Chương 557
Không phải chỉ có một ống xương trước mắt Sở Thiên mà còn nhiều điều ngạc nhiên khác.
Nhìn tổng quan thế giới linh hồn của Sa Khắc là một nơi rất rộng, được chia làm ba phần, bên trái là một đống thức ăn, ở giữa là khoảng đất trống, bên phải là một đống cơm thừa, chất thành núi, thật không khác một bãi rác là bao.
Nhưng linh hồn của Sa Khắc lại đang co quắp ở khoảng đất trống ở giữa, hơn nữa là lúc này mắt đã trắng dã, nhìn qua đã biết là không ổn rồi.
Sở Thiên bước lên trước, những cách chữa trị thông thường đã vô tác dụng, vì vậy hắn cũng không dùng những cách ấy, mà dùng hai tay bắt mạch cho linh hồn của Sa Khắc.
Sở Thiên cẩn thận kiểm tra một loạt từ đầu đến chân, không có biểu hiện bất thường nào, quả thật rất kỳ lạ, Sở Thiên sờ lên Kinh Cức Long Hoàn trên đầu, đưa sức mạnh của linh hồn lên mức cao nhất, sau đó kiểm tra thêm lần nữa, vẫn không có tác dụng.
Linh hồn của Sa Khắc rõ ràng không ổn tứ chi bất động, khẽ lay, linh hồn ấy liền trở nên mờ ảo.
Bác Đức vội la lên: "Phất Lạp Địch Nặc, thế nào rồi, có cách gì cứu chữa không?"
"Đừng vội!" Sở Thiên thầm nghĩ, bên ngoài không phát hiện ra điều gì, vậy bên trong thì sao?
Nội bộ của linh hồn như thế nào, thật sự Sở Thiên không biết, hắn bảo nữ nhân tránh ra trước, sau đó lật xem bên ngoài của Sa Khắc, bên ngoài cũng không khác thân thể mấy, cũng có mắt mũi, đối với Sở Thiên mà nói, đây sẽ là mấu chốt!
Mượn hai sợi lông chim từ Bác Đức, Sở Thiên mở miêng Sa Khắc ra, chỉ thấy miệng Sa Khắc cũng giống thân thể vậy, nhưng khoang miệng lại không giống. Thì ra là khí quản và thực đạo đã bị bịt kín bởi một vật thể trong suốt.
Mà trên vật thể trong suốt đó còn có một mảnh xương nhọn
Sở Thiên sững sờ, khoát tay nói: "A Tư Nặc, đem mảng xương ở dưới chân ngươi lại đây cho ta"
A Tư Nặc đem mảnh xương tới, Sở Thiên xem xét, mảnh xương đã bị gặm sạch sẽ, thậm chí vài chỗ xương còn bị cắn vụn. Lại xem mảnh xương trong miệng Sa Khắc, màu sắc và chất xương đều hoàn toàn giống nhau.
Trong đầu Sở Thiên hình dung ra một cảnh tượng.
Linh hồn Sa Khắc đang cầm một miếng xương, say sưa gặm, nhưng vì đói quá, nên lúc gặm không cẩn thận, nuốt luôn cả xương, sau đó hắn ôm cổ ngã xuống đất nằm co quắp ở đó.
A! Đây cũng là do thực đạo có vấn đề.
Linh hồn mà cũng gặp phải phiền phức này ư? Sở Thiên dở khóc dở cười, nhưng đã có cách chữa trị rồi, cầm sợi lông mà Bác Đức đưa, hắn nhẹ nhàng mở tuyến nước bọt của Sa Khắc, sau đó dùng một cây gai trên Kinh Cức Long Hoàn tách hai khối thịt ra, nhìn vào bên trong thì thấy rõ ràng linh hồn thể trong suốt.
Xoay hai sợi lông lại làm một cây nhíp, Sở Thiên gắp mảnh xương kia ra, sau đó dùng sợi tóc lần trước Mỹ Nhân Ngư để lại, khâu lại vết thương.
"Ai da!" Sa Khắc ồm ồm nói "Nghẹn chết ta rồi"
Sa Khắc nằm trên mặt đất, ôm đầu, nhưng bị Sở Thiên ngăn lại "A, sao trên họng ta lại có sợi dây vậy?"
Bác Đức phì cười, giờ thì yên tâm rồi, định tiến lên đỡ Sa Khắc dậy, nhưng Sở Thiên đã ra tay ngăn lại "Đợi thêm chút nữa. Sa Khắc, bây giờ ngươi cũng không nên cử động lung tung nếu không sau này đừng hòng ăn được cơm"
Nhắc nhở Bác Đức việc không được cử động lung tung xong, Sở Thiên ngồi xổm xuống bên cạnh Sa Khắc, nhấc miếng xương Sa Khắc đã gặm lên, cười nói: "Sa Khắc à, có thể cho ta biết tại sao ngươi có thể đem miếng xương này vào đây được không?"
Sa Khắc nhìn miếng xương, vẻ mặt mơ hồ "Ta cũng không biết nữa, ngươi hỏi hai người kia đi!"
"hai người kia?" Sở Thiên hơi ngạc nhiên
Sa Khắc vì sợ bị tuyệt thực về sau nên không dám cử động, giơ lên một ngón tay, chỉ về phía "Đống rác" ở phía bên phải.
"Bác Đức miện hạ, ở bên kia còn có người!" Sở Thiên nói
Bác Đức giờ đã là một phượng hoàng, nhưng biểu hiện vẫn vô cùng phong phú, chau mày lắc đầu khổ não, dùng đôi cánh bịt mũi lại, nói: "A Tư Nặc, ngươi là cấp dưới của Phất Lạp Địch Nặc, ngươi đi đi!"
A Tư Nặc cười ha hả, hắn không nề hà mấy chuyện đó, đi đến trước đống rác, hắn dùng mấy móng vuốt nhọn hoắt đào bên đó. Quả nhiên bên trong lộ ra hai cơ thể, hai cơ thể thuộc loài chim.
Một con là chim ưng, nhưng nó rất giống A Mạt Kỳ, thân thể đều rất giống con người, nhưng sau lưng lại mọc lên cánh ưng màu tím vàng, không cần phải nói cũng biết, đây chính là Bố Lai Ân Đặc!
Còn một thẩn thể khác xuất hiện, Bác Đức bất chấp bẩn thỉu, vội vàng bay tới, đó là một con phượng hoàng, dù chưa tỉnh táo hẳn, nhưng cũng uy phong lẫm liệt. "Phụ hoàng!"
Bác Đức kinh ngạc nhìn con phượng hoàng đó, lại nhìn Sa Khắc, "ngươi không phải là phượng hoàng, ngươi là ai? Tại sao hình dáng linh hồn ngươi lại giống với hình dáng con người phượng hoàng?"
Nhưng Sở Thiên thì không ngạc nhiên, hắn đã sớm dự đoán Sa Khắc không phải Bố Lai Ân Đặc, cũng không phải Lạp Lý Bác Đức, chỉ là hắn vẫn chưa đoán được thân phật thật sự của Sa Khắc.
"Ta là Sa Khắc! Ha ha" Sa Khắc cười ngờ nghệch
Sở Thiên vỗ vỗ Sa Khắc, đứng lên, đi về phía Bố Lai Ân Đặc và Lạp Lý. Cả đều có hình dáng khá quái dị
Bố Lai Ân Đặc vẫn giữ hình dáng khi xuất kiếm, nhìn tư thế của hắn thì có lẽ bị bất đông lúc đấu với Tư Đặc Ân, cho đến nay vẫn giữ tư thế đó. Còn Lạp Lý Bác Đức lại mềm oặt ngã xuống đất, không có phản ứng gì.
"Ai da, ta muốn ngồi dậy!" Sa Khắc đột nhiên kêu lớn: "Đôi cánh, đôi cánh, đôi cánh của đại điểu!"
Sở Thiên quay đầu hỏi: "Đại điểu ở đâu?"
"Ha ha, người chim, người chim!"
Là bố lai ân đặc! Sở Thiên nhìn vào lưng của Bố Lai Ân Đặc, giơ tay sờ đôi cánh đó, quả nhiên, chỗ cánh trái có một vật cứng, lấy xem thử. Thì ra đây là một vật dáng hình trụ dài ngắn khác nhau, sờ thử thì giống như mặt giấy nhám, hơi tê tê tay.
"Sa Khắc, những thức ăn lấy từ đâu vậy?" Sở Thiên ngạc nhiên hỏi
"đúng rồi! Hôm trước, ta đói rồi, nhưng tên người chim đó không cho ta ăn, ta tức lắm…"
Sa Khắc không tỉnh táo lắm, nói chuyện phiếm còn được, còn bắt hắn nhớ lại những việc quan trọng, thì có lẽ đã làm khó hắn. Sở Thiên vừa nghe, nhưng trong lòng lại suy tính, cuối cùng cũng có được một suy đoán.
Thì ra, ko phải chỉ có 1 minhf Blad đánh nhau với Lạp Lý Bác Đức như đã tưởng, mà còn có Sa Khắc! Dù Sa Khắc không làm được tích sự gì, nhưng cũng không bị Bố Lai Ân Đặc giết, trái lại còn bảo toàn được mạng sống trong tay vĩnh hằng thần vương.
Nhưng Sa Khắc là người như thế nào thì ai cũng rõ rồi. Đối với hắn mà nói, tính mệnh chỉ có ý nghĩa duy nhất là để ăn mà thôi, vì vậy trong lúc Bố Lai Ân Đặc khống chế thân thể, linh hồn của Sa Khắc không có gì để ăn nữa, hắn đã bồn chồn đến chết được. Đợi đến lúc Bố Lai Ân Đặc một lần nữa được Tư Đặc Ân phong ấn, sau khi Sa Khắc lại phải khống chế thân thể thêm một lần nữa, hắn liền đi kiếm cái ăn ngay.
Không chỉ thân xác ăn, mà ngay cả khi ngủ, linh hồn cũng ăn, lúc trước thế giới linh hồn của ba người vốn rất sạch sẽ, làm gì có đồ ăn? Nhưng suy nghĩ của Sa Khắc thì người thường không thể tưởng tượng được, không có thức ăn? Thì ăn Bố Lai Ân Đặc vậy!!!
Nhưng linh hồn của Bố Lai Ân Đặc mạnh như vậy, hàm răng của ngài Sa Khắc của chúng ta làm sao đối phó đây? Kết quả là ngài Sa Khắc cắn qua một lượt khắp người Bố Lai Ân Đặc, nhưng cũng không cắn được, nhưng khi cắn tới đôi cánh của Bố Lai Ân Đặc, vô tình đã cắn phải vật thể hình trụ màu đen mà Sở Thiên vừa phát hiện được lúc nãy. Sau đó vật thể đó phát quang, đột nhiên phát ra rất nhiều thi thể của loài thú.
Sau đó…không còn sau đó nữa, những thi thể đó đều đã nằm trong bụng Sa Khắc rồi.
Sở Thiên quét mắt sang bên trái, ở đó còn có những thi thể còn nguyên vẹn, cũng có những thú tộc hắn biết, cũng có những thú tộc hắn không biết. Xem thêm một lần nữa, Sở Thiên phát hiện một điều thú vị: những thú độ đó có hình dáng không giống nhau, mỗi loại động vật chỉ có một con!
Nhìn lại xương còn vương vãi trên đất, cũng như vậy, không có những thi cốt giống nhau.
"Bác Đức miện hạ, ngươi biết vật này chứ?" Sở Thiên đưa vật thể hình trụ màu đen cho Bác Đức.
Bác Đức cầm lấy xem, "Ta chưa từng thấy qua, hơn nữa, chất liệu của cái này ta cũng chưa bao giờ thấy."
"Lão tổ mẫu, ngươi thì sao?"
La Tây Nhã cũng lắc đầu. "Thứ này lạ thật, bên trên chứa đựng một sức mạnh linh hồn rất lớn, cũng có sức mạnh không kém Kinh Cức Long Hoàn của ngươi bao nhiêu."
"Lẽ nào đây cũng là một thần khí có thể đem vào thế giới linh hồn?" Sở Thiên chợt vui mừng, đồ vật của Bố Lai Ân Đặc thì không thể là thứ xoàng được. "Bác Đức, giao thứ này cho ngươi, thử xem có đem nó ra khỏi thế giới linh hồn được không?"
"được, nhưng phải làm gì với tên ngốc này đây?" Bác Đức chỉ Sa Khắc, "không thể để hắn chiếm giữ thân thể của phụ vương ta, Hay là ngươi đem nó ra ngoài, rồi cho hắn một thân thể mới đi."
"Ta không đi!" Sa Khắc nóng nảy, cũng không để ý đến lời dặn dò của Sở Thiên lúc nãy, nhảy phốc lên ôm chặt người Lạp Lý Bác Đức, "Hắn cũng không được đi, bọn ta không thể ăn cơm được."
Cái mà Sa Khắc nói là nếu không thể ăn cơm thì sẽ chết.
"Tại sao? Sa Khắc, tại sao các ngươi rời khỏi đây sẽ chết?" Sở Thiên hỏi
"không biết, ta chỉ biết ta không thể rời khỏi hắn, hắn cũng không thể rời khỏi ta, nếu không bọn ta đều không thể ăn cơm được!" Sa Khắc sống chết ôm chặt lạp lý bác đức, trong ánh mắt cơ hồ phát ra tia nhìn lạnh lẽo làm người khác phải giật mình.
Sở Thiên vẫ còn nhớ lần trước Sa Khắc có tia nhìn này, đó là lúc hắn muốn đánh nhau với Gia Tác Nhĩ Ma Căn!
"được rồi, Bác Đức miện hạ, xem ra Sa Khắc cũng không thể làm hại đến phụ hoàng ngươi được, chúng ta nên đưa linh hồn của Bố Lai Ân Đặc ra ngoài thì hơn!"
Vừa nói, Sở Thiên vừa muốn ôm Bố Lai Ân Đặc, nhưng linh hồn của vĩnh hằng thần vương vẫn không nhúc nhích! Sau đó, Bác Đức, A Tư Nặc, La Tây Nhã đều đến giúp.
Nhưng Vĩnh Hằng Thần Vương vẫn không nhúc nhích.
"Bố Lai Ân Đặc bị phong ấn rồi mà cũng lợi hại vậy sao!" Sở Thiên đành buông xuống.
Mấy người kia từ trong thế giới linh hồn đi ra, lúc này thân xác của Sa Khắc đã ngủ khò khò, vẻ mặt không còn vẻ đau khổ nữa.
"Phất Lạp Địch Nặc, vật này cũng có thể đem ra ngoài được, quả nhiên là thần của của thế giới linh hồn!" Bác Đức vứt đồ vật hình trụ đó lại cho Sở Thiên, sau đó nói: "ngươi kêu Sa Khắc dậy đi, ta phải hỏi hắn việc của phụ hoàng, thật mất mặt quá sức, hắn đã ở trong cơ thể của phụ hoàng ta lâu như vậy, một chủ thần linh hồn như ta lại không phát hiện ra, tức chết đi được!"
"Oa!" trong người vây quanh Sa Khắc kinh ngạc kêu lên, "Phất Lạp Địch Nặc, sao vạn thú ấn lại có trong tay ngươi?"