[Dịch] Thế giới hoàn mỹ Chương 1974 : Thất bại.



Chương 1974 : Thất bại.


Các lộ Tiên vương ở ngoại giới trong rất lâu cũng chẳng biết nói gì nữa, Hoang giết thẳng về nơi sâu nhất của Tiên vực, đối mặt với sinh linh nghe đâu đó là trốn về từ trong cổ điện hắc ám mà vẫn toàn thân trở ra được.

Trên thực tế, hắn tập trung lực lượng tới công phá!

Và hắn đã chiến thắng trở về, đánh bại đối thủ.

Rất nhiều người muốn tới để hỏi han xem thử nơi đó có bí mật ra làm sao.

Thế nhưng lại bất ngờ biết được, Hoang đã bế quan.

"Hiện giờ lại đi bế quan, khả năng hắn tổn thương tới bản nguyên rồi ư?"

"Hẳn đã bị thương rồi, thế nhưng cũng nghe đâu, hắn muốn phá Vương thành Đế!"

Một nơi trong Tiên vực chợt truyền ra tiếng hít dài, dù cho là Tiên vương nghe thấy cũng phải chấn kinh trong lòng, từng người đều đứng bật dậy ngóng nhìn về phía vùng vũ trụ biển sao của Hoang.

Bọn họ yên lặng không nói gì cả, hai mắt đều trở nên thâm thúy vô cùng.

Đây là một cường giả hậu bối như thế nào vầy, một đường hát vang tiến mạnh, quét ngang mọi đối thủ, cứ thế mạnh mẽ quật khởi, hiện giờ lại muốn tiến thêm một bước nữa ư?

Bất kể là tiên vương hay là vài tên bá chủ hiếm hoi của Tiên vực đều bị vây ở Vương cảnh trong vô tận năm tháng, có sinh linh phải dùng tới đơn vị là kỷ nguyên thế nhưng vẫn không thể nhìn thấy được con đường phía trước.

Cũng từng có người thử nghiệm vượt cửa ai, liều mạng lao lên một vùng trời mà trước giờ chưa từng lãnh hội qua, thế nhưng, tiếc rằng kết cục đều là tử vong cả.

Còn có một phần sinh linh không nhìn thấy lối thoát ở phía thế giới này nên cuối cùng đã lựa chọn 'ra biển', muốn vượt qua Giới hải để tới bờ bên kia.

Thế nhưng, con đường ra biển kia cũng gian khổ như thế, cửu tử nhất sinh, xưa nay chưa một ai thành Đế trở về cả.

"Hoang là muốn một kích liều chết ư, còn quá trẻ mà, đáng lý phải nên tiếp tục tích lũy mới đúng, vội vàng như vầy nếu như xảy ra bất tắc thì thật sự quá đáng tiếc."

Một vị Tiên vương lâu năm lên tiếng.

Một ít lão làng trong Tiên vực đều vô cùng lo lắng, sợ hắn sẽ vì thế bỏ mạng, nếu như vậy thì Tiên vực tổn thất qua to lớn!

Từng ấy năm tới nay, Hoang đã chống lại sinh linh của Giới hải xông tới, đã từng một mình đánh chiến với bá chủ, sau đó liều mạng rồi giết chết, lập xuống công lao vô cùng lớn.

Sức chiến đấu của hắn đã rõ như ban ngày!

Hiện giờ chính là thời buổi rối loạn, thi thoảng sẽ bùng phát ra náo động lớn và ngay cả biên giới của Tiên vực cũng đã bị đánh cho gần như tàn phế, nếu như Hoang xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nào đó thì Tiên vực sẽ mất đi một vị Tiên vương vô địch.

Hiện giờ, cái tên Hoang này đã chấn động cả Tiên vực, bất kể là sinh linh bình thường hay là cường giả cao cao tại thượng không ai là không biết, không ai là không hiểu.

Hiện giờ Thạch Hạo đang bế quan, lập tức đã gợi ra sóng gió vô cùng, khắp nơi đều đang chú ý tới, đều đang sốt sắng chờ đợi.

Thời gian trôi qua, trong mắt người phàm thì đây là một quãng thời gian vô cùng dài, và cái tên Hoang như sấm bên tai cũng từ đó trở thành truyền thuyết lời đồn.

Có thể thấy được, khoảng năm tháng này không hề ngắn.

Chân tiên vẫn đang chờ đợi ngóng chờ, thế nhưng về sau cũng cảm thấy mệt mỏi.

Một vạn năm, hai vạn năm...

Thời gian cứ thế qua đi, mười vạn năm hờ hững lùi về sau.

Trong lúc này, Tiên vực cũng đã xảy ra vài lần đại chiến, sinh linh trong Giới hải giết tới thảm khốc vô cùng, máu chảy thành sông.

Năm tháng không có Hoang thì mọi người ý thức được, tác dụng mà hắn phát huy được trong dĩ vãng lại to lớn tới mức nào!

Tiên vực có một vị bá chủ chết đi, bị sinh linh đầy khủng khiếp trong Giới hải tiêu diệt vết tích.

Đại chiến qua đi và rất nhiều nơi trong Tiên vự trở nên tả tơi, tình cảnh vô cùng bi thảm, vết máu loang lổ, các tộc nắm chặt thời cơ để nghỉ ngơi lấy sức, đều im lặng chữa lành vết thương.

Tới một bước này thì rất nhiều người hiểu được, tương lai sẽ khiến người ta phải tuyệt vọng, hoặc là mõi một vị Tiên vương đều sẽ không có kết quả tốt đẹp gì chứ đừng nói là những người khác.

Trong một hang đá được bố trí đại trận tuyệt thế, cửa hang mờ ảo hỗn độn, bên trong có khí thế vô cùng kinh khủng, thi thoảng sẽ phát sinh tiếng vang núi lở như biển gầm.

Phù, một ngụm máu bị phun ra rồi Thạch Hạo mở bừng cặp mắt, có thể thấy được trong hang cổ này vô cùng bừa bộn, khu vực bế quan được bố trí đại trận tuyệt thế đều rạn nứt, vũng máu đỏ sẫm trnê mặt đất trông mà giật mình.

Mười vạn năm qua đi, hắn tìm mọi biện pháp, không ngừng vượt cửa ải, số lượng không hề ít hơn mười lần thế nhưng mỗi lần đều xém tí thì bỏ mạng.

Một lần thất bại rồi lại một lần thất bại, tựa như sương mù bao phủ trong lòng khiến hắn cảm thấy chẳng biết làm sao cả.

Thạch Hạo thật sự đã hết sức, hắn nghĩ mọi biện pháp hi vọng có thể bước ra bước cuối cùng kia, cứ thế sẽ phá tan Vương cảnh và trở thành một Đế giả, thế nhưng đều thất bại.

Đồng thời, hắn cũng đã lưu lại vết thương đại đọa vô cùng nặng.

Khẽ than một tiếng, Thạch Hạo ăn vào nửa cây tiên dược rồi yên lặng nhắm mắt, mấy chục năm sau thì mới thức tỉnh và tinh quang trong mắt tăng vọt.

"Con đường này không được rồi!" Thạch Hạo thở dài, gần mười vạn năm qua đi hắn dùng lực để phá tan mọi thứ, đẩy đạo hạnh của bản thân lên đỉnh cao nhất, luyện thân thể mình trở nên cứng rắn và dẻo dai hơn cả binh khí Tiên vương.

Dù là như thế thì vẫn thất bại, hắn mạnh mẽ đột phá, dùng pháp lực vô thượng để thúc đẩy đạo hạnh của bản thân, hi vọng sẽ càng mạnh mẽ hơn.

Nhưng mà hắn đã gặp phải sự cắn trả, có vài lần tựa như giải thế và cũng có mấy lần hình thần đều bị đốt cháy, thiếu chút nữa đã thành một đóng tro tàn.

Việc Thạch Hạo xuất quan đã kinh động tới các bộ của Thiên đình, rất nhiều người nhanh chóng chạy tới, ví như Liễu Thần, Hống lông vàng đều lao ngay tới để biết kết quả.

Thạch Hạo lắc đầu, tuy rằng sớm đã chuẩn bị tâm lý thế nhưng mọi người vẫn nhịn không được thở dài một tiếng, việc này quá gian nan.

"Thân thể không có việc gì là tốt rồi!" Thập ngũ gia Thạch Trung Thiên nói, hắn chỉ sợ Thạch Hạo đột phá không được rồi lại ném đi cả ban thân nữa.

Bởi vì, sinh linh mạnh mẽ đột phá từ xưa tới nay thì chín phần mười đều chết hết cả rồi.

Cường giả khắp nơi trong Tiên vương đều chấn kinh, Hoang đột phá thất bại nên đã ảnh hưởng cực kỳ sâu, khiến rất nhiều Tiên vương hiện bóng tối trong đầu, cảm thấy con đường thành Đế thật sự không hề tồn tại.

Đồng thời mọi người cũng rất giật mình, Hoang thất bại thành Đế nhưng vẫn còn sống khỏe mạnh, không thể không nói hắn quá nghịch thiên.

Sau đó, Thạch Hạo bái phỏng cường giả khắp nơi, đăng lâm tới một ít phủ để Tiên vương và ngồi đàm đạo với bọn họ, thảo luận về bí mật thành Đế.

Chư vương tất nhiên đều đồng ý!

Trong quá trình này, Thạch Hạo đã trao đổi một ít đại pháp với bọn họ, tựa như bảo thuật Chân long chẳng hạn, hắn đã thu được từ một vị Tiên vương lâu năm không phải thuộc bộ tộc Chân long.

Hắn truyền cho Xích Long thế nhưng hiện giờ Xích Long đã tự mình tìm hiểu được vết tích trong huyết nhục của mình, cân nhắc xác minh hai bên thì nó phát hiện những phỏng đoán của mình cũng không hề sai.

Bất kể là Xích Long hay là Thiên Giác nghĩ khi sinh ra đã rất kém cỏi, trước khi chào đời đã bị người làm hại nên về sau cần phải bù đắp thiếu hụt.

Dù sao, đời sau của một ít cường giả Tiên cổ cung sẽ không may mắn như vầy.

Thạch Hạo đi một vòng tốn tới mấy ngàn năm, bởi vì có lúc khi luận đạo với một vị Tiên vương nào đó thì hai bên đều có thu hoạch và ngộ đạo ngay tại chỗ, khi thì mất mấy chục năm thâm chí tới cả trăm năm.

"Con đường này đã thát bại rồi, ta vẫn nên thử một con đường khác thì hơn." Thạch Hạo nói.

Ai cũng không ngờ tới hắn lại còn dám tiếp tục, vả lại thời gian còn gần như vậy, lại muốn liều chết phá Vương thành Đế lần nữa.

Chỉ là lần này Thạch Hạo rất thầm lặng rời khỏi Tiên vực, một mình rời đi và trở lại cửu Thiên thập Địa đầy tả tơi kia.

Đi tới vùng đất cũ ngày xưa, nhìn những vùng đất tàn úa kia khiến hắn thổn thức, hắn tiến vào Tiên vực cũng đã hơn tám mươi vạn năm, thế gian này đã thương hải tang điền.

Thạch Hạo đi tới tám vực hạ giới, những ngôi mộ đã từng kia đều biến mất, hắn chỉ biết thở dài một tiếng rồi yên lặng cúi lạy về phía khu cổ địa này.

Sư tử chín đầu, Tiêu Thiên tài hoa xuất chúng, Quỷ gia của Bổ Thiên các, còn có một ít thúc bá thân thích của Thạch thôn...

Quá nhiều, quá nhiều!

Thời gian thấm thoát, thời gian vô tình, nếu như là phàm nhân thì ký ức đều đã bị triệt tiêu, không thể nhớ được gì nữa.

Nhưng với Thạch Hạo thì những chuyện của ngày xưa tựa như chỉ mới hôm qua, vẫn rõ ràng như thế.

Tiếp đó hắn đi tới Ba ngàn châu, lại tiến tới cửu Thiên, đều là những cổ địa tả tơi bồng bềnh trong vũ trụ, hắn cúng bái và tìm kiếm những ký ức cũ của năm đó.

Máu tàn khốc kia, nước mắt vui cười đó, kết cục đầy bất đắc dĩ nọ, chuyện cũ chua xót lòng người đấy... Tất cả đều tan theo mây gió, chôn lấp trên mặt đất rách nát đầy thâm trầm và cổ xưa này.

Ở một khu cổ địa nào đó thì Thạch Hạo chợt dừng chân, thần quang hai mắt tăng mạnh nhìn chằm chằm vào một vùng đất cằn cỗi.

Rất nhanh, sâu bên dưới lòng đất có một sinh linh thức tỉnh và rồi vọt lên trên.

"Là ngươi, không ngờ lại là ngươi!"

Ngũ Hành sơn tả tơi được chôn vùi ở nơi sâu nhất dưới mặt đất, một khoảng thời gian dài qua đi và nó vẫn đang ngủ đông, đang trầm miên, hoàn toàn tách biệt với thế gian.

Khi một lần nữa nhìn thấy Thạch Hạo thì nó ngạc nhiên tiếp đó là chấn kinh, cuối cùng là mừng rỡ.

Thạch Hạo rất bất ngờ, nếu không phải đạo hạnh của hắn đủ cao thâm, đang trên con đường phá Vương thành Đế thì khả năng hắn cũng không thể cảm giác được tảng đá cứng rắn lạnh lẽo bên dưới lòng đất kia lại là Ngũ Hành sơn.

Hắn nhớ rõ, Tần gia năm xưa hẳn là ở nơi này.

Năm tháng vô tình, Tần Trường Sinh năm đó đã chết từ lâu rồi.

Ngũ Hành sơn, năm xưa đã trải qua cuộc đại chiến mà rơi rớt ở nơi đây.

"Đạo hữu, hãy giúp ta!" Ngũ Hành sơn nói.

Thạch Hạo gật đầu, quả nhiên đây là một đoạn nhân quả, năm đó Ngũ Hành sơn từng bảo vệ hắn và hiện giờ hán tới đây, vừa khéo vẫn còn ân tình kia.

Ầm!

Thần quang dâng trào, Thạch Hạo luyện khí, lấy hỏa diễn của Tiên vương vô thượng nung nấu Ngũ Hành sơn đã vỡ này này và rồi bổ sung thêm một ít thiên tài địa bảo quý giá vào bên trong.

Cuối cùng, Ngũ Hành sơn đã khôi phục và phong ấn của năm xưa đã không còn nữa, dù sao thì hình thể cũng từng bị đánh cho tả tơi.

"Là sinh linh trong Giới hải, có vài người tiến vào giới này và giữa bọn họ có nhân quả thành ra giao chiến, khi đó ta đã trúng một đòn nghiêm trọng!"

Bên trong lại có bá chủ!

Thạch Hạo gật đầu, nói: "Yên tâm đi, lần tính sổ lớn sắp tới rồi, bọn họ sẽ tránh không được đâu!"

Trong mắt hắn đằng đằng sát khí, cửu Thiên thập Địa đã tổ hại trong trận chiến đó, sinh linh đồ thán nên hắn đương nhiên phải tham dự vào cuộc tính sổ này rồi.

Hắn hỏi Ngũ Hành sơn muốn đi nơi nào.

"Ta muốn ẩn núp thế nhưng giữa thiên hạ này có nơi nào gọi là tịnh thổ chứ, không bằng ta đi với ngươi về Tiên vực vậy." Ngũ Hành sơn nói.

Thạch Hạo xé rách hư không đưa Ngũ Hành sơn vào Tiên vực và để nó chạy tới Thiên đình, thế nhưng bản thân hắn không có trở về mà tiếp tục đi tới nơi tiếp theo.

Hắn muốn đi Mai Táng địa, nơi đó có một món cổ khí khởi nguyên!

"Đây vẫn là khu vực không người nơi Biên hoang ư?"

Trên đường đi Thạch Hạo thầm than, năm xưa nơi này ngập tràn vẻ thần bí, bên trong khu vực không người có một tòa Đế quan đứng sừng sững trấn thủ thông đạo dẫn tới dị vực.

Thế nhưng, hiện giờ đề đã tan tát.

Hắn hành tẩu trong khu vực không người này, ngoại trừ rất nhiều bộ xương khô ra thì hắn còn thấy rất nhiều vết tích trông rất là hoang vu.

"Hả?!"

Thạch Hạo kinh ngạc vì sinh ra cảm giác, hắn nhìn chằm chằm về một nơi và trong nháy mắt xuất ra một đòn xé rách hư không, hắn phát hiện một tiểu thế giới.

Sau khi tiến vào vùng không gian này thì hắn cảm nhận được tiên linh khí rất nồng đạm, đây là một tiểu thiên địa cổ xưa còn phong ấn cả khí tức Tiên đạo.

Hắn nhìn chằm chằm về phía trước, nơi đó có một chiếc ao dập dờn ráng xanh, có một gốc thần liên đang bồng bềnh, hiển nhiên đã thành tinh từ lâu.

"Ngươi là ai?"

Thần liên kinh sợ lắc lư một hồi, gợn sóng lan tràn, thần tắc đan dệt, nó không tính là yếu thế nhưng cũng chỉ là ở trong lĩnh vực Nhân đạo.

Ánh mắt của Thạch Hạo lưu chuyển, tỏng con ngươi có sức mạnh thời gian chuyển động và một ít hình ảnh, một ít mảnh vỡ chiếu vào trong lòng hắn, hắn biết lai lịch của thần liên này.

"Là ngươi à." Hắn than nhẹ.

Cây sen này có chút quan hệ với hắn.

Ngày xưa sau khi cuộc thiên tài tranh bá ở Ba ngàn châu kết thúc thì người cửu Thiên đã tới tuyển chọn anh tài để tiến vào thư viện Thiên Thần, thế nhưng cần phải thử thách người tài ba của các tộc.

Khi đó, từng để cho mỗi người lần lượt xông qua khu không người ở bên ngoài Đế quan.

Hiển nhiên, việc này không chỉ liên quan tới thực lực mà cũng có chút vận may nữa, nếu như số mệnh không tốt gặp phải tai nạn bất chợt, vậy thì sẽ chết trên đường đi này.

Ba ngàn châu từng có một cô gái tên là Thanh Tiên vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng đã chết trên đường đi này.

Lúc đó vừa khéo Thạch Hạo đã đi ngang và nhìn thấy nàng một lần.

Thế nhưng cô gái này lại rất nghịch thiên, với cảnh giới của nàng năm đó lại có thành công niết bàn hóa thành một hạt giống và thỉnh cầu Thạch Hạo trồng nàng ở đây, vả lại còn che giấu đi nữa.

"Ta nhớ được ngươi từng nói, nơi này có vận may của ngươi, có một gốc Hỗn độn thanh liên, vậy ngươi từng đạt được tạo hóa đó chứ?" Thạch Hạo hỏi.

Nhưng mà Thiên Tiên lại mù mịt, nàng sau khi niết bàn thì tựa như mới sinh ra đời nên đã lãng quên mọi thứ.

Hơn nữa, năm tháng đằng đẵng tới nay và nàng thức tỉnh ở đương đại này, nảy mầm sinh trưởng từ dưới đất đi lên.

Thạch Hạo tập trung vào chiếc ao và nhìn chăm chú phía dưới đáy.

Nơi đó có một sinh linh, nói đúng hơn là một viên Hỗn độn liên chủng tả tơi!

Năm đó, hắn chỉ trồng Thanh Liên ở bên ngoài chứ không phải trồng trong tiểu thế giới này, hiển nhiên đã có người đưa nàng vào trong này.

Chính là hạt sen thần bí kia ư?
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện