Chương 1929 : Cô tổ.
Cũng trong lúc đó Thạch Hạo đã rút lui, từ trong cuộc náo loạn thiên đại kia dọc theo đường cũ trở về!
"Hít!"
Nhưng lúc này hắn hít vào ngụm khí lạnh, lối đi để trở về cửu Thiên thập Địa nằm ở gần tổ địa của bộ tộc Xích vương hiện tại là vô số đại quân, lít nha lít nhít.
Bộ tộc Thời Gian thú xảy ra chuyện lớn, hai ngày vừa qua luôn thủ thế chờ đợi, quả thật như muốn bùng phát đại chiến vậy.
Thạch Hạo muốn từ nơi này rời đi thì độ khó quá lớn, hầu như không thể hoàn thành được.
Lối đi này đã không thông, phiền phức lớn rồi!
Thạch Hạo không nghĩ ra, chẳng phải chỉ chặt lìa một con Thời Gian thú mà lại có thể khiến tộc này phát điên như vậy ư?
Hắn quyết đoán xoay người chạy thẳng về một khu vực, hắn hi vọng vẫn còn kịp, thừa dịp lúc này đang đại loạn để trở về lại cửu Thiên thập Địa.
Trong chớp mắt liền tới, hắn nhìn thấy được một ngôi thành khổ lồ, trong thành có một tòa tế đàn để dẫn tới khu vực không người của Biên hoang thuộc thế giới kia.
Nơi đây chắc chắn có cao thủ bảo vệ cho nên Thạch Hạo quan sát thật kỹ, thời gian không còn nhiều nữa, thừa dịp rối loạn để vượt giới!
"Gào!"
Nơi phương xa đang có Vương Bất hủ rít gào đón đánh sinh linh bên phía Giới hải kia, quá khủng khiếp mà, sương mù hỗn độn mãnh liệt, pháp lực vô thượng dâng trào.
Tương truyền, bên trong bình Luyện tiên có một tồn tại cổ xưa đang ngủ say không thuộc về kỷ nguyên này, hiện giờ hắn đã xuất thế và nhìn chằm chằm về phương hướng Giới hải, hắn đang tìm kiếm tên được gọi là Đồ tể kia.
Xoẹt!
Một mũi thần tiễn lao tới, nếu như nó hạ xuống thì có thể sẽ hủy thêm một Đế tộc khác nữa, quá khủng khiếp.
Boong!
Bình Luyện tiên chuyển động vọt thẳng lên tận trời và đánh lên trên mũi tên kia, hóa giải đi một hồi đại kiếp nạn.
"Các ngươi cứ chém giết đi, ta về trước nhé!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.
Sau đó hắn tiến vào trong tòa thành lớn, không còn quan tâm tới cuộc đại chiến tuyệt thế phía cuối chân trời nữa.
Hắn biết thời gian không còn nhiều nữa, sẽ không kéo dài được bao lâu thì chiến dịch kia sẽ hạ màn kết thúc, bởi vì 'Giới diệt' đã bị hủy diệt.
Phụ cận tế đàn quả nhiên có cao thủ trấn thủ, đó là một người đàn ông trung niên, ít nhất dung mạo là như thế, mái tóc đen bóng ngồi xếp bằng bên trên mkột chiếc bồ đoàn, trên người mặc một bộ đạo bào màu vàng và khí bất hủ lan tỏa.
Con mắt của hắn thi thoảng sẽ đóng mở vừa bảo vệ tòa trận đài này và cũng đang xem cuộc đại chiến vô cùng xa xôi kia, trong hai mắt hắn có hỗn độn hiển hiện, hiển nhiên là một cao thủ.
Chuẩn Vương Bất hủ!
Thần sắc của Thạch Hạo trở nên nghiêm túc, hắn dự đoán sẽ cần phải trải qua một trận đại chiến, chuẩn Vương Bất hủ cũng chẳng phải là chuyện đùa, vô cùng mạnh mẽ, chỉ có con trai của An Lan cùng với số ít người mới đạt tới cảnh giới này.
Sinh linh tầng thứ này đều tương tự như Chân Tiên đỉnh cao nhất, chuẩn bị tiếp cận cảnh giới Vương giả thế nhưng vẫn chưa phải.
Liên quan tới cảnh giới này, nhìn thì rất gần thế nhưng có lúc lại như là rãnh trời vậy, không thể nào vượt qua được, thành ra khiến người ta chỉ biết bất đắc dĩ.
Ánh mắt của Thạch Hạo trở nên lạnh lẽo, năm bí cảnh lớn của thân thể đồng thời phát sáng, hắn đẩy tinh khí thần toàn thân lên đỉnh cao nhất, hắn không có thời gian để đi đại chiến, bất kể là thắng hay là thua thì đều cần phải igải quyết trong ba chiêu, nếu không sẽ kinh động tới mấy vị Vương Bất hủ kia.
Cũng may là, mấy cường giả vô thượng kia đã bị cuốn lấy chứ không rảnh để phân thân.
Ồ, người trẻ tuổi, ngươi gan cũng to đấy chứ."
Bỗng nhiên chợt có một âm thanh vang lên bên tai Thạch Hạo, quá đột ngột, hắn nhanh chóng quay đầu và nhìn thấy được một bóng hình già yếu nhanh chóng tiếp cận.
Sinh linh kia thực thật quá nhanh, Thạch Hạo nhìn thấy, hắn đang ở vô cùng xa xôi ngoài thành thế nhưng chỉ trong chớp mắt đã tiến vào trong tòa thành lớn này rồi.
Hắn rất già yếu và cũng rất khô gầy, không có bao nhiêu da thịt cả, nhăn nheo cả người thế nhưng lại tỏa ra rất nhiều mảnh vỡ thời gian, quá khủng khiếp.
Hắn tựa như quay ngược thời gian đi tới đây, đạp lên năm tháng để trở lại.
Ánh mắt của Thạch Hạo băng hàn không để ý tới người này mà nhanh chóng xuất thủ, hắn đánh thẳng về tế đàn phía trước kia, hắn muốn trong một chiêu giải quyết xong cuộc chiến và sau đó trở về lại cửu Thiên thập Địa.
Ầm ầm!
Thiên địa nổ tung, năm bí cảnh lớn của Thạch Hạo phát ra ánh sáng chói mắt, ngập tràn ra hỗn độn, hắn vận dụng tới sức mạnh chung cực của mình hòng một chiêu phân sinh tử, phân thắng thua.
Lúc này, các loại bảo của Thạch Hạo dung hợp lại với nhau và hình thành nên bí thuật độc nhất vô nhị mà hắn hiểu được, khủng khiếp vô cùng.
Hắn nắm quyền ấn bùm giết tới trước!
Bên trong cú đấm này vô cùng hoành tráng, chúa đựng rất nhiều áo nghĩa, có Côn Bằng thuật, có bí mật bất tử của chân hoàng, có bá liệt dương cương của Lôi đế...
Thu gom sở trường của trăm nhà, Thạch Hạo diễn biến ra đại đạo pháp của chính mình, một quyền ấn này có thể lập úp thiên địa, có thể tách ra năm tháng!
Ầm!
Năm bí cảnh lớn tựa như đang bốc cháy, quá chói mắt, sức mạnh Tiên đọa bùng phát đánh về sinh linh kia.
Người kia đột nhiên mở mắt, ha itay kết pháp ấn và vận dụng đạo hạnh cao thâm nhất của mình liều mạng với Thạch Hạo, tới tầng thứ này rất khó chết vì bị đánh lén.
Sinh linh này vô cùng cảnh giác, đạo bào màu vàng phồng lên tỏa ra khí hỗn độn cùng bất hủ, chỉ trong nháy mătts này tựa như có bóng mờ của Vương Bất hủ hiện ra sau lưng hắn.
Đây là người thừa kế huyết thống của Vương Bất hủ, là con trai còn sống duy nhất của một vị Vương.
Ầm!
Hai bên va chạm, kinh thiên động địa, kịch liệt vô cùng.
Thạch Hạo biến đổi sắc mặt, chuẩn Vương Bất hủ quả nhiên mạnh mẽ vô biên!
Xoẹt!
Cũng trong lúc đó, lúc triển khai bí thuật thì Bát Cửu thiên công của hắn vẫn đang phát sáng, hắn dung nhập thêm một môn thần thông trời sinh khác nữa, đó là cốt văn Chí Tôn thứ ba vốn có của hắn đang đan xen, biến ảo, diễn dịch, có thể bổ trợ công kích cho hắn, không ngừng chồng chất với nhau.
Phụt!
Vào thời khắc mấu chốt thì xảy ra loại biến hóa này, về phía Vương Bất hủ kia thì đây tuyệt đối là chí mạng, lúc này hắn liền phun ra máu tươi đồng thời thân thể xuất hiện rất nhiều vết rạn.
Giết!
Quyền ấn của Thạch Hạo bùng phát ép thẳng lên trên người hắn, tiêu diệt toàn bộ, bên trong chùm ánh máu thì bên chuẩn Vương Bất hủ kia nổ tung.
Nếu là cuộc chiến bình thường thì đây chắc chắn là cuộc đại chiến vô cùng kịch liệt, không biết sẽ chiến đấu bao nhiêu lâu thế nhưng hiện lại chỉ cô đọng lại trong hai chiêu thì đã phân thắng bại.
Về phía Thạch Hạo thì tiêu hao cực kỳ lớn!
Nhưng hắn không hề ngừng lại, sau khi xóa bỏ dấu ấn nguyên thần cuối cùng của tên chuẩn Vương Bất hủ này thì nhanh chóng nhảy vào trong thông đạo hòng bỏ chạy.
Phía sau, vẻ mặt ông lão khô quắt kia đau khổ, nói; "Sớm biết ngươi có thể đi như vậy thì không bằng ta đừng xuất hiện thì hơn."
Những lời này nghe rất kỳ quái thế nhưng khi lọt vào tai Thạch Hạo thì lại khiến hắn giật nảy mình vùng khó hiểu.
Để hắn kinh ngạc hơn còn ở phía sau, ông lão kia lại gần, nói: "Chớ có gấp gáp như vậy, nói một hai câu đã."
Đồng thời một luồng uy thế khủng khiếp giáng lâm, tuyệt đối là tồn tại cấp bậc Vương Bất hủ!
"Ông là ai?" Thạch Hạo dừng lại lộ vẻ ngờ vực, đám nhân vật này đều hiện thân và lúc này nếu như muốn xuất thủ thì chắc chắn tên chuẩn Vương Bất hủ kia sẽ không bị chết, sẽ cứu viện kịp.
Thạch Hạo không hiểu!
"Ngươi nên cảm ứng được, ta không hề có ác ý với ngươi, nếu không lối đi này đã bị ta phong ấn lại rồi, tuy rằng tốc độ của ngươi nhanh thế nhưng chưa chắc đã có thể đi."
Ông lão này rất từ tốn thế nhưng lại là một cường giả tuyệt đỉnh.
"Ông tới tột cùng là ai?" Thạch Hạo hỏi.
"Một tên sinh linh nhận lấy cái tên bị nguyền rủa cả thiên cổ, có người gọi ta là Cô tổ*." Ông lão thở dài.
(*): Cô - con tôm càng xanh.
"Cô tộc, người phản bội?!" Thạch Hạo lấy làm kinh hãi, là người đầu lĩnh của Cô tộc đã phản bội kia ư?!
Hắn thật sự không ngờ được, Cô tổ lại xuất hiện và hơn nữa còn đứng gần hắn như vậy.
Thạch Hạo tin chắc, Cô tổ đã trở thành Tiên vương, vượt qua chuẩn Vương Bất hủ!
Năm đó, mỗi một Thập hung đều vô cùng dũng mãnh đồng thời có tiềm lực to lớn, cho nên mới có uy danh hiển hách như thế.
Thành viên của bộ tộc Thập hung cũng như thế, số lượng tộc nhân ít ỏi thế nhưng đều mạnh mẽ tới vô biên.
Năm xưa, Cô lão này còn chưa phải là Tiên vương thế nhưng sau khi tu đạo ở dị vực một kỷ nguyên thì sớm đã tiến cấp, trở thành một cường giả tuyệt đỉnh.
"Haizz!"
Cô tổ than thở nhìn vẻ mặt của Thạch Hạo, biết hắn đang suy nghĩ những gì nên không kìm được lộ vẻ bi ai, cái tên bị nguyền rủa cả thiên cổ này chắc chắn theo suốt lên lưng mình.
"Ta chỉ muốn giúp ngươi chạy trốn thôi, không có ác ý gì." Cô tổ nói.
Thạch Hạo hoài nghi, năm xưa người của tộc này thiếu chút nữa đã dằn vặt hắn tới chết, mà vị tổ của tộc này lại có dáng vẻ như vầy, quá mâu thuẫn mà.
"Nương nhờ vào dị vực, làm sao mới có thể làm cho bọn họ tin tưởng chứ? Muốn lừa dối bọn họ thì trước tiên phải lừa dối chính bản thân mình." Cô tổ thở dìa.
Hắn nói đều là sự thật, năm xưa khi cửu Thiên thập Địa có dấu hiệu thất bại, nhất định sẽ tiêu vong thì Cô tộc đã cử một nhóm phụng mệnh chạy trốn, tiến vào dị vực này.
Đương nhiên, hết thảy tộc nhân Cô tộc đều cho rằng đang chạy trốn nhưng chỉ mình hắn mới biết được, đây không phải là sự thật, trên đường đi tất nhiên đã tạo nên rất nhiều giết chóc.
Thậm chí, con tôm càng xanh già này cũng đã dính màu tanh đầy tay, vì để người khác tin tưởng nên hắn đã dùng đại pháp để bản thân mình quên đi chuyện xưa, chỉ nhớ mỗi chuyện mình nương nhờ vào dị vực này mà thôi.
Gần nửa kỷ nguyên trôi qua và ký ức của Cô tổ đã phủ đầy bụi bặm kia mới chậm rãi được mở ra.
Vào lúc này, Cô tộc sớm đã gánh lấy sự bêu danh cả thiên cổ.
"Đã như vậy vì sao ông còn ngăn cản ta làm gì? Còn không mau để ta trở về." Thạch Hạo nói, hắn không quá tin tưởng lời nói của con tôm càng xanh già này, trong lòng mang theo sự hoài nghi.
"Người già sẽ hay nhớ tới chuyện xưa, tim như dao cắt, muốn tìm người phía bên kia để chuyện trò." Lão Cô nói.
Thạch Hạo không nói gì cả, kẻ này muốn giúp hắn ư, đang trong ngàn cân treo sợi tóc mà còn làm lỡ thời gian của hắn nữa!
"Ngươi yên tâm đi, ta là Cô tộc nên có sức lực nhất định để can thiệp vào sức mạnh của thời gian không gian."
Lão Cô nói cho hắn biết, sẽ giúp hắn xóa bỏ các loại vết tích đã lưu lại, hiện giờ trông thì đang tốn thời gian nhưng thực ra đang nằm bên trong một khu pháp tắc thời gian, bên ngoài cũng chưa trôi qua bao lâu cả.
Hắn bố trí pháp tắc thời gian bao phủ nơi này lại, hắn từ tốn thanh lý sạch vết tích của Thạch Hạo, đốt cháy máu của tên chuẩn Vương Bất hủ vừa chết trận kia.
Đứng trong lĩnh vực của Cô tổ thì thời gian tựa như ngừng trôi, chẳng trách hắn lại có lòng tin như thế, sẽ không trì hoãn thời gian của Thạch Hạo.
"Có phải ngươi đã trêu ra đại họa trong khu bế quan của Xích vương?" Cô tổ đột nhiên hỏi.
"Chỉ là chém lìa một con Thời Gian thú mà thôi, kết quả thì tộc kia phát điên, chẳng hiểu ra làm sao cả." Thạch Hạo nói.
Cô tổ sau khi nghe tới câu sau thì trợn tròn mắt, cả người như ngây dại, thân là Tiên vương nhưng lại lộ vẻ mặt như thế thì thật sự rất hiếm thấy.
"Ngươi còn không hiểu à, khả năng ngươi đã chém lìa Xích vương rồi đó/!" Cô tổ hô hấp dồn dập nói.
"Không thể, sao nó lại yếu như vậy chứ!" Thạch Hạo lắc đầu.
"Bên ngoài đã có lời đồn rằng, Xích vương niết bàn làm lại từ đầu, muốn đột phá cực hạn của Vương Bất thủ, thế nhưng hai ngày vừa rồi đột nhiên gặp nạn!" Cô tổ nói, hắn vững tin đã xảy ra chuyện gì rồi, ngay chính hắn cũng chẳng biết nói gì cho phải, chấn động vô cùng.
Thạch Hạo thì ngây dại thất thần.
Thiếu một chút nữa thì đã có thể giết chết Xích vương, hiện giờ cũng chỉ chặt lìa một nửa thân thể mà thôi.
Thạch Hạo lấy ra nửa bộ thi thể của Thời Gian thú, nói: "Thất ự là Xích vương à, ta thật hối hận mà, lúc đó liều mạng đuổi giết và mai táng luôn thì ngon!"
Thạch Hạo tức giận, thật sự không cam lòng.
Cuối cùng hắn nhìn chằm chằm vào nửa bộ thân thể kia, nói: "Sau khi trở về thì phải nướng chín, ăn cho bằng sạch!"
Nếu như để người khác nghe thấy và tìm hiểu được tình hình thì sẽ chắc chắn trợn tròn mắt, dù gì cũng là Xích vương, lại bị người ăn thịt ư?
"Nếu như ngươi dám ăn thì cần phải thật cẩn thận đó, quá nửa có ẩn chứa một ít tinh khí thần cùng đạo quả của Xích vương, chớ có để xảy ra vấn đề đó." Cô tổ nhắc nhở.
"Nếu như ông không có chuyện gì nữa thì chúng ta từ biệt nhé." Thạch Hạo xoay người rời đo.
"Sớm biết như vậy thì ta không nên xuất hiện làm gì, hắn lại có thể giết chết chuẩn Vương Bất hủ luôn." Cô tổ thầm than, bắt đầu thanh lý vết tích nơi này.
Tuy rằng hai người có trò chuyện nhưng thực ra cũng chỉ mới phát sinh trong phút chốc, tất cả đều tiến hành trong lĩnh vực thời gian của hắn, vừa nãy thời gian đã đình trệ.
Ầm!
Thạch Hạo lao ra khỏi thông đạo và trở về thế giới của chính mình!