Chương 266: Tiểu Hoa đến.
” Viện trưởng Ngô.” Tôi quyết định nói ra toàn bộ, “Người muốn Tả Tả mơ thấy Tiểu Hoa, để cho người nhìn thấy huyễn ảnh của Tiểu Hoa, đúng không?”
Viện trưởng Ngô lúc này, mặt cắt không còn giọt máu “Con … làm sao con biết được …”
Đôi môi bà ây run rây.
Trái tim tôi như rơi xuống đáy.
Nếu nói trước đây tôi chỉ hoài nghị, thì phản ứng của viện trưởng Ngô lúc này chính là thừa nhận.
Trái tim tôi lạnh lẽo như chìm trong nước đá.
Trước đó trong lòng tôi vẫn còn hy vọng, không muốn tin rằng viện trưởng Ngô sẽ làm ra chuyện như vậy.
Dù sao trong lòng tôi, viện trưởng Ngô là một người dịu dàng đây tình yêu thương, đối với những đứa trẻ trong cô nhi viện, bà ấy luôn coi như con đẻ của mình, tôi thực sự không thể tin được rằng bà lại lợi dụng Tả Tả như vậy.
Tả Tả bây giờ, vẫn chỉ là một đứa trẻ!
“Viện trưởng Ngô.” Hai mắt tôi đỏ hoe, “Con nghĩ người nên gửi Tả Tả đên một cô nhi viện khác.”
Viện trưởng Ngô thân thể chắn động, nhìn tôi, lại lắc đầu liên tục, tuyệt vọng nói: “Không… Tiểu Tố, con đang nói cái gì vậy, ta sẽ không để Tả Tả đi! Đứa bé ây đi rồi, ta làm sao còn có thể nhìn thấy Tiểu Hoai “
Tôi lúc này mới nhận ra rằng, viện trưởng Ngô đã hoàn toàn mất trí rôi.
“Viện trưởng Ngô!” Tôi tức giận đên phát khóc, “Tả Tả là một đứa trẻ, là con người! Em ấy không phải công cụ cho người dùng đê gặp Tiêu Hoal”
Không biết lời nói của tôi có quá thẳng thắn hay không, viện trưởng Ngô sắc mặt tối lại, nhưng vẫn cắn môi nói: “Ta chỉ là lợi dụng một ít năng lực của nó mà thôi! Nằm mơ thấy Tiểu Hoa, đối với nó cũng không có gì gây hại!”
“Đúng vậy, không có hại gì đối với em ấy.” Tôi bắt lực, “Nhưng người đang lợi dụng em ấy, và điều này là sự thật. Không chỉ như thế, người cũng nên biết rằng Tiểu Hoa mà người nhìn thầy không phải là Tiểu Hoa, chỉ là ảo mộng trong giấc mơ của Tả Tả– “
“Con im miệng cho ta!” viện trưởng Ngô hét lên ngắt lời tôi, “Đó là Tiểu Hoa! Ta nhìn thấy chính là Tiểu Hoai”
Nhìn viện trưởng Ngô mát hết lý trí, đầu tôi nỗ oang một tiếng.
Không được.
Viện trưởng Ngô đã hoàn toàn sa vào nó, nếu cứ tiếp tục như vậy, bà ấy sẽ thực sự không phân biệt được giữa thực và ảol Tôi đang suy nghĩ làm cách nào để có thể đem Tả Tả đi, nhưng đột nhiên, tôi nhìn thấy viện trưởng Ngô ở trước mặt tôi đây, vốn dĩ đang tức giận,giờ lại nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó sau lưng tôi, sắc mặt bà ây đột nhiên dịu lại.
Tôi sững sờ, chưa kịp phản ứng đã thấy viện trưởng Ngô đang đi về phía sau tôi một cách ngây ngóc, miệng lắm bẩm.
“Tiểu Hoa… con đến rồi…”
Da đầu tôi tê dại, cơ thể cứng đờ, tôi chậm rãi quay đâu lại.
Tôi nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhãn đang đứng thăng người trong hành lang u ám cạnh đại sảnh.
Váy hoa, thắt bím Tốc sừng bò, khuôn mặt thanh tú đáng yêu, đôi mắt đen láy, nhìn chằm chằm tôi và viện trưởng Ngô.
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, cảm giác mình sắp ngã xuông.
Là Tiểu Hoa.
Tả Tả, thật sự mơ tháy Tiểu Hoa.
Khác với vẻ hoảng sợ của tôi, viện trưởng Ngô, vẻ mặt vui mừng, từng bước đi tới chỗ “Tiểu Hoa” rồi ngồi xồm xuống.
“Tiểu Hoa…” bà thì thào nói, “Hôm qua mẹ không gặp con, có nhớ mẹ không?”
Đầu tôi nỗ oang một tiếng.
Quả nhiên, viện trưởng Ngô cho tới bây giờ, đều đang cô ý làm cho Tả Tả mơ thấy Tiểu Hoa.
Trước câu hỏi của viện trưởng Ngô, “Tiểu Hoa” gật đầu.
Tôi ngơ ngắn.
Tại sao huyễn ảnh này lại có phản ứng?
Lúc này, “Tiểu Hoa” đột nhiên ngâng đâu nhìn vệ phía tôi.
Nhìn thấy người bạn thuở nhỏ đã chết, đột nhiên xuất hiện đầy chân thật trước mặt, trong lòng tôi thật sự cảm thây vô cùng quỷ dị.
Tôi còn chưa phản ứng, không ngờ “Tiêu Hoa” kia, đột nhiên lên tiêng.
Nhưng chẳng biết tại sao, khi cô ấy lên tiếng lại chẳng có âm thanh nào phát ra cả.
Tôi chợt nhận ra, bởi vì Tả Tả chưa nghe tháy giọng nói của Tiểu Hoa, nên không thê mơ thây được.
Tôi chỉ có thể lờ mờ đoán ra “Tiểu Hoa” đang muôn nói cái gì thông qua khẩu hình miệng của cô ấy.
Hả? Spon..2 Sponge….?
Tôi nghi hoặc khó hiểu, không rõ “Tiểu Hoa” này muốn nói với tôi điều gì.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên trên hành lang phía sau “Tiểu Hoa” truyền đến âm thanh—— Lạch cạch, lạch cạch Giống như là tiếng bước chân.
Toàn thân tôi cứng đờ.
Tôi chợt hiểu ra “Tiêu Hoa” muốn nói với tôi điêu gì.
Cô ấy đang nói– SpongeBob.
Chẳng lẽ hôm nay Tả Tả lại mơ thây SpongeBob?
Thật ra SpongeBob cũng không có gì đáng sợ, tôi cũng chưa thấy “Tiểu Hoa” này có gì đáng sợ, nhưng không hiểu sao trong lòng tôi mơ hồ có cảm giác lo lắng bát an.
Lúc này, SpongeBob đã đến gần, tôi có thể trông thấy cái bóng vuông văn của nó in trên hành lang phía sau “Tiểu Hoa”.
Tôi nín thở chờ đợi màu vàng quen thuộc hiện ra.
Nhưng khi tôi nhìn thầy SpongeBob xuât hiện ở hành lang, tôi không nhịn được mà hét lên.
Không chỉ tôi, mà ngay cả viện trưởng Ngô cũng bị dọa sợ đến mức ngã ngòi trên đất, thét lớn: “Đây, đây là loại quái vật gì!”
Không thể trách viện trưởng Ngô đã coi SpongeBob này như một con quái vật, bởi vì nó thực sự quá giống một con quái vật.
SpongeBob màu vàng giò đây là một khối màu đỏ. Một chiếc kéo không lô được căm vào mắt phải của nó, rách đôi mắt của nó to ra. Máu tươi không ngừng chảy ra từ hốc mắt bị thương, chảy xuống nền đắt.
Con búp bê dễ thương lúc trước, tại thời điểm này, trông thật đáng sợ.
Đầu tôi choáng váng, cuối cùng mới nhớ ra.
Là bởi vì ngày hôm nay, Tả Tả đã nhìn thầy SpongeBob của mình bị những đứa trẻ khác dùng kéo cắt.
Trong thế giới quan của đứa trẻ, đây là SpongeBob “bị thương”.
Vì vậy, trong giác mơ của mình, nó đã trực tiếp mơ tháy một SpongeBob đâm máu trên tay.
, 9pongeBob đó, như thể có sự sống, cảm thấy vết thương ở mắt đau nhức, vùng vẫy đi về phía tôi và viện trưởng Ngô.
“Cứu, cứu mạng…”
Một giọng nói khàn khàn khó nghe phát ra từ cơ thể SpongeBob khiến tôi bừng tỉnh, đầu như bị dội gáo nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại.
“Chạy! Viện trưởng Ngô, chạy mau!” Tôi vội vàng hét lên.
Tôi vẫn không rõ những thứ xuất hiện trong giâc mơ của Tả Tả có khả năng hại người hay không, nhưng tôi không thể xem nhẹ.
_Tôi gắng gượng đứng dậy, muốn đên đánh thức Tả Tả khỏi cơn mơ.
Không ngờ, tôi còn chưa kịp chạy ra cửa, SpongeBob kia đã đứng chặn trước mặt tôi.
“Đau quá … Chị An Tố … Đau quá „ “”SpongeBob lắc lư về phía tôi, một mùi máu tanh nồng nặc ập đến.
Tôi thực sự kinh hãi.
“Ngươi tránh ra!” Tôi giãy giua muốn né tránh, nhưng cơ thể của SpongeBob rất lớn, ngay lập tức chặn hết đường đi của tôi.