Chương 1221 : Đại Hưng Tây Bắc
Chương 1221: Đại Hưng Tây Bắc
Mọi người đã chờ từ đêm qua tới sắp giữa chưa mà chiến lữ số sáu vẫn chưa về.
"Ngươi nói xem, trận này chúng ta có thắng không?"
Trong tiếng ồn ào náo động vang lên câu thảo luận này.
"Đương nhiên có thể thắng, Thiếu soái đích thân đến, lại có chiến lữ số sáu đi theo, sao có thể không thắng được?"
"Thế nhưng thế hệ trước ai cũng nói kẻ địch bên ngoài Tây Bắc rất hung tàn a. Cứ điểm 178 được xây dựng vì họ, ngươi quên mất quảng trường kỷ niệm trong cứ điểm 178 rồi à. Chỗ đó chôn hơn hai mươi vạn tiền bối đó… "
Có người nói.
Kết quả lập tức có người phản bác:
"Thời điểm đó quân sự Tây Bắc chưa phát triển, ta nghe nói, trận chiến 17 trước kẻ địch bên ngoài đã thua Tây Bắc, thời đại này đã không giống với lúc trước!"
"Đúng thế..."
Vào lúc mọi người đang thảo luận thì thấy quân nhân trong cảnh tuyến đột nhiên chạy vào trong. Các cư dân vây xem cũng nhận ra có chuyện.
Sau một khắc, các tướng sĩ của chiến lữ số sáu xếp thành hàng đi ra từ trong phòng Nhâm Tiểu Túc. Vốn dĩ xung quanh chỉ còn bác sĩ, y tá và các binh sĩ bị thương nhẹ ở ngoài, điều này khiến quân doanh trông có phần vắng vẻ.
Thế nhưng khi cửa nhà Nhâm Tiểu Túc được mở ra, binh sĩ từng tốp một rút khỏi chiến trường, trụ sở cũng trở nên vô cùng tráng lệ và náo nhiệt.
Các cư dân hàng rào cao giọng hỏi:
"Thế nào? Huynh đệ, đánh thắng không?"
Kết quả, những binh sĩ đi ra đó từng người đều ngẩng cao đầu, không có ý tứ trả lời. Đây không phải vô tình mà là kỷ luật quân đội.
Một ít binh sĩ đứng gần dây cảnh tuyến, vì thế cũng cách cư dân hàng rào rất gần.
Khi bọn họ đứng chờ quân lệnh tiếp theo lại nghe được phía sau lưng có người hỏi:
"Tiểu tử, các ngươi có đói bụng không, chỗ ta có trứng gà vừa luộc xong nè… "
Thế nhưng không binh sĩ nào trả lời. Họ là binh sĩ, việc binh sĩ phải làm là đợi lệnh.
Dần dần, toàn bộ chiến lữ số sáu đi qua mật chìa khóa chi môn. P5092 nhìn thấy vô số cư dân đứng vây xem cùng ánh mắt mong chờ của họ…
Hắn nói với Trương Tiểu Mãn bên cạnh:
"Ngươi tới tuyên bố đi."
Trương Tiểu Mãn lập tức phấn khởi, hắn thấy các tướng lãnh cao cấp cùng với Trương Cảnh Lâm và Vương Phong Nguyên đang đứng trên nóc nhà cách đó không xa quan sát được cách đó không xa trên nóc nhà đang tại mỉm cười đứng ngoài quan sát đều cao cấp tướng lãnh. Trương Tiểu Mãn nhẹ gật đầu, hăng say cầm lấy loa phóng thanh, dùng toàn lực hét lớn:
"Đánh thắng rồi! Khải hoàn! Quân Tây Bắc vạn tuế!"
Âm thanh này như từng cơn sóng dạt ra phía ngoài.
Đầu tiên, các cư dân hàng rào hai mắt nhìn nhau, sau đó từng tiếng hoan hô to lớn không ngừng vang lên.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều vô cùng xúc động, dù là người xa lạ cũng ôm được.
Khoảng thời gian qua, hàng rào 144 đẩy mạnh chính sách xây dựng thuỷ lợi, giải quyết vấn đề thiếu lương thực, đưa ra cơ chế nhận thầu, nâng cao ý thức phục vụ dân. Trung tâm hành chính trong hàng rào cũng cải thiện khó khăn về việc làm cho mọi người.
Hết thảy những điều này, cư dân hàng rào đều thấy được.
Mà hơn hết, theo thời gian, cuộc sống của mọi người cũng dần tốt hơn, tỷ lệ tội phạm giảm mạnh.
Lần khai chiến này, Vương Việt Tức dẫn đầu tới từng hộ dân nói về vấn đề bồi thường, thái độ khiêm tốn ấm áp khiến nhân tâm đối với họ càng tăng thêm.
Không ít cư dân từ các hàng rào khác tới đây cảm khái, cũng chỉ có mỗi Tây Bắc mới đãi ngộ tốt với cư dân như vậy thôi. Đổi lại thành Dương thị, Khổng thị, Chu thị, chỉ sợ họ sớm bị cưỡng ép đuổi cổ ra ngoài với lý do, trưng dụng nhà của ngươi địa bàn đây vì hàng rào, bằng cái gì phải bồi thường cho ngươi?
Hơn nữa, khi mọi người hỏi về lý do trưng dụng, đám người Vương Việt Tức cũng không hề giấu diếm. Điều này khiến mọi người cảm giác như được tôn trọng.
Trong thời gian ngắn, hàng rào 144 đã hợp thành một chỉnh thể.
Hết thảy những điều này khiến cư dân cảm thấy như được tham dự vào, phảng phất như chính họ cũng tham gia vào trận chiến, chỉ là không ra tiền tuyến mà thôi.
Thời điểm này, Vương Phong Nguyên bên người Trương Cảnh Lâm nhìn tư lệnh nhà mình một cái:
"Tư lệnh, ngài muốn cười thì cười đi, không cần kiềm chế.”
Trương Cảnh Lâm cười ha hả:
"Hiện tại các vị cảm thấy Nhâm Tiểu Túc thế nào? Có thể khiến nhân dân đứng lên vì hắn, thật sự có khí chất đứng đầu nha.”
Đám người bên cạnh Vương Phong Nguyên liếc mắt nhìn theo. Từ đêm qua, Trương tư lệnh đã đứng mãi ở đây, ngay cả cơm cũng cho người đem tới nóc nhà, chỉ vì muốn biết được kết quả càng sớm càng tốt.
Trương Cảnh Lâm luôn nói chỉ tới xem cho vui thôi, kết quả hắn lại là người để tâm nhất.
Bất quá mọi người đều đồng ý với Trương Cảnh Lâm, người đứng đầu không thể chỉ có giá trị vũ lực, cũng không thể chỉ có tài năng quân sự xuất hiện mà còn phải có năng lực giúp mọi người đoàn kết và đứng bên cạnh mình, không chỉ đoàn kết siêu phàm giả và quân nhân mà còn được nhân dân đồng lòng ủng hộ.
"Ồ, Thiếu soái đâu rồi?"
Tráng hán Chu Ứng Long hiếu kỳ nói, hiện giờ Chu Ứng Long đã là sư trưởng chiến sư số một. Tiêm Đao Liên mà Nhâm Tiểu Túc từng tham gia thuộc về tiên phong doanh của hắn.
Được Chu Ứng Long nhắc nhở, mọi người mới kịp phản ứng. Đúng vậy a, tất cả chiến lữ số sáu đã trở về, sao chưa thấy Thiếu soái?
"Vương Uẩn, Quý Tử Ngang, đại lừa dối, P5092, Chu Nghênh Tuyết đều trở về, sao vẫn chưa thấy Thiếu soái?"
Vương Phong Nguyên nghi ngờ nói.
Bấy giờ, đại lừa dối đi lên mái nhà, đắc ý nói:
"Tư lệnh, trận này đánh rất đẹp a. Hôm qua chúng ta thông qua mật chìa khóa chi môn của Thiếu soái trực tiếp tới thẳng đô thành Vu Sư, đánh cho hạch tâm của Vu Sư tan nát! Hiện tại Thiếu soái đang ở đó an bài mọi việc. Ta tin sau này vương quốc Vu Sư sẽ không còn là uy hiếp của chúng ta nữa.”
"Ngươi đừng vội tranh công… "
Vương Phong Nguyên hỏi:
"Ta hỏi ngươi, Thiếu soái đâu?"
"À… "
Đại lừa dối vui tươi hớn hở cười nói:
"Hắn và Tiểu Cận cô nương không đi cùng chúng ta, Thiếu soái bảo là muốn đưa La Lam cùng Chu Kỳ về Khánh thị trước rồi trở về sau."
"Đợi một chút, Thiếu soái không về cùng à?"
Vương Phong Nguyên sửng sốt nói thầm:
"Không lẽ chúng ta lại bị Thiếu soái vứt bỏ chứ?"
"Sẽ không…"
Đại lừa dối tùy tiện nói:
"Chắc chắn 100%, hắn khẳng định làm xong việc sẽ trở lại."
Trương Cảnh Lâm cũng cười nói:
"Lần này, hắn sẽ không chạy nữa."
Vương Phong Nguyên nghi hoặc:
"Tư lệnh, vì sao ngài ung dung thế? Thiếu soái vẫn luôn không muốn tiếp nhận quyền hành Tây Bắc này."
"Bởi vì nơi này đã là nhà của hắn… "
Trương Cảnh Lâm cười nói:
"Đi thôi, hôm nay có thể uống hai chén rồi."
"Ơ, khó được tư lệnh muốn uống rượu a… "
Đại lừa dối hưng phấn:
"Tư lệnh, không phải lúc trước ngươi nói muốn kiêng rượu à. Sao hôm nay lại phá giới?"
Trương Cảnh Lâm nghĩ nghĩ rồi cười nói:
"Vì... đại hưng Tây Bắc?"