Chương 265: Giác mo thành hiện thực
“Hôm qua em thật sự có việc gáp nên mới cúp máy của anh.” Tôi nhanh chóng giải thích.
“Được rồi, tối hôm qua em có việc, vậy sau đó thì sao?” Tiết Xán rồng lên, ‘Sao cả ngày không liên lạc được?”
“Điện thoại của em bị sập nguồn”
Tôi đỡ trán, “Về sau xảy ra rất nhiều chuyện. em bận quá không kịp phản ứng.”
Vì sợ Tiết Xán sẽ tiếp tục truy cứu “tội ác” của tôi, tôi vội vàng kể cho anh nghe chuyện đã xảy ra ở đây.
Quả nhiên, chiêu này đã thành công chuyền hướng sự chú ý của Tiết Xán.
“Có thẻ biến những điều trong mơ thành thật sao?” Tiêt Xán trâm tư.
“Đúng thế” Tôi vội vàng nói: “Anh có nghe nói qua đúa trẻ nào như này chưa?”
“Ta chưa từng nghe nói đến đứa nhỏ như vậy.” Tiêt Xán nói, ‘Nhưng ta ngược lại nghe nói qua. Có một loại thuật pháp tương tự như cái này.”
Tôi sững sờ. “Thuật pháp?”
“Không sai.” Tiết Xán nói. “Đó là một loại thuật pháp có thê biên suy nghĩ của mình thành hiện thực.
Giống như là huyền thuật ở Tây Vực.
Ta chưa từng thây qua.”
“Cái này cũng quá khó tin đi” Tôi nhin không được nói. “Vậy những thứ mà bọn họ biến ra, rốt cuộc là cái gì. nó thật sự có thật sao?”
Loại thuật pháp này quả thật đã phá hủy toàn bộ tu’ duy về định luật bảo toàn vật chất mà tôi được học từ nhỏ “Đương nhiên là không có thật.” Tiết Xán nói. ‘Dù sao cũng là những thứ trong mơ, cũng chỉ là tưởng tượng.
nhưng loại ảo tưởng đó không chỉ có hắn mà người khác cũng có thê nhìn thấy.”
Ta sững sờ, “Thì ra chỉ là một huyện ảnh sao? Không đáng sợ đúng không?”
Thực lòng mà nói. sau khi nhận ra khả năng này của Tả Tả, tôi thực sự lo lãng.
Mặc dù những gì tôi thấy đêm qua không có gì khiên tôi sợ hãi, chăng qua chỉ là Hạc giây và SpongeBob.
Nhưng điều này không có nghĩa là năng lực của Tả Tả không nguy hiêm.
Nếu em ấy gặp ác mộng thì sao?
Nếu điều em ấy mơ không phải là những con hạc giây xinh đẹp vả chú SpongeBob dê thương, mà là những con quái vật thì sao?
Giờ tôi cuối cùng đã hiểu tại sao trong hô sơ của em ây, ai đó đã cân trọng ghi rằng không được cho cậu ấy xem những bộ phim kinh dị hay những thứ tương tự.
Bởi vì khi em ấy nhìn thấy nó, liền sẽ mơ theo đó.
Những con quái vật xuất hiện trong con ác mộng của cậu bé. nếu chúng chỉ là những huyễn ảnh, thì giống như coi phim ma 3D, nhưng nếu những con quái vật đó thực sự có khả năng gây thương tích cho con người thì quả thật đáng sợ.
“Mặc dù chỉ là huyền ảnh, nhưng không có nghĩa là những huyễn ảnh đó không nguy hiểm.” Tiết Xán hiển nhiên đoán được suy nghĩ của tôi, trực tiếp nói, ‘Những huyễn ảnh đó thực ra là sử dụng linh lực ngưng tụ thành, cho nên tuy không phải thực thể nhưng chúng có sức mạnh… “
Tôi sửng sót, “Linh lực ngưng tụ?
Nhưng mà Tả Tả chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thẻ có nhiều linh lực như: vậy?”
“Đây cũng là điều khiến ta khó hiều.” Tiết Xán nói, “Ta đọc ghi chép trong sách. người có được loại năng lực như này, đều là cao thủ Huyền học, chưa từng nghe nói đứa trẻ nào có khả năng này. Mà đứa nhỏ này chỉ khi nằm mơ mới có thể tạo ra huyễn ảnh, điều đó chứng tỏ rằng nó không thể kiểm soát được năng lực của chính mình ”.
“Cho nên?” Tôi hỏi, “Em ấy là trời sinh sao?”
“Thay vì nói là trời sinh, ta thà tin rằng. là do ai đó đã hạ thuật pháp nà người nó.” Tiết Xán nhàn nhạt ói, Nhưng những thứ này không Sun trọng. Điều quan trọng nhất bây giờ là nguy hiểm tiềm ản trong đứa trẻ này. Nàng nói người đã nhận nuôi đứa trẻ này trước đây hoặc bị mát tích hoặc bị điên. Đó hăn là do năng lực của đứa trẻ này. “
Tôi sửng sốt.
Nếu không có Tiết Xán nhắc nhở, tôi gần như đã quên mát những chuyện đã xảy ra với những người nhận nuôi Tả Tả trước đây.
Chẳng lẽ là những người đó biến mắt hay phát điên vì Tả Tả?
“An Tố, ta khuyên nàng nên rời khỏi cô nhi viện ngay lập tức.” Tiết Xân nói, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại.
anh liền đổi ý, ‘ Quên đi, ta lập tức quay về tìm nàng.”
“Hả?” Tôi sửng sốt. ‘Anh không – phải ở Lạc Dương tìm thi thê của Tiết Vô song sao? Đã lây được thi thê rồi?”
“Không có.” Tiết Xán nói, “Máy ngày nay chúng ta tiến hành điều tra, chuẩn bị ngày mốt hành động .”
“Cũng không còn mây ngày nữa.
Em không muốn anh phí công chuẩn bị ” Tôi nói, “Anh đừng lo lắng em, hiện tại Tả Tả không có gặp ác mộng, chỉ cần em cân thận một chút là ôn.”
Chuyện đánh cắp thi thể nữ nhân này liên quan đến việc tôi có thể xuyên không trở lại Đại Tống và điều tra chân tướng mọi chuyện hay không. tôi thực sự không muốn, bởi vì một số việc của tôi ở đây mà bị trì hoãn.
Tiết Xán suy tu: một chút. mới nói: “Vậy nàng lập tức rời cô nhỉ viện.”
“Không được.” Tôi lại không đồng ý, “Mọi người đêu ở trong cô nhỉ viện, em không thê mặc kệ họ mà đi.
“An Tố.” Giọng Tiết Xán lập tức thay đôi, có vài phân tức giận.
“Thật sự không sao đâu.” Tôi nhanh chóng trần an. “Anh nhìn xem.
Tả Tả đã ở cô nhi viện nhiều ngày như vậy cũng không có chuyện gì xảy ra, không có khả năng tự nhiên hai ngày này sẽ xảy ra chuyện. Nếu anh thật sự lo lắng. sau khi lấy được thi thể kia về, lập tức đến tim em, là được rôi. “
Tiết Xán dường như đã bị tôi thuyêt phục.
Mặc dù anh ấy không nói ra, nhưng tôi biết, trong lòng anh ấy cũng muốn mau chóng tra rõ chân tướng sự việc về Ninh gia.
Còn việc của Tả Tả, mặc dù tiềm ẩn nguy hiểm, nhưng ít ra vẫn chưa có dấu hiệu gì. nên sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Tiết Xán đã đồng ý yêu cầu của tôi.
“Vậy nàng phải cần thận, nếu có chuyện gì, hãy đánh thức đứa nhỏ ngay lập tức, tất cả huyễn ảnh sẽ biên mật.” Tiêt Xán lặp lại.
Đúng vậy, giác mơ dù có khủng khiếp đến đâu, chỉ cần lập tức đánh thức Tả Tả, mọi thứ sẽ biến mắt.
Nghĩ đến điều này, lòng tôi đã thả lòng hơn nhiêu.
Tôi cùng Tiết Xán tán gẫu hồi lâu, vừa trò chuyện, vừa đợi viện trưởng Ngô trở vê.
Tôi muốn hỏi bà ấy tại sao lại muốn đưa ảnh của Tiểu Hoa cho Tả Tả xem.
Không ngờ, tôi đợi đến nửa đêm.
Hơn mười một giò, tôi cuối cùng cũng nghe thầy tiêng mở của từ dưới lâu truyên tới.
Tôi lập tức tạm biệt Tiết Xán rồi xuông lâu.
Vừa đến đại sảnh, đúng lúc trông thấy viện trưởng Ngô trở về.
Tháy tôi chạy ra.viện truởng Ngô mặt đây kinh ngạc nói, “Làm sao vậy Tiểu Tế? Đã khuya như vậy sao còn chưa ngủ?”
Tôi nhìn viện trưởng Ngô. do dự mãi, cuối cùng nói: “Viện trưởng Ngô, con có chuyện muốn hỏi người.”
Nghĩ nghĩ, tôi lại nói thêm một câu: “Là vê Tả Tả.”
. Viện trưởng Ngô sắc mặt hơi thay đôi. nhưng ngay sau đó, bà nhẹ nhàng nói: “Tả Tả sao vậy?”
Đối với tôi mà nói, viện trưởng Ngô giống như người nhà, tôi thật sự không muốn giấu diềm chuyện này với người nhà của mình, vì vậy hít một hơi thật sâu, nói thẳng: ‘Viện trưởng Ngô. tại sao người lại muốn cho Tả Tả xem ảnh của Tiểu Hoa? “
Viện trưởng Ngô lần này hoàn toàn bốirối “Ta.. . ta chỉ muôn cậu bé.
làm quen với Tiêu Hoa…” Bà ây sắc mặt tái nhợt nói, “Giống như khi con còn nhỏ, ta cũng cho con xem ảnh của Tiêu Hoa. Không có ý gì đặc biệt cả.”
Tôi hiểu rõ viện trưởng Ngô. lúc này ánh mắt bà ấy đang né tránh, rất rõ ràng. bà ấy đang nói dối.
Bạn đang đọc