầu nhìn về hướng Hắc Hồ.
Hắc Hồ ngập ngừng ừ một cái, hắn không biết như vậy có tốt không. Cuối cùng hắn do dự nửa ngày:
"Trưởng quan, ta cảm thấy mình không sai."
"Nói chuyện cẩn thận từng li từng tí là vì ngươi cũng không biết mình làm đúng hay sai sao?"
P5092 bình tĩnh hỏi.
"... Đúng vậy."
Hắc Hồ thấp giọng nói.
"Lần sau kiên định hơn nhé… "
P5092 buông lý lịch xuống, bình tĩnh nói:
"Bọn họ cho ngươi điểm thấp, vì họ nhìn theo cái nhìn từ trên xuống và biết trong trận địa 881, quân xanh không có quân địch chủ lực, nhưng ngươi thì không. Cho nên, lão sư dạy chưa chắc đúng, nếu thật sự lên chiến trường, ngươi sẽ cần dùng sinh mạng để tìm ra phía sau trận địa 881 có gì.”
Hắc Hồ ngạc nhiên, mấy tháng này, hắn vì buổi diễn tập đó đã bị phê bình mấy lần. Có lúc, hắn biết bản thân không sai.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có người gọi hắn tới, nói với hắn, ngươi không sai.
Rõ ràng ngữ khí đối phương vô cùng bình tĩnh, Hắc Hồ lại cảm thấy vô cùng ấm áp cùng nóng bỏng.
Bấy giờ, P5092 đứng dậy:
"Nếu để ngươi lần nữa quay lại buổi diễn tập kia, ngươi có đưa ra phương án như thế nữa không?”
Lần này Hắc Hồ ung dung nói:
"Sẽ!"
P5092 đi ra ngoài cửa, thoáng qua Hắc Hồ, nói:
"Tháng sau sư đoàn số 3 sẽ tới đưa tin, ta sẽ ra giải quyết điều lệnh ngươi... Nhớ kỹ sự lựa chọn hôm nay."
Nói xong, P5092 bước đi mà không quay đầu lại, chỉ để lại Hắc Hồ một mình ngơ ngác đứng trong phòng, không biết đang nghĩ gì.
Về sau, Hắc Hồ chỉ dùng mấy năm ngắn ngủi để trở thành quan quân của sư đoàn số 3, cuối cùng trở thành phó sư đoàn trưởng.
Nhưng những năm nay, Hắc Hồ chưa bao giờ thấy P5092 vui cười.
Hiện giờ, nhìn P5092 bị Vương Uẩn cùng Quý Tử Ngang lôi kéo, hắn đột nhiên cảm thấy thế này rất tốt.
P5092 hô to:
"Hắc Hồ, mau qua đây kéo hai con hàng này ra!”
Kết quả Hắc Hồ lại trao đổi ánh mắt với các tham mưu tác chiến bên cạnh, đột nhiên xông lên vây lại, cùng nhau ném P5092 lên trời.
Rớt xuống lại bay lên.
Mặc kệ P5092 nói gì, tất cả mọi người đều có ý thả tay ra.
Trong trận chiến tranh này, P5092 không phải công đầu, mọi người đều thấy rõ.
Chỉ là cơ hội được quang minh chính tung P5092 này rất khó, mà đám Hắc Hồ cũng cảm thấy rất kích thích...
Dù sao trước kia mọi người đang ở trong sư đoàn số ba cũng chưa từng có cơ hội này...
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc ở trong chiến trường nhìn đám người Trần Tửu đi tới, Tiểu Hạ cùng Tiểu Mai cũng có mặt.
"Ta phải rời đi… "
Nhâm Tiểu Túc nhìn Tiểu Mai và nói.
Tiểu Mai sửng sốt một chút:
"Đi đâu?"
"Về cứ điểm 178… "
Nhâm Tiểu Túc trả lời.
"Vậy ngươi còn quay lại đây không?"
Tiểu Mai có hơi mất mát, thanh âm cũng thấp hơn.
"Có chứ… "
Nhâm Tiểu Túc cười gật đầu:
"Đương nhiên sẽ tới, ta từ cứ điểm 178 tới đây chỉ mất 10 tiếng thôi.”
Vốn Nhâm Tiểu Túc tính để mật chìa khóa chi môn lại đây, nhưng hắn nghĩ kỹ sẽ thấy không nên để thứ này trong tay người khác thì tốt hơn.
Nếu có người cố ý phá hủy thứ này, cơ hội cả đời chỉ có một lần của Nhâm Tiểu Túc coi như đi tong.
Nếu vương quốc Vu Sư có chuyện, hắn nên dùng đoàn tàu hơi nước thì hơn.
Đây là thủ đoạn giúp quân Tây Bắc tới địa điểm tất thời, đương nhiên không được để trong tay người khác.
Bấy giờ, một ít binh sĩ của chiến sư thứ sáu đang thu thập Chân Thị Chi Nhãn.
Chân Thị Chi Nhãn trong chiến trường còn nhiều hơn so với họ tưởng. Trần Tửu cùng Tiểu Mai, Tiểu Hạ nhìn chằm chằm không rời mắt!