Chương 1941 : Chưa bao giờ chết đi.
"Vực ngoại là nơi nào, ngươi rất muốn tới đó à?" Người trẻ tuổi hỏi, chiến y trên người hắn loang lổ vết máu khiến hai mắt thiếu niên trở nên hừng hực, không ngừng nhìn chằm chằm.
"Vực ngoại chính là những ngôi sao sinh mênh đó, những chủng tộc mạnh mẽ có thực lực đều đã rời đi, thoát khỏi chiến trường cổ bỏ đi này." Trương Bách Nhẫn nói.
Hắn tuy rằng là một thiếu niên thế nhưng vô cùng hiểu biết thông minh, dáng vẻ ngóng trông nhìn người kia.
"Rời đi nơi này, chỉ vì thiếu đi tinh khí đất trời à?" Người trẻ tuổi lẩm bẩm liếc nhìn vùng đất này, tuy rằng được cỏ cây bao trùm thế nhưng vẫn rất cằn cỗi, có rất ít linh dược.
Có rất nhiều chủng tộc trên khu đại lục này đều đã rời đi cả, cũng không hề quay trở lại đây nữa.
Ầm ầm!
Giây lát đó, người trẻ tuổi lấy ra khí bản nguyên thiên địa, từ trong vũ trũ rút lấy tinh hoa vốn có rồi nung nấu thành Thần Nguyên dịch, không ngờ hắn lại có thể làm được.
Đây là một loại bản năng, là một loại thủ đoạn tự nhiên.
"Chuyện này..." Trương Bách Nhẫn khiếp sợ khó mà tin được, người có thể lấy ra bản nguyên thiên địa thì cả thế gian này được mấy ai?
Người trẻ tuổi này đưa một đống Thần Nguyê dịch cho hắn.
Trương Bách Nhẫn luống cuống tay chân lấy ra một bồn chứa mà hắn cho rằng tinh khiết nhất để phong ấn và bảo tồn, Thần Nguyên dịch có giá trị vô lượng, có thể giúp người khác trường tồn với thế gian.
"Ta muốn biết về lịch sử của đại lục này, ta muốn biết càng nhiều..." Người trẻ tuổi bình tĩnh hỏi, không biết vì sao hắn lại rất quen thuộc với nơi này, nhìn mấy khối đại lục mênh mông nhưng tả tơi trong vũ trụ sao trời kia thì lại rất mẩn.
"Ta biết cũng có hạn." Trương Bách Nhẫn nói thật, tuy rằng rất thèm khát Thần Nguyên dịch thế nhưng cũng không muốn lừa dối.
Đây là một thời đại vô cùng náo động, là một thời đại đáng sợ nhất, chư thiên đều bị đánh vỡ, đại lục thì bị lún sụp, gì mà tiểu thế giới cấm địa, có rất nhiều nơi hoàn toàn bị xóa tên!
Mấy chục vạn năm trước, cường giả vô thượng nhiều lần giáng lâm, chém giết tới nhật nguyệt ảm đạm, sơn hà hủy diệt, toàn bộ vũ trụ đều bị đánh nứt cả.
Nghe nói, từ rất lâu trước đây vùng thế giới này được gọi là cửu Thiên thập Địa, thế nhưng bên trong lần tính sổ lớn này đã bị hủy diệt và trở thành dáng vẻ tả tơi như hiện tại.
Đương nhiên, còn có rất nhiều linh sơn thần địa khác đã bị người dòi đi, trở thành những tịnh thổ, diệu địa bên trên những ngôi sao sinh mệnh kia.
Hiện giờ, những chủng tộc, đạo thống có thực lực đều ở bên trong tinh không vực ngoại, phân bổ khắp nơi trong vũ trụ, không một ai dám ở lâu dài cả.
Bởi vì bọn họ lo lắng, những nhân vật khủng khiếp của cuộc đại chiến năm xưa sẽ xuất hiện lại, còn có thể trở lại và hoàn toàn hủy diệt nơi đây.
Người trẻ tuổi nhíu mày nhìn nhìn vùng vũ trụ tinh không này, nhìn từng khối cổ địa tả nơi kia, năm đó cúng đã hợp nhất một chỗ ư? Là bị đánh nát nên bộ dáng này sao?
Thậm chí, dựa theo thiếu niên này nói, vùng vũ trụ này đã bị đánh cho nứt toác rồi
Loại chiến đấu thuộc cấp bậc kia sẽ chết đi bao nhiêu sinh linh, thậm chí vô số chủng tộc hoàn toàn biến mất cũng không tính là ngạc nhiên gì cả, cuộc chiến năm đó tuy rằng không có tận mắt nhìn thấy thế nhưng có thể tưởng tượng ra máu tanh ra làm sao.
Người trẻ tuổi thở dài, nói: "Vì sao lòng ta lại đang đau nhói, rất là thương cảm chớ?"
Sau đó hắn lại hỏi: "Năm xưa, chín phần mười sinh linh đều bị diệt ư?"
"Cũng không biết nữa, nghe đâu năm đó có một lượng lớn người được cường giả vô thượng đưa vào Tiên vực, xem như lưu lại huyết thống cho vùng thế giới này, từng có người lo lắng sợ giới này hoàn toàn diệt vong." Trương Bách Nhẫn đáp.
Có một số việc hắn cũng không biết, tuy rằng một nhóm lớn sinh linh này được cứu đi thế nhưng bản nguyên của cửu Thiên thập Địa cũng bị rút đi hơn nửa, dùng để tăng thêm cho thịnh vận đại đạo của Tiên vực.
"Là cường giả mạnh mẽ ra làm sao thế?" Thạch Hạo hỏi.
"Ta cũng không hiểu nữ, mấy ông già từng nói, những chuyện này đã quá xa xưa, những người kia mạnh tới mức không cách nào tưởng tượng ra được." Trường Bách Nhẫn trả lời.
Theo như hắn từng nói, thế giới này không một ai có thể bước tới bước kia, từ trong những ghi chép được lưu lại thì chưa hề có sinh linh nào mạnh mẽ như thế.
"Bọn họ còn biết được những gì?"
"Ta cũng không biết, thế nhưng rất nhiều người đều cho rằng bọn họ tới những giới khác để chiến đấu nên đã tiêu tốn rất nhiều thời gian, và bọn họ cũng không thể nào xuất hiện lần nữa!" Trương Bách Nhẫn đáp.
Bởi vì trước kia có truyền thuyết rằng, cuộc đại chiến kia vẫn còn tiếp tục, kéo dài khắp chư thiên, ảnh hưởng tới vạn cổ, những người kia quá mạnh mẽ.
Trên thực tế, những lời mà Táng vương nói năm xưa đều thành sự thật, lần tính sổ lớn vẫn đang tiếp tục, mấy chục vạn năm này tuy rằng chém giết tới mức người người khiếp sợ, chí cường giả cũng phải run rẩy, thế nhưng tới hiện tại vẫn còn có người đang trở về từ Giới hải, tình hình càng lúc càng kinh khủng hơn.
Thậm chí, còn có lão quái vật từ niên đại Đế lạc, cùng với những sinh linh thuộc niên đại xa xưa hơn cũng lần lượt xuất hiện rồi!
Đây là một đại thế khủng khiếp, cuộc chiến đấu của cửu Thiên thập Địa cũng tính là rất ôn hòa, mà hiện giờ ở những nơi khác càng kinh khủng hơn nữa.
Về phía Giới hải, sớm đã ầm ầm dậy sóng tới cực điểm!
Sinh ra ở đời này đều là cơn ác mộng của tất cả sinh linh, đặc biệt là những vùng đất chiến đấu kia, trong mấy chụ vạn năm này máu nhuộm sơn hà, đại chiến không ngừng, sinh linh đồ thán.
Người trẻ tuổi kia rời đi, tiến vào nơi sâu của khu đại lục này.
Trương Bách Nhẫn đứng phía sau vẫy tay, hắn cũng không biết gì về một người ngẫu nhiên gặp này, nếu như biết thì chắc chắn sẽ chấn kinh không tài nào tả nổi.
Hắn không biết người này là ai, thậm chí, sau nhiều năm nữa thì hắn cũng không biết người này là ai.
Người trẻ tuổi cứ thế tiến bước, tâm thần không hề yên tĩnh, vì sao khi nhìn thấy nơi đây lại khiến hắn thương cảm, khiến hắn sầu khổ? Vùng thế giới này trông rất là quen mắt.
Hắn đã tới nơi này ư? Người trẻ tuổi này tự hỏi.
BỞi vì, hắn chính là Hoang, chính là Thạch Hạo của ngày xưa, đã thức tỉnh bên trong Vạn Vật thổ thế nhưng hắn đã quên đi mọi thứ.
Sau đó, hắn đi về phía những vương triều kia để tìm hiểu tình hình, thậm chí quan sát một ít cốt thư, tìm đọc các loại ghi chép và hiểu rõ đây là một thế giới như thế nào.
Hắn thiếu đi ký ức cũ, thế nhưng khi đọc những bản cốt thư này thì bất thình lình lại nhận ra, từ sâu trong tận đáy lòng của hắn phảng phất có một dòng nước đang rì rào chảy, đang tẩm bổ cho hắn, đang giúp đỡn hắn.
Thạch Hạo dạo chơi trên vùng đại lục này, hiểu rõ càng nhiều thì hắn càng mê man, ở đương đại không hề tìm được dấu vết của hắn, hắn là người của niên đại nào?
Đáng tiếc, vùng thế giới này đã bị đánh tới mức tàn phế, lịch sử đứt đoạn, rất nhiều chuyện xưa không thể tra ra được.
Mà trong lúc này, mười vệt vết tích trên người hắn thường xuyên kêu khẽ và phát ra vầng sáng thần bí, tựa như muốn khai phá thiên địa vậy.
Mấu năm sau, Hoang, hắn chọn cho mình cái tên này, bởi vì đây chính là cái tên xuất hiện từ trong tận đáy lòng của hắn, hắn rất thích và cũng cảm thấy rất thân thiết.
Năm tháng trôi qua, Hoang không ngừng du lịch trong vùng sao trời này, trăm năm qua đi, hắn đã đi khắp thiên hạ, những ngôi sao sinh mệnh kia đều có dấu chân của hắn.
Thế gian này thật sự không có tiên ư? Hắn không biết, hắn từng gặp qua vài sinh linh rất mạnh, tiện tay cũng có thể lấy ra bản nguyên thiên địa thế nhưng lúc giao thủ gì đều bị hắn nhẹ nhàng đánh bại.
Hắn có cảm giác, thực lực của mình còn cao hơn nữa, vẫn đang tích lũy trong người và không biết làm thế nào mới có thể tác động tới đuọc.
Thạch Hạo tìm khắp thiên hạ những vẫn không tìm được chút vết tích liên quan tới bản thân mình, hắn cảm thấy mình đã từng ngủ say quá nhiều năm, dù sao, hắn cũng thức tỉnh từ trong Vạn Vật thổ.
Lại thêm trăm năm nữa, hắn đã chán nản rồi, tìm kiếm thâm do nhưng chẳng hể lý giải được gì, tâm thân của hắn không yên, muốn tìm được thứ gì đó thế nhưng vẫn khó có thể hiểu được.
Sâu trong nội tâm của hắn có cảm giác gấp gáp, có chút lo lắng, không biết tại sao lại như thế, đây là bản năng đang điều khiển hắn để đi gặp vài người!
Mười vệt vết tích lại phát sáng.
"Ta muốn thành tiên, ta muốn đi tới thế giới kia để tìm hiểu!" Hắn có kích động như vầy, sau đó mười vệt vết tích chợt yên tĩnh lại.
Chỉ là, làm sao để tiến vào Tiên vực đây, hắn không biết, hắn từng thử nghiệm đánh nổ hư không thế nhưng lại phát hiện, tỏng cõi u mình có thể cảm ứng được thế giới kia thế nhưng tựa như cách nhau rất xa.
Sứ mạnh của hắn không thể kích xuyên được!
"Sức mạnh của ta vì sao lại ngủ đông thế?" Thạch Hạo nhíu mày, cảm thấy thể nội có một nguồn sức mạnh tựa như đại dương thế nhưng lại khởi động không được.
Trong tháng năm sau đó, bên trên rất nhiều ngôi sao sinh mệnh đều có bóng hình của hắn, Hoang đang thủ nghiệm, từ tiết điểm thời không khác nhau để xung kích Tiên vực, hắn muốn xông qua đó.
Tiên vực bất ổn, trải qua cuộc đại chiến nên có một vài vị trí sớm đã không vững chắc như ngày xưa nữa, sau khi trải qua rất nhiều lần xung kích thì cuối cùng cũng đã bị hắn mạnh mẽ nối lilền.
Nên biết, rất nhiều sức mạnh hiện giờ hắn không thể nào vận dụng được, đều đang ngủ đông cả.
Loại hành động này đã khiến cho sinh linh các tộc ở đương đại phải khiếp sợ!
"Sao ta lại cảm thấy, hắn rất giống với một người từng được ghi chép trong cốt thư kia chứ?" Có người thì thầm, nhưng tiếc rằng hình ảnh được khắc lại bên trên cốt thư kia quá mơ hồ và cũng không có đầy đủ.
Hắn đang hoài nghi, Hoang là một vị cổ nhân!
Thời đại mạt pháp này đã khiến thiên địa không đầy đủ, tuổi thọ của sinh linh không quá cao, lịch sử cũng đã bị đứt đoạn, ngay cả chân tướng của năm mươi vạn năm trước cũng sắp sửa bị nhấn chìm rồi.
Sinh linh có thể tu luyện tới cảnh giới Chí Tôn ở thế gian này, phần lớn đều nằm trong những tiên thổ bị phong ấn kia cả.
Sau khi lần tính sổ lớn bùng phát thì một ít tiên đạo của ngaoị gới đều lần lượt bị đánh hạ và bị một ít cường tộc đạt được chiếm lấy làm của riêng, chỉ có nơi như thế mới có thể sinh ra người mạnh mẽ nhất mà thôi.
Hoang vẫn đang thủ nghiệm, toàn bộ vùng vũ trụ tả tơi này đều lưu lại bóng hình của hắn, bất kỳ nơi quan trọng nào đều có dấu chân của hắn.
Cuối cùng cũng có một ngày, bên trên một hòn đảo bồng bềnh ở vực ngoại, trong lòng hắn chợt sinh ra ý nghĩ và cả người lắc lư, tiếp đó hắn gầm nhẹ đánh nứt nơi này.
Nơi lòng đất có một quan tài đồng cùng với chín bộ long cót nằm ngay ngắn nơi đó và có một tấm bia dựng bên cạnh.
Thời khắc này, Hoang tựa như con dã thú bị thương không ngừng gầm rú ôm lấy đầu lâu, hắn rất bi thương thế nhưng lại không nhớ nỗi chuyện ngày xưa, hắn rất khó vượt qua được.
Luôn cảm thấy có vài người đã đi xa, khả năng không bao giờ tìm thấy được nữa, trong lòng luôn có nỗi đau khôn tả.
Cuối cùng, hắn nâng lên quan tài đồng, rút lên bia đá và sự tình khiến hắn sợ hãi đã không phát sinh, bên dưới tấm bia đá ấy cũng chẳng phải là mộ lớn gì, cũng chẳng có hài cốt nào.
"Chúng ta đều vẫn còn, Thiên đình vẫn còn, Hoang, Thạch Hạo, ngươi đang ở đâu, chúng ta muốn nhìn thấy ngươi!"
Lại có một đoạn chữ viết như thế, đã khiến hắn chấn động sâu sắc.
"Chúng ta đang ở một thế giới khác chờ ngươi trở về, chờ ngươi tham chiến!"
"Tam thế đồng quan có nhân quả và cũng có duyên với ngươi, hãy đưa nó về, hi vọng sẽ có một ngày lần nữa gặp lại ngươi, ngươi... nhất định phải trở về!"
"Chúng ta chờ ngươi!"
Lúc này, Thạch Hạo rơi lệ, hắn khó có thể ngăn chặn được việc này, không biết vì sao cả, dù cho không hiểu những chuyện cũ đằng sau những chữ viết này thế nhưng nỗi lòng hắn lại đang chập trùng, hắn muốn rống to, muốn hét lớn.
Ầm!
Vào lúc này, mười vệt vết tích trên người Thạch Hạo phát sáng tựa như là những vòng thần hoàn óng ánh cực kỳ.
Đây chính là mười vệt vết tích luân hồi đang lan tỏa trên người của Thạch Hạo, tựa như là mười vòng Kim Cương trác không gì phá nổi.
Trên thực tế, những vết tích này còn kinh người hơn những gì mà nhìn thấy nữa!
Bên trong mỗi vệt vết tích luân hồi này đều có một bóng người đang ngồi xếp bằng, bọn họ đều giống nhau như đúc, đều đang thương cảm, đều đang thì thầm, hoàn toàn giống với chân thân Thạch Hạo.
"Các ngươi... vẫn còn chứ?" Thạch Hạo bên trong vết tích luân hồi kia run rẩy nói, hắn rất sợ hãi, năm tháng dài đằng đẵng qua đi và những người đã từng kia như thế nào rồi.
Hắn xuyên thấu qua Tam thế đồng quan cùng với đoạn chữ nơi bia đá thì cũng đã hiểu rõ rất nhiều chuyện.
Từng khuôn mặt đều hiện lên trước mắt Thạch Hạo, những người kia đang chờ hắn, chờ hắn đi tham chiến!
Hắn nắm chặt nắm đấm, ước ao có thể lập tức xuất thế!
"Các ngươi nhất định phải sống, phải đợi ta đó!" Thạch Hạo rống to!
Thời khắc này, mười vệt vết tích luân hồi đều đang phát sáng óng ánh cực kỳ, vang lên boong boong không ngừng.
Hắn cảm thấy, lượng lớn sinh linh của cửu Thiên thập Địa được đưa vào Tiên vực kia đều là những vị cố nhân đã rời đi của mình.
Mười vệt vết tích luân hồi, bên trong mỗi vệt đều có một bóng người ngồi xếp bằng, đều là Thạch Hạo, năm tháng dài đằng đẵng qua đi trước sau vẫn đang bế quan.
"Ta không có chết, đã khiến mọi người chịu khổ rồi!" Hắn lẩm bẩm.
Bởi vì hắn biết, trận chiến năm đó tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã chết, đều vô cùng đau đớn, đau lòng gần chết, thế nhưng thực ra hắn không có chết, một mực sống sóng.
Mười vệt vết tích luân hồi quá thần dị, chớp mắt khi nguyên thần của hắn bị đánh thành mưa ánh sáng thì vô thanh vô tức đã hấp thu toàn bộ mưa ánh sáng đó, nguyên thần hóa thành mười bóng hình và bị nhốt ở nơi này.
Năm tháng đằng đẵng tới nay, tâm linh mười người như hắn đều như một, đều đang vượt qua trong cuộc khổ tu!
Nỗ lực trong vô tận năm tháng, hắn cũng chỉ rút ra một tia sức mạnh nguyên thần và mang theo một chút vết tích làm chủ chân thân, đây cũng chính là nguyên nhân để hắn thức tỉnh.
Nếu như trở thành Táng sĩ thì hắn còn là chính hắn ư
Thạch Hạo rất bài xích việc này, từ ấy năm tới nay tuy rằng đang bế quan, đang khổ tu thế nhưng hắn cũng không yên tâm cho bộ thân thể kia, vì vậy hắn đã thức tỉnh, chỉ là nguyên thần chân chính còn chưa xuất hiện ra ngoài mà thôi!
Có thể tưởng tượng ra được, khi nguyên thân thật sự dung hợp, mười thân quy nhất thì sẽ kinh khủng tới cỡ nào!
Hiện giờ cũng chỉ đưa ra một tia làm thân thể chủ đạo mà đã có thể quét ngang chư địch trong vũ trụ tả tơi này rồi.
Thạch Hạo khai sáng ra pháp của chính mình, loại pháp môn đại đạo hoàn toàn mới này, bao quát các loại chân kinh, các loại bảo thuật, uy lực vô cùng, lúc chống lại mấy vị Tiên vương kia thì đã nhận được sự kiểm nghiệm tàn khốc nhất.
Bất Diệt kinh, cũng chính là thứ bảo đảm cho thân thể của Thạch Hạo bất diệt, không thể tu luyện nguyên thần được.
Thế nhưng hắn đã thu gom sở trường của trăm nhà, sau khi khai sáng ra hệ thống mới thì hắn đã đánh vỡ ràng buộc, vì sao nguyên thần lại chia thành mười phần và bất diệt giấu ở bên trong mười vệt vết tích luân hồi?
Con đường của hắn, pháp của hắn, thông hiểu đạo lý, bù đắp cho bản thiếu sót của Bất Diệt kinh, nguyên thần của hắn cũng không có tu pháp này và hiện giờ nguyên thần của hắn đã vững chắc bất hủ.
Quan trọng nhất chính là, mười bộ nguyên thần đang vận chuyển đại pháp, vạn kiếp bất hoại, mỗi một bộ đều đã khôi phục và đã đặt chân vào lĩnh vực đỉnh cao của ngày xưa, bế quan trong năm tháng dài đằng đẵng và cuối cùng đã vượt qua rồi!
Một bộ như vậy, đã vượt qua ngày xưa, nếu như dung hợp mười bộ làm một vậy thì sẽ mạnh tới mức nào?!
Hắn vẫn luôn tồn tại, chưa bao giờ chết cả!
"Ta vẫn còn sống, chưa bao giờ chết cả, chung quy sẽ trở về!"
Mười vệt vết tích luân hồi phát sáng, niềm tin kiên định đang vang vọng.
Hắn nghĩ tới những người đang chờ hắn kia, chờ hắn đi tham chiến, mười bộ nguyên thần lại càng không yên, tâm tình đang vô cùng kích động.
==============
Các bạn có thể donate ủng hộ để Cvter/Dịch giả có động lực cống hiến những chương truyện thật hấp dẫn.
- Momo, Viettelpay, Zalopay,: 0377078181
- Paypal: @ronkute
- Vietcombank: 0531002535465 - Bach Van Phuoc