Chương 1226 : Ấm Áp
Chương 1226: Ấm Áp
Nhâm Tiểu Túc không nói gì, chỉ nghe Dương Tiểu Cận kể tiếp:
"Bọn họ khác với những người còn lại trong Dương gia, phụ thân không quá coi trọng quyền lực của Dương thị, cho nên không tranh giành hay đoạt lấy, ngược lại gia gia thích nhất hắn, từng nhiều lần muốn giao Dương thị cho hắn. Có đôi ta suy nghĩ, nếu hắn không sanh ra ở Dương thị, hẳn sẽ không gặp chuyện ngoài ý muốn a?"
"Ngươi cảm thấy cái chết phụ mẫu ngươi là một âm mưu sao?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Không chắc… "
Dương Tiểu Cận nói:
"Ta từng tự điều tra qua, thế nhưng không có đầu mối gì. Chẳng qua hiện nay Dương gia đã không còn, coi như có người mưu sát thì kẻ giết người cũng đã chết."
Trong lúc nói chuyện, có hai người mặc đồng phục nhanh chóng chạy tới, trong tay họ cầm đèn pin.
Dương Tiểu Cận nói:
"Không mang súng, không phải là quân nhân hay người của Trật Tự Tư."
Hai người kia xông lại, hô to:
"Các ngươi là người phương nào, sao dám tự tiện xông vào bảo tàng trong đêm?!”
Nhâm Tiểu Túc cùng Dương Tiểu Cận nhìn nhau, á khẩu không trả lời được, nơi này đã được Khánh thị xây thành bảo tàng?!
Biết được chân tướng, Nhâm Tiểu Túc cùng Dương Tiểu Cận không ở lại nữa mà chạy khỏi trang viên Dương thị.
Với tố chất thân thể hai người bọn họ, bảo vệ tầm thường sao có thể đuổi kịp?
Hai người trên đường chạy trốn nhìn nhau cười cười, hai siêu phàm giả cấp bậc truyền thuyết nay bị hai bảo an đuổi theo nhưng lại có cảm giác vô cùng ngọt ngào….
"Đi thôi, dẫn ngươi đi ăn, hi vọng những quán ăn đó vẫn còn mở… "
Dương Tiểu Cận nói.
...
Ban đêm trong hàng rào 88, tại một cửa hàng bán bánh bao, một bà lão đang mệt mỏi ngồi trên bàn, tính toán xem hôn nay đã kiếm được bao nhiêu tiền.
Quán ăn sắp đóng thì Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận liền đi vào.
"Sắp đóng cửa… "
Lão bà cười nói:
"Các ngươi tới quán khác… Tiểu Cận?"
"Lâm nãi nãi… "
Dương Tiểu Cận giòn giã nói:
"Ta muốn ăn bánh bao cùng mì cay Thành Đô."
"Có!"
Bà lão có chút kinh hỉ:
"Các ngươi chờ một chốc a, ta đi làm, đồ có sẵn cả rồi, chỉ cần nấu thôi nên không lâu đâu.”
Trong lúc nói chuyện, bà lão nhịn không được hướng dò xét Nhâm Tiểu Túc, ánh mắt như xem mắt cháu rể khiến Nhâm Tiểu Túc bị nhìn tới mức ngượng ngùng.
Trong tiệm rõ ràng đã hết bánh, mà bà lão lại vào bếp làm bánh, Dương Tiểu Cận cũng không khách khí với bà lão.
Một khắc này, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bà lão chẳng khác nào bà của Dương Tiểu Cận.
"Các ngươi quen nhau à?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Ừ, khi còn bé phụ mẫu ta thường xuyên dẫn ta tới đây ăn… "
Dương Tiểu Cận nói:
"Lúc ông nội còn sống có quy cũ, bữa tối Dương thị chỉ có cháo loãng cùng dưa muối, hơn nữa không được ăn quá nhiều. Gia gia nói, người quản lý tốt việc ăn uống mới có tư cách quản lý một tập đoàn."
"Nghiêm khắc như vậy?"
Nhâm Tiểu Túc ngạc nhiên, lúc hắn còn đang nhặt rau thì người ta đã biết cách ăn uống điều độ rồi.
Dương Tiểu Cận khẽ cười:
"Xác thực rất nghiêm khắc, thúc thúc và cô cô thường phàn nàn chuyện này với gia gia. Chỉ có phụ thân ta là không nói gì, sau đó dẫn ta với mẫu thân ra ngoài ăn vặt. Đây là nơi chúng ta thường tới nhất. Phụ thân nói, từ lúc nhỏ hắn đã biết tiệm này, khi đó là Lâm tỷ, hiện tại đã thành Lâm nãi nãi."
"Tiệm này mở vài chục năm rồi à, thật là lợi hại… "
Nhâm Tiểu Túc nói.
Kết quả Lâm nãi nãi đi ra cười nói:
"Có gì lợi hại đâu."
"Thật sự rất lợi hại… "
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói:
"Trương tiên sinh từng nói với ta, một người mà cả đời có thể làm tốt một việc đã xem như rất giỏi. Đại đa số mọi người đều không làm được điểm này."
Lâm nãi nãi cười nói với Dương Tiểu Cận:
"Tiểu tử này rất biết cách nói chuyện, hắn cũng dỗ ngươi vui bằng cách này hả?”
Lâm nãi nãi hỏa nhãn kim tinh, thoáng cái đã nhìn ra quan hệ giữa Nhâm Tiểu Túc cùng Dương Tiểu Cận.
Dương Tiểu Cận không phản bác. Bất quá, Nhâm Tiểu Túc phát hiện đối phương cúi đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó.
"Đang suy nghĩ cái gì?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
Dương Tiểu Cận bỗng nói:
"Ngươi không cần gọi nàng Lâm nãi nãi, nàng còn nhỏ tuổi hơn ngươi nữa."
Nhâm Tiểu Túc:
"? ? ?"
Ngươi nghĩ nửa ngày là nghĩ về cái này? !
Lâm nãi nãi cười:
"Tiểu Cận, ngươi nói cái gì vậy. Ta đã già bảy tám mươi tuổi, hắn sao có thể lớn tuổi hơn ta? Chẳng lẽ hắn một trăm tuổi rồi?"
Dương Tiểu Cận sửa lại:
"Vẫn chưa đủ."
Lâm nãi nãi vui vẻ nở nụ cười:
"Vốn đang mệt, kết quả ngươi tới, phiền não của ta như không còn nữa.”
Nhâm Tiểu Túc ngơ ngác, cái gì chứ… rõ ràng cô nàng này để ý tới tuổi tác mà.
Bánh bao nóng hổi nhanh chóng được bưng ra, Dương Tiểu Cận vừa ăn vừa hỏi:
"Cuộc sống của ngài gần đây thế nào rồi?”
"Rất tốt… "
Lâm nãi nãi cười nói:
"Lúc chiến tranh chúng ta còn lo sợ, mọi người bảo nên chạy nạn đi, có người kêu tới Tây Bắc. Kết quả Khánh thị tới đây xong, trị an hàng rào so với trước còn tốt hơn, thu thuế cũng thấp nữa."
"Vậy được rồi… "
Dương Tiểu Cận gật đầu.
Lúc này, Lâm nãi nãi muốn nói lại thôi:
"Bất quá, Dương thị các ngươi... Tiểu Cận ngươi..."
Dương Tiểu Cận cười rộ lên:
"Lâm nãi nãi không cần lo cho ta, cô cô ta cũng rất tốt."
"Vậy được, vậy là tốt rồi… "
Lâm nãi nãi nói.
Trong lúc Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận ăn, Lâm nãi nãi ở bên cạnh kể chuyện, nào là có hàng xóm cứ cách ngày là tới ăn, nào là có người tốt sẽ tới khuân đồ giúp bà, khi mua thịt bò làm bánh họ cũng cho bà nhiều hơn một chút.
Mà bà già rồi, không đủ sức cắn thịt bò nữa.
Nghe những lời này, sự khẩn trương còn sót lại từ cuộc chiến của Nhâm Tiểu Túc nay giảm xuống, cảm giác ấm áp đời thường dâng lên.
Rời khỏi tiệm bánh, Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi:
"Người nhà Lâm nãi nãi đâu rồi?"
"Nhi tử của bà đã bỏ mình trong chiến tranh giữa Dương thị cùng Lý thị, con dâu dẫn cháu theo người khác rồi… "
Dương Tiểu Cận nói.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn về phía cửa hàng bánh bao, Lâm nãi nãi đang dọn dẹp bàn ghế.
Chiến tranh,, người tổn thương thất tuyệt đối không phải những người đã mất vì chiến tranh, mà là vết sẹo còn âm ỉ đối với cả một thế hệ và gia đình, âm ỉ kéo dài vài chục năm.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Đi tìm chỗ ở a… "
Dương Tiểu Cận nói:
"Ngày mai dẫn ngươi đi dạo hàng rào 88 một vòng.”
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi hỏi:
"Có phải ngươi có nội tâm gì không."
Dương Tiểu Cận bình tĩnh nói:
"Ngươi cứ đi theo giúp ta vài hôm đi."
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt, trong lòng có chút phức tạp. Mà Dương Tiểu Cận quay người đi hướng khác, khóe môi giấu dưới mũ lưỡi trai có hơi nhếch lên.