Chương 1988 : Phần cuối của Giới hải.
Hắc ám vô tận vắt ngang qua Giới hải.
Trên mặt biển chỉ có những cổ điện kia phát sáng và lẫn nhau có cầu vồng liên kết hình thành nên con đường đại đạo.
Ngoài ra không thể thấy được thứ gì cả, thậm chí ngay cả Giới hải cũng không thể t hấy được, đen kịt như mực, dù cho năm giữ thiên nhãn thì cũng khó lòng nhìn xuyên tất cả.
"Cổ điện Tiếp đón, thần thánh óng ánh thế nhưng lại dẫn tới hắc ám."
Thạch Hạo cất bước phía trước tựa như một bước là một kỷ nguyên, động tác không nhanh thế nhưng mỗi bước hạ xuống thì ngàn tỉ dặm đều biết mất ở phia sau, thời gian tựa như đảo nguọc, hắn như xuất phát về thời cổ đại càng xa xôi hơn.
Ầm!
Đại đạo ầm ầm, pháp tắc kỳ lạ trấn áp.
Tựa như tới phần cuối hắc ám rồi.
Nơi này thời không hỗn loạn, năm tháng thay đổi, tựa như không thuộc về thế gian, có ánh sáng tương lai óng ánh, có mảnh vỡ vết tích đang lưu chuyển, không thể suy xét được.
Bịch, tựa như trống của Thiên đình tường tồn tuyên cổ giống lên và phát ra tiếng vang nặng nề, một đại lộ phá tan hắc ám và hiện ra ở phái trước.
Cổ điện tiếp đón, con đường này nối liền với phần cuối.
Mà ở nơi đó xuất hiện một bờ đê xám vắt ngang phía trước, tựa như đã đi tới phía bên kia của thế giới này!
Thạch Hạo lần nữa rơi vào trong Giới hải và đạp sóng tiến tớ rồi cẩn thận quan sát phía trước, một bờ đê to lớn trở thành bức tường ngăn, phía sau là cương thổ rộng lớn vô ngần.
Nhưng mà, nơi đó đen kịt, dù cho là chuẩn Tiên đế thì cũng chỉ nhìn thấy được một đường viền mơ hồ, pháp tắc nơi này rất khác thường, quả nhiên không hề đơn giản chút nào.
Yên tĩnh tới dị thường!
Tới phần cuối của Giới hải thế nhưng lại không chút tiếng động nào cả, chưa từng nhìn thấy thứ được gọi là bão táp hắc ám.
Thạch Hạo quay đều nhì về một ít hòn đảo ở nơi xa xôi rồi lộ vẻ kinh ngạc, chi chít như sao trên trời, có một ít rặng đá ngầm, có một ít đá lớn sừng sững trên mặt biển.
Thạch Hạo cảm ứng được, nơi đó có sinh linh.
"Làm sao có khả năng chứ, hắn là cao thủ của niên đại nào thế, vì sao lại khiến người sinh ra cảm giác ngột ngạt run rẩy?"
Bên trên một hòn đảo chợt có sinh linh mở mắt nhìn chằm chằm Thạch Hạo, trên mặt ngập tràn vẻ khiếp sợ.
"Một cường giả khủng khiếp, hắn không hề sợ cổ điện tiếp đón, đạp lên trên con đường mà nó xây dựng thành tới đây!"
Một ít cường giả cỏ xưa tới dọa người trên hòn đảo lên tiếng, cũng không biết đã ngồi ở nơi đó mấy kỷ nguyên rồi thế nhưng lúc này đều thức tỉnh và khiếp sợ nhìn về phía trước.
Bởi vì bọn họ cảm nhận được vẻ hãi hùng, luôn cảm thấy người trẻ tuổi này quá mạnh mẽ khiến lòng người kin hsợ, không gì sánh bằng.
Thạch Hạo cất bước, hắn cũng không hề xoay người lại, cũng chưa hề giao lưu với những sinh linh trên các hòn đảo kia, mà cứ cất bước lên bờ đê.
"Chậm đã!"
"Chớ có lỗ mãng!"
Phía sau có tiếng hét lớn đầy lo lắng, mỗi một sinh linh kia đều sởn cả tóc gáy, tất cả tựa như bị hù sợ lùi về phía sau hòn đảo để tránh né thú gì đó.
Ầm ầm!
Một lát sau, trời long đất lở, quỷ khóc thần gào, nơi đây tựa như rơi vào tận thế, xích thật trật tự màu đen hóa thành bão táp.
Nói là bão táp nhưng thực ra lại là pháp tắc, là trật tự, là ký hiệu đại đạo, các loại gợn sóng phù văn tụ tập cùng nhau rồi điên cuồn tàn phá bừa bãi khắp nơi trong thiên địa.
Thạch Hạo vưng tin, Tiên vương không thể nào ngăn được loại bão táp này!
Nó bắt nguồn từ phía sau bờ đê, có một luồng sức mạnh cấm kỵ đang chấn nhiếp, áp bức khiến người nghẹt thở, ngay cả trong lòng hắn cũng trở nên nghiêm nghị, không thể không thủ thế chờ địch.
Răng rắc!
Bên trong bão táp màu đen này truyền tới âm thanh vỡ nát, lại có binh khí Tiên vương bồng bềnh từ trong biển thổi tới, tiếp đó là nổ tung trên hư không, hoàn toàn hủy diệt.
Có thể tưởng tượng ra được, ngàn tỉ năm tới nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, từng có một nhóm sinh linh mạnh mẽ nhất tới đây thế nhưng đều chết thảm cả.
Ngay cả binh khí của bọn họ cũng chìm vào trong Giới hải!
Chỉ là, khi tình cờ có bão táp lớn tập kích thì một ít binh khí sẽ hiện lên, thế nhưng khó có thể thoát khỏi tai ương hủy diệt.
Quá mạnh mẽ, loại bão táp đại đạo này quả nhiên rất kinh khủng, binh khí của bá chủ trong Tiên vương cũng hông thể ngăn cản được, sẽ vỡ nát ngay tức khắc, chuyện này có ý nghĩa rằng huyết nhục của vương giả cũng không thể chịu đựng nổi.
Thân thể của Thạch Hạo tựa như bị dao cắt và hình thành nên chút đau đớn, thế nhưng không cách nào thương tổn thật sự được, bên ngoài cơ thể hắn phát ra ánh sáng óng ánh, thân thể bất diệt cứng chắc bất hủ chặn đứng bão táp này.
Thậm chí hắn còn chưa oanh kích tới mà đã chặn được bão táp này rồi.
Đây chính là thực lực của chuẩn Tiên đế!
Những sinh linh trốn bên trên hòn đảo thì thống khổ khong thể tả nỗi, nếu không phải hòn đảo đặc thù, là một màn chắn tự nhiên thì bọn họ đều đã chết cả rồi.
Dù vậy, sắc mặt của mấy người đều trắng bệch, bão táp hắc ám kia với vô số ký hiệu đại đạo đã ăn mòn một chút hòn đảo, thành ra đây là uy hiếp chí mạng với bọn họ.
Thạch Hạo vững tin, đây là phù văn bão táp của cấp chuẩn Tiên đế!
Xoẹt!
Rốt cuộc thì cũng ra tay, chém tan bão táp cũng như tiêu diệt ký hiệu màu đen phía trước những hòn đảo kia, phòng ngừa đám sinh linh kia sẽ gặp nạn.
Thạch Hạo chắp tay sau lưng lẳng lặng đứng trên mặt biển, hắn không có tiếp tục tiến lên mà lặng yên suy nghĩ, nếu như bước lên bờ thì đại chiến sẽ bắt đầu ư?
"Đây là..."
"Một vị Đế giả?!"
Tất cả những sinh linh trên hòn đảo đều trợn tròn mắt, khuôn mặt ngập tràn vẻ chấn kinh, từng người cảm thấy khó mà tin được.
Bọn họ thiên tân vạn khổ, trải qua cả vạn kiếp, tựa như luân hồi trăm thế mới tới được đây, đó là tại sao? Chẳng phải là muốn tiến thêm một bước nữa, xông qua vùng đất hắc ám và sau đó thành Đế ư?!
Nhưng, một người tới sau lại có cấp bậc cao hơn bọn họ, thực lực tựa như là cấp Tiên đế, vậy sao không khiến bọn họ chấn động chứ.
Đương nhiên, trong đám sinh linh này cũng có người rất khí phách, giết tới đây cũng gì giải quyết hậu hoạn, vĩnh viễn trư đi phiền phức cũng như đầu nguồn của vùng đất hắc ám. Chủ là, năm tháng vô tình, hiện thực tàn khốc, sau khi tới nơi này thì bọn họ mới phát hiện ra, bản thân mình vô lực nghịch thiên được.
Bão táp ngừng lại rồi!
Thạch Hạo vẫn đang điều chỉnh bản thân, hắn đã chuẩn bị cuộc đại chiến, dùng dáng vẻ mạnh mẽ nhất để giết tới.
"Liễu Thần, đại trưởng lão, Hỏa Linh Nhi, mọi người vẫn còn đó chứ? Nhất định đừng có việc gì nha!"
Thạch Hạo lẩm bẩm trong lòng, hắn lo lắng, đã trôi qua nhiều vạn năm như vậy rồi không biết mấy người bọn họ còn khỏe hay không, vẫn còn chứ?
Từ sau khi nhìn thấy quái vật chín đầu thì trong lòng hắn mơ hồ xuất hiện vẻ bất an, sợ đám người Liễu Thần, đại trưởng lão sẽ nối gót theo những Tiên vương kia.
"Đạo hữu, ngươi là..."
Bên trên những hòn đảo phía sau chợt có cường giả đứng dậy, hết sức cẩn thận hỏi thăm lai lịch của Thạch Hạo.
Đây là một đám lão quái vật đã sống trong vô tận năm tháng, sau khi đi tới phần cuối Giới hải này mặc dù biết nguy hiểm, bão táp hắc ám mạnh nhất bất cứ lúc nào cũng sẽ dấy lên thế nhưng bọn họ vẫn không hề lùi bước.
Thạch Hạo biết, tuy rằng những người này mạnh thế nhưng vẫn không thể giải quyết vấn đề nhiều hơn hắn được, bởi vì ngay cả bờ đê mà cũng chưa lên được, vẫn luôn bị ngăn chặn ở đây.
"Xoẹt!
Đột nhiên, trên con đường mà cổ điện tiếp đón xây dựng thành có vài bóng người xuất hiện và bay xuống.
"Đồ tể, Dưỡng kê, Bán thuốc giả!"
Có người sợ hãi lên tiếng.
Ba sinh linh này đều mạnh mẽ phi thường, bên ngoài thể phách lượn lờ tiên quang khủng khiếp, ký hiệu đại đạo lít nhít bảo vệ thân thể.
"Chẳng phải ba người các ngươi đều đã lui lại rồi ư, vì sao lại quay lại thế!" Có lão quái vật trên hòn đảo hỏi.
Đặc biệt là, bọn họ lại đạp lên con đường của cổ điện tiếp đón để tới đây.
"Chúng ta cũng chỉ thơm lây mà thôi, cũng chư có giết thẳng vào trong cổ điện tiếp đón mà là đi phía sau vị đạo hữu này." Đồ tể lên tiếng, là một đại hán vạm vỡ, màu da cổ đồng, mái tóc bù xù vác lấy cung tên, sức mạnh lan tỏa kinh người tới dị thường, có thể nói thần uy cái thế.
Người này mạnh hơn những bá chủ khác, chỉ kém một chút là có thể trở thành chuẩn Tiên đế rồi.
Thậm chí, bên ngoài cơ thể hắn đang lượn lờ hào quang đã vượt qua được cấp độ Tiên vương.
Đáng tiếc vẫn thiếu một đường, không cách nào chân chính đặt chân lên lĩnh vực Tiên đế này được.
"Lại gặp nhau rồi!" Đây là lần đầu tiên Thạch Hạo lên tiếng sau khi đi tới phần cuối Giới hải này, hắn nhìn về phía Đồ tể rồi lộ vẻ khác thường.
Thần sắc của Đồ tể lộ vẻ phức tạp nhìn Thạch Hạo, cuối cùng thở dài thăm thẳm, nói: "Bóng hình như thật như ảo như thật năm xưa ta thấy không ngờ lại là ngươi!"
Rất nhiều người không hiểu hai người đang nói tới chuyện gì, chỉ có mỗi Thạch Hạo là hiểu rõ.
"Mộng về Đế lạc, như thật như ảo." Thạch Hạo lẩm bẩm.
Đồ tể hít một ngụm khí lạnh rồi gật đầu, nói: "Một đời không thể có hai thiên kiêu, vì lẽ đó ta mới tách khỏi ngươi để đi tới một thế giới lớn khác, không ngờ rằng đời này lại có thể gặp được chân thân của ngươi, vậy mà lại còn trở thành chuẩn Tiên đế nữa!"
Một bóng hình thanh tú đứng ra nhìn cẩn thận Thạch Hạo, nàng trông rất mảnh mai thế nhưng không một ai dám khinh thường, thi thoảng khí tức toát ra từ cơ thể nàng cũng không hề kém Đồ tể, chỉ có điều quá nội liễm quá mức nào thôi.
Đây chính là sinh linh nuôi dưỡng một ít chân hoàng, nàng tới từ Mai Táng địa!
Không ngờ lại là nữ tử, ngoại giới lưu truyền nằng nàng là một mãnh nhân, và nhận định là nam tử!
Còn có một bóng hình khác với mái tóc rối bời, sau khi nhìn thấy Thạch Hạo thì ôm quyền rồi thi lễ một cái, hắn chính là cường giả cái thế từng chia thân thể mình thành sáu phần.
Trong đó có một bộ phân thân đi bên cạnh Thạch Hạo và quả thực đã chứng kiến được không ít áo nghĩa đại đạo.
Thạch Hạo hi vọng hắn có thể đột phá, tới thời điểm đó có thể giúp mình thêm chút sức lực, đáng tiếc người này cũng giống như Đồ tể, cũng chỉ có ánh sáng chuẩn Tiên đế mờ nhạt nhưng vẫn chưa thể thành công được.
Sau khi Đế lạc, tóm lại cũng chỉ có một mình hắn thành công, đạt tới mức độ này.
Thực lực của ba người nhìn thì rất gần thế nhưng muốn phá tan Vương cảnh, nói rất là dễ.
"Hắn chính là Hoang Thiên đế.' Cô gái trong ba cường giả nói ra thân phận của Thạch Hạo.
Những lão quái vật trên hòn đảo đều hít vào ngụm khí lạnh, tất cả đều kinh sợ, người dám tự xưng là Đế giả thì xưa nay không hề có kết quả tốt, nhưng người này đã thật sự phá tan vương cảnh, hắn đã thành công!
"Xin chào Hoang Thiên đế!"
Dù cho những ông lão sống qua vô tận năm tháng, bối phận cao tới đáng sợ nhưng hiện giờ không dám chút bất cẩn nào, vô cùng khách sáo và kính cẩn với Thạch Hạo.
"Các vị đạo hữu, các ngươi nên lùi lại đi, ta muốn đặt chân lên thế giới kia, quá nửa sẽ có một hồi huyết chiến sinh tử và Giới hải này khả năng không thể đặt chân vào nữa." Thạch Hạo nhắc nhở.
"Nguyện theo đạo hữu giết tới bên kia!" Có người nắm chặt song quyền, chờ đợi cả ngàn tỉ năm nay chẳng phải là muốn bình định đầu nguồn hắc ám ư?
"Đó là sau khi ta lên bờ cũng khó đoán được sống chết, lần này sống chết không biết ra sao, các vị tạm lui lại đi." Thạch Hạo than nhẹ.
Mọi người nghe vậy, há miệng muốn nói gì nhưng rồi lặng lẽ, bọn họ biết, Hoang Thiên đế nói đều là sự thất cả.
"Chư vị, có thể không lâu sau đó sẽ tới lúc mọi người xuất lực đó!" Thạch Hạo lên tiếng.
Đây cũng không phải là xem thường bọn họ, mà là sầu lo.
Mọi người nghe vậy thì thở dài.
Khi suy nghĩ ky lại thì bọn họ chẳng thể làm gì cả, đồng thời cảm thấy Hoang Thiên đế quá cô độc, năm tháng dài đằng đẵng có vô số cường giả tới đây, thế nhưng không một ai có thể đi cùng hắn, không thể kề vai chiến đấu cùng hắn, chỉ có thể dựa vào mỗi một mình hắn thôi.
Cũng có người chưa hề từ bỏ ý đỉnh muốn tiến lên cùng hắn, đây là sinh linh có chấp niệm cực sâu với thành Đế, gần như đã nhập ma.
Cuối cùng, Thạch Hạo xuất phát, bước lên hành trình của chính mình.
Ầm!
Khi bão táp cuốn tới, vô số ký hiệu đại đạo lần nữa xuất hiện thì Thạch Hạo đấm ra một quyền đánh xuyên toàn bộ, đánh tan bão táp, hắn đi lên trên bờ đê.
Quả nhiên có vài sinh linh chưa hề từ bỏ ý định, đi lên cùng hắn.
Phụt phụt phut!
Đáng tiếc, bọn họ chỉ vừa mới lên bờ thì đều chết thảm cả, hóa thành từng đám mưa máu, sau khi Tiên vương đặt chân vào vùng thế giới này thì sẽ bị một nguồn sứ mạnh áp chế và chết rất thảm.
Bởi vì, trong hư không có một luồng bí lực nào đó đang nhằm vào Thạch Hạo, khiến những người khác cũng bị liên lụy theo.
Rốt cuộc thì luồng bí lực kia biến mất, Thạch Hạo nhẹ nhàng bước đi, hào quang chuẩn Tiên đế lan tỏa và chậm rãi tiến về trước.
Trong mắt của hắn tỏa ra ánh sáng hừng hực nhìn chằm chằm phía trước.
Vùng đất hắc ám thật sự rất khác biệt, pháp tắc hoàn toàn khác nhau, đại đạo rất kỳ lạ, nếu như không phải Lấy thân làm chủng thì hắn nhất định sẽ gặp phải phiền phức ngập trời.