Chương 1959 : Không sợ.
Thạch Hạo nghe thế thì hai mắt sáng rực tập trung về phía gốc dược kia, thứ này tà tính thật đó chứ!
Sự mạnh mẽ của sinh linh này hắn đã sớm nghe nói qua, ngay cả Tiên vương cũng phải kiêng kỵ, dù là ở đời sau này thì uy danh vẫn còn vô cùng to lớn, Tào Vũ Sinh của tương lai cũng từng đề cập qua.
Thạch Hạo cảm thấy khá là hứng thú, bóng người như ánh điện lướt tới gần nhìn chằm chằm gốc dược này.
"Tốt nhất chớ nên chọc nó." Táng vương hoắc Hằng nhắc nhở.
Đây là một vị bá chủ vô thượng dù là ở trong Giới hải cũng có thể nghênh ngang bước đi, sáu bộ phân thân của hắn cũng không phải người thường dám để ý tới.
"Ta chỉ quan sát mà thôi." Thạch Hạo nói rồi ngồi chồm hỗm xuống nhìn cây nhỏ chừng hơn một thước này, hương thơm ngào ngạt, phàm nhân khi hít vào thì có thể kèo dài mạng sống tới mấy năm.
Tiên vụ trắng tinh lượn lờ khắp miệng mũi Thạch Hạo, hắn hơi híp mắt cảm ứng toàn bộ gốc dược này.
Đóa hoa thú ba nở rộ và tinh túy được vương xuống tựa như thác nước rèn luyện cho người tí hon đang ngồi xếp bằng dưới táng cây cũng như món binh khí kia.
Trong con ngươi của Thạch Hạo ẩn hiện ký hiệu, hắn muốn nhìn thấu pháp và đạo của sinh linh này, hắn tin chắc Táng vương cũng đã nghiên cứu qua.
Kiêng kỵ thì vẫn kiêng kỵ thế nhưng nó nằm ở bên cạnh thì làm sao không quan sát được chứ?
"Ngươi chắc chắn, nó chính là một cường giả vô thượng?" Thạch Hạo hoài nghi, gốc dược này rất thần bí thế nhưng người tí hon ngồi dưới táng cây lại có khí thế hỗn loạn, tuy rằng ngộ đạo thế nhưng loang lổ những vết tích và cũng chẳng có điểm thần kỳ nào cả.
Hắn cảm thấy, chỉ cần một đầu ngón tay cũng có thể đè chết người tí hon này rồi.
"Thân là cường giả vô thượng mà lại bị người dễ dàng nhìn thấu thì làm sao đi lại giữa chư thiên chứ." Táng vương Hoắc Hằng than thở.
Theo như hắn nói, gốc dược này từ Giới hải tiến vào Tiên vực rồi lại xuống cửu Thiên thập Địa, sau cùng là tới Mai Táng địa này, nó đã đi qua quá nhiều con đường thế nhưng hữu kinh vô hiểm.
"Người cường giả kia trầm miên bên trong tiên dược và người tí hon mà chúng ta nhìn thấy được này cũng chỉ là một luồng khí của hắn mà thôi, chân thân nằm trong nhịp hô hấp, giữa cơn nuốt nhả của gốc dược này và hóa sinh ra những cảnh tượng kỳ dị như thế."
"Lúc nào thì nó mới có thể khôi phục?" Thạch Hạo hỏi.
"Chẳng biết, sinh linh này rất đặc biệt, cất bước giữa chư giới, cảm nhận chuyện xưa chốn hồng trần, khi nào muốn thì nó sẽ hóa hình rời đi."
Hoặc nói là, nó dựa theo bản năng để làm việc, sinh linh đáng sợ kia đang tiến hành một loại tu luyện đặc biệt nào đó và khắ họa hàng loạt đại quả trên thế gian.
"Nó cũng chọn việc rời đi à?" Thạch Hạo kinh ngạc.
"Ừ."
Đang khi nói chuyện thì cây nhỏ chợt rung lắc và tinh túy được vương xuống càng nhiều hơn rèn luyện cho người tí hon kia, tiếp đó thì nó biến lớn và sắp sửa có chiều cao của một người bình thường.
Vả lại, gốc dược kia lại thu hỏa và tiến vào trong thổ nội của sinh linh kia.
"Hả?" Thạch Hạo kinh ngạc, vừa nói tới việc hóa hình rời đi thì không ngờ lại diễn ra thật.
Sinh linh này được sương trắng bao phủ đầy mờ ảo đứng đối diện với Thạch Hạo, sau đó thì đi tới bên cạnh hắn.
Là có ý gì đây? Thạch Hạo không hiểu.
"Oan ức cho đạo hữu rồi." Táng vương Hoắc Hằng lên tiếng đầy áy náy với Thạch Hạo, thế nhưng cũng có một loại uể oải khó có thể che giấu được, hắn tựa như trút được gánh nặng vậy.
"Giải thích thế nào đây?"
"Nói muốn theo ngươi." Táng vương Hàn Trác đáp.
Muốn cùng với hắn rời khỏi Mai Táng địa? Thạch Hạo chẳng biết nói gì nữa, tại sao lại muốn đi với hắn.
"Bởi vì, Mai Táng địa đã không còn bí mật gì với nó nữa, đã đạt được thứ nó muốn, hiện giờ lại chuyển sự chú ý sang đạo hữu, cảm thấy đạo hữu đủ mạnh và ngày sau có thể trợ giúp nó tiến thêm một bước nữa." Táng vương Hoắc Hằng nói.
Thạch Hạo nghe thế thì cười khẩy, nói: "Muốn mưu đồ với ta à, dù cho chân thân của nó tới cũng phải chiến một trạn rồi ói, chỉ là một bộ phân thân mà cũng dám làm càn!"
Thạch Hạo chẳng thèm để ý tới, sinh linh trước mắt này quá yếu, hắn chỉ cần dùng đầu ngón tay cũng đủ tiêu diệt rồi.
"Đạo hữu chớ có làm bậy, sinh linh này cũng chỉ là một tia khí tức của hắn mà thôi, thân thể của hắn ở bên trong gốc dược này, khi hô hấp phun nuốt tinh túy thì hiện ra một bộ pháp thân như vậy nên không tính là mạnh, ngươi có thể dễ dàng xóa bỏ, thế nhưng chính bản thân ở bên trong gốc dược này thì lại xử lý cực kỳ khó."
Táng vương Hoắc Hằng bí mật truyền âm nói cho Thạch Hạo biết, tuyệt đối không nên lỗ mãng.
"Trước đây từng có sinh linh chém giết qua một tia khí tức của nó hóa thành khiến cho bản thể tiên dược hiển hóa ra ngoài, và đó chính là một chiếc đầu lâu lớn."
Thứ được gọi là thân thể ở bên trong tiên được thì chính là một trong sáu bộ phân thân của nó, chứ không phải là toàn bộ
Dù vậy, một khi thức tỉnh thì vô cùng khủng khiếp, không ai có thể ngăn cản được.
Đương nhiên, nhiều năm trôi qua rồi và phân thân bên trong thiên dược cũng chưa bao giờ phát uy, dù cho nó hình người được hiển hóa ra kia có bị giết thì nó vẫn trầm mặc im lặng.
"Nó muốn làm gì thế?" Thạch Hạo hỏi.
"Nó dừng chân ở thế gian để khắc vẽ lại toàn bộ đạo quả, bất luận là mạnh mẽ hay là yếu mềm thì đều sẽ ghi nhớ và tìm hiểu." Táng vương Hoắc Hằng nói.
Đây chỉ là một bộ phân thân, năm tháng dài đằng đẵng tới nay thì sáu bộ pháp thân đều làm như thế.
Chỉ cần một trong sáu bộ pháp thân này còn sống thì nó sẽ vạn kiếp bất hoại, vĩnh hằng bất hủ.
Nghe đâu, một khi dung hợp, sáu bộ pháp thân quy nhất hóa thành chân thân duy nhất thì sẽ tích tụ vạn đạo trong thiên địa, hội tụ toàn bộ đạo quả!
Vào lúc ấy sẽ là thời khắc nó phá tan vương cảnh và thử nghiệm thành Đế!
"Thú vị, có ý đồ với ta luôn à, muốn khắc họa đạo quả của ta?" Thạch Hạo lạnh lùng cười nói.
Dù cho đối phương là một bá chủ vô thượng nhưng nếu dám như thế thì cũng phải trả cái giá thật lớn, ai có thể vô duyên vô cớ cho hắn đạo quả chứ, cho hắn dò xét bí mật chung cực của mình chứ?!
"Xoẹt!"
Trong nháy mắt đó Thạch Hạo đập nát sinh linh kia, khiến nó hóa thành một làn tiên vụ và lộ ra bản thể là một gốc dược.
Bịch, hắn nắm gốc dược này vào trong tay và cẩn nhận xem xét, hắn muốn mang đi để ngày sau luyện dược.
Tới hiện giờ Thạch Hạo luôn có một niềm tin vô địch, ai dám có ý đồ với hắn thì dù cho có ngang hàng với đám người Đồ tể, có thể sẽ thành Đế thì hắn cũng không hề lo sợ.
Hai vị Táng vương đều biến sắc, âm thâm khuyên can.
Nếu như Thạch Hạo ép sinh linh bên trong gốc dược này ra thì sẽ không thể tránh được một cuộc đại chiến tuyệt thế, dù cho là một bộ phân thân thì cũng chưa chắc sẽ yếu hơn bản thể.
Nếu như giao thủ thì tất kinh thiên động địa, quỷ khóc thần gào, sẽ đánh xuyên Mai Táng địa này!
Sau đó chắc chắn sẽ kinh động tới năm bộ phân thân khác của sinh linh này, tới thời điểm ấy nói không chừng sẽ buộc nó sớm quy nhất để thành pháp thể chân thân vô thượng.
"Thế gian này đều rất cân bằng, tới tầng thứ này rồi nếu như nó dám làm bậy và thu được bí mật đại đạo từ ta, vậy thì cần phải trả cái giá tương xứng!"
Thạch Hạo nói xong thì ném gốc dược này ra thế nhưng nó lại phát sáng và bồng bềnh theo bên cạnh hắn.
"Cho rằng ta sợ ngươi à? Nếu như dám theo thì ta sẽ bắt ngươi đi luyện dược đó!" Thạch Hạo lạnh giọng nói.
Xoẹt!
Cuối cùng, Thạch Hạo thu gốc dược này vào trong một cái bồn không gian, mang đi không chút lo sợ gì cả.
Hai vị Táng vương tặc lưỡi, vị đạo hữu trẻ tuổi này thật là ngông cuồng.
Thạch Hạo tới thăm Tào Vũ Sinh cùng chó con, bọn họ vẫn đang trầm miên và được chôn trong Vạn Vật thổ, thân thể mang theo ánh sáng óng ánh chẳng chút khí tức thối rửa gì.
"Nếu như có một ngày tỉnh lại, vậy các ngươi vẫn là chính mình ư?" Thạch Hạo thầm than, tâm có chút đau.
"Đây chính là tinh thạch ký ức của hai người họ, toàn bộ những ký ức của một đời trước đều được phong ấn ở bên trong." Tam Tạng nói rồi đưa cho Thạch Hạo.
"Vật này cứ lưu ở bên người bọn họ thì hơn." Tâm trạng của Thạch Hạo khá là nặng nề nói thế.
Năm mươi vạn năm, thương hải tang điền, vài người có thể gặp lại nhưng không biết còn giống như trước kia hay không, vẫn còn nhớ mừng vui đau khổ của ngày xưa hya không.
Thế nhưng, như thế cũng còn hơn là bỏ mạng, đây cũng xem như là một loại tân sinh khác.
"Khi nào thì các ngươi thành tựu chính quả Táng vương thế?" Thạch Hạo hỏi Tam Tạng cùng Thần Minh, hai người này có vận may cực lớn, vẫn còn sống khi tiếp xúc với cổ khí khởi nguyên vả lại còn đạt được tam sinh dược nữa.
Theo lý mà nói, bọn họ nhất định sẽ trở tha nhf Táng vương!
Hai người đều cười khổ không biết nói gì cả.
"Ngươi có rằng ai cũng có thể nghịch thiên như ngươi à, chúng ta cũng chỉ là có hi vọng thành công rất lớn mà thôi thế nhưng cần phải tích lũy thời gian, ít nhất cũng phải cả trăm vạn năm trở lên, thậm chí là cả một kỷ nguyên!"
Thạch Hạo nghe thế thì tặc lưỡi.
"Ngươi muốn rời đi à?" Thần Minh hỏi, bởi vì cảm thấy khi Thạch Hạo hỏi han bọn họ thì ánh mắt nhấp nháy, có gì đó không đúng.
"Ta muốn mượn một ít thần vật từ hai người các ngươi." Thạch Hạo nói.
"Vật gì thế?"
"Tam sinh dược!"
"Không được!" Hai người quyết đoán từ chối, dù gì cũng là kỳ dược vô thượng để thành tựu chính quả Táng vương, dù cho thiên địa vỡ nát cũng không cho.
"Thật sự ta rất cần thú này, năm đó chẳng phải ta đã đưa cho hai người ư, hiện giờ cũng chỉ cần một chút để luyện dược cứu người mà thôi." Thạch Hạo mang theo giọng điệu thương lượng nói.
"Gốc Tam sinh dược trước kia đã phân thành ba, chúng ta mỗi người một phần, còn ngươi dùng hết rồi à?" Hai người không tin.
"Ta cần rất nhiều, hơn nữa các ngươi cũng dùng không nhiều như vậy mà." Thạch Hạo đáp.
Hắn thật sự rất cần tám sinh dược này, bởi vì sau khi trở lại Tiên vực thì sẽ mở lò luyện dược, phải cứu 'đệ nhị thiên hạ' cùng với đạo nhân tiên kim hoàng đạo kia nữa.
Dù gì cũng là tồn tại cấp Tiên vương, hắn muốn cứu sống và nhờ bọn họ bảo vệ Thiên đình.
Trong tay hắn quả thật có một ít Tam sinh dược thế nhưng hắn không muốn dùng toàn bộ, bởi vì năm xưa thông qua tiết điểm thời không thì hắn đã nhìn thấy dược Tào Vũ Sinh cùng với một con chó đen của tương lai, cả hai đang khóc lớn, đang tìm kiếm Tam sinh dược để cứu lấy một người.
Một người một chó kia biểu lộ đầy thật tình, hết sức thương cảm, việc này vẫn in mãi trong lòng Thạch Hạo, hắn không biết tương lai sau này sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Thế nhưng hắn lại biết được, Tam sinh dược quá ít ỏi, nó còn ít hơn cũng như quý giá hơn tiên dược nhiều, trước nay cũng chỉ xuất hiện một hai gốc mà thôi!
Mà bọn họ chiếm được cũng không phải cây thứ hai mà là cây thứ ba!
Thạch Hạo trì hoãn ở đây một ngày và cuối cùng hắn đã đạt được một chút bột phấn từ Thần Minh, Tam Tạng, tuy rằng không nhiều thế nhưng cũng gần đủ rồi.
Hai người đau lòng không gì tả, thế nhưng vẫn còn lưu lại để cho hai người dung.f
Thạch Hạo trở về Tiên vực liền đi gặp Bàn vương và mượn một lò dược, hắn muốn luyện chế một loại đan cổ chỉ tồn tại trong truyền thuyết ở thời đại Đế lạc.
Nó có thể giúp người khác hoàn hồn, tu bổ vết thương thần hồn nặng nề nhất của Tiên vương.
"Ngươi đã tìm thấy Tam sinh dược?" Bàn vương khiếp sợ.
Vật kia dù cho là Tiên vương cũng tìm không ra, thế nhưng Thạch Hạo lại có thể phát hiện và đạt được trong thời gian nhanh như thế, muốn mở lò luyện dược ồi.
Nghe tới Thạch Hạo kể lại lúc hắn cùng Tam Tạng, Thần Minh vô tình xông vào Tiên vực và đoạt được thì Bàn vương ngớ người, nói không nên lời.
Đặc biệt khi nghe tới Tam sinh dược tựa như là một khúc củi, bị người khác đục đẽo làm kiếm gỗ và mốc meo nổi đầy, lúc này Bàn vương chỉ biết trợn tròn mắt không biết nói gì cho phải.
"Ngươi luyện chế vật này tựa như đang nghịch thiên vậy, Tiên vương ai có thể cứu sông được chứ? Chết chính là chết, hiện giờ lại muốn tàn hồn khôi phục lại thì không thể nào được, sẽ gặp phải thiên phạt đó." Bàn vương nhắc nhở.
Thạch Hạo muốn tiến hành, bởi vì hắn muốn thử nghiệm cho nhóm người chủ Cấm khu, cốt chưởng màu vàng... một lần, bọn họ là chấp niệm nhưng dù gì bên trong cũng xem như có mọt chút tàn hồn, nếu như có thể cứu sống thì trả giá ra sao cũng đáng!
"Nếu như ngươi muốn luyện loại đan cổ, loại đan dược chí cao trong truyền thuyết này thì khả năng lò luyện đan bình thường chắc chắn sẽ không được, sẽ bị lôi kiếp đánh tan." Bàn vương nói.
Cuối cùng, hắn giúp Thạch Hạo mượn về một chiếc lò cổ, là một chiếc lò Tiên vương của Hỗn Nguyên Tiên vương, là pháp khí vô thượng khi hắn thành đạo thì đã ở bên cạnh rồi.
Bảo lò của Hỗn Nguyên Tiên vương, là một chí bảo!
Ngày hôm đó hắn bắt đầu mở lò luyện đan, chỉ vừa mới bắt đầu mà đã tạo nên dị tượng kinh thế, gợi ra sự chú ý của bốn phương.