Dokuzetsu shojo no tame ni kitaku-bu yamemashita Chương 01: Bông hồng khó chịu chớm nở

Sau giờ học, tất cả những gì còn lại là dọn dẹp và sau đó về nhà. Công ciệc duy nhất của Sakaki Sui sau giờ học là dọn dẹp.

Sau khi dọn xong, tôi có thể tự do về nhà. Tại sao tôi lại được tự do à? Đó là vì tôi là một thành viên của câu lạc bộ tốt nhất nước, ‘Câu lạc bộ về nhà’.

Tại sao tôi lại nói rằng nó là tốt nhất trong cả nước ư? Đối với tất cả mọi người trên quả địa cầu này, đó là một câu hỏi khó có thể trả lời, nhưng câu trả lời thực ra rất đơn giản. Tôi chỉ đơn giản là có niềm tự hào khi là một thành viên của ‘Câu lạc bộ về nhà’. Sự to lớn của niềm tự hào đó rất là quan trọng.

Không phải là vì tôi không dành thể gian để trở nên thú vị khi bước vào cao trung. Tôi chỉ quan tâm tới sự lựa chọn của riêng tôi. Vì nó nhiều rắc rối lắm. Bạn có thể nói rằng tính cách của tôi rất tệ hại cũng được.

Tôi vác cái cặp lên vai và bước về phía cánh cửa.

Đặc quyền của ‘Câu lạc bộ về nhà’ chính là thời gian. Họ có nhiều thời gian hơn để dùng vào những việc có ích hơn là những câu lạc bộ khác. Đừng hiểu lầm, không phải là tôi đang cố nói rằng thời gian sử dụng cho các hoạt động của câu lạc bộ là vô ích. Chỉ là tôi nghĩ rằng dành thời gian để thư giãn tại nhà sẽ tốt hơn rất nhiều.

Như một cơn gió, Asakusa-sensei liền xuất hiện. Asakusa-sensei là một người xinh đẹp và tôi không thể không thể bị quyến rũ hết lần này đến lần khác.

Một mùi hương dễ chịu—.

Tôi cảm thấy như mình sẽ gục ngã bởi mùi nước hoa đang xông lên mũi của mình. Khi tôi bắt đầu chìm đắm trong cái cảm giác ấy, ý thức của tôi dần tan biến, sensei từ từ tiếp cận tôi. Tôi có thể cảm thấy nhịp tim của tôi đang lên cao. [note]

“Sui-kun. Đi theo cô một chút.”

Nắm lấy tay áo của tôi, Akakusa-sensei kéo tôi ra khỏi lớp. Một chút lén lún là những gì mà tôi mong đợi, nhưng nếu có bất cứ điều gì xảy ra, tôi hy vọng nó sẽ được thực hiện bí mật hơn một chút vì tôi không muốn phải tranh luận với Hội đồng. Tôi mong rằng cô ấy ít nhất sẽ đợi cho đến khi tôi tốt nghiệp cao trung. Dù sao thì trái tim tôi cũng luôn mở rộng.

“Sensei, em về được chưa?”

“Không. Em sẽ lại ngủ khi về nhà chứ gì? Làm thứ gì đó có nghĩa hơn đi.”

“Đó là đặc quyền của ‘Câu lạc bộ về nhà’. Dù sao thì em cũng sẽ đòi tiền làm thêm giờ.”

“Đây là trường cao trung. Hơn nữa, cô mới là người không đươc nhận tiền làm ngoài giờ.”

Tôi không thể nói gì thêm… Tôi như đang nhìn thoáng qua bóng tối của của cái xã hội làm việc khắc nghiệt này. Các hoạt động của câu lạc bộ nằm ngoài tiền lương của một giáo viên, đó là điều mà tôi nghe được, lúc đó tôi có chút sốc. Đối với một người thuộc tầng lớp lao động không có nhiều ngày nghỉ, họ có lẽ sẽ không muốn chịu đựng những công việc không có tiền lương. Từ đầu lẽ ra họ không nên có nghĩa vụ gì thêm sau khi các lớp học kết thúc.

Tôi nguyền rủa cái địa vị xã hội của tôi. Tôi muốn nói rằng bản thân tôi là một khách hàng, nhưng vì bố mẹ tôi là những người đang trả học phí, nên bất kỳ sự phản kháng nào cũng có nghĩa tương đồng với cái chết. Kháng cự là bụng bự. [note]

“Akakusa-sensei, ít nhất cô có thể cho em mua một ít bánh mì từ cửa hàng không? Cô biết đấy, đang có bánh mì siêu ngon ở đó. Em đã mong chờ để mua nó, nhưng vì cửa hàng sẽ trở thành bãi chiến trường của những cô gái từ các câu lạc bộ thể thao, sẽ rất tệ nếu em không đi nhanh. Cô biết là em không thể chịu được điều đó mà?”

Akakusa-sensei tiếp tục nắm lấy tay áo tôi và không buông ra. Tôi cố gắng thoát ra, nhưng tôi giống như một con ngựa bị giữ lại bởi một sợi dây được kéo bởi một người đàn ông. Giống như một gã thảm hại từ một vở kịch phương Tây.

“Sensei. Đã có một lần em bước vào chiến trường của tụi con gái một lần. Nó tuyệt lắm. Đặc biệt là những cô gái từ câu lạc bộ bóng chuyền và bóng rổ. Em chắc chắn sẽ họ sẽ trở thành những nội trợ có khả năng đem lại chiến thắng trong tương lai. Trước khi em kịp nhận ra thì cái kệ đã trống rỗng, em như một chiến sĩ đã hi sinh trên chiến trường. Ne, tại sao Chú Jam lại không chuyển đến làm việc tại trường chúng ta chứ!? Chú ấy chắc chắn sẽ trở nên giàu có rất nhanh chóng. Em nghĩ là họ sẽ có thể kiếm lại phần lợi nhuận từ đống bánh mì mà Dokin-chan đã vứt đi.” [note]

“Sui-kun. Ở đây.”

Tôi bị túm cổ như một chú mèo nhỏ và bị bắt đứng dậy.

“Đây là thư viện mà?”

“Đúng vậy. Cô nghĩ rằng con bé đang ở đây.”

“Nghe chẳng tự tin gì cả. Đừng bịa ra một người chỉ xuất hiện với một tỉ lệ nhất định chứ.”

“Không sao đâu, em cũng biết con bé. Và cô muốn em làm điều này.”

“Cô muốn em làm gì?”

“Vào trong trước đã.”

Chúng tôi bước qua cánh cửa trượt của thư viện. Một thư viện bình thường, không gian yên tĩnh được trải ra khắp phòng. Nhưng đó là điều mà tôi chả quan tâm mấy. Tôi có đọc sách, nhưng tôi không tới thư viện. Vì nó có quá nhiều bìa cứng và quá ít bìa mềm. Bìa mềm mới là phong cách cao cấp. Đó là lý do tại sao tôi không cảm thấy thích đọc sách ở thư viện. [note]

“Ở kia.”

Ngón tay của Asakusa-sensei chỉ về phía một nữ sinh. Cô gái đang đứng trước kệ sách, nhìn chằm chằm vào một cuốn sách với một cái nhíu mày, là một người mà tôi biết rất rõ.

“Đó là Hiwa Arina, phải không?”

“Đúng vậy. Và cô muốn em làm cộng sự của con bé.”

“Phải chăng đây là một sự tra tấn?! Em sẽ dùng mã Morse để báo với đội quân Mĩ TORTURE rằng em đang bị tra tấn đấy cô biết không? [note]

“Dù không nói ra, nhưng con bé đang phải chịu khổ vì một thứ.”

“Vì cái miệng của cô ta chứ gì?”

“Sui-kun, cô muốn em giúp con bé. Làm ơn!”

Akakusa-sensei cầu xin tôi bằng cách đặt 2 tay vào nhau. Tôi cảm thấy mình như một bức tượng Phật dùng để cầu nguyện trong nhà chùa. Nếu cô ấy có một hộp quyên góp, tôi chắc chắn sẽ bỏ vào đó 10 yên.

Dù sao thì, Akakusa-sensei cũng là một người rất đẹp.

Một người đàn ông có thể từ chối yêu cầu từ một cô gái xinh đẹp sẽ thuộc dạng thiểu số. Tôi lại được tính trong đa số. Đó là lý do tại sao tôi không thể từ chối lời đề nghị này, ngay cả khi thế giới này có nổ tanh bành.

“Được rồi. Em sẽ làm.”

“Cảm ơn! Cô sẽ để mọi chuyện lại cho em!”

Akasuka-sensei sau đó vội vàng rời thư viện. Cô ấy rất có thể có công việc khác để làm. Một chút nước hoa còn sót lại lôi kéo tôi đến Xứ sở thần tiên. Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng liệu cô ấy có hút một loại thuốc bị cấm nào đó không.

Theo yêu cầu của Akaskusa-sensei, tôi đến gần chỗ Hiwa Arina. Nếu tôi phải miêu tả cô gái này trong một cụm từ thì đó sẽ là ‘Một bông hồng gai’.

“Hôm nay thật khác thường.”

“Kinh tởm. Chết đi.”

Chỉ trong năm giây đầu tiên, có vẻ như tôi đã bị ghét rồi. Tuy nhiên, nếu tôi cảm thấy hụt hẫng vào những lúc thế này, tôi không phải là một người đàn ông. Đó là một yêu cầu trực tiếp từ Akakusa-sensei. Tôi sẽ không từ bỏ ở đây đâu.

“Cậu muốn gì? Cậu không tự biến mất được sao?”

“Không may thay, tôi không có khả năng dịch chuyển tức thời.”

Hiwa Arina có một vài nếp nhăn quanh trán khi cô ấy đề phòng tôi. Có vẻ như cô ấy ghét những trò đùa.

“Cậu đang tỏ ra thân mật quá đấy, cậu là ai? Tôi không quen ai như cậu cả.”

“Tôi là Sakaki Sui. Tôi học ở lớp kế bên cậu.”

“Tôi không quen biết một con thú thấp hèn như vậy.”

Tất nhiên. Đó là lần đầu tiên tôi, một con thú thấp hèn, nói chuyện với cô gái tên Hiwa Arina này. Ôi trời, tôi dường như đang cố gắng giao tiếp với một số dạng sống cao hơn. Lần nói chuyện đầu tiên của bọn tôi đã trở thành viễn cảnh tồi tệ nhất. Đúng như những tin đồn, phong cách giao tiếp của Hiwa Arina mang tính công kích rất cao. Chỉ có bộ não và ngoại hình của cô là tuyệt vời.

Tôi có thể đồng ý với cách tả cô ấy như một bông hồng.

Tôi đã chứng kiến khá nhiều chàng trai tỏ tình với Arina, và mỗi người trong số họ sẽ trở lại lớp học với bộ dạng như thể họ đã bị đánh đập đến tơi tả. Tò mò về điều đó, tôi đuổi theo một gã ngốc siêu can đảm vẫn sẵn sàng tỏ tình sau tất cả những gì đã xảy ra. Tôi theo sau cậu trai đang run rẩy lo lắng với nước cà chua trong tay như một thằng bám đuôi. Nhân tiện, nước ép cà chua được cho là giúp kéo dài tuổi thọ. Em gái tôi đã nói với tôi như vậy.

Hiwa Arina thường ngồi trên băng ghế và đọc sách. Cứ như vậy, cậu ta hướng về cái băng ghế, và thổ lộ cảm xúc của mình. Tôi nghe cuộc nói chuyện bằng một tai và trong tay là nước ép cà chua. Nước ép cà chua cũng ngăn ngừa ung thư. Em gái tôi đã nói với tôi như vậy. [note]

“Thật kinh tởm, biến mất đi. Nhìn cậu làm tôi nghĩ đến con rết bị đạp chết.”

Đó là điều đầu tiên cô nói sau khi mở miệng. Nếu người mà bạn thích nói với bạn điều đó, nó có thể dẫn đến trầm cảm nhẹ. Ngay cả tôi, người đang uống nước ép cà chua để kéo dài cuộc sống của mình trong cuộc chiến chống lại cái chết, sẽ chuyển sang phe bóng tối và uống một ngụm dầu salad khổng lồ.

Đó là lý do tại sao, cô được cho là có một cái miệng độc địa. Không thể phủ nhận điều đó. Và cô ấy thường va phải nhiều loại cảm xúc khác nhau xung quanh mình, gây ra nhiều vấn đề. Có vẻ cô ấy không có vấn đề gì khi nói chuyện với giáo viên, nhưng cô ấy lại luôn cố gắng tránh nó nhiều nhất có thể.

Vì học khác lớp nên tôi không rõ chi tiết, nhưng từ những tin đồn mà tôi nghe được, tôi có thể tưởng tượng được những thảm họa xảy ra.

Nhiệm vụ của tôi là giúp đỡ ‘cô gái có cái miệng độc địa’ này. Tôi muốn biết lý do tại sao Akakusa-sensei lại chọn tôi, nhưng tôi có thể cảm thấy trong lòng mình rằng tôi đang được dựa dẫm vào. Đủ để làm cho tôi nhảy cẩng lên với niềm vui. Nam sinh cao trung là những sinh vật yếu đuối trước những người dễ thương và xinh đẹp.

“Arina-san, tại sao chúng ta không ngồi xuống nhỉ?”

“Không. Ra chỗ khác đi. Cậu đang làm tôi khó chịu đấy.”

Mọi thứ dường như đang trở nên tồi tệ. Đừng nhìn tôi như thể tôi là một đống rác khổng lồ chứ. Tôi sẽ mất đi sự tự tin đấy.

“Hãy ngồi xuống và trò chuyện vì Akakusa-sensei đã bảo tôi làm thế.”

“Hả? Tại sao lại là Akakusa-sensei?”

“Để giúp đỡ cậu, nên ngồi xuống đi.” Tôi kéo cái ghế ra và giục cô ấy ngồi xuống. Khiến cô ấy lườm tôi nhiều hơn. “Đừng hiểu lầm, tôi không có hứng thú với cậu. Tôi đang định sẽ có một cuộc sống độc thân hết đời.”

“Kinh tởm. Tôi thấy việc liếm bồn cầu còn tốt hơn thế này.” Cô ấy thốt ra những lời đó như thể cô cảm thấy kinh tởm mọi thứ.

Tôi cảm thấy mình như một con gián. Tôi sẽ nhìn vào gương cầm tay để xác nhận điều này, nhưng không may thay là tôi không đủ nữ tính để sở hữu một cái .

Tuy nhiên, có lẽ là vì tôi đã nhắc đến tên của Akakusa-sensei, cô ấy đã chịu ngồi xuống.

“Cậu muốn gì? Cậu đang rất là phiền phức đấy, nên nhanh lên.”

“Tôi đến để trị cái miệng độc địa của cậu.”

“Hả? Cậu có thể làm những việc không cần làm như vậy à? Hơn nữa, cậu là ai chứ? Cậu đang rấttttt là phiền phức đấy. Tôi không thể nói to vì đây là thư viện, nhưng tôi sẽ nói điều này. Biến mất đi.”

“Tôi không làm thế được. Akakusa-sensei xinh đẹp đã nói rằng “Cô sẽ để mọi chuyện lại cho em,” nên tôi không có ý định bỏ cuộc dễ dàng vậy đâu.”

Mặc dù Arina có vẻ không hài lòng, cô vẫn nhìn xuống và im lặng. Cô ấy có lẽ khá yếu đuối trước Akakusa-sensei.

Như Arina đã nói, đây là thư viện. Nếu không thì chắc cái bản sắc của tôi đã bị nghiền nát thành mảnh vụn từ lâu rồi. Cô ấy có một sức mạnh như một con quỷ như vậy. Một người diệt quỷ nên thực sự đến nhanh lên.

“Được rồi.”

“… Thật sao?” Tôi đã mong chờ nó sẽ khó khăn hơn chút, nhưng cô ấy chấp nhận nó khá dễ dàng. Có hơi thất vọng, nhưng đó cũng là một điều tốt. “Ổn thôi, nếu cậu đồng ý. Vậy hãy để tôi giải thích. Cậu—”

“Chờ đã.”

“Có chuyện gì sao?”

“Cái “Cậu” đó. Cậu dừng lại được không? Nó đang làm tôi khó chịu đấy.”

Cô hơi chú ý tiểu tiết quá rồi đấy… Vậy là không tốt đâu, Arina-san.

“Dù sao thì tôi cũng sẽ giúp cậu. Cậu sẽ phải chấp nhận nó với một lòng biết ơn. Rõ chưa?” [note]

“Là sao?”

“Tôi không biết. Tôi bị ép bởi Akakusa-sensei. Phần chi tiết chắc sẽ ở trên mạng.”

Hiwa Arina lườm tôi bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Cô gái này, cô ấy không biết đùa là gì sao? Làm thế nào cô ấy sống được đến tận bây giờ? Có phải cô ấy là kiểu người suy nghĩ nghiêm túc việc phải một nghìn cây kim vì một lời hứa? [note]

“Chuyện là vậy đấy. Cậu sẽ chấp nhận chứ?”

“Ổn thôi. Nếu cậu chắc chắn là không có hứng thú gì với tôi.”

“Đừng hiểu lầm, cô gái. Tôi thích những người lớn tuổi chững chạc cơ.”

Sau khi nghe điều đó, Arina đứng dậy và rời khỏi thư viện.

Thấy Arina đứng dậy với sự tức giận, các học sinh khác đều hướng mắt về phía tôi. Dường như họ muốn hỏi tôi rằng “Cậu đã làm gì vậy?” Để tỏ ra mình vô tội, tôi giơ cả 2 tay lên. Rõ ràng việc gây gỗ với Bông hồng là một điều cấm kị.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi với Arina đã trở nên kinh tởm hơn bất cứ thứ gì khác.

----------------------------------------------------------------

Dịch solo và còn non tay :v Có sai sót gì thì cứ nói ra thoải mái để mình sửa.

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện