[Dịch] Thế giới hoàn mỹ Chương 1930 : Đều do Hoang làm.



Chương 1930 : Đều do Hoang làm.


Sau khi Thạch Hạo biến mất thì Cô tổ cũng dã xóa sạch sẽ vết tích ở nơi này.

Nét mặt già nua của hắn đỏ bừng có chút lúng túng, việc được gọi là xóa đi vết tích chủ yếu là xóa đi vết tích đã tới đây của hắn, ban đầu hắn còn lo lắng hạt giống tốt Hoang sẽ chết ở đây, thế nhưng hoàn toàn không phải như thế, đối phương có thể chém giết cả chuẩn Vương Bất hủ.

"Đi thôi!"

Mảnh vỡ thời gian bay lượn và Cô tổ biến mất khỏi nơi đó và xuất hiện ở tộc địa Cô tộc, dung mạo của hắn nhanh chóng biến hóa, màu da óng ánh không còn nhăn nheo nữa.

Hắn khôi phục lại dung mạo thật sự, vó người kiên cường, ngay cả sợi tóc cũng lưu chuyển ánh sáng vàng kim nhàn nhạt nhưng đây cũng chỉ là vẻ bề ngoài, nếu như có người công tham tạo hóa ở đây thì sẽ lắc đầu, bởi vì có thể cảm ứng được bản nguyên của hắn đã xuất hiện vết rách, đời này vô vọng tiến quân vào cảnh giới Tiên vương.

Cô tổ có thủ đoạn nghịch thiên, chính vào việc này mới có thể khiến cho Bất Hủ giả dị vực an tâm!

Hắn nắm giữ pháp tắc không gian và thời gian nên có ảnh hưởng tới năm tháng, quấy phá vật chất và nguy trang bản thân vô cùng điêu luyện, chưa bao giờ bị người vạch trần qua.

Ngày xưa khi hắn gặp Thạch Hạo thì tọc này từng dùng lò luyện để luyện hóa Thạch Hạo, kết quả 'không cẩn thận' đã tạo nên một Thạch Hạo như hiện tại, hiển nhiên đó là hành động cố ý.

Khi đó Cô tổ liền cảm thấy yên tâm và cất giữ một vệt máu của Thạch Hạo, cho nên lần này có thể suy diễn và tìm ra hắn.

"Tuy rằng đã ẩn núy thế nhưng làm sao có thể chặn đứng gió thổi chứ, sớm muộn gì cũng có một ngày chết thảm!"

Cô tổ mang theo vẻ sầu não lẩm bẩm.

Hắn biết, bản thân mình đã gánh lấy lời bêu danh thiên cổ, đời này kiếp này cũng không thể tẩy sạch được, dù cho có người giúp hắn làm rõ sự việc thì thế nhân cũng không tin tưởng.

Năm đó có rất nhiều người tận mắt chứng kiến, trên tay của tộc nhân Cô tộc dính đầy máu tươi của người phía mình, nương nhờ vào dị tộc thì nhất định sẽ mang danh xấu cả vạn cổ.

"Quá đáng thương, ta đã thấy được điểm cuối của cuộc đời, danh tiếng xấu xa của đời này không cách nào xóa bỏ được." Hắn rất tiếc nuối.

Sau đó hắn nhắm chặt hai mắt tựa như là một bức tượng đá ngồi ngay ngắn, thiếu đi sức sống, tựa như ngàn tỉ năm tháng vẫn chưa hề động đậy.

Lúc này, vòm trời phía ngoài dần yên tĩnh lại, bởi vì cuộc đại chiến đã tiếp cận kết thúc.

Nén hướng 'Giới diệt' kia đã bị phá hủy, không cách nào trở thành ngọn hải đăng cho bên kia nữa.

Chói lóa qua đi và màn đêm kéo tới.

Cũng trong lúc đó, lực bài xích to lớn xuất hiện, sinh linh quá mức mạnh mẽ không thuộc về giới này gặp phải sự gạt bỏ, những món binh khí tới từ Giới hải kia bị bức lui cả.

Một gốc Thế Giới thụ hiện lên và phát ra hào quang óng ánh ổn định lại dị vực, sức mạnh mãnh liệt vô tận trấn áp giới này để nó trở nên vững chắc trở lại.

Đây chính là một thế giới hoàn chỉnh, có Thế Giới thụ ở đây thì vào thời khắc mấu chốt sẽ phát huy ra tác dụng cực kỳ to lớn.

Nó cũng không phải là thứ mạnh mẽ nhất thế nhưng lại có thể khai thông giữa thiên địa và đại đạo, giúp nơi đây trở nên vững chắc bất hủ, cây cùng giới hợp nhất mới có thể đảm bảo cho quy tắc hoàn chỉnh đan dệt với nhau.

Một giới này trở nên yên tĩnh, thế nhưng cũng không bao lâu sau thì chợt bùng phát ra gợn sóng thê lương.

Một lò lửa đốt cháy thiên địa, quá khủng khiếp mà!

Ranh giới của vị trí Thời Gian thú, nơi bế quan của một vị cổ tổ Đế tộc chợt xảy ra kinh biến.

"Đó là gì thế? Lò Xích vương xuất thế!"

Không cần nói những người khác, dù là những Đế tộc khác cũng đều chấn kinh, tiếp đó là các Vương Bất hủ lần lượt bị kinh động và dồn dập lộ vẻ khác thường.

An Lan, Du Đà thì giáng lâm nơi tổ địa của Thời Gian thú và tự mình tra xét.

"Gào!"

Một tiếng thú rống vỡ tan thiên địa.

Nơi bế quan của Xích vương, tòa cổ thành kia nổ tung.

Đặc biệt là ngọn núi đá kia hoàn toàn nát tan, trong hư không hiện lên vô biên ngọn lửa đốt cho thiên địa nổ lốp bốp.

"Tời ơi, Xích vương xuất quan rồi!"

Có một con cổ thú kéo lấy thân thể tả tơi, trên người không ngừng chảy máu từ dưới lòng đất vọt lên rồi ngửa mặt gầm thét, thân thể của nó không có đầy đủ!

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Cường giả khắp nơi trong thiên địa đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra!

An Lan, Du Đà cùng nhau tiến tới, phóng thích ra uy thế vô địch trấn áp nơi này.

"Xích vương, bớt giận nào!" Du Đà lên tiếng.

Tất cả mọi người đều muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng, khí hỗn độn nơi đó mãnh liệt vô cùng, đã bị Vương Bất hủ che giấu đi thiên cơ.

Thế nhưng, thế gian này không có bức tường nào mà gió không thể luồn qua được, hai ngày sau, tu sĩ các tộc của dị vực kinh sợ tới ngây dại, bởi vì bọn họ nghe được một lời đồn.

Xích vương bị người chặt lìa!

Nó niết bàn sống lại, từ bộ thân thể già yếu hóa ra một bộ thần thai mới còn rất non trẻ, cũng chưa hề tiến hóa xong xuôi, là đnag trong quá trình tích lũy thế nhưng lại bị người chém lìa.

Toàn bộ dị vực đều chấn kinh, đây là sự tình khủng khiếp tới mức nào chứ, còn có người dám đả thương Xích vương?

"Sao khéo thế không biết, Xích vương vừa mới biết bàn và làm lại từ đầu toàn bộ, chính như hắn cũng không ngờ tới lại có người gan to bằng trời, dám đi mưu hại mình."

Chuyện này đã chấn động cả dị vực, tu sĩ các tộc chỉ biết nghẹn họng trừng mắt, cảm thấy khó mà tin được.

"Đạo huynh, chuyện này là kẻ nào làm, lẽ nào một tên Tiên vương xông qua đây?" Sắc mặt của An Lan trở nên nghiêm túc tọa trấn tổ địa chủ Thời Gian thú.

Xích vương ngập tràn vẻ căm tức, mấy ngày nay vẫn đang toàn lực hóa giải tai ác và hiện tại mới thoát khỏi tình thế nguy cấp, đạo hạnh một thân thiếu chút nữa đã bị phế bỏ trong lần niết bàn này!

Một cú chém kia của Thạch Hạo nhìn đơn giản thế nhưng lại là chí mạng với một sinh linh vừa mới tân sinh.

Giống như là sự quấy phá đầy mạnh mẽ, làm gián đoạn đi lữ trình biết bàn của nó!

Nếu không phải là Xích vương mà là người khác thì đã bị phế bỏ rồi.

Hai ngày qua, Xích vương vô cùng bấ đắc dĩ dung hợp thần thai vào trong thân thể cũ của mình, vốn hắn đã bỏ đi bộ thân thể tả tơi, lột xác đi sự già yếu nhưng lúc này lại phải cưỡng ép dương hợp trở lại để bù đi những thứ thiếu.

"Giết!"

Xích vương chỉ nói một chữ này, trong lòng ngập tràn sự thù hận. Hắn biết, một đời này của mình chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới Vương Bất hủ thế nhưng lòng hắn vẫn luôn mang ý chí thôn thiên, vẫn luôn muốn phá tan ràng buộc, kết quả hiện giờ chẳng thấy hi vọng gì nữa.

Hắn bế quan cả một kỷ nguyên, là vì thứ gì?

Còn không phải là muốn chém bay Vương cảnh để bước ra bước kia!

Ban đầu tuy rằng không có chút tự tin nào thế nhưng hi vọng vẫn có, chỉ là hiện thực quá tàn khốc, hắn lại không thể nhìn thấy được chút ánh rạng đông nào nữa rồi.

"Không phải Tiên vương!"

Xích vương lắc đầu.

Tới tầng thú như bọn họ thì có thể suy diễn nhưng dính tới bản thân mình thì thiên cơ sẽ hỗn loạn, sẽ là một mảnh hỗn độn.

Cuối cùng, An Lan, Du Đà xuất thủ giúp hắn suy diễn.

"Gào!"

Ngày hôm đó, vòm trời của dị vực rạn nứt, tinh đâu rơi rớt.

Đó chính là cơn giận dữ của Xích vương, ngập tràn căm hận, trong tâm ngập tràn oan uổng, tiếng gầm gừ của hắn chấn động cả vạn tộc.

Hắn đã biết ai là người đã kích hương hắn, sinh linh trẻ tuổi kia quá đáng hận, hơn nữa ở giới này ai ai cũng biết tới, ai ai cũng từng nghe qua tên.

Hắn chính là Hoang, từng là tù nhân của giới này!

"Hoang, lại là Hoang, hắn lại dám tới giới ta và chặt lìa... Xích vương ư!?"

Khi tin tức này lan truyền thì cả thế gian đều chấn động, chuyện này thật sự không thể tiếp thu được, Hoang lại dám vung lên đồ đao với Vương Bất hủ của bọn họ, quá kinh người mà.

Chân tướng sau khi bị bại lộ, đúng là do Hoang làm, hắn đã xông vào nơi bế quan của Xích vương và chém đôi thần thai của hắn.

Sao dám tin được chứ?

Hắn muốn nghịch thiên ư? Chuyện như vầy mà cũng làm được ư, vả lại còn thành công nữa chứ.

Dị vực sục sôi, tu sĩ các tộc đều chấn kinh.

"Thật đáng tiếc, có rất nhiều anh tài đã bị một người giết chết trên Ngộ Đạo sơn, đều do Hoang làm cả!"

Hung thủ của cuộc thảm sát này cuối cùng cũng trồi lên mặt nước và lập tức khiến người người tức giận và hoảng sợ, tất cả những thứ này đều do Hoang làm ra.

"Mới trôi qua bao nhiêu năm chứ, Hoang, hắn lại trưởng thành tới một bước này!"

Các tộc của dị vực thật sự bị dọa cho chết khiếp rồi.

Tốc độ trưởng thành của Hoang quá nhanh, lại dám chủ động chạy sang dị vực để sát phạt, ngay cả Vương Bất hủ cũng bị chém đôi, việc này khiến người người không rét mà run.

"Còn có thiên lý nữa hay không đây?" Có người hét lớn, sắc mặt trắng bệch.

Đặc biệt, chuẩn Vương Bất hủ đang trấn thủ thông đạo kia cũng hình thần đều diệt, là một đả kích vô cùng lớn đối với bọn họ, Hoang lại có thể chém chuẩn Vương Bất hủ.

Linh hồn các tộc của dị vực đều rung động.

Dù là Đế tộc cũng đều ngơ ngác không tài nào tin được, những chuyện này có lực xung kích quá khủng khiếp.

"Giết hắn!"

"Giết thẳng vào cửu Thiên thập Địa thôi!"

...

Đây chính là tiếng rống to của quần hùng dị vực, sau khi biết là Hoang gây nên thì có một ít người không cách nào tiếp nhận được nên lớn tiếng quát, dù cho là Bất hủ cũng tham dự vào.

Trên thực tế, chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả trong tưởng tượng của bọn họ.

Bởi vì, Vương Bất hủ cũng đã động sát ý.

Ngày hôm đó, An Lan, Du Đà đã xuất thủ.

"Vương không thể nhục!"

Trường thương màu vàng óng của An Lan ngập tràn khí tức cổ điển, hỗn độn sôi trào mang theo khí tức không gì sánh được, tựa như muốn diệt thế vậy.

Xoẹt!

Trường thương màu vàng óng không gì sánh được đâm thủng thông đạo không gian kia, dù cho có trả cái giá thật lớn, gặp phải sự cắn trả thì bọn họ cũng phải dạy dỗ cửu Thiên thập Địa một trận.

Chỉ vì, Vương không thể nhục!

Một cây trường thương vàng óng chớp mắt đâm thủng qua đây, Ba ngàn châu rung lên bần bật!

Mấy ngày nay, Thạch Hạo vẫn đang ngồi xếp bằng ở đây để trấn thủ.

Không chỉ như thế, đám người chủ Cấn khu, xương sọ thủy tinh... cũng đều được mời tới đây.

Ầm!

Một lát sau, Thạch Hạo dung hợp với cốt chưởng màu vàng, xương sọ thủ tinh đồng thời khống chế kiếm thai Đại La, hắn muốn ngăn chặn.

Nhưng, thiên địa này phản ứng còn khốc liệt hơn cả hắn, có sinh linh khủng khiếp của ngoại giới muốn tiến vào nên đã uy hiếp tới thế giới phía bên này, nó đang bài xích và đang ngăn cản.

Sinh linh càng mạnh mẽ thì khi vượt giới như thế sẽ càng bị bài xích.

Đây là một thể giới tả tơi và hiện tại đang trong quá trình khôi phục, vô cùng bài xích với hế thảy những sức mạnh mạnh mẽ tới từ ngoại giới!

Thạch Hạo có thể trở về cũng là bởi vì năm xưa hắn đã dung hợp qua vết tích thiên tâm, tuy rằng đã từ bỏ thế nhưng sớm đã cộng hưởng cùng với thế giới này rồi.

Cho nên, hắn mới có thể từ bên kia trở về.

Ầm!

Trường thương của An Lan vẫn đang từng tấc một đâm qua, khí thế khủng khiếp càng ngày càng lớn.

"Không nên cử động!" Chủ Cấm khu ngăn cản lại Thạch Hạo.

Hiện giờ, cây trường thương kia quá đáng sợ, ai chạm vào cũng đều có thể sẽ bị sát khí ngập trời kia khóa chặt và rồi bùng phát.

Kèn kẹt!

Trên vòm trời truyền tới tiếng vang kỳ dị, tiếp đó có từng sợi rễ màu vàng xuất hiện và lan tràn ổn định lại vùng thế giới này, ổn định lại vùng non sông đây.

"Đây là?!"

Đừng nói là những người khác, chính như Thạch Hạo, chủ Cấm khu cũng đều chấn kinh.

Vùng thế giới này đã thay đổi, chỉ trong giây lát thì bọn họ đã cảm nhận được khí tức đại đạo hoàn chỉnh, còn có quy tắc càng ngày càng kinh người đang đan dệt với nhau.

Trường thương màu vàng óng của An Lan bị ép phải lui về phía sau.

"Thế Giới thụ!"

"Một giới này mà lại lần nữa sản sinh ra Thế Giới thụ!"

Điều này có ý nghĩa gì?

Nó nói rõ rằng, đại đạo của cửu Thiên thập Địa đang khôi phục, quy tắc đang dần trọn vẹn, trong thời đại mạt pháp này đang cắn trả vạn vật vạn tộc để thõa mãn thiên địa của chính mình.

Giới này, nó đang tự khôi phục, xảy ra biến hóa nghiêng trời.

"Ầm ầm ầm!"

Sợi rễ màu vàng càng ngày càng dày đặc hơn, càngn gày càng to lớn hơn từ trên người lan tràn xuống, mơ hồ có thể thấy được một gốc cổ thụ che trời từ ngoại vực hạ xuống và cắm rễ trấn phong nơi đây.

Nó chính là Thế Giới thụ!

Quá to lớn, chọc thẳng vào trong vũ trụ, mỗi chiếc lá đều có thể nâng lấy những ngôi sao, to tới dọa người.

Toàn thân của nó có màu vàng óng tựa như đúc từ vàng ròng vậy, quá chói mắt.

Thạch Hạo sớm đã có linh cảm, sau khi bắt gặp thì quả nhiên đã chứng thực được, đây chính là gốc đại thụ mà chính bản thân hắn đã thấy năm xưa, tán cây của nó đã từng nâng lấy một tòa cổ điện hỗn độn.

Ngoài ra, ngày xưa bên trên cành cây này còn có một cô gái tóc vàng nữa!

Đây vốn là một gốc Thái Dương thần thụ nhưng đang từ từ tiến hóa thành Thế Giới thụ, ban đầu nó ở dưới hạ giới và sau đó tiến vào trong Giới phần kia.

Hiện giờ, nó đã tiến hóa đầy đủ và dung hợp với quy tắc thiên địa, hai bên hợp lực trấn áp nơi này.

Thế Giới thụ hiện thế!

Việc này có ý nghĩa quá to lớn!
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện