Chương 1975 : Mở ra cổ khí khởi nguyên.
Một hạt giống tan nát mang theo khí hỗn độn, thế nhưng nó chưa hề chết héo mà vẫn còn sinh cơ, có sóng sinh mệnh.
"Đạo hữu!"
Một âm thanh vang lên, tiếp đó một viên hạt giống từ trong ao bay lên.
"Hỗn độn thanh liên chủng?" Thạch Hạo lộ vẻ khác thường, hắn nhìn thấy được một hạt giống cổ xưa và lại còn trốn ở chỗ này nữa chứ.
Hiển nhiên, năm đó Thanh Tiên đã gặp phải nó và đã được nó tiếp đón vào trong.
"Thân ta đã tàn, sau khi niết bàn thì lại gặp nạn nên đã trầm miên vô tận năm tháng, như trước vẫn chỉ là hơi tàn." Hạt giống thanh liên nói.
Thạch Hạo ở Tiên vực rất nhiều năm nên vô cùng hiểu rõ, quả thật có một gốc Hỗn độn thanh liên, là một vị bá chủ thế nhưng về sau đã bỏ mạng, tung tích không rõ.
Không ngờ rằng, nó lại ở đây.
"Muốn ta giúp đỡ ư?" Thạch Hạo hỏi.
"Ta bị thương chính là vết tích bản nguyên." Hỗn độn thanh liên than thở.
Thạch Hạo xuất thủ chụp nó vào lòng bàn tay, con mắt tỏa ra ánh sáng rực rỡ nhìn chằm chú bản nguyên của nó, tiếp đó giơ tay tiên quang dâng trào, sinh cơ nồng đậm tràn ngập bao quanh lấy hạt giống này.
Cuối cùng, hắn nhỏ xuống một giọt tinh huyết để tẩm bổ cho hạt sen này.
Ầm!
Cuối cùng, Hỗn độn thanh liên run rẩy, quanh thân mơn mởn màu xanh và hỗn độn quấn vòng, có dấu hiệu khôi phục lại.
"Đa tạ đạo hữu, đại ân này không cách nào nói hết được, chỉ cần ta còn sống thì bất luận trôi qua bao nhiêu kỷ nguyên thì nhất định vẫn ghi nhớ đoạn ân tình này." Hỗn độn thanh liên nói.
Nó chấn kinh trong lòng, Tiên vương bình thường thì làm sao có khả năng có loại thủ đoạn này chứ, dù cho bá chủ cũng chưa chắc đã có thể.
Thạch Hạo khoát tay một cái, nói: "Hi vọng ngươi có thể khôi phục."
"Đạo hữu, con đường phía trước của thế này có vô vàn kiếp nạn, ta chính là Hỗn độn thanh liên, là một sinh linh trời sinh và từng trong hỗn độn linh cảm được, ngươi phải cận thận đó." Hỗn độn thanh liên nhắc nhở.
"Ta biết rồi." Thạch Hạo gật đầu.
"Hôm nay đạo hữu ban tặng cho ta tinh huyết, ngày khác bất luận đạo hữu ở nơi nào, dù cho biết bàn luân hồi vãng sinh, ta chỉ cần còn trên thế gian này tát lấy tinh huyết hỗn độn trả lại, trợ giúp đạo hữu lần nữa bước lên đỉnh cao nhất."
Đây xem như là một lời thề, dính tới cổ chú này thì nó đang chủ động lấy nhân quả trói mình.
Thạch Hạo cười cười không nói gì cả, người chết rồi thì còn có thể vãng sinh nữa ư, còn có thể luân hồi sao?
"Thà rằng tin là có đi, đây cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi." Hỗn độn thanh liên nói.
Thạch Hạo nghe vậy thì chỉ biết thở dài, ước ao bất đắc dĩ ư.
"Đạo hữu, sau lần từ biệt này thì hậu duệ của bộ tộc Thanh liên ta sẽ mặc cho nàng tự sinh tự diệt ở hạ giới này, như vậy sau khi nàng ứng kiếp thì sẽ không dễ dàng lại nhiễm hồng trần quả nữa." Hỗn độn thanh liên nói.
Sau khi nó nói lời từ biệt với Thạch Hạo thì hóa thành một chùm ánh sáng màu xanh xuyên thủng hư không và tiến vào trong hỗn độn, cứ thế biến mất không thấy đâu nữa.
Nó là một người đã chết đi từ vô tận năm tháng trước đây, rất nhiều nhân quả năm xưa đều đã tiêu tán sạch, hiện giờ trốn vào trong hỗn độn để đi khôi phục, có thể một hai kỷ nguyên tiếp theo sẽ không xuất hiện nữa.
Bởi vì, nó sẽ niết bàn lần nữa, có thể sẽ lãng quên toàn bộ.
Chỉ có vết tích bản nguyên nhất cùng với quỹ tích nhân sinh chủ đạo của nó mà thôi, nếu như muốn hoàn toàn thức tỉnh thì không biết là thời đạo nào nữa.
Mai Táng địa vẫn yên ắng như trước.
Thạch Hạo đã tới và kinh động Táng vương cũng như đánh thức Thần Minh, Tam Tạng, thế nhưng sau khi biết là Thạch Hạo thì bọn họ đều thở dài một hơi.
"Nhoáng cái mà đã mấy chục vạn năm rồi, tên của đạo hữu đã danh chấn các giới, ngay cả Mai Táng địa suốt ngày tịch mịch cũng đều cuộn trào uy danh của đạo hữu." Táng vương Hoắc Hằng nói.
Hiện giờ, dù là dị vực hay là Mai Táng địa hoặc là Tiên vực cũng như Giới hải đều đang lưu truyền những việc truyền kỳ của một cao thủ còn rất trẻ tuổi.
Người đó chính là Thạch Hạo, chỉ vì sức chiến đấu của hắn quá mạnh, có thể giết chết bá chủ nên tất nhiên sẽ gây nên sự quan tâm của cường giả.
"Tại sao đạo hữu lại tới đây?" Táng vương Hàn Trác lên tiếng hỏi.
"Một là nhớ cố nhân nên tới ôn chuyện, hai là muốn nhìn chút cổ khí khởi nguyên." Thạch Hạo lên tiếng.
Hai đại cường giả đều biến sắc mặt, chính bọn họ cũng phải tránh né cổ khí khởi nguyên, tới tầng thứ này nên không muốn dễ dàng nhiễm phải, thế nhưng Hoang lại muốn quan sát?
"Thạch huynh, ngươi đang tự ném mạng minh đi đó."
"Hoang, ngươi làm như thế rất là nguy hiểm!"
Tam tạng cùng Thần Minh cũng khuyên can.
"Không sao đâu, ta cũng chỉ muốn xem rõ ngọn ngành chứ không lỗ mãng gì đâu, các ngươi hẳn đã nghe được, cổ khí khởi nguyên của dị vực ta cũng từng chống đỡ trực diện nhưng vẫn còn sống đó thôi." Thạch Hạo mỉm cười.
Các Táng vuong đều há miệng muốn nói gì đó thế nhưng sau khi suy nghĩ đôi chút, Hoang cũng từng tiếp xúc qua cổ khí khởi nguyên của bọn họ và cũng chưa bỏ mạng.
Chỉ là bọn họ không hề biết, lần thứ hai tiếp xúc không biết có thể bình yên vô sự hay không.
"Đạo hữu, không phải chúng ta hẹp hòi mà thật sự lo lắng ngươi sẽ gặp sự cố!" Táng vương Hoắc Hằng rất thẳng thắn nói cho Thạch Hạo biết, cổ khí khởi nguyên kia rất là kỳ lạ.
Dù cho Táng vương cũng cảm thấy nó kỳ lạ, hoang đường, không thể dự đoán được, có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng của sinh linh tầng thứ như bọn họ!
"Ta không sợ!" Thạch Hạo nói thẳng.
Nếu như có lựa chọn thì hắn cũng không muốn tới nơi này, thế nhưng con đường phá Vương thành Đế đã thất bại một lần rồi, hắn muốn đi một con đường khác.
Nếu như thế gian này có lời đồn rằng, nếu mở ra được cổ khí khởi nguyên thì có thể chứng được con đường thành Đế, hắn quyết tâm phải liều chết một lần.
Cuối cùng, mấy vị Táng vương mật nghị và đồng ý.
Thế nhưng bọn họ đều cảnh cáo rằng, nếu như có gì đó ngoài ý muốn thì tuyệt không thể cậy mạnh, đồng thời cũng biểu đạt lập trường của mình, chuyện này không quan hệ gì với bọn họ, nếu như có chuyện gì xảy ra thì sẽ không liên lụy tới mọi người nơi đây.
"Cảm ơn các vị đạo hữu!" Thạch Hạo hành đại lễ một cái.
Lần này, tổng cộng có năm vị Táng vương xuất hiện và cẩn thận nói rõ với hắn, tiếp đó tất cả đều rút lui.
Trên thực tế, Mai Táng địa đang mang theo rất nhiều hậu bối trốn về Táng khu sâu nhất, sợ nơi này sẽ xảy ra chuyện động trời.
Thạch Hạo muốn nói cho bọn họ biết, chính mình có thể mở ra được cổ khí khởi nguyên này thế nhưng lời cũng không thể ra khỏi miệng.
Bởi vì, hắn cũng không biết một khi mở ra thật sự thì sẽ phát sinh chuyện gì, nếu như có thảm họa tiêu diệt toàn bộ người ở đây, vậy làm sao đối mặt với chư vương Mai Táng địa giờ?
Sau khi suy nghĩ thật kỹ thì hắn quyết định thám hiểm và xem tình hình thế nào rồi hẳn hay.
"Ta muốn gặp huynh đệ ta trước đã." Thạch Hạo nói.
Hắn muốn đi gặp Tào Vũ Sinh.
Tam Tạng, Thần Minh dẫn hắn tiến vào nơi sâu nhất Táng khu, lần nữa nhìn thấy Tào Vũ Sinh cùng chó con đang trầm miên nơi đó.
Thạch Hạo từng bị nhốt trong mười vệt vết tích luân hồi tận năm mươi vạn năm, sau đó lại tiến vào Tiên vực tới hơn tám mươi vạn năm, cộng lại đã hơn trăm vạn năm rồi.
"Cố gắng sống sót nhé!" Thạch Hạo lên tiếng.
Năm đó, chính Tào Vũ Sinh với mái tóc dài xõa tung cõng lấy hắn cùng với chó con đưa tới nơi này, liều mạng để cứu lấy tính mạng của hắn.
Vào lúc đó, Tào Vũ Sinh và chó con đều đã tới tuổi xế chiều, tuổi thọ không còn nhiều nữa, râu tóc bạc phơ, tinh lực khô kiệt thế nhưng đã phát điên vì hắn nên bôn ba khắp thiên hạ.
Dù như thế nào thì hắn cũng phải bảo vệ cho bằng được hai người bạn cũ này.
Vô tận tiên quang trào dâng, Thạch Hạo giúp bọn họ chút sức lực, hắn nhỏ xuống hai giọt tinh huyết Tiên vương đã thu lại hết sát khí và chỉ còn vô tận tinh hoa rơi vào trong Mai Táng thổ.
Tiếp đó, hắn xoay người rời đi.
Cổ khí khởi nguyên của Táng khu cũng không phải lúc nào cũng xuất hiện trên thế gian, mà là cứ cách một khoảng thời gian thì mới xuất hiện.
Đó là bởi vì, nó từng bị chư vương triển khai thủ đoạn thần thông vô thượng.
Thạch Hạo đã tới, một mình tới nơi đây, chuẩn bị xé rách hư không để đi gặp cổ khí khởi nguyên của Táng sĩ này.
Mà phía sau hắn, rất nhiều Táng sĩ đang bỏ chạy, sợ sẽ gặp phải nguy hiểm.
Dù sao, hiện giờ hắn đã là Tiên vương, nếu như gây ra phong ba thì nhất định sẽ là sự kiện lớn và có thể lan tới các giới trong chư thiên!
"Xoẹt!"
Thạch Hạo xé ra hư không, với tu vi hiện tại của hắn thì có gì còn không làm được nữa chứ, phong ấn vô thượng không thể nào ngăn cản được, vùng đất thông thiên mà Táng vương bố trí cũng có thể ra vào được.
Ầm!
Hắn tiến vào trong một tòa cổ điện.
Ở nơi này có một chiếc rương đang bồng bềnh ngập tràn ánh sáng lộng lẫy chín màu, mưa ánh sáng thần thánh lan tỏa đầy óng ánh, ngập tràn khí tức thần thánh và an lành.
Nó có dáng vẻ như kim loại nhưng cũng có ánh sáng ngọc thạch lộng lẫy, lúc dâng lên hào quang thì tựa như thái dương ban trưa.
Ngàn tỉ sinh linh trong thế gian này cũng không có mấy ai có thể chịu đựng nổi sự chiếu rọi của cổ khí khởi nguyên, một khi chạm trúng thì đều phải chết.
Trên thực tế, ở Mai Táng địa này bình thường đều dùng thi hài để tiếp nhận ánh sáng của cổ khí khởi nguyên.
Năm tháng dài đằng đẵng tới nay, sinh linh sống sót tỷ như táng sĩ hoàng kim thì có mấy ai thành công? Thần Minh, Tam Tạng là ngoại lệ may mắn còn sống, vì lẽ đó mới được Táng vương bồi dưỡng!
Thạch Hạo chặn đứng mưa ánh sáng dày đặc lại, hắn cũng chưa chết đi.
"Năm đó ta dùng rương gỗ mục để phòng ngự và vẫn còn sống, hiện giờ không cần vận dụng tới nó thì vẫn có thể đề kháng được."
Thạch Hạo lấy trên người ra từng thứ một, ví như kiếm thai Đại La, Nguyên thủy chân giải, rương gỗ mục, vả lại chùm lửa trong thể nội cũng bị hắn đánh thức.
Cuối cùng hắn cũng hành động, từng bước tiến về trước tiếp cận chiếc rương này.
Boong!
Tiếng run rẩy vang lên, Thạch Hạo đặt bàn tay có thể phá nát chư thiên của mình lên trên chiếc rương này, dùng huyết nhục tiếp xúc.
Ầm!
Cổ điện chấn động phát sinh rung lắc, cổ điện này vốn rất thần thánh thế nhưng sau khi cổ khí khởi nguyên phát sáng thì nó tựa như đang bốc cháy, càng ngày càng chói mắt.
Cổ khí khởi nguyên tựa như đang phục sinh, tựa như có sinh mệnh vậy, nó đang run rẩy, đang nổ vang phát ra ánh sáng đáng sợ, mưa ánh sáng tựa như là chất lỏng không ngừng hạ xuống!
Vẻ mặt của Thạch Hạo trở nên nghiêm túc, hắn đang đối kháng lại khí thế vô thượng khó có thể nói rõ này!
Áp lực như núi như biển lớn không ngừng dồn ép, tựa như vũ trụ chư thiên vô tận biển sao ép xuống trấn áp về phía Thạch Hạo.
Boong!
Hắn bỗng phát lực chấn động cả chiếc rương này.
Không chỉ mình hắn mà tất cả các vật kiếm thai Đại La, Nguyên thủy chân giải... đều chuyển động, thậm chí hắn còn dùng rương gỗ mục nện thẳng tới nữa.
Ầm ầm!
Trời long đất lở, quỷ khóc thần gào.
Chiếc rương này rất thần thánh thế nhưng giờ lại phát ra âm thanh kinh khủng, nó đang trong quá trình mở ra nên có vô số dị tượng đi kèm có thần linh tiên thiên không ngừng chết đi, có vô số Nhà giam u tối, có mưa ánh sáng phi tiên óng ánh, có các loại hình ảnh đan xen với nhau tựa như là một bộ cổ sử hiện lên vậy.
Thế nhưng, nó hiển hiện quá nhanh.
Rắc!
Tiếng vang khẽ truyền ra, chiếc rương tựa như đóa hoa đang nở rộ, thân rương lan tràn vết rạn nứt và hiện ra cảnh tượng chân thật ở bên trong.