Dokuzetsu shojo no tame ni kitaku-bu yamemashita Chương 02: Một đóa hoa chưa nở nơi sa mạc

Sau khi về nhà và ăn tối, em gái tôi mới về. Làm sao mà một học sinh sơ trung lại về nhà muộn hơn một học sinh cao trung được cơ chứ? Tôi nên mắng con bé vì không biết cái gì gọi là an toàn cả.

“Nii-chan, anh không tham gia câu lạc bộ nào sao?”

“Tất nhiên, em biết khá rõ mà.”

Có rất nhiều lý do rắc rối cho việc không tham gia một câu lạc bộ, đầu tiên là câu lạc bộ thể thao, nó quá căng thẳng.

Mọi người đều cùng nhau nhắm đến vị trí số một, tất cả đều chiến đấu hết mình với ánh mắt cháy bỏng. Nếu tôi, một người không có ý định tham gia thể thao một cách nghiêm túc mà vào câu lạc bộ thể thao thì tôi sẽ gây ra nhiều trở ngại cho các thành viên khác. Và đối với các câu lạc bộ văn hóa, thành thật mà nói, hầu hết chúng đều có vẻ khá nhàm chán. Tôi không nói rằng các câu lạc bộ văn hóa là vô ích. Chỉ là tôi không thể tìm thấy niềm đam mê của mình ở một nơi như thế.

Vì vậy nên tôi mới tham gia Câu lạc bộ về nhà, câu lạc bộ không yêu cầu bất kì sự quan tâm nào, cũng như không hề có lệ phí tham gia.

Tôi chắc chắn nó có màu trắng tuốt. Nếu có bất kì câu lạc bộ nào có màu trắng như thế, hãy nói cho tôi biết. Vì gần đây, những câu chuyện về các câu lạc bộ đen ép buộc người khác bằng những hành động vô nhân tính, những khóa đào tạo khốc liệt và những hình phạt đang nổi lên. Không biết rằng những chuyện như thế có xuất hiện ở trong trường của tôi hay không, nhưng nếu có thì họ sẽ luôn được chào đón ở Câu lạc bộ về nhà.

Do đó, bất cứ khi nào tôi nghe thấy những tin như vậy, tôi lại muốn mọi người tham gia vào Câu lạc bộ về nhà. Việc tham gia thực sự rất đơn giản. Tất cả những gì bạn cần làm là gửi một mẫu đơn cho cố vấn của bạn, nói rằng bạn rút khỏi câu lạc bộ.

Sau khi tôi trở về phòng và bình tĩnh suy nghĩ lại về mọi thứ, tôi nhận ra bản chất rắc rối của công việc mà tôi đã chấp nhận và giờ tôi đang rất hối hận.

Lúc đầu là vì Akakusa-sensei nên tôi đã đồng ý, nhưng sau khi nghĩ lại, tôi cảm thấy rằng nó thực sự quá phiền phức. Ý của tôi là, tôi sẽ mất đi khoảng thời gian tôi dành cho Câu lạc bộ về nhà. Tôi đã hoàn toàn sai rồi.

Nếu Hiwa Arina nói Tiếng Anh, có lẽ cô ta sẽ nói rất nhiều từ có 4 chữ và bắt đầu bằng chữ F. Sẽ không có gì ngạc nhiên nếu cô ấy bị nhầm là đang nói thứ ngôn ngữ mới, thứ thường kèm với theo tiếng bíp trên tivi.

Vậy tôi nên làm gì từ bây giờ đây?

Tôi cố gắng luớt web và tìm “Cách trị miệng lưỡi cay độc.” Nhưng tôi chỉ tìm thấy vài diễn đàn và tôi nhanh chóng lao vào bế tắc. Tiếp theo, tôi thử tìm “Cách chữa bệnh lưỡi cay độc,” và kết quả là một ít thông tin. Vậy nên tôi đã cố đọc nó trong khi chống lại cơn buồn ngủ của mình. Vì tôi không có chút kiến thức nào về lĩnh vực tâm lý học và nội dung của nó thực sự rất khó hiểu, nên cuối cùng tôi đã lướt qua tất cả.

Tôi đại khái là đã hiểu được nó. Hoặc tôi nghĩ là tôi đã hiểu. Vấn đề là người trong câu hỏi cần phải tự nhận thức được và sẵn sàng cải thiện bản thân. Vì tôi thậm chí còn chưa nói chuyện với cô ấy nhiều hơn một ngày, tôi không thể biết liệu cô ấy có đáp ứng hai yêu cầu này hay không. Đó là lý do tại sao tôi sẽ tiếp tục vào ngày mai.

Sau khi nghe giảng, giờ học kết thúc, và thời gian sau giờ học bắt đầu. Là một thành viên siêu tích cực của Câu lạc bộ về nhà, người mà thông thường chả có việc gì để làm cả, tôi sẽ phóng thẳng ngay về nhà với tốc độ ánh sáng. Nhưng bây giờ tôi có lẽ sẽ không còn là một thành viên của Câu lạc bộ về nhà nữa. Câu lạc bộ chẳng cần sự quan tâm và cũng chả cần phải thông báo gì khi bạn muốn rút. Điều đó có nghĩa là đơn xin gia nhập của bạn có thể được chấp nhận bất cứ lúc nào, và đơn xin rút khỏi câu lạc bộ cũng vậy.

Hôm nay, để bắt đầu kế hoạch giúp đỡ Arina, tôi phải tới phòng nhân viên cũ. Vì căn phòng chưa được sử dụng từ lâu nên hẳn là mấy bộ bàn ghế ở đó cũng lộn xộn hết. Vậy nên tôi nghĩ tôi sẽ lau dọn nó một chút.

“Sui, hôm nay mày xong sớm vậy.”

“Tao có việc cần làm.”

Takane Makoto. Là một thành viên của câu lạc bộ cầu lông, và cậu ta thường xuyên nói chuyện với tôi. Chúng tôi học cùng lớp trong cả năm nhất và năm hai cao trung. Vào năm cao trung thứ hai, tất cả các bạn cùng lớp khác đều là người mới, nên chúng tôi khá thân thiết. Chà, ngẫm lại thì bọn tôi nói chuyện thường xuyên thật đấy.

“Tao hiểu rồi, lại muốn phi thẳng về nhà chứ gì?”

“Không, hôm nay tao không có dự định về thẳng nhà.”

“Ể? Không lẽ mày muốn ở lại học thêm nữa sao?”

“Chuyện rắc rối lắm. Tao sẽ kể cho mày sau.”

Nói về vấn đề này với cậu ta có hơi chút tàn nhẫn. Vì cậu ấy là người đã từng tỏ tình với Hiwa Arina. Tôi không muốn gợi lại cho cậu ấy về những ký ức cay đắng đó. Vì vậy, tôi sẽ tìm thời điểm tốt hơn để nói.

Vào giờ ăn trưa, tôi đã đến lớp của Hiwa Arina, nằm ở ngay cạnh lớp tôi. Tôi đã định nói cho cô ấy biết rằng Akakusa-sensei đã chuẩn bị phòng cho chúng ta, nhưng cuối cùng cô ấy lại trả lời “Đừng đến gần tôi, cậu sẽ khiến tôi phát bệnh mất.” Tuy nhiên, tôi lại không hề cảm thấy chán nản và tiếp tục mỉm cười. Để chiến đấu chống lại cô ấy, tôi quyết định rằng một trong những trong những nhiệm vụ của tôi là không được nản lòng.

Nếu tôi cứ như vậy mà cho rằng cô ấy chỉ là một người điên, thì có lẽ tôi sẽ đỡ đau đầu hơn, nhưng cái suy nghĩ đó cũng sẽ khiến cho cô ấy không chịu đựng được.

Sau đó, tôi rơi vào một tình huống khó xử.

Tôi có nên mua bánh mì ở cửa hàng không?

Hay tôi nên đến phòng nhân viên cũ và dọn dẹp?

Nếu tôi chọn cái trước, tôi sẽ có thể mua bánh mì.

Nếu tôi chọn cái sau, tôi sẽ có nhiều thời gian hơn để dọn dẹp.

Tôi có hai lựa chọn. Nhưng tôi nên chọn cái nào?

Tất nhiên là—bánh mì.

Tôi tiến ra chiến trường. Cửa hàng giờ đây đã biến thành một bãi hỗn loạn. Làm giống như chiến tranh du kích được sử dụng trong Chiến tranh Việt Nam. Tôi đợi phía sau các cô gái từ các câu lạc bộ thể thao trong khi họ đang vươn tay và xô đẩy người khác ra ngoài.

Khi thấy nhiều người dính chặt với nhau thế này, tôi lại tự hỏi rằng tôi có phải là người duy nhất muốn cuộn hết tất cả lại trong rong biển hay không. Mà chắc tôi là người duy nhất trên thế giới. Khi đang nghĩ về mấy thứ linh tinh như vậy, tôi tham gia cùng các cô gái và vươn tay ra. Không phải là quấy rối tình dục đâu. Phương thức giao tiếp hợp pháp đấy—

Cuối cùng, tôi không mua được gì cả. Thứ duy nhất còn lại là cái bảng giá. Tôi cảm thấy đau khổ khi có tiền nhưng lại không mua được gì, và cũng nhận ra rằng khách hàng không phải là Thượng đế.

Tôi quyết định mua một cây kem và lặng lẽ đi tới phòng nhân viên cũ.

Sau khi đến được phòng nhân viên cũ, tôi được chào đón bởi một cảnh tượng khiến tôi há hốc.

“Gì?”

Hiwa Arina đã ở đó. Tệ hơn nữa là cô ta đang dọn vệ sinh.

“Tôi không ngờ là cậu sẽ tới đấy, tôi còn định về sau khi dọn xong nữa cơ.”

“Vì đó là yêu cầu của Akakusa-sensei nên tôi không còn lựa chọn nào khác cả. Nhanh lên và dọn dẹp đi, tên biến thái.

“Tại sao tôi lại là tên biến thái? Tôi là một quý ông cơ mà.”

“Tôi đã thấy cậu ở cửa hàng lúc cậu đang chạm vào mấy người trong đống hỗn độn đó. Đừng lại gần tôi, rác rưởi.”

“Có hơi thô lỗ khi gọi tôi là rác rưởi đấy. Tất cả chỉ là vì lợi ích của trận chiến, không hề có chút suy nghĩ đen tối nào đâu. Nên đừng lo lắng.”

Cô ấy phát ra một tiếng hmph và ngồi xuống với 2 tay khoanh lại. Cô ta thực sự rất xấu tính. Sau đó tôi bắt đầu dọn dẹp. Để giữ khoảng cách và có không gian riêng của mình, tôi quyết định đem một bộ bàn ghế ra giữa phòng.

Khi tôi cố gắng quét xung quanh chỗ của Hiwa Arina, người đang bận đọc sách, cô ấy nhìn tôi đầy với ánh mắt đe dọa và gọi tôi là phiền phức. Tuy nhiên, cô ấy lại ngoan ngoãn tránh mặt tôi. Tôi có chút ngạc nhiên khi thấy cô ta ngoan ngoãn như vậy. Tôi nghĩ cô ta hẳn phải bướng bỉnh như một hòn đá, nhưng có lẽ nếu tôi nói chuyện với cô ấy, cô ấy sẽ hiểu ra vấn đề.

Tuy nhiên, nói chung, nếu Hiwa Arina giữ im lặng, thì cô ấy thực sự khá dễ thương. Mái tóc dài đen bóng tuyệt đẹp như một dòng sông, đôi mắt sáng và làn da trắng. Một kết hợp hoàn hảo của cái đẹp mà người đàn ông nào cũng mơ ước có được. Nếu đó là những cô gái khác, sự kết hợp này sẽ phải hứng chịu ánh mắt của sự ghen tị, nhưng đối với con trai thì nó sẽ đem lại sự nổi tiếng nhanh chóng.

Trong khi đang quét nhà với cây chổi, tôi nói với Arina.

“Cậu biết không.”

“Tôi phải nhắc lại cậu bao nhiêu lần nữa?”

“À phải, xin lỗi. Arina, tại sao cậu lại quyết định đến đây?”

Arina dừng lại, và đặt cuốn sách của mình xuống, trước khi mở miệng với một tiếng thở dài nặng nề.

“Tôi không còn lựa chọn nào khác vì đó là yêu cầu của Asakusa-sensei. Nếu chỉ có cậu thôi thì tôi chắc chắn sẽ không tới. Uống tetrodotoxin rồi chết đi.”

Đáng sợ thật đấy. Nhưng mà làm gì có cách nào để học sinh cao trung tiếp xúc với tetrodotoxin cơ chứ? Mà cũng ổn thôi, có vẻ như Arina rất mềm yếu trước Akakusa-sensei. Đối với một người có ý chí tự do và cái miệng lưỡi như vậy mà lại có điểm yếu chết người như thế thì khá là bất ngờ đấy. Tôi chắc chắn sẽ lợi dụng điểm yếu này, nhưng tôi cũng không muốn gây rắc rối cho Akakusa-sensei. Và như vậy, tôi bắt đầu thử xem tôi có thể thay đổi cô ấy hay không.

“Điều đầu tiên, Arina, cậu phải nói chuyện với tôi. Đừng lo, tôi không phải dạng mềm yếu dễ bị áp đảo bởi cái miệng của cậu đâu. Akakusa-sensei hẳn đã chọn tôi vì lý do đó.”

“Tại sao tôi lại phải nói chuyện với cậu…?”

“Đừng tỏ ra chán nản như vậy. Tôi sẽ không bao giờ ghét cậu đâu. Hơn nữa, tôi không phải dạng làm lơ những tin đồn.”

“Hả?”

“Tôi sẽ không giống như những người khác và sốc tới mức bắt đầu tỏ ra cẩn trọng hơn khi ở gần cậu. Đó là thứ mà tôi rất ghét.”

“Cậu hơi tự phụ quá rồi đấy. Trong trường hợp đó, cậu thực sự nên biết chỗ của mình và lựa chọn từ ngữ cẩn thận hơn chứ?”

“Hãy tiếp tục sau khi tôi dọn xong.”

Cõ lẽ vì vài lý do nào đó mà cô ấy lại cử xử một cách thù địch như vậy. Tôi không có cơ sở nào để chứng minh nếu câu chuyện đúng là như thế. Cuối cùng, tôi kết luận rằng đó là chuyện riêng của cô ta, và cũng không phải là chuyện mà người khác nên chúi mũi vào. Tôi khắc điều này vào trái tim tôi.

Sau khi dọn dẹp một chút, căn phòng trở nên sạch hơn rất nhiều, tôi nghĩ thế này chắc là đủ cho hôm nay. Sau đó, tôi lấy ra cây kem vừa mua và nghỉ ngơi . Trong khi đó thì Arina vẫn lặng lẽ đọc sách.

Nhìn cô ấy như vậy, tôi cảm thấy thất vọng ở bên trong, vì cô thực sự là một cô gái xinh đẹp khi im lặng. Có lẽ đúng là không có ai hoàn hảo cả.

“Gì?”

“Vậy chúng ta bắt đầu nói chuyện được chứ?”

“Không muốn.”

“Nếu cậu không chịu nói thì tôi không thể giúp được đâu. Sao chúng ta không bắt đầu với việc tự giới thiệu bản thân mình nhỉ?”

Thực ra, tôi chỉ biết cái tên Hiwa Arina và cái miệng độc địa của cô ấy. Tất cả những người cố gắng tiếp xúc với Arina đều phải ăn gai nhọn, nên Hiwa Arina thực sự rất là bí ẩn.

Ngoài ra cô ta cũng rất thông minh. Cô ấy gần như luôn nằm trong top 10 về điểm số.

Nói cách khác, tôi chỉ biết về phần nổi của tảng băng trôi. Phần bên dưới bị che phủ bởi đại dương mênh mông.

“Tên tôi là Sakaki Sui. Một học sinh năm hai. Gia đình tôi gồm có bố mẹ tôi và một em gái. Sở thích của tôi là xem phim, và tôi thường bị nói rằng là có cách nói chuyện vòng vo. Tôi không tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào, và môn học yêu thích của tôi là toán học. Hiện tại tôi không có bất kì ước mơ nào.”

Đại khái là vậy.

“Oi, tiếp theo là Hiwa Arina-dono đấy.”

“Haaah.”

Cô ấy giật mình đóng sách lại.

“Hiwa Arina. Hân hạnh làm quen.”

Chỉ vậy thôi à? Ngay cả thẻ chứng minh nhân dân của cô cũng chứa nhiều thông tin hơn thế.

“Hân hạnh làm quen.”

Tôi đưa tay ra để bắt tay. Tuy nhiên, Arina đã cho tôi một cái nhìn kỳ lạ trước khi mở cuốn sách của mình ra lần nữa. Bàn tay của tôi cứ ở đó trong vô vọng, trông thật đáng thương, cuối cùng tôi đã thay đổi nó thành một dạng biểu thị của sự may mắn. Đó là ngón cái giơ lên! Biểu cảm của cô ta càng trở nên bối rối nên là tôi thụt tay lại.

“Arina. Điều mà cậu cần là nói chuyện và giao tiếp. Tôi sẽ cố gắng tạo ra cơ hội cho cậu để cải thiện hai điều trên nhiều nhất có thể. Cậu chỉ cần làm theo thôi. Được chứ?”

“Tôi KHÔNG MUỐN.”

“Tôi có nghĩa vụ là phải báo cáo với Akakusa-sensei.”

“…Tôi hiểu rồi.”

Akakusa-sensei mạnh đến vậy sao? Cô ấy đã làm gì Arina vậy? Ngay khi tôi vừa nhắc tới tên cô thì Arina đột nhiện trở thành một bông hoa hồng héo. Mà điều này chắc chắn là điều mà mình có thể lợi dụng.

“Hôm nay chỉ có vậy thôi. Chúng ta sẽ tiếp tục vào ngày mai, sau giờ học. Một lần nữa, hân hạnh được gặp cậu. Nếu có vấn đề gì xảy ra thì cứ nói cho tôi, Sakaki Sui từ lớp kế bên.”

“Vậy sao.”

Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi và bước ra ngoài.

Tôi cũng đi theo và quyết định về nhà. Vẫn còn khá sớm trước khi trời tối, nhưng hoàng hôn tuyệt đẹp đang trải đỏ khắp bầu trời. Những âm thanh sống động từ các câu lạc bộ thể thao và câu lạc bộ âm nhạc đang luyện tập vang khắp sân trường.

Trong tâm trí tôi, tôi đã giải quyết hộ một cặp đôi khi đang trên đường về nhà. Chỉ trong tâm trí của tôi thôi nhé. Nhưng cuối cùng, họ có thể sẽ chia tay, vì vậy họ nên chìm đắm trong những cảm xúc đó khi họ còn có thể. Bạn nên nhớ rằng, chắc chắn khi bài kiểm tra tới, thứ như “Anh muốn tập trung vào việc học, vì lợi ích của cả 2 chúng ta…” và lời đề nghị chia tay sẽ xuất hiện. Từ đó, một cuộc cãi vã sẽ xảy ra. Trong hai năm học cao trung, tôi đã chứng kiến nhiều tình huống tương tự và tôi thấy khá hài lòng với kết quả chia tay.

Đúng vậy, tôi là một kẻ thất bại. Một con sói cô độc.

------------------------------------------------------------------

Ráng dịch cho theo kịp với Eng, vì Eng ra tầm 2 tuần 1 chương nên chắc là sau chương 3 thì tiến độ của mình cũng sẽ tùy theo Eng :v

Mình đã cố gắng sửa lại một số lỗi mà các bạn chỉ ra ở chương trước, nếu vẫn còn khó nuốt thì cứ tiếp tục giúp đỡ mình nhé :3



Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện