Chương 1222 : Đạo Đức
Chương 1222: Đạo Đức
Thời điểm hàng rào 144 là một mảnh vui mừng thì trên sa mạc từ vương quốc Vu Sư thông tới Trung Thổ thì Bình Minh đang di chuyển với tốc độ cực nhanh.
Trên sa mạc hoang vu vẫn có hệ sinh thái và giống loài cực kỳ phong phút.
Tỷ như ngựa hoang, cừu hoang… cùng các loài động vật gặm nhấm khác.
Rất nhiều người đều cho rằng trên hoang mạc, bán kính chừng vài chục km đều không có động vật nào hết, nhưng kỳ thật mật độ phân bổ của những sinh vật này còn lớn hơn so với con người tưởng tượng.
Những sinh vật này vốn đang sống cuộc sống yên bình trong sa mạc, nhưng sự xuất hiện của Bình Minh chẳng khác nào một trận bão cát, khiến đám sinh vật thích ẩn núp trong bóng tối này sợ tới chạy tán loạn bốn phía.
Giống như các sinh vật nhao nhao đi tị nạn khi địa chấn xảy ra vậy.
Khi Bình Minh bò qua sa mạc, bước chân nó nhấc lên bụi đất mù mịt, kinh khủng chẳng khác nào bão cát.
Mà kinh khủng hơn ở chỗ, khi một con la hoang kinh hãi muốn chạy, nó lại bị Bình Minh đuổi kịp dễ như trở bàn tay, sau đó lè lưỡi một ngụm ăn luôn con la hoang.
Bốn người La Lam, Chu Kỳ, Nhâm Tiểu Túc cùng Dương Tiểu Cận trên lưng Bình Minh trợn mắt há mồm nhìn một màn này.
La Lam nuốt nước miếng:
"Ta chỉ mới thấy thằn lằn thè lưỡi ăn con muỗi. Đây là lần đầu tiên thấy thằn lằn thè lưỡi ăn con lừa á.”
Chu Kỳ lẩm bẩm:
"Ta cũng vậy."
Không thể không nói, một màn này thật sự quá mức rung động.
La Lam cũng nhịn không được mà suy nghĩ, lúc trước gia tộc Berkeley đối mặt với sinh vật kinh khủng thế này, họ đã tuyệt vọng đến cỡ nào...
Loại sinh vật như Bình Minh dù là tính công kích hay hình thể đều đủ để bất kỳ ai trông thấy phải chấn kinh.
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc lại có thấy được nhiều hơn.
Trong chớp mắt Bình Minh thè lưỡi liếm con lừa khi nãy, ngay cả thái thị giác hiện giờ của Nhâm Tiểu Túc cũng không nhìn ra được quỹ tích vận động của nó. Chứng tỏ khả năng công kích của Bình Minh đã vượt ra khỏi phạm vi phản ứng của Nhâm Tiểu Túc.
Nếu Nhâm Tiểu Túc đối mặt với Bình Minh, bất kể tố chất thân thể lão Hứa mạnh cỡ nào, bất kể Nhâm Tiểu Túc còn át chủ bài gì. Chỉ cần bị nó đuổi kịp cũng chỉ có một con đường chết.
Bình Minh chỉ cần tấn công Nhâm Tiểu Túc bằng đầu lưỡi kia, đầu lưỡi cường tráng lập tức có thể đè nát thân thể Nhâm Tiểu Túc.
Chỉ có đạn đạo tầm nhiệt mới có thể đấu lại sinh vật dạng này. Nhâm Tiểu Túc thật sự hoài nghi, dù là súng máy hạng nặng cũng chưa chắc có thể phá vỡ lớp da phòng ngự của Bình Minh trong thoáng chốc.
Nếu cứ đánh cố định ở một chỗ tất nhiên có thể phá hủy lớp da, nhưng vấn đề ở chỗ, con hàng này sẽ đứng yên cho người khác đánh?
Bình Minh nhanh chóng di chuyển, thỉnh thoảng sẽ lè lưỡi ăn một con dê hay lừa để bổ sung thể lực.
Bất quá, không đề cập tới những chuyện khác, Bình Minh bò uyển chuyển như nước chảy mây trôi, bốn người ngồi trên lưng nó không thấy chút lắc lư nào.
La Lam cảm khái:
"Sau khi rèn luyện ta nghĩ ta đã rất mạnh, cơ mà bây giờ xem ra vẫn chưa đủ.”
Nói cho cùng, chỗ hữu dụng nhất trong năng lực của La Lam là khiến người ta sống lại dưới một hình thể khác. Dù La Lam có lợi hại hơn thì việc duy trì cho Anh Linh ra ngoài cũng có hạn.
Ví dụ như còn sống, tố chất thân thể các Anh Linh chừng 3 điểm thì nhờ vào năng lực của La Lam phục sinh, tố chất thân thể có thể được nâng lên 4 điểm.
Cho nên có thể nói ưu thế của Anh Linh là số lượng. Bằng không thì dựa vào vũ khí nóng cũng có lúc hết đạn.
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên hỏi:
"Mời ngươi tới Tây Bắc làm khách ngươi cũng cự tuyệt. Đến cùng là chuyện gì khiến người phải trở lại Khánh thị gấp vậy?"
La Lam đáp:
"Cũng không cần giấu ngươi. Trong lúc ta tới vương quốc Vu Sư, Vương thị gửi thư mời Khánh Chẩn tới Trung Nguyên một chuyến."
"Tới Trung Nguyên? Để làm gì?"
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt.
"Hẳn là Vương Thánh Tri muốn tâm sự gì đó với em trai ta… "
La Lam tùy tiện nói:
"Có thể muốn Khánh thị phối hợp vây công Tây Bắc? Nói thật, nếu Khánh thị và Vương thị liên thủ, Tây Bắc tuyệt đối không phải là đối thủ. Bất quá, không ai đoán được Vương Thánh Tri nghĩ gì. Đó là một tên điên tràn ngập chủ nghĩa lý tưởng. Nếu ngươi không điên như hắn sẽ không đoán được hắn muốn làm gì."
"Sau đó thì sao?"
Nhâm Tiểu Túc cau mày nói:
"Khánh Chẩn quyết định thế nào?"
"Đương nhiên không đi… "
La Lam nói:
"Trong lúc mấu chốt thế này ai dám tới Trung Nguyên a, vạn nhất không cho ngươi về thì sao? Tuy ai cũng nói Vương Thánh Tri có đạo đức nhưng ngươi cứ xem người được gọi là quân tử đó đã làm gì đi, có thể nói là lãnh huyết vô tình, vì lý tưởng của hắn mà cái gì cũng có thể hy sinh. Đối mặt với loại đối thủ này, ai dám lấy mạng ra để cân với đạo đức của hắn…?”
Nhâm Tiểu Túc thở phào nhẹ nhõm:
"Cự tuyệt là tốt rồi."
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, kỳ thật hắn từng gặp không ít người có chủ nghĩa lý tưởng, Vương Thánh Tri là thế, Dương An Kinh là thế, ngay cả P5092 cùng Giang Tự nói chung cũng đều là người theo chủ nghĩa lý tưởng.
Chỉ bất quá, con đường mọi người đi từ trước đến nay không giống nhau. Sở dĩ Vương Thánh Tri và Dương An Kinh khiến người ta bài xích mà Giang Tự và P5092 lại được người bên cạnh yêu thích, mấu chốt ở chỗ họ có hy sinh người để hoàn thành lý tưởng của mình không.
Nhưng nếu nói Vương Thánh Tri có làm sai không, Nhâm Tiểu Túc thật sự không có câu trả lời rõ ràng.
Nhâm Tiểu Túc nói với La Lam:
"Vậy lần này ngươi trở về tính làm gì?"
"Còn có thể làm gì nữa… "
La Lam ngưng trọng nói:
"Vương thị muốn mời Khánh Chẩn tới đó. Tuy Khánh Chẩn cự tuyệt nhưng chắc chắn đối phương sẽ không tha cho hắn. Cho nên ta phải quay lại bên con em trai ta, phòng ngừa Vương thị lại gây ra chuyện gì. Ngươi cũng biết, Vương Thánh Tri không phải người dễ dàng buông ta mục tiêu.”
"Ta thấy ngươi đang lo lắng cái gì đó… "
Nhâm Tiểu Túc nói.
"Đương nhiên là có… "
La Lam nói:
"Người máy nano của Khánh thị bị tiêu diệt ngươi cũng biết a. Hơn 2000 người binh nano đi cùng ta tới Tả Vân sơn đều mất tích hết cả, hẳn đã bị người khống chế."
"Việc này ngươi từng nhắc tới qua… "
Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
"Chuyện bây giờ chúng ta lo không phải người máy nano mà là chúng ta không biết AI đã xâm lấn hệ thống quân dụng thế nào rồi… "
La Lam nói:
"Tuy trước đó chúng ta đã phòng bị rất nhiều. Thậm chí Khánh Chẩn đã sớm đoán được sẽ có một ngày như thế, cho nên rất nhiều hệ thống quân dụng đều là tồn tại độc lập. Cơ mà AI cường đại như thế, có khi còn khủng bố hơn cả chúng ta tưởng.”
Nhâm Tiểu Túc ngây ngẩn cả người:
"Ngươi đang lo hệ thống quân dụng của Khánh thị bị AI điều khiển?"
"Trên lý luận là vậy… "
La Lam nói:
"Tuy chúng ta đã có biện pháp trù bị nhưng Khánh Chẩn vẫn không quá an toàn. Kỳ thật ta không quá hiểu nhiều những chuyện này, nhưng ngàn vạn lần đừng xem nhẹ AI."
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc đã khôi phục ký ức nên nhớ tới một sự kiện trước tai biến: Một kế hoạch mang tên Nitrozeus sử dụng hơn ngàn binh sĩ tình báo tấn công cơ sở hạ tầng và mạng lưới hệ thống* của kẻ địch.
*Internet
Nhâm Tiểu Túc cũng không hiểu rõ lắm về mạng lưới hệ thống. Thế nhưng phụ thân Nhâm Hòa của hắn thì hiểu rõ, chung quy tiền thân của tập đoàn Thanh Hòa là một đế quốc internet khổng lồ.
Khi đó Nhâm Tiểu Túc từng hỏi Nhâm Hòa: Hệ thống internet độc lập về mặt vật lý, đối phương xâm lấn bằng cách nào?
Lúc ấy Nhâm Hòa trả lời là: Phương pháp kỳ thật có rất nhiều, nhưng Nitrozeus có thể nói là người đưa đò có quá trình như sau, một trụ sở quân sự dù được phong bế cũng sẽ có nơi liên lạc với bên ngoài, có thể thâm nhập thông qua máy tính hoặc các loại đồ vật chuyển thông tin khác, ví dụ như USB. Sau đó cho người cầm thứ đó tới cấm vào máy tính, mà người này được gọi là người đưa đò.
Trong quá trình tiếp cận máy tính, người này sẽ trải qua các quá trình kiểm tra chặt chẽ, có bị điều tra ra không còn phải xem thủ đoạn giữa hai bên, bên nào cao minh hơn.
Về phần làm thế nào để tìm được người đưa đò lại là một quá trình phức tạp khác. Cơ mà lúc ấy Nhâm Hòa không giải thích rõ với Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Hòa chỉ nói, trên thế giới này, từ trước đến nay chưa bao giờ có hệ thống nào tuyệt đối an toàn.
Sau đó Nhâm Tiểu Túc hỏi Nhâm Hòa: Cha, sao ngươi biết họ định dùng cách này?