Đệ Nhất Danh Sách Chương 1247 : Con Quạ



Chương 1247 : Con Quạ



Chương 1247: Con Quạ

Nhưng Khánh Chẩn không để ý sống chết của chúng, chỉ cần chạy tầm 800km là tới hàng rào 144 ở phương bắc, cưỡi ba con là đủ. Dù chúng có là ngựa biến dị đi nữa cũng sẽ chết vì mệt.

Thứ quý giá trong tay người khác chỉ là một loại công cụ với Khánh Chẩn thôi.

...

Đêm xuống, Đường Chu nghe được tiếng súng thấp thoáng gần đó cùng tiếng nhạc.

Tiếng ca to rõ như hình ảnh nam nhân rót rượu cáo biệt bằng hữu.

A bằng hữu, hẹn gặp lại.

A bằng hữu, hẹn gặp lại.

A bằng hữu, hẹn gặp lại a.

Gặp lại a.

Gặp lại a.

Nếu ta ở hi sinh trên chiến trường, mong ngươi hãy tiếp tục đi tới, gánh vác vinh quang của chúng ta.

Đường Chu đã hiểu, đối phương đã hấp dẫn lực chú ý của kẻ địch cho hắn. Hiện tại Đường Chu không cách nào xác định kẻ địch là thứ gì, chỉ có thể thầm nói bảo trọng.

Hắn không thể cứu những chiến hữu đó, vì trên tờ giấy Con Quạ đưa tới có viết: Truyền tin La Lam tới Trung Nguyên cho hàng rào 144, mạng của 10 người đổi cho ngươi một có hội, chỉ có thể thành công, không thể thất bại.

Cự lý với hàng rào 144 ngày càng gần. Đường Chu biết, chỉ cần hắn đi qua Hà Cốc nữa là hành động lần này sẽ thành công.

Vì ở phương bắc Hà Cốc có chi chiến sư doanh của sư đoàn số 6 huấn luyện dã ngoại ở đó. Chỉ cần hắn gặp được họ, tự nhiên sẽ có người giúp truyền tin về phương bắc.

Nhưng sau một khắc, hắn chợt thấy chim sẻ đậu trên cây nhìn chằm chằm mình.

Đường Chu thề, từ trước đến nay hắn chừng từng thấy chim sẻ nào có ánh nhìn như thế.

Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, cưỡi chiến mã chạy nước rút liền chết.

Khi Đường Chu đi qua chỗ đám chim sẻ đậu, hắn vô thức nhìn thoáng về sau thì thấy chim sẻ vỗ cánh bay theo hắn.

Nhìn về phía xa hơn, hắn thấy nơi phát ra tiếng súng là một đàn chim sẻ bay ngợp trời.

Tốc độ ngựa của Đường Chu ngày càng chậm, cự ly với đám chim sẻ ngày càng gần.

"Thì ra AI khủng bố như thế…”

Đường Chu cười khổ, nhưng sau khi cười khổ xong, hắn lập tức đưa ra quyết định.

Với tư cách là người quan trọng số một số hai hiện giờ của Khánh thị, Đường Chu sao có thể không biết chuyện căn cứ 12 bị tập kích. Vì thế khi thấy chim sẻ hắn liền hiểu ra hết thảy.

Hắn hiểu, bản thân phải đối mặt với đối thủ nào.

Trong quá trình ngựa phi nước đại, Đường Chu với thân thủ tráng kiện phóng người lên, chỉ trong chớp mắt nhảy lên lưng con ngựa khác.

Đây là con ngựa còn sức nhất trong ba con.

Sau khi ngồi vững, Đường Chu buông lỏng hai con chiến mã khác:

"Đi đi, các ngươi không cần theo ta chịu chết, quay về rừng đi, khổ cực cho các ngươi rồi."

Nói xong, Đường Chu dùng chân thúc vào bụng người. Cả người như mũi tên phóng về trước, sau khi thoát khỏi kiềm chế, hai con ngựa chạy vào rừng.

Kỳ thật Đường Chu biết vì sao Khánh Chẩn muốn hắn truyền tin đi. Vì Khánh Chẩn biết dù có chết hắn cũng nhất định truyền tin tới Tây Bắc.

Đường Chu thầm nghĩ, hắn gặp được La lão bản khi nào?

Dường như là ngày màu thu 10 năm trước, khi đó Đường Chu vẫn là lưu dân ở hàng rào 111, thân nhân duy nhất là phụ thân của hắn vừa qua đời.

Người chết đèn tắt, dù hắn là lưu dân cũng muốn an táng người thân thật tốt. Ít nhất cũng có quan tài, bằng không thi thể sẽ bị đám chó hoang bới ra.

Đường Chu tìm láng giềng vay tiền, nói muốn an táng phụ thân, kết quả không ai chịu giúp hắn. Khi đó La Lam lại đi từ hàng rào 111 tới hàng rào 113 nhậm chức.

La Lam thấy được thi thể phụ thân của hắn được cuốn chiếu bên cạnh thì xuống xe, vui tươi hớn hở hỏi:

"Sao vậy?"

Đường Chu 16 tuổi có chút phẫn nộ, cha hắn chết, tên mập này còn cười được.

Chỉ là hắn nóng lòng hạ táng phụ thân, bất đắc dĩ nói:

"Ta muốn tìm quan hạ táng phụ thân."

La Lam cười nói:

"Ngươi lấy gì để đổi?"

"Dùng mạng của ta… "

Đường Chu quật cường nói:

"Ngươi lấy tiền, mạng của ta sẽ là của ngươi."

"Ta muốn cái mạng ti tiện của ngươi làm gì. Nếu thật sự là nam nhân thì làm binh sĩ dưới trướng ta đi… "

La Lam cười lên xe.

Đường Chu yên lặng nhìn đối phương rời đi mà nắm chặt hay tay.

Sau đó lập tức có lính cần vụ trợ giúp Đường Chu hạ táng phụ thân, sau đó hắn lên xe tải cùng đi tới hàng rào 113.

Đường Chu nghĩ thầm, nếu mọi chuyện tới đây kết thúc, hắn hắn sẽ nhập ngũ vài năm rồi xuất ngũ tiến vào hàng rào.

Đến lúc đó, nói không chừng có thể vào nhà xưởng nào đó làm việc, vừa nhận được trợ cấp của Khánh thị, vừa có tiền công, cuộc sống an ổn.

Nhưng khi hắn đến hàng rào 113, chuyện đầu tiên hắn làm là tìm La Lam, sau đó quật cường nói:

"Ta cho ngươi mạng này nghĩa là cho ngươi rồi, ngươi không cần gấp gáp cự tuyệt, cái mạng này của ta có ích với ngươi."

Lúc ấy La Lam cười mắng:

"Thú vị."

Năm đó La Lam 23 tuổi, là ca ca của Ảnh Tử Khánh thị. Đường Chu 16 tuổi, chỉ là một tên lưu dân.

Từ nay về sau, La Lam một đường thăng chức, Đường Chu đi theo hắn một đường thăng chức, 24 tuổi đã là thiếu tá dưới trướng La lão bản.

Đường Chu nhập ngũ mười năm, đi theo La Lam đủ mười năm.

Nhân sinh có bao nhiêu lần mười năm?

Hiện giờ Đường Chu 26 tuổi, La Lam 33 tuổi, mười năm này như một giấc mộng.

Chiến mã chạy ngày càng chậm, Đường Chu đã tới Hà Cốc.

Thế nhưng đám chim sẻ cũng kịp đuổi tới nơi.

Chiến mã kiệt sức không gánh nổi hắn. Trong nháy mắt, Đường Chu và ngựa cùng ngã xuống đất.

Đường Chu vội vàng đứng dậy, người đầy bụi đất, hắn lập tức kiểm tra súng lục bên hông mình, mở khóa chốt an toàn.

Hắn không thể để đám chim sẻ dính lên người mình, như thế hắn sẽ bị AI khống chế thông qua người máy nano, có được toàn bộ ký ức của hắn.

"Cái mạng này vẫn phải cho ngươi… "

Đường Chu cười nói.

Khánh Chẩn biết lời hứa hẹn này, vì họ từng ngẫu nhiên nhắc tới, lúc ấy mọi người xem việc này như trò cười trêu chọc Đường Chu.

Nhưng khi Đường Chu nhận được tờ giấy từ Con Quạ. Tờ giấy không đưa ai khác, lại tới tay khắc, hắn liền hiểu, Khánh Chẩn âm thầm nói hắn biết, hãy thực hiện ước hẹn năm ấy đi.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện