Chương 1942 : Chuyện nhân gian.
Dù luân hồi bao nhiêu năm tháng, dù cho cho luân hồi tới ngàn tỉ năm thì cũng sẽ có tích tắc để vĩnh sinh!
Người xưa kể lại, có cường giả vô thượng đầu thai chuyển sinh và mở ra một đoạn tân sinh khác, đây cũng là một loại luân hồi thế nhưng thế gian này ai có thể chứng thực chứ? Khó giải từ xưa rồi.
Luân hồi chính là một đoạn trải nghiệm, nhảy ra khỏi quỹ tích sinh hoạt vốn có, bên trên một con đường mở ra thêm một con đường mới, đây chính là một đoạn luân hồi.
Giác ngộ trong chớp mắt, trải nghiệm buồn vui thay đổi nhanh chóng của nhân sinh tựa như đã vượt qua một khoảng sông dài năm tháng, hoàn toàn đại ngộ và nhân sinh đột nhiên chuyển biến, chính là như thế, đây cũng là một loại luân hồi khác.
Trên người Thạch Hạo có tới mười vệt vết tích luân hồi, đây chính là mười đoạn ký ức khó mà quên được, những gì đã trải qua vĩnh viễn không thể xóa nhòa, bồi hồi giữa sinh tử, từ sinh rồi tới tử và từ tử lại quay về sinh.
Ngày xưa Thạch Hạo từng ăn qua Hoàng Tuyền quả, trải qua nhiều lần sinh tử nên trên người có thêm vài vệt luân hồi, tiếp đó khi đại chiến với Hạc Vô Song để đoạt Bất Diệt kinh và gần như đồng vu quy tận thì lại có thêm một vệt luân hồi nữa.
Vết tích luân hồi này có rất nhiều tác dụng, không cách nào nói rõ được, từ xưa tới nay dù cho là Tiên vương cũng khó có thể nhìn ra toàn bộ được.
Khi Thạch Hạo độ kiếp từng có Trát đao trảm tiên giáng lâm và chém đi tính mạng của hắn, khi đó người tí hon đạo quả bên trong Bông hoa đại đạo từng thay hắn gặp nạn, và một vệt luân hồi phát sáng để bảo vệ đạo quả này.
Chính từ lần đó Thạch Hạo đã bắt đầu coi trọng vệt luân hồi này, ỗi một khi đối mặt với sự thay đổi nhanh chóng của nhân sinh, ở biến cục sinh tử thì hắn đều để tâm tìm hiểu.
Hắn hóa tự tại, Hắn hóa thiên cổ, lần đó hắn từng trở lại thời đại Đế lạc gần năm mươi vạn năm và sống hết đời này tới đời khác ở nơi ấy, trải nghiệm việc già yếu, khô kiệt, tuy rằng không phải mỗi một thế đều sẽ lưu lại một vệt vết tích luân hồi thế nhưng cũng có vài đời đã thành công.
Sau khi trở về hiện thế thì hắn điên cuồng tu luyện, lợi dụng tấm bia Hư không tiên kim để đại quyết chiến với chính mình, có một lần tựa như đèn đã cạn dầu bỏ mạng nơi ấy.
Một ngày đó, ngay cả chủ Cấm khu cũng bị kinh động, xương sọ thủy tinh, cốt chưởng màu vàng... đều lo lắng và gian nang cứu sống hắn lại.
Ở tình huống không thể nào tránh khỏi đó thì trên người hắn lặng yên xuất hiện thêm một vệt vết tích luân hồi nữa.
Khi suy tính kỹ càng thì những vết tích trên người của Thạch Hạo cũng phải hơn mười mấy vệt, thế nhưng sau cùng đều tiêu tan và giữ nguyên số lượng là mười, cứ thế không tăng không giảm.
Mười vệt vết tích luân hồi, ẩn chứa bí mật cực lớn!
Năm đó khi hắn chết đi thì mười vệt vết tích này đã yên lặng chẳng chút tiếng động nào nuốt lấy toàn bộ mưa ánh sáng, và đã hoàn toàn biến trên tay hắn, không còn xuất hiện trên thế gian nữa.
Mãi cho tới tận khi tiến vào Mai Táng địa thì nó đã từ trên tay di chuyển sang khắp cả người và hóa thành vòng thần hoàn tựa như Kim Cương trác khóa chặt thân thể hắn lại.
Nếu như Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ có thể chờ thêm vài ngày nữa thì khả năng sẽ phát hiện ra manh mối, sẽ không bỏ qua cho hắn!
Bởi vì, dù cho có bất kỳ đầu mối nào, dù cho có chút hoài nghi thì bọn họ cũng sẽ không lưu tình.
Lúc Táng vương nhìn thấy mười vệt vết tích luân hồi thì lộ vẻ kinh ngạc, thế nhưng cũng không có cảm ứng được gì cả, chỉ biết sẽ có diệu dụng với thân thể này mà thôi.
Có thể tưởng tượng ra được sự bất phàm tới cỡ nào của mười vệt vết tích luân hồi này, nguyên thần của Thạch Hạo ở bên trong thế nhưng mạnh như Tiên vương cũng không thể tiến vào, không thể cảm ứng được.
Lúc này, mười vệt vết tích tối tăm không còn phát sáng nữa, đã bình tĩnh trở lại.
Bởi vì, mười bóng người trong đó đã trầm ổn lại, Thạch Hạo đạt được những tin tức liên quan tới cố nhân mình, bọn họ vẫn còn sống và đang chờ hắn trở về tham chiến!
Hiện tại việc có thể làm chính là ngộ đạo, tiến thêm một bước để hoàn thiện pháp của chính mình, hắn muốn đột phá trở thành cường giả cái thế, vào lúc ấy mười vệt vết tích luân hồi này sẽ không thể khóa hắn được nữa!
Hắn sẽ thật sự xuất thế, sẽ đi tính sổ!
Vì lẽ đó, mười vệt nguyên thần trở nên yên tĩnh, từng bộ đi tìm hiểu và rơi vào bên trong cảnh giới ngộ đạo sâu nhất.
Đồng thời cũng có từng làn sức mạnh nguyên thần tựa như dòng nước rỉ rách không ngừng chảy ra và tiến vào trong chân thân hắn, khiến cho hắn đang hồ đồ khở khạo trở nên mạnh mẽ.
Nguyên thần của Thạch Hạo không cần phải đi quản nữa mà để thân thể của chính mình tự đi tìm kiếm bí mật của giới này, dù cho thân thể lần nữa đánh vào Tiên vực thì cũng chưa chắc đã không được.
Hắn có loại tự tin này, không sợ bất kỳ sinh linh nào nữa!
Thân thể của Thạch Hạo, nơi phía xương trán phát sáng, bởi vì nguyên thần khờ khạo đang dần dần trở nên mạnh mẽ, tuy rằng rất chậm thế nhưng tích lũy lâu dài thì cũng rất kinh người.
Hắn tạm thời phong ấn Tam thế đồng quan được chín con rồng kéo kia lại rồi tiếp tục cuộc lữ hành trong vũ trụ, tiến vào từng khu cổ địa hoang vu một, đăng lâm lên từng ngôi sao sinh mệnh một.
"Chẳng lẽ hắn là Hoang ư, trời ơi, trong giống như đoạn ghi chép trên cốt thư thế, có bức tranh từng vẽ lại hắn đó!"
Năm tháng lưu chuyển, chung quy lại cũng sẽ có sinh linh nhìn ra được chân thân của hắn cực kỳ giống với một vị cổ nhân.
"Là người được nhân gian tôn làm Thiên đế à?" Bên trong một ít truyền thừa cổ xưa bắt đầu phát ra tiếng thán phục.
Chỉ là, lịch sử đã đứt đoạn, sau khi lần tính sổ lớn bắt đầu thì hết thảy đều đã bị đánh cho tàn phế, rất nhiều chân tướng đều bị dập tắt trong lịch sử năm tháng.
Hiện giờ, không phải thời đại một hơi là có thể sống cả trăm vạn năm, mặc dù sinh linh hiện tại rất mạnh mẽ nhưng có thể sống hơn vạn năm xuân thu đã rất ghê gớm lắm rồi!
"Người sáng lập nên Thiên đình, Hoang, làm sao hắn có thể sống tới đời này chứ?"
"Các ngươi nhìn kìa, hắn từng tới rất nhiều di địa, hắn muốn mở ra tiên lộ ư?!"
Một năm rồi lại qua một năm, dấu chân của Thạch Hạo đã xuất hiện ở mỗi một góc khắp vũ trụ này, thậm chí còn kéo dài tới những tàn giới đã nát tan, tiến vào trong một ít vực sâu khe lớn của cổ giới thần bí.
Có lúc, hắn gặp phải sinh linh mạnh mẽ thế nhưng rất khó để đối kháng với một người đang dần trở nên mạnh mẽ như hắn.
"Thế nhân đều nói ta là Hoang, là người sáng lập ra Thiên đình, vậy thì ta lại lập ra một Thiên đình mới để nó trường tồn cùng thế giới, ngọn lửa truyền thừa sẽ bất diệt!"
Thân thể Thạch Hạo lẩm bẩm, nguyên thần mạnh mẽ còn chưa trở về vị trí cũ thế nhưng hắn lại có bản năng này rồi, muốn lập lại Thiên đình!
Quả nhiên, cả thế gian chấn động, tất cả mọi người đều bị thủ đoạn của hắn dọa tới ngây dại, trong một đêm hắn đã xây dựng xong trận pháp, xưng nên cự cung, cờ lớn Thiên đình lại phấp phới, thần uy mênh mông tàn ngập.
"Là hắn ư?!" Có vài người hoài nghi.
Không ít người đã gia nhập, chủ yếu đều là tán tu cả, chính vì người đứng đầu của đạo thống này đã thu hút rất nhiều người gia nhập.
Thân thể Thạch Hạo đã làm như thế, chủ yếu là do ký ức cũ của ngày xưa làm nên chứ hắn cũng không hề biết bản thân đang có mười bộ nguyên thần đang ngủ đông bên trong.
Trong vòng mấy năm sau đó, Thiên đình đã có quy mô nhất định, một vài tán tu mạnh mẽ đã trở thành thần tướng, việc này tựa như đã khơi dậy một chút ký ức nào đó, cảnh tượng này khiến hắn vô cùng quen thuộc.
"Ta càng muốn trở thành tiên hơn." Thân thể của Thạch Hạo cảm thấy mình có loại chấp niệm này, nó ẩn sâu trong thân thể này, hắn muốn tiến vào Tiên vực, nơi đó tựa như đang có người và sự nào đó hấp dẫn hắn, không thể chờ đợi được nữa!
Trong tháng năm sau đó Thạch Hạo không ngừng ra tay ở những rất nhiều tiết điểm không gian, thử nghiệm xuyên thủng những nơi yếu mềm của Tiên vực.
Ở một ít tiết điểm không gian trọng yếu thì hắn từng lưu lại bia đá nhắc nhở và báo động cho người tới sau, đồng thời hắn còn lưu lại một ít pháp môn nữa.
Theo thời gian chuyển dời, xương trán của hắn càng ngày càng sáng rực, rất nhiều cảm ngộ đều tự hiện lên trong lòng, rất nhiều diệu pháp không tự chủ đã có thể triển khai ra được.
Hắn dùng hoa văn của đại đạo, thuộc về 'đạo ngôn' để ghi chép khắc lại trên bia đá.
Ngày hôm đó, lúc hắn đang đánh mạnh ở một tiết điểm không gian thì hư không rạn nứt, mọt tòa vực sâu khổng lồ hiện lên, nơi này không có liền với Tiên vược mà là một tiểu thế giới đã bị hủy diệt.
"Hả?" Hắn giật nảy trong lòng.
Một vệt ánh trắng rất nhu hòa rơi ra, hắn nhìn thấy được một cốt tháp.
Nói chín xác hơn đây là một tòa tháp nát chỉ có một tầng, thế nhưng nó lại ẩn chứa pháp tắc, những hoa văn kia đan dệt hóa thành ánh sáng hình thành nên tám tầng còn lại.
Tổng cộng có chín tầng, lưu chuyển khí tức đại đạo vô thượng!
Ngày hôm đó bên trong mười vệt vết tích, nguyên thần của Thạch Hạo đã có cảm ứng và mười người tí hon đồng loạt mở mắt, nhất thời hào quang của mười vệt vết tích này trở nên chói lóa.
"Tiểu Tháp, một phần tàn thân khác của nó!" Thạch Hạo đang bên trong vết tích luân hồi kinh sợ.
Tiểu Tháp đã từng có tới chín tầng, thế nhưng nó tham dự qua cuộc đại chiến đầy khủng khiếp và cũng không biết ở năm tháng nào đã bị chia thành vài đoạn rồi rải rác ở khắp nơi.
Đầu tiên Thạch Hạo đã phát hiện nó ở dãy núi Bách Đoạn và lúc đó thân tháp cũng chỉ có bốn tầng, sau đó đã đạt được từ sinh linh ở thượng giới thêm hai tầng nữa thì khôi phục được sáu tầng.
Mà năm mươi vạn năm trước, chủ nhân của Vẫn Tiên lĩnh từng ra tay với Thạch Hạo, đã cùng với Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyê Sơ đồng thời tiêu diệt hắn, lúc ấy đã vận dụng tới một tòa tháp nát có hai tầng.
Thêm với một tầng ở nơi này thì tòa tháp chín tầng đã đầy đủ rồi!
"Tiểu Tháp, Liễu Thần, mọi người đang ở nơi nào? Bất luận tàn khốc cỡ nào cũng chớ có gấp gáp, hiện giờ ta đã có thể ra tay thế các ngươi rồi, chờ ta!" Thạch Hạo bên trong ấn ký luân hồi thì thầm.
Cuối cùng, chân thân Thạch Hạo mang đi tòa tháp nát này, và cũng từ hôm đó bắt đầu tìm kiếm tiên kim vô thượng để rèn đúc binh khí ở Thiên đình.
"Trời ơi, đã xảy ra chuyện gì khi hắn luyện chế thế này?"
Mấy chục năm sau thì hắn tìm được tiên kim, bởi vì mỗi một góc trong vũ trụ này đều có dấu chân của hắn, nếu như có tiên liệu chí bảo thì chắc chắn sẽ bị hắn phát hiện ra.
Thiên đình tỏa ra tiên quang, khí lành từng tia một lan tràn, Thạch Hạo luyện chế một tòa tháp và bù đắp đi những tầng bị thiếu cho cốt tháp kia, nung nấu bao vây nó ở bên trong.
Thân tháp chín tầng lưu chuyển khí hỗn độn đi kèm tiên quang, cứ thế đã toác ra ý vị Tiên đạo và rước lấy lôi kiếp kinh thế!
Rất nhiều người hoài nghi Hoang đã luyện ra tiên khí thế nhưng lại không thể xác định được, dù sao thì đương đại đã không có người thành tiên rồi, làm sao binh khí có thể chứ?
Lịch sử đứt đoạn, cả thế gian mênh mông này cũng không có người hiểu rõ quá khứ được.
Chính vì luyện thành tòa tháp này nên uy danh của Thiên đình lại càng vang xa, bên trong vùng vũ trụ này đã có càng nhiều tu sĩ mạnh mẽ hơn gia nhập Thiên đình.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, một tòa tháp đã trở thành tượng trưng cho Thiên đình, càng hữu hiệu hơn so với sự hiệu triệu của Thạch Hạo.
"Có thể chờ tới khi ta đột phá phong tỏa vết tích luân hồi này thì cũng nên cố gắng tế luyện một binh khí thuộc về mình." Nguyên thần của Thạch Hạo lẩm bẩm.
Sau đó, hắn vượt qua vũ trụ, qua lại giữa bát hoang, những tiết điểm không gian càng mở ra nhiều hơn và cũng đã có một vài địa phương gần như sắp nối liền với Tiên vực.
Mọi người đều biết hắn đang làm gì nên vô cùng chấn kinh.
Thạch Hạo không ngừng lập bia đá ở khắp nơi trên con đường thành tiên, lưu lại hàng loạt kỳ cảnh, lưu lại một ít kinh văn để dẫn dắt cho những người phía sau.
Ầm!
Có một ngày, một ngọn núi bất hủ va chạm tiến vào trong một giới này, đã mang tới lượng lớn tinh khí bản nguyên, có khí tức bất hủ và cũng có tinh hoa Tiên đạo, lúc này đã chấn đọng toàn bộ thế giới tả tơi nơi đây.
Thạch Hạo cũng chuyển động đuổi tới, hắn nhìn thấy được một ngọn núi to lớn không gì sánh được.
Rất nhiều ngôi sao trông vô cùng nhỏ bé khi so sánh với nó, khong ngừng chuyển động quanh nó, mà ở đỉnh cao nhất ấy thì địa thế vô cùng kỳ lạ và quái dị.
Nó rơi từ ngoại giới xuống ư, đã đánh vỡ giới bích ư?
Thế giới này vô cùng tả tơi, hoặc nói là, toàn bộ vũ trụ đều quạnh hiu, hiện giờ lại có rất nhiều nơi đã liên kết với ngoại giới nên cũng không tính là gì cả.
Ngọn núi này khiến Thạch Hạo chấn kinh, bởi vì khi đăng lâm lên đỉnh núi và nhìn thấy được nơi cao nhất có một số kỳ cảnh, hoặc cũng có thể xem như là dị tượng.
Trên đỉnh là địa thế vô cùng xinh đẹp, hùng vĩ và kinh người.
Chín dòng long mạch kéo lấy một quan tài cổ, quá kỳ dị mà, hình dáng hoàn toàn tương xứng với Tam thế đồng quan nhưng nơi đây là ngọn núi tự nhiên, còn bản thân Thạch Hạo trước kia nhìn thấy chính là chín bộ long cốt kéo lấy quan tài đồng.
Bên trong vết tích luân hồi, nguyên thần chân chính của Thạch Hạo cũng đã thúc tỉnh, hắn đang suy nghĩ lặng yên đánh giá rồi nghĩ tới rất nhiều chuyện.
"Lai lịch của Tam thế đồng quan rất là lớn, có đại nhân quả!" Hắn cảm thyấ việc này không hề tầm thường chút nào.
"Hiện giờ đạo pháp của ta đã thành công, mặc kệ nhân quả ra làm sao, quản có dây dưa hay là không, cần gì phải sợ chứ, nếu như là địch vậy thì cứ tiêu diệt ngay và luôn!" Thạch Hạo bên trong vết tích luân hồi nói.
Ầm!
Cơ thể hắn xuất phát từ một loại bản năng chợt chuyển động, ầm, hắn cắt lìa ngọn núi và chia cắt địa thế nơi cao nhất đang có chín dòng long mạch kéo quan tài kia xuống.
Trong lúc này, kinh thiên động địa, đại vũ trụ đều run rẩy, bởi vì trận pháp của ngọn núi này vững chắc tới kinh người!
Nhưng, hắn đã thành công.
Thạch Hạo sinh ra cảm ứng, bởi vì chỉ giây lát vừa nãy thì hắn đã cảm ứng được có một nhóm người mở bừng cặp mắt bên trong sông dài năm tháng, đang tìm hiểu và trông lại nơi này.
"Quả nhiên là có đại nhân quả!"
Sau đó, chân thân của Thạch Hạo lôi lấy Tam thế đồng quan đang được chín dòng long mạch kéo kia đặt vào trong địa thế thần bí ấy, để cho hai thứ kết hợp lại với nhau.
"Nếu như có một ngày ta chết đi, vậy thì hãy mai táng ta ở đây." Thạch Hạo thở dài, hắn tiến vào trong quan tài đồng và mang theo địa thế thần bí này lướt ngang qua vũ trụ và đã khiến các tộc phải chấn động.
Cuối cùng, hắn đưa chúng về tới Thiên đình.
Ầm!
Tám mươi năm sau, vũ trụ nổ vang, thiên địa run rẩy, Thạch Hạo đánh xuyên Tiên vực, cơ thể hắn 'thành tiên', hắn muốn tiến vào Tiên vực để tính sổ với vài người!
Phía sau hắn có vài sinh linh lặng yên đi theo!