Chương 1246 : Ngựa Không Ngừng Vó
Chương 1246: Ngựa Không Ngừng Vó
Tiếng ca khi có khi không trên nơi hoang dã, cứ như đám sương mờ mịt lúc sáng sớm.
Mười chiếc xe việt dã chạy theo các hướng khác nhau. Trong lòng mỗi người không cầu lập công thụ huân, chỉ đơn giản là muốn tranh thủ cơ hội cho người khác.
Bao gồm cả Trương Dư Ca, tất cả các binh sĩ đều biết họ sẽ chết, nhưng từ lúc bắt đầu, họ đã muốn đen khả năng sống sót còn lại cho người khác.
Đây chính là là vinh quang của binh sĩ Khánh thị.
Hiện tại 40 hàng rào của Tây Nam là một mảnh tường hòa, dấu vết giết người của La Lam đã được chà lau sạch sẽ, phảng phất chưa có gì xảy ra.
Các cư dân hàng rào xem chuyện La Lam giết người là đề tài bàn tán sau khi ăn. Mọi người đoán lý do La Lam giết người, lại lén lút kể về tranh đấu gay gắt của nhiều năm trước. Những chuyện xưa được thêm mắm dặm muối càng truyền càng rộng. Nhưng không ai cảm thấy việc này có liên quan gì tới mình cả.
Chung quy, đấu đá giữa thượng tầng hàng rào không tới phiên dân chúng nhỏ bé như họ quan tâm.
Vì thế, họ không biết, kỳ thật chiến tranh đã bắt đầu từ một khắc này, đang diễn ra ở nơi họ không thấy mà thôi.
Từ trước đến nay, chiến tranh không giới hạn, mạch nước ngầm tuôn động kéo theo ba đào mãnh liệt vô cùng kinh tâm động phách.
Khánh Chẩn từng nói với Khánh Nghị, may mắn La Lam đã đại khai sát giới trong vòng 3 ngày, tiêu trừ sạch sẽ tai họa ngầm của Khánh thị.
Bằng không nếu đám người đó biết việc "Khánh Chẩn" và La Lam tới Trung Nguyên, dã tâm nhất định sẽ rục rịch.
Những người này tuy không dao động được căn cơ Khánh thị nhưng vẫn có thể gây ra phiền toán.
Vương thị từng đưa ra lời mời nhưng bị Khánh Chẩn cự tuyệt. Lúc trước La Lam cùng Nhâm Tiểu Túc từng nói, khả năng họ sẽ phải tới Trung Nguyên nữa, vì rất nhiều chuyện đã vượt ra tầm kiểm soát của Khánh thị.
Cho nên, việc La Lam giết những người này rồi nhận tiếng xấu là muốn trước khi rời đi, để lại một nội bộ đoàn kết cho Khánh Chẩn.
La Lam vẫn là La Lam như trước, vẫn luôn dùng cách của mình để bảo vệ người nhà.
Khánh Nghị nằm ngủ một đêm trên sàn nhà lạnh buốt, may mắn bây giờ là mùa hạ, nhiệt độ của trang viên Bạch Quả không thấp, vì thế không bị cảm lạnh.
Sau khi tỉnh lại, hắn thấy Khánh Chẩn vẫn ngồi ở chỗ cũ như trước, dường như cả đêm không ngủ.
"Nhị ca, tối ngươi chưa ngủ sao?"
Khánh Nghị nghi ngờ nói.
"Ừ… "
Khánh Chẩn gật đầu:
"Muốn suy nghĩ một chút."
"Ngươi lo đám người Trương Dư Ca không thể truyền tin tới Tây Bắc?”
Khánh Nghị hỏi:
" Nhị ca cảm thấy thật sự không ai có thể đột phá phong tỏa sao?"
"Ừ…"
Dường như trong lòng Khánh Chẩn đã tự có phán đoán:
"Họ không có cách nào thành công. A Nghị, ta nói rồi, đánh cờ cùng AI không thể ôm suy nghĩ may mắn trong lòng."
"Vậy chúng ta phải làm sao đây… "
Khánh Nghị cau mày nói:
"Nếu Nhâm Tiểu Túc không đi Trung Nguyên, chẳng phải đại ca sẽ gặp nguy hiểm sao?"
"Còn cơ hội… "
Khánh Chẩn nói.
"Cơ hội gì?"
Khánh Nghị sửng sốt, tựa hồ trong lúc hắn ngủ, Khánh Chẩn đã có an bài khác. Trừ mười binh sĩ kia ra, hẳn vẫn còn những người khác đang tới Tây Bắc:
"Nhị ca, thời điểm này không thể lộ tin ngươi còn ở Khánh thị.”
"Không sao, ta đã nhờ Con Quạ đưa tin, người này ta tin qua được…. "
Khánh Chẩn nói.
Khánh Nghị biết bên người Khánh Chẩn còn một siêu phàm giả tên Con Quạ núp trong bóng tối. Lúc trước khi Khánh Chẩn và La Lam bị giam lỏng, Khánh Nghị từng được Con Quạ tới truyền tin.
Khi La Lam bị giam lỏng ở hàng rào 88, Khánh Chẩn cũng để Con Quạ đưa tin.
Chỉ là Khánh Nghị vẫn cho rằng người điều khiển Con Quạ là Hứa Man, hiện tại Hứa Man đã đi Trung Nguyên, vậy hẳn do người khác.
Bất quá hắn có phần khó hiểu:
"Nhị ca, ngươi còn phái ai đi tây bắc?"
"Đường Chu."
Khánh Nghị sửng sốt, hắn biết vì sao Khánh Chẩn phái Đường Chu đi.
Ngày hôm qua, nhị ca đã nói với hắn. Nếu nói trên thế giới này còn ai nguyện ý liều mình cứu La Lam, như vậy trừ mấy huynh đệ họ ra cũng chỉ có Nhâm Tiểu Túc và Đường Chu.
Khi mạch nước ngầm nơi này tuôn động, Đường Chu đang cưỡi ngựa ở nơi hoang dã.
Đường Chu ngồi gập người trên lưng ngựa để giảm sức gió.
Bên cạnh hắn là hai con chiến mã được hắn cầm cương.
Một người ba ngựa, đây là bố trí để kỵ binh thời cổ chạy được nhanh và xa nhất.
Thân thể một binh sĩ nặng chừng 160 cân, cưỡi ngựa thời gian dài sẽ tạo thành áp lực cho ngựa.
Đi đường dài, kỵ binh cần không ngừng quan sát để ngựa không mệt, sau đó thay phiên sử dụng ba con ngựa.
Kỳ thật Khánh thị chỉ có binh sĩ hiện đại, không có kỵ binh.
Mà Đường Chu cưỡi ngựa trên nơi hoang dã, không đi đường lớn vì để ẩn giấu hành tung.
Từ lúc bắt đầu, mười chiếc xe việt dã kia chỉ dùng để hấp dẫn lực chú ý mà thôi, người Khánh Chẩn muốn dùng nhất chính là Đường Chu.
Cho nên từ đầu Khánh Chẩn đã đoán được: Nếu AI thật sự muốn phong tỏa Tây Nam, mười binh sĩ này đều không thoát khỏi.
Trong trận so tài về thời gian này, Đường Chu mới là hy vọng chân chính của Khánh Chẩn.
Nhưng cũng chỉ là hi vọng thôi, về phần Đường Chu có thể tới được Tây Bắc không, không ai biết.
Tựa như câu Khánh Chẩn thường nói với Khánh Nghị, đánh cờ với AI không thể ôm suy nghĩ may mắn. Lời này hắn không chỉ nói với Khánh Nghị, mà còn nói cho chính hắn nữa.
Hắn phải luôn tự nhắc nhở bản thân, ghi nhớ trong lòng.
Lúc này, Đường Chu đã cưỡi ngựa về hướng bắc gần 500Km, trên đường đi hắn không ngừng đổi ngựa, thế nhưng hắn vẫn cảm nhận được trạng thái chiến mã không ngừng đi xuống.
Rõ ràng là sáng sớm mùa hạ nhưng mồ hôi trên người chiến mã đang bốc sương trắng, có thể thấy chúng sắp đạt tới cực hạn rồi.
Thế nhưng Đường Chu không thể ngừng, chỉ có thể không ngừng dùng roi vụt lên ngựa, tiếp tục chạy như điên.
Ba con ngựa này là giống biến dị do nhóm lão đầu tử lai giống, nghe nói có thể chở người chạy tới 600km một ngày.
Dưới tình huống bình thường, trước tai biến chiến mã đã có vận tốc là 20 đến 60 km, ngày đi 300 km đã là cực hạn, rất dễ dàng khiến ngựa mệt chết.
Khi nhóm lão đầu tử vẫn còn, có người nói ba con chiến mã này là tâm can bảo bối của họ, được nuôi trong nông trường sau trang viên Bạch Quả.
Bình thường có người chuyên môn chăm sóc, cho chúng ăn các kiểu. Hơn nữa còn có người huấn luyện nữa.
Từng có người thuần ngựa bất cẩn khiến chiến mã bị xước do, khi đó nhóm lão đầu tử đã tống giam người nọ 7 năm.