Chương 1230 : Có Một Người Bầu Bạn Tới Già
Chương 1230: Có Một Người Bầu Bạn Tới Già
Người ghi, Dương Tiểu Cận thân yêu của ngươi.
Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu nhìn Dương Tiểu Cận, hắn muốn nói gì đí, kết quả lại không nói được gì.
Dương Tiểu Cận cười nói:
"Lễ vật ta cho, ngươi có thích không?"
"Thích… "
Nhâm Tiểu Túc hít sâu một hơi:
"Thế nhưng, hai ngày nay ngươi..."
"Không để ý tới ngươi là a? Cố ý chọc ngươi thôi… "
Dương Tiểu Cận cười nói:
"Lần sau không được không nói tiếng nào đã chạy đi xa như vậy. Lúc đó biện pháp trừng phạt còn tàn khốc hơn bây giờ nữa. Nhâm Tiểu Túc, ngươi nhớ kỹ, về sau không được một mình đi làm chuyện nguy hiểm. Bằng không ta sẽ đánh chết ngươi."
Nhâm Tiểu Túc:
"..."
"Còn có gì muốn hỏi không?"
Dương Tiểu Cận hỏi.
"Vì sao cố chấp theo ta như vậy… "
Nhâm Tiểu Túc nhẹ giọng hỏi.
Dương Tiểu Cận nghiêm túc nói:
"Ta từng mất ngươi một lần, cho nên ta đã thề, đời này sẽ để mất ngươi nữa."
Nhâm Tiểu Túc lại hỏi:
"Vì sao đột nhiên tặng ta nhiều quà vậy? Ví dụ như y phục, ví dụ như giầy, ví dụ như..."
"Sau khi biết ngươi 240 tuổi, kỳ thật ta có chút mất mát… "
Dương Tiểu Cận nói:
"Thì ra ta từng bỏ qua hơn hai trăm năm không bên cạnh ngươi."
Khoảng thời gian khi còn ở vương quốc Vu Sư, Dương Tiểu Cận đột nhiên cảm thấy bản thân như cách Nhâm Tiểu Túc rất xa.
Trong nháy mắt đó, Dương Tiểu Cận so với Nhâm Tiểu Túc càng cô đơn hơn, tựa như có một cánh tay đang kéo Nhâm Tiểu Túc rời xa nàng.
Thế nhưng Dương Tiểu Cận là một người cực kỳ gọn gàng và linh hoạt. Nếu khoảng cách bị kéo xa, nàng lần nữa kéo nó về gần lại là được.
Nhâm Tiểu Túc ngạc nhiên, hắn vừa muốn mở miệng nói gì đó lại bị Dương Tiểu Cận cắt đứt:
"Ngươi đừng nói, để ta nói."
"Hai ngày này, ta dẫn ngươi tới cửa hàng bánh bao ta thích nhất, cũng dẫn ngươi tới tiệm may ta thích nhất, bao gồm cả mấy cửa hàng vật tư kia… "
Dương Tiểu Cận nói:
"Kỳ thật ta muốn ngươi thấy được cuộc đời của ta, để ngươi cảm thấy như ngươi từng ở bên cạnh ta.”
"Ta tặng quà cho ngươi, cũng là muốn bổ sung lại 221 năm ta đã bỏ qua trong cuộc đời ngươi. Ngươi đã nhận quà, vật những năm còn lại, ngươi phải luôn ở bên cạnh ta đó."
Nàng nhẹ ôm Nhâm Tiểu Túc, sau đó đám mặt lên vai hắn:
"Tiểu Túc, đây cũng là lần đầu ta yêu đương, ta không biết nên làm thế nào, cũng chẳng biết phải biểu đạt ra sao. Chuyện ta có thể làm là lấp đầy khoảng trống trong ngươi.”
Nhâm Tiểu Túc sững sờ nhìn cô nàng. Đúng vậy, hai người họ đều là lần đầu yêu đương, không ai chuẩn bị sẵn cả.
Tình cảm của họ có phần nóng bỏng và phong phú hơn những người khác vì họ từng kề vai chiến đấu với nhau, chia xa rồi lại đoàn tụ.
Đối phương không có kinh nghiệm yêu đương nên dành tình cảm chân thành nhất cho hắn.
Mọi người luôn nói, đồng hành là lời tạm biệt dài nhất.
Mà chuyện Dương Tiểu Cận đang làm bây giờ là dùng sinh mệnh và tương lai của nàng để ở bên hắn.
Bấy giờ, đột nhiên Nhâm Tiểu Túc hỏi:
"Vì sao mật chìa khóa chi môn của ngươi không dẫn tới căn nhà ở hàng rào 144? Vu Sư bảo, mật chìa khóa chi môn sẽ cho chúng ta biết nơi chúng ta muốn đi nhất…”
Kết quả lần này Dương Tiểu Cận sửng sốt:
"Đó là nhà của ta mà, bất cứ lúc nào ta cũng có thể trở về, vì sao phải thông tới nó nữa?”
Nghe nàng nói thế, Nhâm Tiểu Túc ngây ngẩn cả người.
Kỳ thật điểm đến của mật chìa khóa chi môn là nơi mọi người muốn tới nhất, qua mỗi giai đoạn sẽ thay đổi, ví dụ con nít sẽ muốn tới tiệm kẹo, Trần Tửu muốn tới bờ biển, đây đều là những nơi họ không tới được.
Dựa theo những gì Dương Tiểu Cận nói, kỳ thật nguyên lý của mật chìa khóa chi môn là thông tới nơi bản thân muốn nhưng không tới được.
Nhâm Tiểu Túc một mực không có nhà nên dù hiện tại đã có, trong lòng hắn vẫn có chút lo được lo mất.
Hơn nữa khi còn ở vương quốc Vu Sư, nhà cách hắn cả nghìn km, lại không có Dương Tiểu Cận bên cạnh.
Mà Dương Tiểu Cận thì khác, trong vô thức nàng đã xem đó là nhà, vì thế nhu cầu giảm xuống rất nhiều, dù sao đi đâu cũng quay lại đó cả thôi.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có phần không đúng:
"Ngươi không sợ mất căn nhà kia sao?"
"Mất?"
Dương Tiểu Cận hiếu kỳ:
"Sao lại mất? Ngươi muốn vứt bỏ căn nhà kia? Ngươi dám không?"
"Khục khục… "
Nhâm Tiểu Túc vội vàng nói:
"Không dám không dám..."
"Vậy thì còn gì để nói nữa… "
Dương Tiểu Cận nói.
Trên thực tế, tâm lý Dương Tiểu Cận đã khá ổn định, nàng vốn đã có cảm giác an toàn, mà Nhâm Tiểu Túc thì không.
Nhâm Tiểu Túc thở dài một tiếng:
"Mấy ngày nay ta còn tưởng ngươi để ý tuổi tác của ta, muốn không từ mà biệt.”
Khóe miệng Dương Tiểu Cận vểnh lên:
"Không khiến ngươi nhớ lâu một chút, về sau ngươi lại chạy loạn thì sao?"
"Không chạy không chạy nữa… "
Nhâm Tiểu Túc vội vàng cam đoan.
"Ờ ha… "
Dương Tiểu Cận đắc ý nói:
"Bất quá sau này sinh nhật ngươi có hơi phiền, phải cắm tận 240 cây nến, nghĩ tới là thấy hãi rồi, mọi người thấy chắc sẽ sợ lắm.”
Nhâm Tiểu Túc:
"? ? ?"
Đây là lúc nói mấy lời này hả?!
"Đúng rồi… "
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
"Ngươi tặng ta đủ 240 món rồi ư?”
Dương Tiểu Cận lắc đầu:
"Không có, bây giờ mới là 239 món. Tính cả 99 đặc quyền trong sổ là 239 món đó."
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một chút:
"Vậy còn một món nữa đâu?"
Thời điểm này, Dương Tiểu Cận bỗng tháo mũ lưỡi trai của mình xuống, nhẹ giọng nói:
"Món thứ 240, chính là ta."
Nhâm Tiểu Túc khẽ run rẩy:
"Ngươi đừng đùa..."
Không đợi hắn nói hết lời đã thấy Dương Tiểu Cận tắt đèn phòng:
"Còn nhiều cái khiến ngươi hết hồn lắm!”
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc chợt nhớ tới những gì phụ thân đã viết trên phong thư kia, Phụ thân hỏi, Tiểu Túc a, ngươi đã tìm thấy tình yêu của ngươi chưa? Tình yêu là thứ khiến ngươi cảm thấy dù không cần chinh phục cả thế giới, không cần trở nên thật nổi bật, không cần công thành danh toại, không cần gia tài bạc triệu nhưng vẫn thấy hạnh phúc. Thậm chí dù mất đi hùng tâm tráng khí vẫn cảm thấy như vậy rất tốt. Là khi ngươi có thể thỏa hiệp với những nguyên tắc của mình. Tình yêu là lo được lo mất. Có người cô đơn tới già, cũng có người đến cuối cùng mới hiểu, mọi đau khổ trước đó đều đáng giá, chỉ vì gặp được một người.
Tình yêu là đúng lúc đó, gặp một người có thể đi cùng ngươi cả đời.