Chương 1229 : Cuốn Sổ
Chương 1229: Cuốn Sổ
Cho nên, đây là thời đại mà tất cả mọi người đều phải làm quen với việc nói tạm biệt.
Không phải mọi người muốn như vậy mà phải như vậy.
Rời khỏi tiệm may, Dương Tiểu Cận hít một hơi thật sâu:
"Tiểu Túc, đợi y phục làm xong, ngươi để lại cho Lan di thêm thỏi vàng đi.”
"Ừ, được… "
Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
"Đi thôi, đến trưa dẫn ngươi đi ăn bánh thịt bò, khi còn bé ta thích nhất thứ này, rất có hương vị gia đình… "
Dương Tiểu Cận nói, nàng yên lặng suy tư một chút:
"Buổi chiều lại dẫn ngươi đi chỗ khác.”
Nhâm Tiểu Túc có chút trầm mặc, hắn không biết chỗ khác là sao.
Trong lúc đi đường, hắn có thể cảm nhận được sự hoài niệm của Dương Tiểu Cận, dù đối phương không có cảm tình với Dương thị, nhưng nơi này là tuổi thơ của đối phương.
Tới chiều, Dương Tiểu Cận mua cho hắn ba cái áo bảo hộ mới, là loại có chất lượng cực tốt.
Đầu năm nay, người có thể mua áo khoác không phú cũng quý, chung quy rất ít người có thể rời khỏi hàng rào mà cần áo bảo hộ.
Bên ngoài cửa hàng vật tư, Dương Tiểu Cận mua cho Nhâm Tiểu Túc xẻng công binh, lều vải, thảm cách nhiệt cùng bình dưỡng khí.
Dương Tiểu Cận chi tiền hào phóng, mua sắm đủ thứ khiến Nhâm Tiểu Túc không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.
Đêm đến, vị cô nương này đặc biệt dẫn Nhâm Tiểu Túc đi mua thật nhiều gia vị, toàn là mua một bình lớn không thôi.
Muối, hồ tiêu mặt, bột tiêu, đậu nành tương, xì-dầu, hao xăng, bột ngọt... có đủ.
Loại cảm giác này cứ như sợ Nhâm Tiểu Túc ra ngoài mà thiếu đồ dùng vậy.
Cuối cùng, Dương Tiểu Cận còn mua cho Nhâm Tiểu Túc đồng hồ không thấm nước.
Lúc ấy, chủ tiệm nói đồng hồ này rất chắc chắn, một người bạn của hắn đeo đồng hồ không mau té lầu, vậy mà đồng hồ vẫn không sao.
Chỉ đáng tiếc ở chỗ tuy đồng hồ không sao nhưng bằng hữu của hắn té chết rồi…
Nhâm Tiểu Túc với tư cách là người sống từ trước tai biến, khi mua đồng hồ thật sự có chút cảm khái.
Trước tai biến, không ít đồng hồ có giá mấy chục vạn hoặc mấy trăm vạn, có khi còn hơn.
Một cái đồng hồ hút hàng có giá đôi khi gấp hai các loại đồng hồ khác, mà giá còn tăng theo thời gian nữa chứ.
Hiện tại thì khác, bây giờ chỉ mua một cái đồng hồ đắt tiền, lão bản đã vui tới mức thiếu điều gọi ngươi là cha luôn rồi.
Rời khỏi tiệm đồng hồ, Nhâm Tiểu Túc nhìn mặt trời dần buông xuống, có chút nhịn không được mà nói:
"Tiểu Cận, ngươi muốn nói gì cứ nói đi….”
Dương Tiểu Cận nhìn hắn một cái:
"Chuyện nên nói sớm muộn gì cũng sẽ nói, không nên gấp."
Nói xong, Dương Tiểu Cận tìm một nơi bán văn phòng phẩm một một cây bút máy và quyển sổ nhỏ.
Nhâm Tiểu Túc thấy thì trong lòng lộp bộp, đây là muốn viết thư cho hắn? Không chào mà biệt hả?
Ban đêm, sau khi quay lại khách sạn, Dương Tiểu Cận liền một mình đóng cửa phòng, mặc kệ Nhâm Tiểu Túc.
Dương Tiểu Cận nói, bất luận Nhâm Tiểu Túc có gì thắc mắc, tối hôm nay hắn sẽ có đáp án.
Mùa hạ, gió đêm nổi lên.
Nhâm Tiểu Túc một mình leo từ cửa sổ tới nóc khách sạn, yên lặng nhìn ngắm ánh đèn của vạn nhà, bỗng cảm thấy đơn độc.
Cảm giác cô độc mà trước đó hắn chưa từng có.
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc chưa bao giờ đề cập tâm sự với ai, ngay cả Nhan Lục Nguyên cũng vậy.
Có đôi khi, hắn cảm giác bản thân không xứng có một gia đình.
Thật vất vả thu được một tên đồ đệ, đồ đệ hóa đá.
Thật vất vả thu phục được một đám thổ phỉ, thổ phỉ không còn.
Thật vất vả có một người em trai, em trai đi tới Thảo Nguyên.
Thật vất vả có một trưởng bối là Giang Tự, kết quả Giang Tự bị ám sát.
Nhâm Tiểu Túc đơn độc đi trong bóng tối, không có ai chờ hắn ở cuối đường, dưới mỗi bóng đèn đường chỉ có từng câu cáo biệt.
"Sư phụ, ta đi."
"Ca, ta không trở về được."
"Tiểu Túc, bảo trọng."
Ban đêm mùa hè khô nóng, gió thôi nhẹ nhàng qua mặt, không khí phương nam ẩm ướt. Gió như mang theo tiếng ghi ta của người đánh bản tình ca nào đó.
Nhâm Tiểu Túc nhìn lại quá khứ của mình, từ trước tới giờ, con đường thật dài kia chỉ có hắn đi một mình.
Trên con đường kia, chỉ có dấu chân lầy lội mất trật tự.
Ngoài ra, không còn gì khác.
"Ta đúng là sao chổi a… "
Nhâm Tiểu Túc cười khổ:
"Ngay cả gia đình cũng không bảo vệ được.”
Thì ra nơi hắn muốn về nhất cũng chỉ có mình hắn, đối phương không muốn trở về.
Tâm sự của thiếu niên phức tạp lại yếu ớt mẫn cảm, lần đầu tiên Nhâm Tiểu Túc biết yêu lần đầu chẳng khác nào những thiếu niên khác lo được lo mất lấy.
Nhưng vào lúc này, một cánh cửa sổ phía dưới hắn được mở ra, Dương Tiểu Cận nhô đầu vẫy tay với Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt, hắn tưởng đối phương chỉ để lại một phong thư thôi… hình như không giống hắn nghĩ?
Nhâm Tiểu Túc men theo vách tường bò xuống, khi hắn thông qua cửa sổ tiến vào phòng của Dương Tiểu Cận, hắn thấy đối phương đưa cuốn sổ nhỏ trong tay cho mình.
"Đây là... ?"
Nhâm Tiểu Túc chần chờ, hắn có phần không dám mở ra nhìn.
Chỉ là Dương Tiểu Cận không còn vẻ trầm mặc và bình tĩnh như hai ngày vừa qua, nàng cười nói:
"Ngươi mở ra nhìn sẽ biết."
Nhâm Tiểu Túc mở tờ thứ nhất ra, bên trong ghi mấy chữ “Sổ không tức giận”.
Mặt sau của tờ đầu tiên viết: Một khi dùng trang này rồi, ta sẽ không được giận ngươi, hơn nữa còn sẽ ôm ngươi thật chặt.
Trên tờ thứ hai là mấy chứ: Mau sử dụng đi.
Mặt sau từ thứ hai viết: Sử dụng trang này, ngươi muốn đi tới chân trời góc biển ta cũng sẽ đi cùng ngươi.
Trang thứ ba là ôn nhu săn sóc, dùng trang này, trong vòng một ngày ta sẽ hóa thành tiểu thiên sứ ôn nhu.
Trang thứ tư là mát xa, dùng trang này, ta sẽ xoa bóp cho ngươi 120 phút, trở thành kỹ thuật viên giỏi nhất của ngươi.
Trang thứ năm là bữa sáng xa hoa, dùng trang này…
Nhâm Tiểu Túc lật từng tờ, mỗi đặc quyền trên từng tờ giấy chẳng khác nào than ấm giữa trời đây, ủi phẳng tất cả âu lo của thiếu niên.
Cuốn sổ có tổng cộng 99 trang, trang cuối viết: Kỳ hạn sử dụng là vĩnh viễn.