Chương 1227 : Những Nơi Nàng Từng Đi Qua
Chương 1227: Những Nơi Nàng Từng Đi Qua
Sau chiến tranh Tây Nam, kinh tế và dân sinh phục hồi nhanh hơn trong tưởng tượng.
Tất cả hơn năm mươi hàng rào Tây Nam đã hoàn thành giao thông toàn diện. Hơn nữa, hàng rào cũng mở ra , giống như Lạc thành vậy, chỉ cần có hộ chiếu mậu dịch và hộ chiếu công tác, cư dân cùng lưu dân hàng rào có thể đi tới từng hàng rào.
Khánh thị dùng việc giảm thuế để cổ vũ kinh thương. Khi cư dân của từng hàng rào bắt đầu lưu động, ghềnh nước đọng Tây Nam cũng dần chảy theo dòng.
Rõ ràng họ vừa trải qua chiến loạn, kết quả hàng rào 88 bây giờ toàn là bộ dáng vui mừng.
Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận tìm một khách sạn ở một đêm, vẫn là hai gian phòng.
Buổi tối, Dương Tiểu Cận về phòng ngủ sớm. Nếu là trước kia, có lẽ hai người còn nói chuyện rất nhiều.
Trong đường An Ninh Đông kia, hai người từng cách vách tường nói chuyện đến khuya.
Mà bây giờ, chuyện giữa hai bên dường như đã không còn nhiều.
Nhâm Tiểu Túc một mình ngồi ngốc trong phòng suy nghĩ miên man. Đợi một hồi, hắn suy nghĩ không biết Dương Tiểu Cận có đang xem đây là thời gian ở chung cuối cùng trước khi ly biệt chăng.
Hắn cảm thấy cảm tình của Dương Tiểu Cận dành cho mình đã thay đổi. Nói cách khác, vì sao mật chìa khóa chi môn Dương Tiểu Cận mở lại không phải căn nhà ở hàng rào 144?
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cũng cảm thấy bản thân đang suy nghĩ nhiều, thế nhưng... mật chìa khóa chi môn sẽ không nói dối.
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc có phần dở khóc dở cười, ai quy định mật chìa khóa chi môn của người ta phải giống ngươi chứ?
Cứ suy nghĩ lung tung như vậy cả đêm, Nhâm Tiểu Túc rốt cục cũng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, lúc Dương Tiểu Cận tới gõ cửa gọi hắn dậy, thần sắc Nhâm Tiểu Túc uể oải hiếm thấy.
"Ngủ không ngon sao?"
Dương Tiểu Cận hỏi:
"Nếu không ngươi ngủ thêm đi?"
"Không cần… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ngươi muốn đi đâu, ta đi cùng ngươi."
"Đi thôi… "
Dương Tiểu Cận ở phía trước dẫn đường:
"Âu phục ta mua cho ngươi rách hết rồi đúng không, để đi may thêm cho ngươi vài bộ nữa.”
Nhâm Tiểu Túc hơi sửng sốt:
"Đợi chút, sao ngươi biết âu phục của ta rách hết rồi. khi ấy ngươi cũng ở đó sao?”
"Đương nhiên… "
Dương Tiểu Cận nghiêng đầu nhìn hắn một cái:
"Biểu hiện cũng không tệ lắm."
Lúc trước, Nhâm Tiểu Túc thông qua Trương Tiểu Mãn biết được, thời gian Dương Tiểu Cận và Chu Nghênh Tuyết xuất phát sớm hơn so với đám đại lừa dối, cơ mà sau đó cả hai đồng thời xuất hiện ở Căn Đặc thành.
Nhâm Tiểu Túc vẫn thắc mắc, rốt cục Dương Tiểu Cận tới đây lúc nào. Hiện tại xem ra, suốt khoảng thời gian đó đối phương vẫn luôn ẩn núp, cũng tận mắt chứng kiến mọi chuyện hắn đã làm.
Mà câu biểu hiện không tệ này, đại khái là đang khen ngợi trên đường đi Nhâm Tiểu Túc chưa từng có chuyện gì với người khác giới?
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc đổ mồ hôi lạnh.
"Ngươi đuổi kịp ta lúc nào?"
Nhâm Tiểu Túc cẩn thận hỏi từng li từng tí.
Dương Tiểu Cận bình tĩnh nói:
"Ngươi đoán xem."
Câu này quá nhiều ý nghĩa rồi, căn bản Nhâm Tiểu Túc không cách nào đoán được đến cùng đối phương thấy được cái gì, không thấy cái gì…
Càng như vậy, Nhâm Tiểu Túc lại càng ngứa ngáy trong lòng.
Âm thanh ong ong của tàu điện vang lên. Sáng sớm, mọi người dùng tàu điện để đi làm, Dương Tiểu Cận dẫn Nhâm Tiểu Túc đi con tàu quen thuộc, hai người ngồi trên xe lung la lung lay tới Đường Giang Lộ.
Dương Tiểu Cận nói:
"Lúc trước, khi ngươi tới hàng rào 88, ta chưa kịp dẫn ngươi đi dạo thật tốt."
"Tiệm may y phục ở đường Giang Lộ à?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Đúng vậy… "
Dương Tiểu Cận gật đầu:
"Trước kia y phục nhà chúng ta đều làm ở đó. Bất quá vốn có thể kêu thợ may tới tận nhà lấy số đo, nhưng ta lại thích đi chơi. Tiệm may đó do hai vợ cùng mở, phụ thân cùng hai vợ chồng đó khá thân, mỗi lần khi a di lấy số đo cho ta đều sẽ cười nói một câu, Tiểu Cận lại cao hơn rồi. Khi ấy ta còn nhỏ, nghe không hiểu, chỉ biết ngoan ngoãn đứng yên cho nó đo đạc, vừa đợi vừa ăn kẹo.”
Nhâm Tiểu Túc bỗng cảm thấy chuyến đi này của họ như đi qua quá khứ của Dương Tiểu Cận vậy. Đi qua những nơi nàng từng đi, gặp những người nàng từng gặp.
Có lúc, Nhâm Tiểu Túc rất cảm tạ cảm tạ Dương phụ và Dương mẫu. Từ những gì Tiểu Cận kể lại, hai người này thật sự là người tốt. Trong tập đoàn, căn bản là dị loại.
Nếu Dương Tiểu Cận cũng lãnh khốc như những người khác của Dương thị, hai người họ căn bản sẽ không đi cùng nhau tới giờ.
Trên tàu điện, hai người ngồi kế bên nhau. Vì còn là sáng sớm nên mặt trời không gay gắt, gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ khiến tóc mai của Dương Tiểu Cận lay động.
Sau đó, Dương Tiểu Cận nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Nhâm Tiểu Túc, không nói gì nữa.
Bầu không khí này làm Nhâm Tiểu Túc đột nhiên cảm giác được, cứ như sự im lặng của nam nữ trước khi chia tay vậy, điều này khiến hắn càng thêm hoảng hốt.
Đáy lòng hắn bồn chồn cũng ảnh hưởng tới nhịp thở. Dương Tiểu Cận cảm nhận được hết thảy, khóe miệng được giấu dưới mũ lưỡi trai lần nữa nhếch lên.
"Xuống xe… "
Dương Tiểu Cận đứng dậy xuống xe, Nhâm Tiểu Túc đi theo phía sau, nhìn tiệm may mà có chút xuất thần.
Tiệm may Hòa Bình, hai chữ hòa bình đặt ở thời đại này thật sự có phần khác biệt.
Dương Tiểu Cận đẩy cửa tiến vào, tiếng chuông gió trên khung cửa vang lên tiếng đinh đang êm tai… chẳng khác nào một lời thăm hỏi.
Trong cửa chỉ có một phu nhân trung niên đang cầm thước đo vải vóc, đối phương không ngẩng đầu lên đã thân thiết chào hỏi:
"Hoan nghênh đã đến."
Dương Tiểu Cận đứng lại, không nói chuyện, phu nhân trung niên ngẩng đầu lên thấy là nàng thì ngơ ngác sửng sốt, ngay sau đó hốc mắt đỏ lên:
"Là Tiểu Cận nha, ngươi không có việc gì là tốt rồi, ngươi không có việc gì là tốt rồi! Lúc trước hàng rào gặp chuyện không may, từ đó chưa từng gặp lại ngươi, ngươi rời khỏi hàng rào 88 sống nhất định rất vất vả a!"
Dương Tiểu Cận mỉm cười nói:
"Ta không sao."
Nàng tháo mũ lưỡi trai xuống, phu nhân trung niên nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của nàng, rưng rưng cười nói:
"Tiểu Cận lại dài hơn rồi."
"Ừ… "
Dương Tiểu Cận nói:
"Lại cao thêm một cm."
Kỳ thật một cm này nếu là người bình thường căn bản không phát hiện được. Nhưng lời này cộng với động tác vuốt đầu chẳng khác nào một lời an ủi.
Bấy giờ, phu nhân trung niên nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc, nàng chần chờ một chút rồi cười hỏi:
"Ngươi chính là vị Thiếu soái Tây Bắc kia. Lúc trước ta từng thấy tên ngươi trên bảng xếp hạng. Khi ấy ta nghĩ, có lẽ chỉ có nhân vật như vậy mới có thể xứng đôi cùng Tiểu Cận. Bất quá ta có thể nói với ngươi a, ngươi nhất định phải đối tốt Tiểu Cận đó."
Phu nhân trung niên không hề quan tâm siêu phàm giả là sự tồn tại gì. Lúc trước vì nghe nói trên đó có tên của Dương Tiểu Cận nên nàng mới mua.