Chương 558
Những tiếng ngạc nhiên rất nhiều, vì Sa Khắc gặp chuyện không may nên những nhân vật quan trọng của Bố Lôi Trạch đều đến thăm, đứng đầy cả một quang minh thánh điện, thậm chí cả Hãn mã cũng đến, nếu năm đó không phải Sở Thiên yêu cầu xây quang minh thánh điện thật lớn thì có lẽ lúc này đã chứa không nổi chừng đó người rồi.
Càng nhiều người thì càng lắm chuyện, trong những âm thanh phức tạp đó Sở Thiên cũng nghe được tiếng kêu ngạc nhiên, đó rõ ràng là tiếng của Thực Thần Sử Đế Phân, Sở Thiên muốn dựa và tiếng để tìm người, nhưng đám đông đã chặn mất tầm nhìn.
"Các vị tiên sinh, các vị nữ sĩ, vui lòng nhường đường cho Sử Đế Phân miện hạ!" Sở Thiên cười nói.
Chỉ trong chốc lát, Sở Thiên đã đi từ đám đông đi ra.
Sở Thiên khẽ xoay vật hình trụ trong tay, hỏi: "Thưa ngài đầu bếp, ngài biết vật này ư? Nó là Vạn Thú Ấn sao?"
Thực Thần đắc ý gật đầu, vuốt chòm râu trắng, lấy vật màu đen ấy từ tay Sở Thiên, "đương nhiên rồi, ta là ai kia chứ? Bổn gia là người già nhất trong thần tộc, sống lâu thì biết nhiều mà! Ta có thể nói với ngươi rằng, nguồn gốc của Vạn Thú Ấn này ta biết rất tường tận, cái năm vật này xuất hiện, ta là người thứ ba sờ được nó! Ha ha!"
Đưa Vạn Thú Ấn đặt lên tai, lắc lắc, Thực Thần lại dùng tay sờ lên chất liệu giống như giấy nhám đó, đột nhiên, thần sắc hắn chợt thay đổi, giơ cao Vạn Thú Ấn, nói lớn: "Phất Lạp Địch Nặc, vật ở bên trong đâu?"
Sở Thiên chợt cảm thấy khác lạ, biết người này lâu như vậy rồi, nhưng chưa lúc nào thấy hắn xúc động đến vậy, chẳng lẽ vật này lại là một bảo bối có một không hai? "Vật ở trong đó là gì? Ta và Bác Đức miện hạ đã cho ngươi thử rồi, đều không mở ra được, làm sao biết bên trong có cái gì."
"Thú!" Thực Thần nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, nhả từng chữ một: "Vạn thú hài cốt ở bên trong đâu?"
Vạn thú hài cốt, Sở Thiên chợt nghĩ tới đống hài cốt chất thành núi ấy, những đống rác thức ăn khắp nơi ở thế giới linh hồn của Sa Khắc, vội vàng hỏi: "Có lẽ là bị Sa Khắc ăn rồi."
"Ăn ư!?"
Ting tang! Vạn Thú Ấn rơi ra từ tay Sử Đế Phân, mọi người há hốc miệng, sau đó cười lớn.
Dang rộng hai tay, Sở Thiên nói: "Tiên đế, Tra Nhĩ Tưu, các ngươi nhường đường cho bậc trưởng lão này đi!"
Năm chị em Tiên Đế và Tra Nhĩ Tư không biết Sử Đế Phân muốn làm gì, chỉ là dựa vào cảm giác, cảm giác ông lão này có một nụ cười khá cổ quái, a, giống như là có ai đó đem đổ thức ăn hắn tỉ mỉ chế biến vào đống rác vậy.
Mọi người nhường đường, Sử Đế Phân vừa đi vừa cười ha hả bước đến trước mặt Sa Khắc, ngooifp hục xuống, khẽ vỗ vỗ vào Sa Khắc giờ đang ngủ say. "Tiểu tử kia, ngươi biết ta muốn làm gì không?"
Đột nhiên, chớp từ hai tay Thực Thần phóng ra, bóp chặt cổ Sa Khắc, cùng lúc đó, nụ cười trên gương mặt hắn biến mất. Hắn hét lớn: "Ta muốn bóp chết đồ chết tiệt nhà ngươi, để xem bản lĩnh của ngươi…"
Sở Thiên vội vàng xông lên, nhưng Bác Đức đã nhanh hơn hắn, trong chốc lát đã chặn được Thực Thần, "ngươi làm gì vậy! Ta cảnh cáo ngươi, còn dám làm hại đến phụ hoàng ta, ta sẽ không để ngươi yên đâu."
Sở Thiên cũng kinh ngạc nói: "Thưa ngài đầu bếp, ngài muốn làm gì vậy?"
"Đau lòng quá, ta đau lòng quá! Vật quý của tam giới lại bị một tên ngốc như thế này ăn ư…" Thực Thần giậm chân đấm ngực, dù không gào khóc thả thiết, nhưng dáng vẻ căm hặn, tiếc nuối thì ai cũng thấy rõ. Một lúc sau, ông ta làm ầm ĩ đã mệt, thấy Bác Đức nhìn mình căm hận, lại không cầm được cơn tức, liền cầm Vạn Thú Ấn ở dưới đất lên, dường như đang cầm một cây gậy chỉ huy, quơ quơ trước mặt Bác Đức: "Tên tiểu tử thối kia, ngươi, ngươi mau mang lại đây cho ta một ống quyền, loại tốt nhất ấy, phải có thần lực thật mạnh nữa."
Loại ống quyển, này đối với Bác Đức – một người hàng ngày phải giải quyết chuyện công vụ trên tộc Phượng Hoàng thì nhiều vô kể, thuận tay cũng có thể lấy từ trong nhẫn ra một cái.
Thực Thần nhét Vạn Thú Ấn vào tay Bác Đức, kích động nói: "Lấy máu của ngươi bôi lên bên dưới Vạn Thú Ấn, sau đó in lên ống quyển!"
Bác Đức vô cùng kinh ngạc, nhưng thấy điệu bộ như muốn ăn thị người của ông già này, cũng đành phải tin hắn, cắn một ngón tay, để máu nhỏ lên Vạn Thú Ấn, sau đó dùng hết sức in lên ống quyển.
"không có gì hết!" Bác Đức bất mãn đưa ống quyển cho Thực Thần xem, mặt trên chỉ có một dấu máu hình tròn.
"lật lại, dùng một vật khác đậy lên dấu máu đó."
Bác Đức làm theo như vậy, đúng lúc hai vết ấn khớp vào nhau, liền phát sinh sự lạ, ống quyển hết sức bình thường ấy chợt phát ra ánh hào quanh mạnh, cho đến lúc cả bảy màu sắc của thần lực lần lượt xuất hiện. Sau cùng, ở chỗ hai vết máu hợp lại hiện lên hai hàng văn tự cổ quái.
Là loại văn tự thời thượng cổ, Sở Thiên thì mù tịt, Bác Đức lẩm nhẩm đọc: "Thú hoàng khâm mệnh, phượng hoàng phủ thủ, vi khâm mệnh giả, tam giới vạn thú cộng tru chi!"
"Nó có ý nghĩa gì?" Bác Đức kinh ngạc hỏi.
"Có ý nghĩa gì ư? Hừ!" Thực Thần giành lại ống quyển, chỉ vào chỗ trống trên ấn tín, nói: "Nếu ở thời thượng cổ, bổn lão đã có thể tùy tiện viết lên đây một câu lệnh, tộc phượng hoàng các ngươi mà không tuân thủ, thì ngay lập tức sẽ bị hủy diệt."
Sở Thiên "a" lên một tiếng, "Tiên sinh, Vạn Thú Ấn có phải là ấn tín mà Bố Lai Ân Đặc đã ban cho Thú Thần tộc không?"
Vừa nói, Sở Thiên vừa chỉ vào Long Thần Quyền Trượng, đây là ấn tín mà hắn dùng để hiệu triệu thú thần ở trên bầu trời.
"không sai, Vạn Thú Ấn này, chính là ấn tín của thú thần vương! Ngươi biết không, từ lúc Bố Lai Ân Đặc bị phong ấn, những chủ nhân của thú thần tộc trong lịch sử, bao gồm Vưu Nhân, An Cát Lệ Na, Bào Uy Nhĩ chỉ dám xưng đại thống lĩnh, không dám xưng thần thú vương, đó là bởi vì không có Vạn Thú Ấn! A, năm đó Vưu Nhân muốn tự xưng là thú thần vương, nhưng hắn không dám nói thẳng ra, liền tự làm một thú thần vương thất hải gì đó. Hừ, có bản lĩnh thì hắn bỏ hai chữ thất hải xem!"
"thì ra là một ấn tín đã lỗi thời, ha ha, giờ thì thứ đó đã vô dụng rồi!" Sở Thiên thấy chẳng có gì đáng để cười, tam giới thần tộc bây giờ, là nhờ vào thực lực mà nói! Thời mà chỉ cần dùng một ấn tín để hiệu triệu mọi người đã qua rồi.
"Đúng vậy, đúng là đã qua rồi!" Thực Thần dường như cũng đang tán đồng với Sở Thiên, nhưng nhìn thái độ của hắn thì vẫn như châm chọc khiêu khích, "Đều đã ngồi cả rồi, bổn lão sẽ kể cho các ngươi về chuyện lỗi thời này!"
Hừ, ông già này lại bắt đầu nói lung tung rồi, xem ra thần mặt trời bị nhốt lại đã không còn thỏa được lòng mong ước của hắn nữa.
"trong thời đại thượng cổ, ài, các thú thần đều sống rất khổ, bọn tiểu bối như các ngươi đây sinh ra lúc thú thần đã được thống nhất, đương nhiên sẽ không biết những nỗi khổ của tiền bối rồi, những chuyện khác thì không nói, năm đó thú thần tộc còn chưa thống nhất, có một từ, gọi là "thái thần". Các ngươi biết ý nghĩa gì không?"
Sử Đế Phân nheo lông mi nói với Bác Đức, "nói cách khác, nếu lúc đó có người thèm ăn thịt gàm thì phượng hoàng tộc các ngươi phải đến một vài người!"
"nhân thần muốn ăn thịt bọn thần tộc chúng ta ư?" Bác Đức đứng lên nói lớn.
"Có gì mà không dám chứ? Hừ. Chính tay ta cũng đã từng làm mấy món ăn từ mấy con thú thần rồi! Phất Lạp Địch Nặc, bà vợ nữ thần của ngươi nói muốn An Cát Lệ Na làm xả cacnh, chắc ngươi nghĩ đang đùa sao? Nói cho ngươi biết, là thật đấy! nhưng vợ ngươi lại là người nhẹ dạ, sau đó đã thả an cát lệ na! nhưng cô em vợ Cáp Địch Tư của ngươi, sinh nhật hàng năm đều muốn ăn một con thú thần!"
"Thôi được, không nhắc những chuyện linh tinh này nữa, cũng đã lâu quá rồi, những đại thống lĩnh của thú tộc trong lịch sử lại giấu nhẹm chuyện này, đương nhiên bọn tiểu bối như các ngươi không biết rồi!" Thực Thần phất taym dường như muốn giảm bớt bầu không khí căng thẳng.
"sau đó những người không phải thần tộc đều bị bức bách, nhân lúc đại chiến lần thứ nhất của chúng thần kết thúc, nguyên khí của nhân thần bị tổn thương nặng nề, hợp nhất lại và được gọi là thú thần tộc, thủ lĩnh thì chúng ta đều biết, chính là Bố Lai Ân Đặc, nhưng Vạn Thú Ấn này chính là ấn tín mà hắn dùng để hiệu triệu thú thần tộc!" Sử Đế Phân dừng một chút tiếp tục nói: "Nếu nó chỉ đơn giản là một ấn tín, thì giờ nó cũng không còn tác dụng gì nữa! Bên trong còn giấu một bí mật liên minh thú tộc lớn nhất!"
"bí mật gì? Ngươi đừng nói bậy!"
Vẻ mặt của Thực Thần bỗng trở nên nghiêm trọng, hắn trầm giọng nói: "Sáng Thế thần thú phổ!"
Sở Thiên chợt rùng mình, hỏi gấp: "Sa Khắc đã ăn mất những hài cốt đó rồi…."
"không sai!" Thực Thần vội vàng nói, "Năm đó tất cả những thú thần tộc, chọn ra một chiến sĩ mạnh nhất trong thần tộc mình, dùng mật pháp để luyện thành khôi lỗi võ sĩ, tất cả đều phong ấn trên Vạn Thú Ấn, vì vậy mới nói, ai nắm chắc Vạn Thú Ấn, thì người đó đã hiểu rõ tất cả về mấy vạn thú thần tộc của tam giới!"
Mọi người hầu như vẫn chưa ai biết được ý nghĩa của vật này.
Nhưng Sở Thiên thì đã hiểu rõ, Vạn Thú Ấn này, chính là nguồn gốc của Thú thần tộc! một vị bác sĩ thú y có khả năng sáng thần, sao lại không hiểu được ý nghĩa của sáng thế thú thần phổ được chứ?
Sở Thiên không cười nổi nữa, ánh mắt đầy căm hờn liếc Sa Khắc vẫn còn đang ngủ say, giờ thì hắn cũng rất muốn bóp chết Sa Khắc.
"Phất Lạp Địch Nặc, ngươi hiểu rồi chứ?" Sử Đế Phân căm giận hỏi
"hiểu rồi!" Sở Thiên đã lĩnh hội được rồi, một bảo khố có tính khoa học lớn như vậy, lại bị hủy diệt trong tay một tên ngốc thì thật tức chết đi được.
"không, ngươi không hiểu đâu!" Thực Thần xua tay, nói tiếp: "trước khi đại chiến lần thứ nhất của chúng thần xảy ra, Sáng thần vẫn còn, hắn không muốn can thiệp vào nội bộ tam giới, nhưng lại không nhẫn tâm thấy thú thần bị nhân thần khi dễ, vì vậy đã để lại cho bọn thú thần một con đường sống, cho thú thần một nơi không có nhân thần ở."
Sở Thiên thì không thấy có gì ngạc nhiên lắm, khi Kiệt Khắc Tốn nói hắn bảo vệ được gia quyến của Sở Thiên trong lúc tam giới bị hủy diêt, hắn cũng đã đoán được rồi, muốn tồn tại được trong lúc tam giới bị hủy diệt thì chỉ có ba con đường, thứ nhất, thực lực phải mạnh, thứ hai, bằng đường hầm, thứ ba, một thế giới thư tư khác ngoài tam giới.
Ngươi đã nhìn thấy những thứ mà Sa Khắc ăn còn sót lại rồi chứ? Có phải có rất nhiều thú tộc mà ngươi không quen không? Nói cho ngươi biết, bọn chúng đã đến thế giới không có nhân thần rồi, giờ ở tam giới không còn thấy bóng dáng bọn chúng nữa đâu."
"Hừ!" Thực Thần thở dài, lẩm bẩm: "Tam giới đã từng tung tin vịt rằng, sau khi thú tộc thống nhất, Bố Lai Ân Đặc đã từng muốn tìm lại những thú thần đã bị thất lạc, tuy đã bị phong ấn, nhưng tông tích của những thú thần này lại ở trong Vạn Thú Ấn này"
Nói xong, Thực Thần lại thở ra, trả Vạn Thú Ấn lại cho Sở Thiên.
Sở Thiên đột nhiên đứng dậy, lắc mạnh Sa Khắc, "Dậy mau, ngươi thử cắn vào Vạn Thú Ấn lần nữa xem, xem bên trong còn gì không?"
"A, còn phải cắn nữa à, ha ha" Sa Khắc rất vui mừng, cắn mạnh một cái, cùng với sự phát quang của Vạn Thú Ấn, mấy chục tiêu bản của thú tộc cũng rơi ra.
"Hả, sao lại còn có cả nhân thần nữa, đây không phải là thú thần phổ sao?" Sở Thiên kinh ngạc nhìn một người vừa rơi ra, hỏi