[Dịch] Thế giới hoàn mỹ Chương 1987 : Sự bình yên cuối cùng.



Chương 1987 : Sự bình yên cuối cùng.


Trên bờ đê có mộ nhóm vết chân mờ nhạt rất bắt mắt, tuy rằng dấu chân rất mờ thế nhưng lại thật sự được in hằn bên trên, nơi này rất khó tìm ra những vết hằn nhiều như vầy!

"Chuyện này..."

Đám người ngây dại.

"Thì ra là vậy, chỉ chuẩn Tiên đế thì mới có thể lưu lại vết tích!"

Rất lâu sau thì có người lẩm bẩm thế.

Ở bên trên bờ đê cách đó không xa cũng có một nhóm vết chân mờ nhạt không biết được lưu lại từ thời đại nào, thứ này đã từng là tiêu điểm để đàm luận của cường giả chư thiên.

Nó cũng trở thành động lực cho đời này nối tiếp đời sau để thâm nhập Giới hải, truy tìm vết tích này và tới phía bên kia Giới hải.

Trong mắt của tu sĩ kỷ nguyên này tới kỷ nguyên khác, người kia khả năng là Đế, tuy rằng không có chứng cứ thế nhưng tất cả mọi người đều dành đủ sự xem trọng với hắn.

"Hóa ra là chuẩn Tiên đế!"

Cho tới ngày hôm nay thì rốt cuộc mọi người mới biết được, chủ nhân của nhóm dấu chân kia mạnh mẽ tới mức nào.

Khi nghĩ tới những thứ này thì trong lòng mọi người chợt nặng nề, nếu như sinh linh kia là chuẩn Tiên đế và hắn đã đi tới nơi sâu trong Giới hải, là đi bình định náo loạn ư?

Nhưng mà, vì sao nhiều năm như vậy qua đi mà bão táp hắc ám vẫn thi thoảng bùng phát, xưa nay chưa hề dưng lại chứ?

Mọi người sợ hãi, chuẩn Tiên đế cũng không có cách nào ư?

"Người đã lưu lại dấu chân năm đó, lẽ nào cũng đã chết ở phần cuối Giới hải, là vùng đất hắc ám kia?!"

Suy đoán này khiến nhiều người bất an, đường đường là chuẩn Tiên đế nhưng vẫn không thể bình yên vô sự, sẽ chết đi ư? Bọn họ nghĩ tới Hoang, hắn cô độc rời đi, và kết quả sẽ như thế nào?

Thời khắc này, tâm trạng của mọi người đều nặng nề, nếu như ngay cả chuẩn Tiên đế cũng không thể làm gì được sự kinh khủng của phần cuối Giới hải kia, vậy thế gian này sẽ ai mới có thể đi giải quyết họa lớn đây?

Quan sát vạn cổ, ngàn tỉ năm hờ hững trôi, kỷ nguyên này tắt đi rồi lại tới kỷ nguyên khác thì rốt cuộc cũng mới xuất hiện một người như Hoàn, cao thủ cái thế như hắn mà cũng sẽ thất bại thì thật sự không có chút hi vọng nào nữa rồi.

"Hoang Thiên đế, ngươi phải cố gắng đó!"

Có một vị Tiên vương lên tiếng, hắn nhìn về Giới hải đầy mông lung, cực kỳ u tối, bóng người của Thạch Hạo sớm đã biến mất từ lâu.

Tuổi tác của bọn họ đều lớn hơn Thạch Hạo, có người cũng sống tới mấy kỷ nguyên thế nhưng lúc này đều lộ vẻ nghiêm túc, khi nhắc tới ba chữ Hoang Thiên đế thì lại rất trịnh trọng và nghiêm túc.

Đây chính là sự tán thành của bọn họ, Thạch Hạo đứng sừng sững trong thiên địa, đã vô địch từ lâu rồi, uy thế của hắn khiến mọi người quên luôn cả tuổi tác của hắn.

Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa.

Mấy ngàn năm lại trôi qua, Tiên vực rất bình yên và không hề xảy ra chuyện gì cả.

Bên trong Giới hải thì sóng gió cũng không quá lớn, tuy rằng có vương giả trở về thế nhưng không có gây nên việc lớn gì cả, tựa như đang yên lặng chờ đợi thứ gì đó.

Bởi vì, hiện giờ cường giả chư thiên đều đã nghe được, thế gian này có chuẩn Tiên đế, ngay cả cổ khí khởi nguyên cũng bị hắn mở ra và hàng phục.

Vậy ai dám làm bậy?

Thời gian ngắn như vậy thì khả năng Hoang Thiên đế vẫn chưa đi xa, cũng có thể hắn chưa hề rời đi, nếu như dấy lên phân tranh thì tuyệt đối sẽ có tai ương ngập đầu.

Nhớ lại mấy chục vạn năm tới nay, Hoang cũng không chỉ tiến vào Giới hải một hai lần thế nhưng đều có thể trở về, ai sẽ đảm bảo lần này hắn lại không bất chợt quay trở về nữa chứ?

Ở đương đại này, có người nào dám khiêu chiến Hoang? Cơ bản không có tư cách đó!

Trên thực tê, không cần nói kỷ nguyên này, dù cho là nhìn xuyên cổ kim, từ sau thời đại Đế lạc thì đã không mọt ai có thể đưng ở độ cao này nữa, hắn nhất định vô địch thiên hạ rồi!

"Hoang Thiên đế, cũng thật là đáng sợ!"

Có người than thở, mặc dù rất nhiều năm qua đi nhưng khi chư vương nhắc tới nhân tài mới xuất hiện này thì đều lộ vẻ phức tạp, không thể không khen ngợi một tiếng.

Quật khởi từ thời đại mạt pháp, ngông nghênh vọt thẳng lên trời xanh, có Tiên vương ngăn cản đường thì hắn gần như có thể cửu tử nhất sinh xông tới, cuối cùng leo lên đỉnh cao nhất mà tu sĩ có khả năng đạt tới.

"Từ xưa tới nay, có mấy ai dám tự xưng là Đế giả chứ?"

Nếu nghĩ kỹ thì quả thật có một tí, hoàn toàn là hạng người kinh diễm, hoặc là bá chủ tuyệt đại công tham tạo hóa, hoặc là người khai sáng ra hệ thống nào đó.

Ví như hệ thống Tiên vực này, ví như hệ thống Táng vương chẳng hạn, nhưng về sau kết cục của bọn họ như thế nào?

"Một khi thành lập Thiên đình và tự xưng là Đế giả thì cuối cùng gì cũng sẽ chết thảm, không một ai sống sót, đáng tiếc, quá đáng tiếc!"

Việc này tựa như rất khó giải quyết, lại giống như bị nguyền rủa vậy, đỉnh huy hoàng thì mang ý nghĩa sẽ là tử kiếp, sẽ là không rõ, và cuối cùng là cả tộc đều diệt.

"Gâu gâu gâu..."

Một con chó đang hú lớn, cái đầu rất là lớn, tinh thần căng đầy, ánh mắt sắc bén.

Nó hiện giờ lớn như nghé con, đầu to tai lớn, mắt như chuông đồng, bộ lông đen nhánh bóng láng, thể trạng cực kỳ cường tráng.

"Sao Tiên vực lại tả tơi đi nhiều vậy, rất khác với trước kia, đúng là tàn nhẫn mà, đại chiến tới mức độ này luôn à, quá hung tàn." Con chó này lẩm bẩm.

Bên cạnh nó còn có vài người nữa, một trong số đó có một tên đạo sĩ mập với mái tóc đen thui, khuôn mặt úc úc rất phúc hậu đang không ngừng ngó đông nhìn tây trong Tiên vực.

Hoàn toàn chính xác, hắn chính là Tào Vũ Sinh, còn con chó kia chính là chó con của ngày xưa.

Năm đó cả hai lọm khọm tiến vào tuổi xế chiều, gần như sắp chết giả cả rồi, thế nhưng vẫn phát điên, mai tóc trắng xõa dài điên cuồng cõng lấy Thạch Hạo tiến vào Mai Táng địa và gào thét cầu xin Táng vương cứu sống hắn.

Sau đó bọn họ không thể kiên trì được nữa nên lựa chọn con đường của Táng sĩ, chôn mình sâu trong Vạn Vật thổ để tiến hành lột xác.

Hoặc là, cũng có thể nói là thi biến!

Còn có một nam một nữ khác cũng đi phía sau bọn họ, chính là Thần Minh cùng Tam Tạng, chính hai người này đã thức tỉnh Tào Vũ Sinh và trả thủy tinh ký ức cho hắn.

Những ghi chép bên trong thủy tinh này đã giúp một người một chó nhớ lại kiếp trước kiếp này, sao mà không cảm thán chứ? Bọn họ từng khóc lớn gào thét, một giấc ngủ mà tới một trăm sáu một trăm bảy mươi vạn năm,, còn có thể gặp lại ai nữa đây?

Cũng may là Thiên Giác nghĩ đã tìm tới, tiến vào Mai Táng địa tìm bọn họ và rồi dẫn mấy người tiến vào Tiên vực này.

Thiên Giác nghĩ tới mái tóc vàng óng ánh đầy đầu, sau khi trở thành cường giả cấp Thập hung thì hắn vẫn không ngừng khổ tu, sức lực mạnh mẽ nhất, nếu như đi tới điểm cuối thì thành tựu của hắn khó có thể đoán được!

"Hoang, Thạch Hạo, người anh em của ta, chúng ta vẫn tới chậm, ngươi... vậy mà lại ra đi một mình, dù cho chờ chúng ta tới tiễn đưa cũng không chịu!" Tào Vũ Sinh hô lớn.

Đặc biệt là, khi tới di chỉ Thiên đình thì cặp mắt của hắn đều đỏ bừng, từng ngôi mộ lớn cùng với cỏ dại cao hơn một người, vả lại ngói vỡ tường nát, đó là sự thê lương của nơi này.

Hắn có thể tưởng tượng ra được, tâm trạng lúc rời đi năm xưa của Thạch Hạo, một người với Thiên đình, một người đi chinh chiến, một người không đường trở về!

Lúc Hoang rời đi thì hắn chắc chắn sẽ ngoái đầu trông lại, thế nhưng chỉ có thể dứt khoát ra đi mà thôi.

Sau đó, Tào Vũ Sinh đi tới trước một ngôi mộ cổ, và hắn khóc lớn.

Hắn ngồi trước phần mộ của Thác Cổ Ngự Lng rồi rót một ly rượu đồng thời khóc lớn nói: "Người anh em từng sánh vai ở Đế quan, tuy rằng năm đó tu vi không cao hơn ngươi thế nhưng vẫn dám cùng với các ngươi rời khỏi thành để đối mặt với đám khốn khiếp của dị vực, nhưng, ta vẫn còn sống mà các ngươi thì lại đi trước một bước rồi."

"Đại Tu Đà, đầu trọc, sao các ngươi cũng rời đi thế hả, tuy rằng giao tình với các ngươi không sâu thế nhưng cũng xem như là một đám người tốt, vậy mà không có báo đáp tốt đẹp gì cả mà." Tào Vũ Sinh lau nước mắt.

Thần Minh đứng bên trợn tròn mắt, tên mập này tuy rằng rất đau khổ thế nhưng lại chẳng biết nói chuyện gì cả.

"Lam tiên, ngươi xinh đẹp là thế mà cũng bỏ mạng, thật là hồng nhan bạc mệnh mà.

...
Tào Vũ Sinh ngừng khóc và rồi đi tới trước phần mộ của các lão binh lão tướng, con mắt ửng đỏ đầy thương cảm, nói: "Có thật nhiều huynh đệ đã từng nâng ly cạn chén với nhau, có người tới từ Thạch thôn, có người tới từ khắp nơi trong thiên hạ nhưng đều tới từ hạ giới cả, vậy mà đều chết đi cả. Ta hi vong Hoang có thể bình định hắc ám, sẽ có một ngày cầm lấy đầu lâu của mầm họa này tới tế lễ các ngươi, các anh em già, đi mạnh khỏe!"

Cặp mắt hắn đỏ bừng khiến Thiên Giác nghĩ cũng khó chịu theo, bọn họ đều tới cùng một thời đại, tới hôm nay thì được mấy ai còn sống?

"Hoang, cảm ơn ngươi!"

Thần Minh cũng khẽ nói rồi ngước nhìn về phần cuối của hư không vô ngần, đó chính là phương hướng của Giới hải.

Thạch Hạo chém giết chủ nhân của hồ lô vàng kia, đã đánh gục Cù Xung nên đã trả một đại nhân quả cho Mai Táng đại, đã diệt trừ đại địch cho bọn họ.

"Chúng ta đáng cố gắng trở thành Táng vương, hi vọng sẽ có một ngày có thể cùng kề vai chiến đấu với ngươi." Tam Tạng nói.

Hắn biết cơ hội này quá xa vời, nếu như có một ngày đó thì tình huống sẽ thê thảm tới mức nào? Thạch Hạo cũng đã trở thành chuẩn Tiên đế mà cần phải cứu viện ư?

"Bất luận như thế nào, ta cũng sẽ dùng mọi khả năng để giúp ngươi làm một chuyện!" Tào Vũ Sinh nói.

Bắt đầu từ hôm đó, Tào Vũ Sinh, chó con đã lớn, Thiên Giác nghĩ, bọn họ bắt đầu thành lập từng ngôi điện một trong Tiên vực, bên tròn là bức tượng của Thạch Hạo.

"Người anh em, ta biết ngươi rất mạnh thế nhưng ta vẫn sợ vạn nhất ngươi... chết trận, đây là một ít biện pháp mà ta từng đọc được trong mai táng thư, nó cũng gần tương tự với việc tích tụ nguyện lực của Thiên đình ở hạ giới, hi vọng có thể giúp ngươi!"

Từng ngôi điện được dựng lên, bên trong chỉ thờ cúng đúng một người - Hoang Thiên đế.

Nếu như trướ kia thì nhất định sẽ gặp phải lực cản cực kỳ lớn, bọn họ sẽ dẫn tới mầm họa sát thân.

Nhưng Tiên vực hiện giờ không ai ngăn cản cả, các tộc đều biết Hoang và đều đang đọc cái tên của hắn.

"Đây chính là sự kết hợp giữa Mai táng thuật cùng nguyện lực đại pháp, còn có cả tàn huyết ngày xưa mà ngươi lưu lại nữa, chúng ta đã cất giữ và giờ đều dùng toàn bộ cả."

"Ngươi nếu chất trận vậy chúng ta sẽ chiêu hồn giúp ngươi, ngươi nhất định sẽ trở về và sẽ tái hiện thế gian!"

Bọn họ đang sợ hãi, lo lắng Thạch Hạo sẽ không thể trở về được ữa, cuối cùng sẽ chết ở vùng đất hắc ám kia cho nên lúc này đã dùng mọi thủ đoạn, hi vọng sẽ có một ngày có thể cứu lấy một tia tàn hồn của hắn trở về.

Nơi sâu trong Giới hải, Thạch Hạo lấy ra một gốc linh căn, chính là một gốc cây bên trong có phong ấn một phần thân thể của 'Bán thuốc giả', được mệnh danh là đệ nhất linh căn.

"Đi đi, sáu hồn của ngươi cũng nên dung hợp rồi đó, ta hi vọng ngươi đủ mạnh và tương lai sau này có thể có chút thủ đoạn." Thạch Hạo nói.

Thời gian xa xăm, năm tháng vô tình.

Chớp mắt mà đã hai mươi mấy vạn năm trôi qua.

Thạch Hạo cô độc tiến lên, dù cho bản thân đã là chuẩn Tiên đế thì cũng không thể cứ thế vượt biển tiến tới được, vùng biển này quá mênh mông, truyền tống trận bình thường cơ bản không thể sử dụng ở đây được.

Cũng chỉ có một tí hòn đảo mới có thể khắc trận, mới có thể giúp cho tốc độ biến nhanh được.

Hai mươi mấy vạn năm qua ở Tiên vực, từng ngôi điện sừng sững, càng ngày càng thần thánh và huy hoàng, dần dần lan tỏa ra hào quang.

Ngày thường thì có không ít người của các tộc tới đây cúng bái, đọc lên cái tên Hoang Thiên đế.

Mặc cho nhiều năm đã trôi qua và vẫn chưa hề nghe thấy được tin tức gì của Hoang, không biết hắn đã ra làm sao rồi, thế nhưng rất nhiều người vẫn luôn cảm kích hắn.

Qua nhiều năm như vậy, bên trong Giới hải vẫn sóng êm gió lặng, thi thoảng sẽ có bão tác hắc ám bộc phát thì sẽ bị sức mạnh thần bí xé nát, mà những vương giả đã trở về kia cũng không dám giết chóc lung tung nữa.

Tất cả mọi người đều biết, đây là do Hoang làm nên, hắn đang tiến lên trong Giới hải, đang ra tay và khiến chư thiên cường giả phải kinh sợ.

Ầm!

Sóng biển bốc lên, Thạch Hạo đạp sóng lướt di.

Dọc theo đường này hắn nhìn thấy được một ít vương giả trong truyền thuyết, từng lưu lại những áng văn chương dày cộm, bọn họ đều đang ngồi xếp bằng trên những hòn đảo biệt lập và phút chốc mở bừng cặp mắt.

Thạch Hạo khẽ gật đầu chứ không có dừng lại, một đường giết thẳng nơi sâu Giới hải.

Ven đường đi, các vương giả trong truyền thuyết này đều khiếp sợ, bão táp hắc ám to lớn nhất nơi sâu trong Giới hải đang nổi lên, chuẩn bị bộc phát, vậy mà người này dám một mình xong tới.

Ầm!

Sức mạnh hắc ám nơi sâu trong Giới hải bùng phát, khủng khiếp ngập trời, tựa như đại dượng cuộn ngược bao phủ về nơi này.

Ầm!

Thạch Hạo vung ra chưởng đao cắt lìa bão táp, xuyên thủng ra một con đường.

Vù, trong chớp mắt đó đã xảy ra một đại sự phải khiến chư vương đều khiếp sợ.

Nơi sâu trong Giới hải lần lượt có từng ngôi điện thờ hiện từ trong hư không hiện ra và hàng lâm xuống, mỗi một tòa đều có một dải cầu vòng liên kết lại tựa như một con đường vậy.

Thế nhưng, ngoại trừ điện thờ ra thì những nơi khác lại đen kịt một vùng, khủng khiếp vô biên, cơ bản không thể thấy được gì cả.

"Cổ điện Tiếp đón hiện lên vô số, chúng nó xây dựng hình thành nên một con đường đại đạo!" Chư vương ngơ ngác.

Con ngươi của Thạch Hạo co rút lại thế nhưng không hề e sợ gì, hắn không chút do dự bước lên con đường này.

Xoet!

Một vệt ánh sáng lướt đi và Hoang biến mất dạg, xông thẳng về phần bên kia của Giới hải.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện