[Dịch] Thế giới hoàn mỹ Chương 2001 : Huynh đệ họ Thạch.



Chương 2001 : Huynh đệ họ Thạch.


Khí tức mà Thạch Hạo tỏa ra vô cùng kinh khủng, cả người đều tựa như đang bốc cháy, ký hiệu đại đạo hóa thành tiên diễm chập chờn, cả người óng ánh chói mắt.

Lúc này cả người hắn đang run rẩy, bi thương cùng sát ý đồng thời bị khuấy động vả lại đang có một luồng cảm giác thê lương trào dâng.

Ngóng nhìn về sau, đã có bao nhiêu cố nhân từ trần rồi? Ngày xưa khi hắn vẫn còn là một tiểu Thạch, từng bước tiến lên, huyết và loạn xối thân mình, từ một thiếu niên chinh chiến tới chuẩn Tiên đế như ngày hôm nay.

Dường như chỉ là ngày hôm qua!

Cho tới hôm nay, hai trăm vạn năm đã trôi qua.

Ầm!

Tiểu Thạch đầu từ xa xa đánh giết lao tới, cả người đều là máu, không ngừng liều mạng với Tiên vương sa đọa, vết thương trải rộng khắp toàn thân, hắn thật sự rất mạnh nên có thể đánh bại những vương giả lâu năm.

Có vài người trong tám trăm lão binh ngã nhào trong không trúng và hóa thành máu và xương, người có thể sống tới hiện giờ vẫn luôn xung phong với người trẻ tuổi kia.

Bọn họ muốn bảo vệ tiểu Thạch đầu, vung mạnh chiến kỳ Tiên vương, cả người đều là máu, mỗi một người đều già nua thế nhưng một luồng tinh khí thần bất khuất vẫn lan tràn.

Đội quân tám trăm con em năm xưa từng chinh chiến bên cạnh Thạch Hạo, dù cho hiện giờ đã không thể đuổi kịp bước chân của hắn nữa thế nhưng dòng máu nóng vẫn sục sôi trong người.

Bọn họ trung thành tuyệt đối, bảo vệ dòng dõi của Thạch Hạo, hiện giờ đang liều mạng chinh chiến cùng với tiểu Thạch đầu.

Tiểu Thạch đầu lớn lên từ trong vòng tay của bọn họ, mặc dù sớm đã viễn siêu hơn bọn họ rất nhiều thế nhưng những lão nhân này vẫn sống chết có nhau, vẫn huyết chiến theo cùng.

Hoặc là, dưới góc nhìn của bọn họ, chết trận mới chính là kết quả tốt nhất!

Nói như vậy, bọn họ mới có thể trở về lại quê hương cũ cửu Thiên thập Địa kia, cùng với những huynh đệ già đã chết đi kia, có thể đoàn tụ với vợ con đã chết già trong năm tháng, có thể mai táng cùng trong một khu nhà mã.

"Giết!"

Tám trăm lão binh từ lâu đã chẳng còn đủ một nửa, thế nhưng từng người đều tuyệt không sợ chết!

Về phía tiểu Thạch đầu, hắn đang muốn chết, đang tích tụ huyết tinh của chính mình để lấy ra và đưa cho ba mình, để chân huyết của hắn có thể thức tỉnh.

"A..."

Thạch Hạo ngửa mặt lên trời hét lớn, cả người đang run rẩy, tóc đen đầy đầu bắt đầu dựng đứng lên, khóe mắt như căng nứt, hắn bùng bổ ra tiên lực không gì sánh được.

Thời khắc này, Thạch Hạo oanh kích ba đại chuẩn Tiên đế miễn cưỡng ép lui bọn họ, hắn vung mạnh kiếm thai bùng nổ ra quyền ấn bá đạo của bản thân, muốn đánh vỡ vĩnh hằng.

Thương dế, Hồng đế, Vũ đế đều rút lui, cả người toàn là vết rạn, con mắt của bọn họ càng ngày càng lạnh lẽo hơn.

"Trở về!"

Thạch Hạo bí mật truyền âm cho đám người tiểu Thạch đầu, có lo lắng, có đau lòng và cũng có thê thảm, làm sao có thể trơ mắt mà nhìn người con trai duy nhất dùng huyết cùng hồn hiến tế cho mình chứ? Đồng thời, cũng không đành lòng nhìn tám trăm lão binh chết trận.

Một bàn tay của hắn lao về trước đánh nổ liên tiếp vương giả sa đọa, tạo nên gợn sóng khủng khiếp nơi ấy, sương máu mù mịt, cảnh tượng dọa người.

Đây chính là một đòn của chuẩn Tiên đế!

Cách xa ngàn tỉ dặm, hắn mang theo sát ý, mang theo bi thương quét sạch sinh linh hắc ám ở khu vực ấy.

Về phía tiểu Thạch đầu cùng các lão binh thì đều bị hắn đưa rời xa nơi đó.

Nhưng, để được như vậy thì hắn phải đánh đổi, hắn đang chiến đấu ba vị chuẩn Tiên đế nên dời đi sự chú ý như vậy đã tiêu hao tinh khí thần, bản thân lần nữa bị thương.

Vũ đế, Hồng đế, Thương đế đều lạnh lùng vô tình, bọn họ chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện thương tổn tới chính bản thân mình, sắc mặt lạnh lùng, thứ được gọi là tình cảm kia sớm đã bị chém sạch rồi.

Vì lẽ đó, sau khi chiến đấu với nhau thì bọn họ vô cùng đáng sợ, hoàn toàn không hề có ngoại vật nào có thể lay động bọn họ.

Ầm ầm ầm!

Thạch Hạo quyết chiến với ba đại chuẩn Tiên đế và quả nhiên đã rơi vào thế hạ phong, cân bằng đã bị đánh vỡ.

Tuy rằng trong tâm hắn có bi phẫn, có một luồng tức giận đáng sợ, bùng nổ ra khí tức chí cường thế nhưng vẫn đang ở thế hạ phong, trên người không ngừng lan tỏa hoa máu.

Ba vị chuẩn Tiên dế đã rút lấy đế huyết mỏng manh cũng như đang nuốt chửng bản nguyên hắc ám, đang bổ sung cho bọn họ từng ít, vậy Thạch Hạo làm sao không chịu ảnh hưởng chứ?

Chém giết tàn khốc, bóng người đan dệt, cuối cùng Thạch Hạo lảo đảo thối lua, hắn không thể ngăn được nữa, bản thân tự lảo đảo thiếu chút nữa đã chia năm xẻ bảy ngay tại chỗ.

Lúc này, cả người hắn chỉ còn là da bọc xương, mà phía đối diện huyết nhục của ba đại Đế giả đã thoáng căng đầy hơn một chút, có một tí tinh huyết tái hiện lại trong người.

"Ba!"

Tiểu Thạch đầu tức giận liều mạng chém giết về trước, đồng thời lúc này bắt đầu huyết tế chính mình, hắn muốn khôi phục lại đôi chút chiến lực mạnh mẽ cho Thạch Hạo.

Ven đường đi, có Tiên vương sa đọa xuất hiện ngăn chặn tiểu Thạch đầu.

Phụt!

Tiểu Thạch đầu dũng mãnh không gì sánh được, liên tiếp ra đòn, một quyền xuyên thủng lồng ngực của một tên cường giả khiến huyết dịch tung tóe, hắn tựa như là một vị chiến thần trẻ tuổi vô địch vậy.

Không thể không nói, dòng dõi của Thạch tộc có dũng lực siêu phàm, hắn kế thừa thiên phú cùng sự dũng mãnh của Thạch Hạo, giết địch như nhỏ cỏ, trong loạn quân gắng gượng giết ra được một con đường máu.

Các lão binh theo sát vung mạnh chiến kỳ Tiên vương, khống chế trận pháp cấp Vương phối hợp với tiểu Thạch đầu để bảo vệ hắn ở trung tâm.

"Ba!"

Tiểu Thạch đầu âm thầm hô lớn để hắn tiếp nhận lấy huyết tinh cùng hồn lực.

Hắn muốn kéo dài sinh mệnh cho Thạch Hạo, thể nội chảy xuôi máu huyết của Hoang Thiên đế, có dấu vết truyền thừa sinh mệnh của Thạch Hạo.

Hiện giờ, tiểu Thạch đầu đang nhìn thấy ba của mình gặp bất lợi, có thể sẽ bỏ mạng ngay nơi đấy nên dùng mọi sức mạnh ép ra hồn và chân huyết bản nguyên của chính mình.

Giây lát đó, hắn trở nên suy nhược.

Vốn là một người trẻ tuổi long tinh hổ mahx, thành tựa Tiên vương, được mênh danh là một trong những sinh linh có tiềm lực nhất từ xưa tới nay, nhưng hiện giờ lại mất đi tinh khí thần.

Tiểu Thạch đầu ngã nhào, cả người lắc lư uể oải, hắn dù cho đánh đổi như thế nào, mặc kệ Thạch Hạo có từ chối ra làm sao cũng hiến tế bản thân mình.

Giữa ba và con trời sinh có một tồn tại nào dó, lồng ngực của Thạch Hạo đau nhức, cả ngươi như muốn bốc cháy như muốn nổ tung, cả người hắn đang run rẩy.

"Con trai của ta!"

Trên người của Hoang đã không còn máu nữa, nếu không sớm đã lưu lại huyết lệ rồi, hắn chán nản, hắn bi phẫn, hắn ngửa mặt rít dài.

Tiểu Thạch đầu, từ khi sinh ra vẫn chưa hề cảm nhận dược sự yêu thương cưng chiều của ba mẹ, bị phong ấn trong một khoảng thời gian và sau đó lại bị Thạch Hạo mở ra phong ấn rồi ép bước lên con đường tu hành.

Vào lúc đó đã không có ba mẹ bên cạnh, không có người thân chăm sóc bên thân, hắn chỉ có thể tu hành trong cô độc.

Khi nghĩ tới những thứ này càng khiến lòng Thạch Hạo quặng thắt cực kỳ khó chịu, hiện giờ đứa con duy nhất của hắn lại đang hiến tế cho hắn, làm sao tâm can không đứt thành từng khúc chứ!

"Con trai của ta!"

Hắn gầm lên, rốt cuộc trong mắt đã có giọt nướt mắt máu chảy xuống.

Bời vì, huyết cùng hồn lực đồng nguyên với hắn đã từ trong hư vô tiến tới, được thân thể hắn tiếp nhận và khiến sinh cơ trong cơ thể dần thức tỉnh.

"Giết!"

Thạch Hạo ngập đầy bi thương hóa thành một luồng chiến ý hừng hực bốc cháy.

Ầm!

Hắn giết tới điên cuồng, liều mạng chém giết với ba vị chuẩn Tiên đế, tinh khí thần của hắn đang thức tỉnh và đã khôi phục lại một ít.

Bịch, thân thể của Thương đế bị oanh kích tới mức chia năm xẻ bảy rồi bay ngược ra sau.

"A..." Vũ đế hét lên đầy giận dữ, bởi vì một cánh tay của hắn đã bị Thạch Hạo xé lìa mang theo từng giọt tinh huyết.

Trận chiến này hết sức kinh khủng, dù cho bản thân Thạch Hạo cũng đã bị thương nặng, cánh tay phải tách rời.

Bọn họ có thể gây dựng lại thân thể thế nhưng tiêu hao quá kinh người, một ít huyết tinh tích trữ được trước kia gần như tiêu hao sạch nữa rồi.

Ba đại chuẩn Tiên đế cũng phát điên liều mạng nuốt chửng huyết trong thể nội của vương giả sa đọa, kết quả đã có không ít thống lĩnh mạnh mẽ bên trong đại quân hắc ám ngã xuống.

"Ba..." Tiểu Thạch đầu suy yếu lên tiếng, hắn quằng quoại lần nữa huyết tế, muốn ép hồn cùng huyết cuối cùng của mình ra ngoài.

Con mắt của những lão binh kia đều đỏ bừng lê lết tấm thân tàn phế vọt lên vây quanh lấy hắn.

"Chái trai, đừng có như vậy mà!" Bọn họ hét lên.

"Ba của cháu đang bên kia, ổng đang cần cháu." Tiểu Thạch đầu yếu ớt nói, hăn tựa nhu trở lại tuổi thơ của mình, đầy vô lực và suy yếu.

Hiển nhiên, ba vị chuẩn Tiên đế phía bên kia đã phát hiện được điểm dị thường, cảm thấy Thạch Hạo đã khôi phục và trở nên mạnh mẽ hơn, bắt đầu ra tay điên cuồng.

Thế nhưng, làm sao Thạch Hạo có thể để yên bọn họ đánh tới chứ, hắn hóa điên, hoàn toàn dùng thủ đoạn ngọc đá cùng nát liều mạng với ba người, nếu còn tiếp tục như vầy thì bọn họ nhất định sẽ đồng vu quy tận.

"Nhanh.... huyết tế cháu đi, cháu không còn khí lực nữa rồi... đều đưa huyết cùng hồn của cháu cho ổng!" Tiểu Thạch yếu ớt nói.

Những lão binh rơi lệ, làm sao bọn họ có thể nhẫn tâm làm ra việc này chư? Từng giọt lão lệ tuôn rơi.

"Vậy để tự ta làm!" Tiểu Thạch đầu gắng gượng ngồi dậy.

"Đừng, các ngươi đưa hắn đi đi!" Nhưng lúc này một người đàn ông trung niên với bộ giáp bạc đi tới, đè lại cánh tay của tiểu Thạch đầu rồi ôm lấy hắn đưa cho những lão binh này.

"Chái ngon, ngươi đã không còn tác dụng nữa rồi, để thúc thúc thay ngươi làm cho, trên người ta cũng có máu huyết đồng nguyên với ba của ngươi đó!" Người trung niên lên tiếng.

Hắn có chút cô đơn, tựa hồ đời này có quá nhiều tiếc nuối thế nhưng lúc này trên mặt lại dần dần lan tỏa hào quang mãnh liệt, nhân sinh tựa như có nơi gửi gắm rồi.

Hắn chính là Tần Hạo, là thân đệ đệ của Hoang.

"Thúc!" Tiểu Thạch đầu yếu ớt nói.

"Đi đi!" Tần Hạo nói, nhờ những vị lão binh đưa tiểu Thạch đầu đi.

Sau đó hắn ngửa mặt lên trời gào thét, bịch, bản thân vỡ nát, bắt đầu huyết tế ở nơi này.

"Thúc thúc!" Tiểu Thạch đầu hét lên.

Hắn tất nhiên biết vị thúc thúc này và cũng từng nghe qua những việc liên quan tới quá khứ của hắn, chưa từng nghĩ tới vị thúc thúc luôn trầm mặc những năm gần đây sẽ làm như vậy.

"Ngươi chính là đứa nhỏ rất có tiềm lực, thúc thúc vô dụng, chỉ có thể làm được như vậy thôi." Âm thanh của Tần Hạo truyền tới, hắn rất huyết đoán và cũng rất dứt khoác, đời này sẽ kết thúc ở đây.

"Diệt bọn chúng cho ta!" Vũ đế gào thét, chỉ trong chớp mắt muốn hủy diệt vạn vật, hủy diệt vùng thế giới này, giết sạch tất cả mọi người có quan hệ với Thạch Hạo.

Thế nhưng Thạch Hạo đã phát điên liều mạng với bọn họ, cuộc chém giết trên bờ đê kia gay cấn tới tột độ, miễn cưỡng đẩy bọn họ vào lại trong Giới hải.

Hắn tuyệt đối không thể để cho ba vị chuẩn Tiên đế hành động trước một bước được.

Nhưng mà, mí mắt của hắn như muốn rách lìa, đệ đệ của mình rốt cuộc cũng đã đi tới con đường này, hắn ngăn cản không được.

"Tần Hạo, ngươi cút ngay cho ta!" Thạch Hạo tức giận nói, hắn thật sự không muốn nhìn thấy tình cảnh này.

Sinh linh hắc ám nơi phương xa liên miên bất tận ồ ạt tập kết về nơi này, đều do vương giả sa đọa dẫn đầu giết thẳng tới để ngăn chặn huyết cùng hồn của Tần Hạo, khiến cho hắn không thể hiến thế được.

Tám trăm lão bình đồng loạt giết tới, con mắt của bọn họ đỏ đậm, làm sao có thể để cho huyết cùng hồn của Tần Hạo trôi theo mấy gió chứ?

Nhưng, vương giả sa đọa dẫn đầu thật sự rất mạnh mẽ, bọn họ ngăn cản không được.

"Những cặn bã sinh sống trong bóng tói, đều cút hết cho ta!"

Đúng lúc này âm thanh của một người than hniên vang lên, một đôi mắt xé lìa thiên địa, quá chói lóa, bịch, đánh nổ một vương giả sa đọa ngay nơi đó.

Đây là một người thanh niên trẻ tuổi thế nhưng trên người lại mang theo vẻ tang thương, mà đôi mắt thì lại sáng rực đáng sợ tới cực kỳ, đó là một đôi trùng đồng có thể khai thiên tích địa, có thể hủy diệt vạn vật.

Hắn chính là Thạch Nghị!

Cũng chính là một người trong cùng thế hệ duy nhất đã từng chém giết Thạch Hạo tới mức tàn phế trong cuộc quyết chiến cong bằng nhất, mặc cho chiến dịch kia hắn gần như đã bỏ mình.

Hắn đã thành tựu Tiên vương và giết thẳng tới đây, trong lúc ra tay thì liền sử dụng ngay tới thần thông mạnh mẽ nhất, một chiêu quyết sinh tử chém bạo một tên vương giả sa đọa.

"Giết!"

Trùng đồng Thạch Nghị hét lớn, mái tóc bù xù máu me khắp người, hiển nhiên đã trải qua cuộc đại chiến đầy đáng sợ, lúc này tròng mắt sáng rực khiến người không thể nhìn thẳng được.

Trong hai con ngươi kia nằm dày đặc ký hiệu, thần bí khó lường, nắm giữ thần uy kinh thiên, giết tới mức Tiên vương đều run rẩy.

"Đều cút hết cho ta!"

Trùng đồng Thạch Nghị hét lớn, thân thể hắn đang co giật vì phải trả cái giá rất lớn, chém giết Tiên vương như vậy, trong một chiêu quyết sinh tử nên bản thân hắn cũng tiêu hao rất lớn.

Nếu như là chiến đấu bình thường thì làm sao có khả năng một chiêu giết chết Tiên vương sa đọa chứ?

Phụt!

Một vương giả sa đọa khác bị ánh sáng trùng đồng của hắn bắn trúng liền nổ tung.

Những sinh linh hăc ám còn lại khác thì không cùng một cấp độ, đều bị đập nát tan, chôn vùi trong hư không.

"Anh.... trai!"

Huyết và hồn của Tần Hảo vẫn chưa có tản ra, sau khi nhìn thấy Thạch Nghị thì suy yếu lên tiếng.

"Còn có ngươi nữa, cũng cút đi cho ta!" Trùng đồng Thạch Nghị chẳng hề nể nang gì Tần Hạo cả, vung tay nắm lấy huyết cùng hồn của hắn dung hợp lại với nhau rồi ném về phương xa.

"Không, ta còn muốn hiến tế!" Tần Hạo hét lớn.

"Một chút xíu máu huyết này của ngươi thì có lợi ích gì hả? Cũng chẳng phải là máu huyết truyền thừa sinh mệnh của Thạch Hạo, vả lại ngươi ngay cả Tiên vương cũng chưa phải nữa, cút đi!" Thạch Nghị lạnh lùng phất tay đưa hắn rời đi.

Sau đó, chính hắn bắt đầu huyết tế!

Rất nhiều người nhìn thấy được cảnh này đều không nhịn được hét lớn.

"Giết!"

"Làm thịt những tên cặn bã kia!" mấy người rống to.

Như Thiên Giác nghĩ, con mắt đỏ bừng giết thẳng về trước.

Như Thập Quan vương, tay cầm Thế Giới thủ dũng mãnh không gì sánh được, điên cuồng càn quét địch thủ.

Như Đồ tể, dưới cơn nóng giận đồ sát thẳng về trước!

...
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện