Chương 2002 : Dị biến.
Tiên vực vang đội tiếng kêu giết, các lộ anh hùng đồng loạt xuất thủ phản kích đại quân hắc ám.
Bản thân Thạch Nghị đang giải thể hóa thành mưa ánh sáng rồi bao quanh lấy một chùm chân huyết, tiếp đó bỗng nhiên bốc hơi phát ra ánh sáng rọi chiếu khắp thương vũ.
Ầm, sóng lớn kịch liệt chấn động cả vùng sao trời này, rất nhiều người nhìn thấy tình cảnh này đều u ám, Trùng đồng giả mọt đời, có thiên tư vô tận trong Tiên vương, hiện giờ lại đang giải thể.
"Ha ha, ha ha..." Hồng đế đang cười thế nhưng lại có chút lạnh lẽo.
"Ngươi cho rằng Tiên vương huyết hữu hiệu à, thật sự là chuyện nực cười!" Thương đế lạnh nhạt cười chẳng thèm để ý.
Dưới góc nhìn của hắn, ngoại trừ truyền thừa có chân huyết của vết tích sinh mệnh Thạch Hạo, ví như máu huyết dòng dõi của hắn thì mới có thể kéo dài tính mạng, sẽ mang lại hiệu quả, còn những máu huyết họ hàng gần thì sẽ không quá lớn.
Nhưng mà, kết quả đã nằm ngoài dự liệu của chuẩn Tiên đế.
Sau khi loại huyết này được lấy ra thì vô thanh vô tức bị thân thể của Thạch Hạo hấp thu một cách nhanh chóng, hòa vào một thể với hắn và giúp cho sinh lực của hắn tăng lên.
Việc này khiến Hồng đế, Thương đế đều thất kinh!
"Những kết của ngày xưa, chính là quả của hôm nay, trả lại cho ngươi!" Đây chính là âm thanh cuối cùng của Thạch Hạo, sau đó mờ tối đi trong vùng tinh không này, khong còn gặp lại bóng hình của hắn nữa.
Chỉ có một số ít người biết, nhân quả mà hắn nói tới là thứ gì!
"Hà tất phải sòng phẳng như vậy chứ?" Thạch Hạo u ám, hắn tahat jsự không muốn như vậy.
Hắn tất nhiên biết nhân quả mà Thạch Nghị đang nói tới là thứ gì.
Ngày xưa, Trùng đồng giả Thạch Nghị từng đạt được Chí tôn cốt của Thạch Hạo, bên trong ẩn chứa một tia chân huyết của hắn nên hiện giờ sau khi hiến tế thì đã có tác dụng lớn cho Thạch Hạo.
Bởi vì, trong thể nội của Trùng đồng giả quả thật có một tia chân huyết ngày xưa của Thạch Hạo đang lưu chuyển.
Ầm!
Khí tức của Thạch Hạo tăng vọt, dẫn tới ba vị chuẩn Tiên đế phải kiêng kỵ.
"Ta hiểu rõ rồi!" Tần Hạo đứng xa xa nói, hắn biết chân huyết ẩn núp ở đâu, tuy rằng hắn không phải là Tiên vương thế nhưng trong thể nội cũng có máu huyết của Thạch Hạo.
Thạch Nghị ngăn cản hắn khi nãy chính là ý tốt, là muốn bảo vệ tính mạng của hắn.
"Ta tới đây!" Tần Hạo gầm nhẹ.
Vào lúc này hắn không hề có chút do dự nào cả, lần nữa hiến tế đầy quyết đoán, huyết cùng hồn ầm ầm bị đẩy ra.
Năm đó trước khi Thạch Hạo cho rằng mình chết đi thì đã đưa Chí tôn cốt thứ hai cho Tần Hạo, và bên trong thể nội của hắn cũng có một tia chân huyết của Hoang, hiện giờ vẫn còn.
...
Tiên vực đại chiến rất khốc liệt, mà bên trong Giới hải ngoài bờ đê cũng thê thảm hơn vô số lần.
Thạch Hạo đạt được chân huyết nên tinh lực của bản thân dần mạnh hơn, dù chỉ có một tia thế nhưng sau khi trải qua việc ôn dưỡng của thân thể thì cũng đã hoàn toàn khác biệt.
Có thể thấy được, sự tiêu hao của bọn họ trước kia lớn tới mức nào!
Những chân huyết này tương đương với sự dẫn dắt, cũng như là hạt giống giúp cho thân thể khô kiệt của bọn họ lần nữa tỏa ra ánh sáng sinh cơ phồn thịnh.
Bên trong Tiên vực, các lộ cao thủ đều đang huyết chiến.
"Giết!"
Thập Quan vương vung mạnh Thế Giới thủ, đánh đâu thắng đó, một đường chém giết, bảo thụ trong tay hắn có uy năng vô cùng lớn, mỗi lần quét ra đều tiêu diệt cả một đám sinh linh hăc ám.
Dù cho gặp phải vương giả hắc ám thì hắn cũng có thể ngông cuồng chém giết!
Ầm!
Hắn gặp phải địch thủ, bên trong sinh linh hắc ám có nhân vật hết sức mạnh mẽ cầm báu vật trong tay chặn đứng Thập Quan vương, đại chiến lại bùng phát.
Rất nhanh, nơi đó có huyết dịch tung tóe, bọn họ chém giết vô cùng kịch liệt.
Một thế giới khác nơi phương xa, Trích tiên mờ ảo tựa như tiên linh với bộ áo lam kỳ ảo xuất trần, hắn đang đại chiến với người tài ba trong sinh linh hắc ám.
"Phụt!"
Ánh máu óng ánh, có Tiên vương bỏ mạng máu tưới thiên địa, thủ đoạn của Trích tiên vô cùng kinh người, chém chết một vị vương giả.
"Gào!"
Một bên khác, kỳ lân rít gào, phía bên Tiên vực đã rơi vào thế bất lợi, lúc này một con kỳ lân trắng như tuyết đẫm máu đỏ đậm toàn thân từ tỏng vũng bùn máu nhảy lên.
Đáng tiếc, một bàn tay lớn màu đen phủ xuống, bao trùm lấy tinh không vũ trụ, và bùm, đánh nó thành ánh máu.
"Tiểu Bạch!" Thái Âm ngọc thỏ bi thương.
Con kỳ lân kia đã được nàng nuôi nấng trước kia, sau khi trưởng thành thì vô cùng mạnh mẽ, tuy rằng không mạnh như Thiên Giác nghĩ thế nhưng cũng rất lợi hại.
Đáng tiếc, lúc này nó bị một bá chủ hắc ám vỗ một chưởng, hình thần đều diệt.
"Đi!"
Tiếng gào lớn vang lên, Xích Long giết thẳng tới, lớp vảy toàn thân đã bong tróc hơn nửa trông rất là thê thảm, tình cảnh phía bên chiến trường của nó cũng như thế.
Nó chính là đệ tử của Thạch Hạo, vả lại còn là đời sau của Thập hung, rất tâm đầu ý hợp với Thiên Giác nghĩ và kỳ lân grtắng, hiện giờ kỳ lân trắng chết đi khiến nó rất bi thương.
Thế nhưng Xích Long cũng hiểu được, nếu như cậy mạnh thì bọn họ đều phải chết, cho nên đã mang theo Thái Âm ngọc thỏ trốn đi xa.
Boong!
Thiên Giác nghĩ xuất thủ, hiện giờ hắn chính là đệ nhất trong đời sau Thập hung, tay cầm đại côn tiên kim vỡ nát đập nện xuống, lấy cứng đối cứng với vị bá chủ kia.
Sức lực mạnh mẽ nhất, thần uy cái thế!
Phụt!
Thiên Giác nghĩ ho ra bụm máu thân thể thối lui, thế nhưng khóe miệng của vị bá chủ hắc ám này cũng trào ra máu tươi và thối lui rất nhiều bước.
Việc này khá là kinh khủng, Thiên Giác nghĩ lại có thể đánh trực diện với ba chủ.
Một lát sau thì cả người Thiên Giác nghĩ rung lên bần bật tiếp đó là một luồng khí thế kinh khủng lan tỏa, nó tiến vào cảnh giới cuồng hóa chém giết với bá chủ hắc ám kia!
"Boong!"
Cuối cùng, bá chủ hắc ám kia bị đại côn tiên kim của Thiên Giác nghĩ nện cho thối lui, miệng không ngừng ho ra máu, không thể chiếm được thượng phong vả lại còn nguy hiểm tới tính mạng.
Giết tới một nước này, dũng sĩ thắng, người yếu đuối chết, khí thế rất quan trọng.
Thiên Giác nghĩ hoàn toàn không hề đếm xỉa tới, vì vậy đánh đâu thắng đó, càng giết càng hăng, hắn dần dần toát ra một loại khí thế vô địch.
Cứ thế có vài đại cường giả cùng ra tay sắn bắt về phía Thiên Giác nghĩ, phải giết cho bằng được hắn.
"Dám làm dữ à!" Đồ tể rít lớn ở phía sau, một bàn tay lớn lao về trước.
Phụt!
Ánh máu tung tóe, có vương giả sa đọa chết trận.
Cùng với sự xung phong của nhóm cường giả như Đồ tể, Táng chủ thì một nhóm lớn sinh linh hắc ám ngã xuống, đại quân bị đánh tơi bời.
Nhưng đây cũng chỉ là chiến thắng trong một khu vực nhỏ, Tiên vực quá lớn, chính phạt vô số, dần dần tu sĩ Tiên vực rơi vào thế bị động, dù sao thì sinh linh hắc ám cũng quá nhiều.
Thạch Hạo nhìn lại thì vừa khéo thấy một màn, một bóng hình màu trắng tựa như hoa mai nỏ rộ, náng cứ thế bị giết chết.
Đó chính là Yêu Nguyệt công chúa, đã bỏ mạng trong đại quân hắc ám.
Đồng thời cũng không phải toàn bộ sinh linh đều không sợ chết, cũng dám ngọc dá cùng vỡ, chinh chiến tới cùng, ở thời loạn lạc này thì có một tí bộ tộc của Tiên vực sớm đã đầu nhập vào cổ điện tiếp đón.
"Ninh Xuyên, ngươi đã đầu nhập vào dị vực ư?!" Thập Quan vương hét lớn.
Hắn vạn lần không ngờ tới, chàng trai kinh diễm nổi danh cùng với mình lại dấn thân vào hắc ám, lựa chọn làm địch với sinh linh của Tiên vực.
Đối diện hắn có một chàng trai xuất trần không cách nào diễn tả nổi, phong thái xuất chúng, rất có khí chất, dung mạo của hắn còn xinh đẹp quyến rũ hơn cả cô gái.
Chính là Lục Quan vương Ninh Xuyên!
"Không thể nói là phản bội được, tổ tiên của ta, thể nội của ta vốn đang chảy dòng máu hắc ám, mà ta chính là đời sau của bọn họ, hiện giờ cũng chỉ là nhận tổ quy tông mà thôi." Ninh Xuyên bình thản.
"Giết!"
Thập Quan vương giết về trước, khí tức vô cùng kinh khủng.
Ninh Xuyên cũng chưa có tiến vào cảnh giới Tiên vương, tuy rằng hắn kinh tài tuyệt diễm thế nhưng hiện giờ vẫn kém một chút, hắn xoay người rời đi và bên cạnh hắn có Tiên vương sa đọa tiến lên đón đánh Thập Quan vương.
"Ngày xưa, dòng dõi Thủ hộ giả của cửu Thiên thập Địa cũng là sinh linh hắc ám." Ninh Xuyên quay lại nói.
"Tới hiện giờ mà ngươi còn vọng tượng chia rẽ à?" Thập Quan vương quát khẽ.
Nhưng hắn cũng hoài nghi, bởi vì huyết dich trong thể nội của dòng dõi Độc Cô Vân kia quả thật sẽ chuyển hóa thành màu đen, tựa như là bị ăn mòn vậy.
Mà Độc Cô Vân lại là đời sau của dòng dõi Thủ hộ giả.
"Quả thật tổ tiên của ta từng bị hắc ám ăn mòn, thế nhưng sau khi thức tỉnh thì lựa chọn về phía Tiên vực, giống như Táng vương đang kề vai chiến đấu ngay lúc này, hoàn toàn cắt đứt với hắc ám!" Độc Cô Vân xuất hiện.
Hắn tu đạo hai trăm vạn năm và giờ đang là Chân Tiên, cách Tiên vương một khoảng nữa.
"Giết!" Độc Cô Vân giết thẳng về phía Ninh Xuyên.
Mà Thập Quan vương thì đại chiến với vương giả sa đọa.
Tiên vực càng ngày càng hỗn loạn, các nơi đều bùng phát đại chiến, cường giả xuất hiện lớp lớp, anh tài không ngừng chết đi.
"Gào!"
Nơi phía bờ đê có tiếng rống hét lên, bên ngoài cơ thể Thạch Hạo dựng lên từng làn ánh lửa, hắn đạt được sự tẩm bổ của chân huyết nên khí thế không ngừng kéo lên.
Đồng thời vào lúc này hắn đã biết tung tích của mấy người chủ Cấm khu, xương sọ thủy tinh, cốt chưởng vàng óng... kia, tất cả không còn trên thế gian nữa rồi.
Bọn họ là chấp niệm, đã sống đủ rồi, khi đại quân hắc ám kéo tới thì bọn họ lựa chọn chinh chiến.
Ngày xưa bọn họ đã chết đi trong Giới hải, hiệngiờ cũng chỉ là chấp niệm nên không hề lưu luyến gì cả, chiến tới tận cùng và tan thành mây khói.
Sau khi Thạch Hạo hiểu rõ những chuyện này thì trong lòng bi thương, ngay cả lần cuối để gặp lại đám người chủ Cấm khu mà hắn cũng không thể làm được, mặc dù với những người này thì chết đi chính là sự giải thoát, nhưng với Thạch Hạo thì hắn rất thương cảm, trong lòng đau đớn.
Phụt!
Hắn nhìn thấy Ninh Xuyên huyết chiến với Độc Cô Vân, sau đó là cả hai đồng quy vu tận.
Hắn nhìn thấy bảo thụ trong tay Thập Quan vương nổ tung, không chỉ có một bá chủ đột kích đồng thời săn giết hắn, đã đánh vỡ nát Thế Giới thụ kia.
Gào!
Thập Quan vương gào thét, tóc tai bù xù, hắn thật sự rất mạnh nên gắng gượng mở ra được một con đường máu.
Đồ tể, Táng chủ giết tới, đánh gục mấy bá chủ hắc ám.
Một bên khác, Trích tiên bất hạnh bỏ mạng, hắn rất mạnh và cũng rất kinh diễm, bị vương giả sa đọa vây công thì dù cho hắn có mạnh mẽ hơn thì cũng không thể địch lại được, cuối cùng máu tươi tưới tinh không.
Quá đáng thương!
Từng bóng hình kia hắn đều nhìn thấy cả, thần hồn của hắn nhận lấy xúc động to lớn, những người cùng thời đại chẳng còn lại được mấy người, đều đã chết trong náo động lớn này cả rồi.
Trong nhất thời hắn cảm thấy tinh lực của bản thân sôi trào xao động muốn trở nên điên cuồng, khí tức của hắn cũng đang mạnh mẽ theo!
Lúc này, tiểu Thạch đầu hiến tế, vẫn kiên quyết với lựa chọn của mình, chính là muốn ba của mình khôi phục lại trạng thái mạnh mẽ hơn.
Những lão binh bảo vệ tiểu Thạch đầu, lúc này đều rống lớn.
"Gào..."
Nhưng lúc này một con cự long nguyên thủy vọt tới, chính là đệ nhị thiên hạ, cả người nát bươm ngập tràn vết máu giết lại.
Nó cũng đang bảo vệ lấy tiểu Thạch đầu, chỉ là hắn lựa chọn huyết tế bản thân nên đệ nhị thiên hạ Điểu gia cũng không thể thay đổi được gì cả.
Nó cùng với đạo nhân tiên kim cũng đã bị thương nặng, dù cho hắc ám đang ăn mòn thân thể thì lúc này cũng vọt tới.
Phụt!
Liên miên lão binh chết trận, đệ nhị thiên hạ cũng ngã xuống giữa không trung, máu nhuộm đỏ cả mặt đất.
"A..." Đạo nhân tiên kim xuất kích chém giết với chư vương hắc ám, chiến tới thân thể sụp đổ, thân thể của hắn chính là tiên kim thế nhưng vẫn phải chia năm xẻ bảy.
Từng cảnh tượng ấy đều rơi vào trong ánh mắt của Thạch Hạo, từng vị cố nhân lần lượt bỏ mạng, đều không còn nữa khiến lòng hắn có một luồng tâm tình chợt nổ tung.
Ầm!
Bên ngoài cơ thể của Thạch Hạo dựng lên một luồng hào quang yêu dị, chói mắt tới cùng cực.
Đặc biệt là, sau khi tiểu Thạch đầu hiến tế xong thì luồng sắc thái này càng nồng đậm hơn, khiến cả người hắn tựa như đang lột xác, tựa như muốn từ trong cơ thể tàn tạ này thoát ra một 'chính mình' khác.
"Hừ, loại khí tức này?!"
Vũ đế giật mình, hắn cảm nhận được sự rùng mình, loại ánh sáng yêu dị này tựa như mây máu ngập tràn tới, trông Thạch Hạo càng thêm đáng sợ hơn.
"Ngăn cản hắn lại, không thể để cho hắn diễn ra việc lột xác này!" Vũ đế quát lớn.
Ba đại chuẩn Tiên đế cùng ra tay trấn áp về trước.
Thời khắc này, trên trời dưới đất, bất kể là ở Tiên vực, là ở Mai Táng địa, là trên bờ đê hay là bên trong Giới hải đều cảm nhận được một luồng khí tức khiến linh hồn người run rẩy.
Thân thể tả tới của Thạch Hạo đang rạn nứt, tựa như muốn một chính mình hoàn toàn mới thoát ra ngoài.
"Không thể, không một ai có thể chân chính thành công được, vậy là hắn vọng tưởng thành Tiên đế ư?" Thương đế trầm giọng nói.
Những lời này vừa ra tựa như thiên kiếp diệt thế vậy, chấn kinh chư thiên, tia chớp đan dệt rung động ầm ầm.
"Ta không muốn các ngươi phải chết, ta muốn tái hiện lại vết tích sinh mệnh của các ngươi!"
Thạch Hạo ngửa mặt lên trời rít gào trong Giới hải, âm thanh của hắn chấn động cổ kim tương lai, một luồng khí tức khủng khiếp và hùng hồn lan tràn bao phủ chư giới.