Chương 1973 : Áp lực.
"Ba kiếm hợp nhất, vạn pháp đều có thể diệt!" Quái vật chín đầu gào lớn triển khai thần thông quấy nhiễu toàn bộ trậnt tự của đất trời, dòng sông thời gian như muốn bị cắt đứt.
Ba thanh kiếm cùng hiện và đặt ngang hàng, mũi kiếm chỉ thẳng về phía Thạch Hạo, một người sinh ra ba thanh kiếm và rồi sinh vạn vật, vô số ánh kiếm lan tỏa bổ về phía Thạch Hạo.
Bình Loạn quyét, Thảo Tự kiếm quyết, Tiên Kiếp kiếm quyết, ba đại kiếm quyết này đồng loạt lan tỏa từ một người.
Uy lực của nó không cách nào tưởng tượng ra được, tựa như muốn diệt thế vậy, chém hết thời gian tiên ma, diệt độ tất cả!
Ba đại kiếm quyết dung hợp làm một và được triển khai như vậy, thật sự đánh đâu thắng đó, thần cản giết thần phật cản giết phật, năm tháng dài đằng đẵng tới nay thì đây tuyệt đối là một trận chiến tuyệt thế.
Thạch Hạo với vẻ mặt nghiêm túc ứng phó.
Ầm!
Hắn giơ tay, mảnh vỡ thời gian bay lượn, bên trong sáu bí cảnh lớn của hắn đều có pháp tắc ngưng tụ và hóa thành thân chuông, boong, chấn động cả càn khôn.
Đây là sau khi Thạch Hạo chém giết Thời gian thú Xích vương và rồi trấn áp nó ở bên trong ao pháp tắc, hơn vạn năm quan sát thì ngộ ra được loại bí thuật này.
Bên ngoài cơ thể của Thạch Hạo có gợn sóng dập dờn phát ra ánh sáng óng ánh, phù văn lan tỏa rổi ngưng tụ thành một chiếc chuông với sức phòng ngự tuyệt thế không gì sánh được, đó là sức mạnh năm tháng, mảnh vỡ thời gian hóa hình bên ngoài cơ thể của hắn, ngăn cản lại ba đại kiếm quyết.
"Boong!"
Chiếc chuông này rung liên hồi, bị đánh cho vang vọng phát sinh gợn sóng phá nát thời không, tiếp đó thân chuông rạn nứt rồi nổ tung, không cách nào ngăn cản được ba thanh kiếm thai kia.
"Giết!" Quái vật chín đầu quát lớn.
Ba đại kiếm quyết cùng xuất hiện, kinh thiên động địa, không gì không xuyên thủng, không cách nào ngăn cản được.
Thạch Hạo hừ lạnh một tiếng, tuy phải thừa nhận rằng ba đại kiếm quyết này chính là sát phạt thuật tuyệt thế, thế nhưng không có nghĩa là hắn không có biện pháp nào, lúc này sáu bí cảnh lớn đồng loạt phát sáng và dị tượng kinh thiên.
Đầy trời đều là thần liên đại đạo màu vàng đồng loạt hiện lên, hoa sen nở nộ, cánh hoa vàng óng chớp mắt mở ra thì cắt đứt trời cao, ngăn chặn lại vô tận ánh kiếm kia.
Từng bóng người là chính hắn ngưng tụ lại rồi ngồi xếp bằng trên hoa sen, dáng vẻ trang nghiêm, miệng tụng chân kinh, kết thành pháp ấn đánh về trước.
Đây cũng là một đòn cái thế!
Đây chính là sự phóng thích của tinh khí thần, pháp lực đạo hạnh toàn thân trong chớp mắt, uy lực vô tận.
"Chém!"
Quái vật chín đầu biến sắc, tám cái đầu lâu còn lại đồng thời rung lắc, từng chiếc triển khai bí pháp vô thượng, có đầu lâu hóa thành hắc long cắt lìa thương khung, có đầu lâu phun ra ánh sáng trở thành thao thiết nuốt chửng tất cả quét ngang vạn linh, còn có sinh linh....
Hàng loạt bí pháp, vô số thần thông khác biệt đồng loạt bùng phát!
Con quái vật này đã nuốt chửng không chỉ một vị cường giả và rồi đôi bên dung hợp lại với nhau, với như bản thân hắn thì đây cũng là một lại thử thách, nếu như không thể giết chết đối phương bị sẽ bị đối phương đánh hạ, sẽ xuất hiện nguy cơ lớn.
Hiện giờ, song phương đều thăng hoa trong chớp mắt, phóng thích chung cực.
"Giết!"
Thạch Hạo hét lớn, bí cảnh cuối cùng trong sáu bí cảnh lớn tựa như ngọn lửa đốt trời, chùm ánh sáng trên đỉnh đầu Thạch Hạo sục sôi, người tí hon kia chợt chuyển động cầm theo một thanh kiếm thai phá tan ràng buộc của thời gian không gian, tựa như một mình ngạo nghễ đứng ở ngoại giới rồi bất chợt chém ra.
Người tí hon kia ôm lấy kiếm thai Đại La rồi đột ngột hạ đòn sát thủ như vậy.
Nó tựa như không thuộc về vùng thế giới này, không quan tâm tới sự ràng buộc của thời gian không gian, quá nhanh, xuyên thủng giới bích, cứ thế vượt qua.
Nếu như nhìn kỹ thì thời gian tựa như đang chảy ngược, hết thảy đều như quay ngược lại toàn bộ vậy.
Phụt!
Kiếm thai Đại La không gì không chém, bổ ra thiên địa, cắt đứt ngàn tỉ sợ hào quang được phát sinh do sự cộng hưởng của ba đại kiếm quyết, đánh tan bảo thuật phía sau của đối phương và chém trúng con quái vật chín đầu.
Máu me tung tóe, dưới một đòn tuyệt thế này sinh linh chín đầu rên lên một tiếng, thân thể bay ngược ra sau và chín đầu lâu thiếu chút nữa đã bị chém rụng.
Ầm, hắn vung mạnh bàn tay lên, bên trong có Diệt thế quyền, có Chân long trảo... cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.
Boong!
Đốm lửa tung tóe, xu thế cuối cùng của kiếm thai Đại La bị ngăn cản và người tí hon kia chấn động không thể không kém kiếm thai nhanh chóng trở về.
"Tốt, tốt, tốt!"
Quái vật chín đầu lạnh giọng nói, cảm thấy vô cùng tức giận với một đòn đột ngột phát ra này của Thạch Hạo, thế nhưng lại có chút cảm thán, thiếu chút nữa đã bị đói phương chém bay rồi.
Loại thủ đoạn này vượt xa các Tiên vương khác, vừa nãy khiến hắn cảm nhận được uy hiếp của tử vong, xém tí đã chém bay nguyên thần.
Hô hấp của Thạch Hạo trở nên dồn dập, lồng ngực chập trùng kịch liệt, vừa nãy đã tiêu hao quá lớn, nếu như là những người khác thì phỏng chừng đã bị chém bay thân thể và xé tan nguyen thần rồi.
Không ngờ được, con quái vật chín đầu này lại mạnh mẽ như thế!
Dù cho đám người đệ nhị thiên hạ, Hống lông vàng cũng chấn kinh, cảm thấy đã gặp phải một lão quái vật vô địch, chẳng trách lại có thể chiếm giữ ở nơi này mà không một ai dám tức giận nói năng gì.
Ầm ầm!
Xung quanh Thạch Hạo có sen vàng đại đạo vàng óng nở rộ và đi kèm là sông dài năm tháng tựa như đang rèn đúc nên thần liên này, khiến chúng càng thêm bóng lưỡng hơn.
Thế nhưng, bên trên hoa sen đã không có bóng hình của Thạch Hạo nữa mà chỉ là pháp tướng mơ hồ đang ngôig xếp bằng trên trời cao!
Trước đây không lâu, tinh huyết, đạo hạnh của hắn đã hóa hình để tiến ra kết hợp với hoa sen và phát ra lực sát phạt tuyệt thế, thế nhưng cũng là một loại tiêu hao vô cùng to lớn cho chính bản thân hắn.
Hiện giờ, dị tượng thuần túy vẫn có thể chống địch, thế nhưng sẽ không có tiêu hao quá lớn như trước.
"Trở lại!"
Quái vật chín đầu gào thét vồ tới trước.
Cuộc đại chiến kinh thế lại bùng phát, nơi này bị pháp tắc nhấn chìm, bị mảnh vỡ thời gian bao phủ, tiếp đó là hàng loạt binh khí bay lượn, đều là pháp khí Tiên vương cả.
Boong!
Chuông thời gian của Xích vương, kiếm dực của Ngao Thịnh, thiên mâu của Thái thủy đều bị Thạch Hạo lấy ra cả.
Lão quái vật chín đầu kia cũng không hề thiếu binh khí Tiên vương, đều là thu gom trong vô số năm qua, hào quang óng ánh soi sáng lay động cả chư thiên.
Đây là một hồi đại chiến gian khổ mà Thạch Hạo từng trải qua và là lần đầu tiên gặp phải sau khi thành Tiên vương, người này còn lợi hại hơn cả Côn đế, là một bá chủ vô cùng cổ xưa.
Côn đế hiện giờ là đệ nhất cao thủ ở dị vực, nếu như sinh linh Giới hải không về thì không một ai có thể sánh vai cùng hắn.
Nhưng hiện tại, nơi sâu trong Tiên vực lại có một con quái vật đánh chiến với Thạch Hạo khó phân thắng bại như vầy, song phương đều ho ra đầy máu tươi.
Quái vật rít lên một tiếng, nguyên thần tỏa ra ráng lành từ mi tâm của đầu lâu này chảy ra đầu lâu khác, đó chính là những cường giả cổ đại mà hắn từng nuốt chửng qua và hiện tại đang hiển hiện.
Về phần Thạch Hạo thì lại vận dụng Hắn hóa tự tại đại pháp để trợ giúp chiến trận này.
Ầm!
Cuối cùng hai bên lại ho ra đầy máu tươi, nguyên thần tựa như đang cùng đốt cháy vậy.
Trận chiến kinh thiên, Tiên vương bố phía đều chú ý.
Phụt!
Vạn pháp của Thạch Hạo đều xuất hiện, hắn vận dụng tất cả mọi thủ đoạn và cuối cùng cầm theo kiếm thai lảo đảo tiến về trước, liên tiếp chém rơi hai đầu lâu của đối phơng và xé rách hai đại nguyên thần.
"Dừng lại!"
Quái vật hét lên, hắn tự bạo một bộ nguyên thần để cắt đứt thiên địa, khiến cho ký hiệu đại đạo sôi trào đồng thời bản thân nhanh chóng rút lui, kéo dài đủ khoảng cách với Thạch Hạo.
Trận chiến này đôi bên đã liều mạng tới mấy ngàn hiệp, mỗi người đều vân dụng tới thủ đoạn cực điểm nên mới rơi vào một màn như thế này.
Về sau, quái vật có hơi kém hơn một chút nên khiến hắn không thể không kinh hãi, hắn không phải là một sinh linh mà là dung hợp chín đại cao thủ tuyệt thế lại cùng nhau.
Trong đó không thiếu các bá chủ!
Thế nhưng, dù cho có thân phận mạnh mẽ không gì sánh được thì vẫn thất bại.
Có thể nói, Thạch Hạo chính là đối thủ đáng sợ nhất mà từng ấy năm qua hắn gặp phải.
"Ngươi còn có thể nói gì nữa?" Thạch Hạo quát hỏi rồi lau đi vết máu nơi khóe miệng.
Bên trong điện cổ có mấy sinh linh lao ra ngoài, tỏa ra khí thế kinh khủng, tất cả đều là Tiên vương.
Xoẹt!
Liễu Thần hắc ám tiến lên, uy thế bá chủ lan tỏa chặn ở nơi đó, đồng thời đám Thiên Giác nghĩ, Hông lông vàng, đạo nhân tiên kim... cũng vọt tới.
"Lui ra đi!" Quái vật chín đầu lên tiếng, nói mấy người bên cạnh mình chớ có động thủ.
"Ta công nhận ngươi rất mạnh, hôm nay chấm dứt ở đây chứ? Nói đi, vì sao ngươi lại tới đây, ta đồng ý phối hợp với ngươi." Quái vật chín đầu chịu thua.
"Tới cùng các ngươi là sinh linh như thế nào, có lai lịch ra làm sao, làm cách nào thoát vây?" Thạch Hạo bình tĩnh hỏi.
Quái vật chín đầu rất thẳng thắn không hề giấu giếm gì cả, liên tiếp nói ra vài cái thân phận, đều là nguyên thần dung hợp lại, lúc này khiến cho Điểu gia cùng Tinh Bích đại gia kinh ngạc tới ngây dại.
Bởi vì, những thân phận này đều là cao thủ nổi danh hiển hách trong lịch sử, đều là Tiên vương ngút trời tung hoạch cả một thời đại, trong đó không thiếu những bá chủ cao cao tại thượng.
Những thân phận này quá đáng sợ mà!
"Mặc dù có thể thoát vây thế nhưng cũng không phải do chúng ta vô địch, mà là bởi vì Nhà giam u tối sụp đổ, không không lại bị hao tổn, vả lại còn phát hiện ra cổ điện Tiếp đón bị rơi xuống."
Lời như vày vừa ra khiến Thạch Hạo không cách nào bình tĩnh được.
Mạnh như quái vật chín đầu này mà cũng không thể tự mình phá ra ngoài được? Mà là trong lúc vô tình thì đã thoát vậy, việc này khiến hắn chỉ biết thở dài.
Những cường giả này trở về thế nhưng người không ra người quỷ không ra quỷ, quan trọng nhất đó là, đã nuốt chửng lẫn nhau và khó cso thể tách ra được, đã trở thành quái vật nên không thể xuất thế được nữa.
"Chúng ta sợ hãi, linh cảm sau khi cơn bão táp hắc ám chung cực chân chính đột kích tới thì cả thế gian sẽ bị lật đổ."
Bọn họ không quan tâm tới.
"Thến gian này làm gì có tịnh thổ nào chứ, không phải các ngươi muốn tránh thì sẽ tránh được." Thạch Hạo không đồng ý.
"Chúng ta cũng biết thế nhưng từ khi bị giam trong Nhà giam u tối vô số năm thì toàn bộ hùng tâm đã bị xóa sạch, dù cho hiện tại đã công tham tạo hóa, vượt qua dĩ vãng, thế nhưng vẫn cảm thấy không cách nào ngang hàng được." Quái vật chín đầu than thở.
Hắn cảm thấy như thất bại, nói như thế tuy rằng cho rằng Thạch Hạo rất mạnh thế nhưng sau cùng tất cả cũng sẽ thành không, còn chưa đủ.
Bởi vì, Nhà giam u tối, cổ điện Tiếp đón chỉ thể hiện ra một loại quy tắc trật tự mà đã có thể trấn áp được bọn họ rồi, sinh linh chân chính cũng chưa hề xuất hiện qua!
Bọn họ vô cùng hoài nghi, phần cuối của Giới hải, nơi sâu nhất của vùng đất hắc ám có lẽ sẽ có sinh linh chân chính kia, Đế!
"Ta đang nghĩ, bên trong Tiên đạo này một khi xuất hiện Thiên đình thì sẽ gặp phải không rõ, kết cục vô cùng thê thảm, có phải vì vùng đất hắc ám tự nhận mình là chính thống gây nên..."
Quái vật chín đầu đưa ra suy đoán như vậy.
Thạch Hạo nhíu mày không có nhiều lời gì cả, mãi có tới về sau thì mới nói: "Nơi này có Vương Trường Sinh, có Mục Trường Sinh, có Tần Hạo?"
"Có!"
Rất lâu sau thì Tần Hạo xuất hiện, hắn rất trầm mặc, da dẻ khô ráp, hoàn toàn khác biệt với vẻ đẹp trai thanh tú của trước đây, càng thêm một loại khí chất tho kệch.
Hiện nhiên, nhiều năm qua đã không phải là cậu ấm cô chiêu nữa, chắc chắn đã trải qua rất nhiều sự kiện lên xuống bấp bênh.
"Anh trai!"
Hắn hét lớn, sau khi thấy Thạch Hạo thì cũng không tiếp tục im lặng nữa, trong mắt ẩn chứa nước mắt rồi vọt tới.
Nơi hắn bị giam cầm vẫn chưa bao giờ nghe tới chuyện của Thạch Hạo, hoàn toàn không biết hắn sống lại, hiện giờ cảm xúc ngổn ngang, vô cùng mừng rỡ.
Đặc biệt khi biết được, Thạch Hạo giết thẳng tới đây, đánh bại chủ nhân của cổ điện thì lại càng chấn động và kích động hơn.
"Cuối cùng thì đệ cũng hiểu vì sao bọn họ không giết đệ, chắc chắn là nghe được uy danh của huynh nên sau khi lấy đi khối cốt kia thì đã giữ đệ lại." Tần Hạo cảm thán.
"Vương Trường Sinh đâu rồi?" Thạch Hạo dỗ dành Tần hạo rồi chợt quay người nhìn về phía sinh linh chín đầu.
"Hắn không có ở đây, là đang ở bên ngoài để tìm kiếm máu và xương trước kia của ta." Sinh linh chín đầu nói.
Thế nhưng Thạch Hạo không quá tin tưởng, luôn cảm thấy lời nói của hắn không đáng tin, ánh mắt sắc bén lướt qua thế nhưng đối phương rất bình tĩnh, cũng không có bất kỳ biểu thị gì khác.
"Chúng ta đi thôi." Liễu Thần hắc ám nói.
Nhìn tòa cổ điện Tiếp đón, Liễu Thần hắc ám không muốn trì hoãn thêm làm gì nữa.
Thạch Hạo gật đầu mang theo Tần Hạo rời đi, hắn tất nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng những lời nói của quái vật chín đầu kia, thế nhưng trước mắt không tốt để tái chiến, bởi vì chính hắn cũng đã phụ trọng thương.
Sau khi thành tựu chính quả Tiên vương thì đây là lần đầu tiên có người gây thương tổn cho hắn tới tình trạng như thế này.
"Năm đó, một tỏng những người khai sáng hệ thống Tiên vực đã từng đánh rơi một tòa cổ điện Tiếp đón, thế nhưng bản thân về sau cũng chẳng có kết quả tốt gì." Đạo nhân tiên kim nói ra một bí ẩn như thế.
Trên thực tế Thạch Hạo sớm đã nghe qua, vị hậu nhân của Tiên vương vô thượng kia từng bị phong ấn ở hạ giới và ẩn cư ở trên Thế Giới thụ từng nói qua những chuyện này cho hắn biết.
Quái vật chín đầu là tự bản thân mình đánh rơi cổ điện Tiếp đoán hay là bất ngờ thoát vây được?
"Đừng nói là, tên kia chính là do sinh linh ở nơi sâu của vùng đất hắc ám cố ý thả ra nha? Đã hoàn toàn rơi vào trong bóng tối." Đệ nhị thiên hạ nói.
"Trước tiên không cần để ý tới làm gì." Thạch Hạo lên tiếng, hiện giờ nói tới cũng không giải quyết được gì cả, chỉ có càng mạnh hơn mới được.
Hắn cảm nhận được một luồng áp lực, hiện giờ chỉ mới chém giết với một sinh linh mà đã bị trọng thương như vầy rồi, dù cho đánh gục được đối phương thì phỏng chừng hắn cũng phải trả nửa cái mạng.
Đây là chuyện tuyệt đối không được, hiện giờ đại loạn khắp nơi, hắn cần phải có thực lực tuyệt đối để tấn áp địch thủ bốn phương.
Thạch Hạo bắt đầu cân nhân con đường, phá Vương thành Đế!
"Không cần xông loạn, từ xưa tới nay, mọi người dám đi con đường này đều chết sạch cả rồi, không một ai ngoại lệ cả, thậm chí có người nói, thế gian này không hề có con đường Đế, Tiên vương đã là cực điểm rồi." Đạo nhân tiên kim nhắc nhở, nói hắn chớ có vọng động.
"Không có đường thì ta tự bước ra một con đường." Thạch Hạo nói.
Sinh linh có thể đi tới một bước này đều là nhân vật chính trong thời đại của chính mình, người trở thành bá chủ hẳn đều là bá chủ vô thượng từ rất nhiều kỷ nguyên tới nay.
Bá chủ, ai sẽ kém hơn ai chứ? Đều có thiên tư vô thượng.
Thạch Hạo đủ mạnh, hiện nay hắn liên tiếp đánh bại Côn đế, quái vật chín đầu, thế nhưng rất khó một người đánh bại rất nhiều cao thủ liên thủ.
Vì lẽ đó, hắn có cảm giác gấp gáp.
Ngoại giới trở nên ồn ào, Hoang lại tiến vào nơi sâu trong Tiên vực và sau khi bùng phát đại chiến tuyệt thế thì thong dong trở về, chấn động không ít người.
"Hắn đã đánh bại sinh linh ở nơi đó rồi!"
"Với tuổi tác như vầy, chẳng lẽ muốn nghịch thiên ư?"
...
Cuối cùng, Thạch Hạo bước lên con đường phá Vương thành Đế!
"Đại quyết chiến sắp tới rồi, phần cuối Giới hải có thứ gì thì đều sẽ bị vạch trần cả, ta không thể dùng thân thủ như vầy để tham chiến được, mà phải càng mạnh mẽ hơn, có thể trấn áp tất cả địch thủ trên thế gian mới được!"
Bởi vì, có mọt ít cảnh tượng có thể tưởng tượng ra được, Thạch Hạo tỉnh táo biết được, một khi cuộc đại quyết chiến bùng phát thì sẽ có một số bá chủ đồng thời chém giết tới.
Thậm chí, sẽ có cả đám Vương Bất hủ, Tiên vương sa đọa liên thủ đánh giết hắn.
Vào lúc đó, trời long đất lở, Tiên vực sẽ bị phá tan cũng không chừng chứ đừng nói tới những người ở bên cạnh hắn.
Đồng thời việc làm hắn kiêng kỵ nhất chính là, vùng đất hắc ám, vạn nhất có sinh linh vô thượng chân chính bước ra thì phải làm thế nào đây, sẽ ứng phó ra làm sao đây?
========
Cuối tháng rồi, mọi người tung phiếu cho tròn 100 đi nào :111: