Chương 268: Đóng giả bạn gái
“Em không cần phải lo lắng đến mức như thế, bây giò chẳng phải đã là ban ngày rồi hay sao?” Tạ Phong Tiêu trấn an nói “Viện trưởng Ngô sẽ chăm sóc Tả Tả. em đừng quá lo lắng. Thay vào đó. em cùng tôi đi dùng bữa tôi với bố mẹ tôi một chút. ăn xong, chúng ta sẽ quay lại.”
Tôi gật gật đầu, liền nhanh chóng lên xe của Tạ Phong Tiêu, chẳng mây chốc đã vào đến trung tâm thành phó.
Chúng tôi dừng lại trước một khách sạn lớn — nơi bố mẹ của Tạ Phong Tiêu đang chờ.
bó mẹ Tạ Phong Tiêu hẳn là rất nóng lòng gặp người bạn gái giả mạo là tôi đây, vì thê mà vừa mới xuông máy bay, họ đã di chuyền ngay đến nhà hàng của khách sạn này. Khi vừa thấy tôi, họ đã vội vàng đứng dậy nở nụ cười hiền dịu.
Bồ mẹ Tạ Phong Tiêu tuồi tương đối lớn, nghe Tạ Phong Tiêu nói, hai người bọn họ vô cùng yêu thích trẻ con, một mực cô găng muốn có một đứa nhỏ. Nhưng cuỗi cùng do tuổi tác đã cao. vì thế không thể có con được.
Lúc này họ mới từ bỏ, lựa chọn nhận nuôi con nuôi.
Cả hai người đều ăn mặc chỉnh tê, khí chát cao quý. dễ dàng nhận ra là những người đã sống ở nước ngoài nhiều năm, hẳn A Viễn đã có một cuộc sống khá tốt.
So với nhà họ An, quả có phản khập khiêng. Bộ mẹ của Tạ Phong Tiêu thoạt nhìn trông rất hiền lành, đặc biệt là Tạ phu nhân, vừa nhìn thây tôi. liên chạy lại năm lây tay, ân cân hỏi han.
“Con là Tiểu Tố đúng không? Tiểu Tiêu nhà ta có đối xử tốt với con không?” Trong mắt Tạ phu nhân tràn đây ý cười “Tiểu Tiêu, đứa nhỏ này tính tình tử bé đã ngang bư óng, con hẳn đã chịu không ít uất ức.”
“Dạ. không có đâu ạ.” Tôi có chút câu nệ. nhưng vấn chân thành tiếp lời ‘A Viễn. … Phong Tiêu anh ấy tính tỉnh ôn hoà, lúc còn ở cô nhi viện đã luôn giúp đỡ con.”
Khi nói những lời này, vừa ngắng đầu liền chạm ngay ánh mắt của Tạ Phong Tiêu, tôi hip mắt cười.
Tạ Phong Tiêu đột nhiên ngơ ngác một chút, trong mắt bỗng hiện lên thứ gì đó, nhưng chỉ xẹt qua rất nhanh khiên tôi không năm bắt được nhât thòi, tôi cũng chua đoán đuọc.
Khác với sự ôn tồn của Tạ phu nhân, Tạ lão gia nghiêm nghị khiến đối phương cảm thấy có chút áp lực.
“Hai con biết nhau lâu như: vậy, đã tính đến chuyện kết hôn chưa?” Tạ lão gia thâp giọng hỏi.
“Phụt…” Tôi không kìm được mà suýt chút nữa là phun cả nước cam trong miệng.
Duma… cái này cũng quá là nhanh rồi đây..
“Lão gia, người lại hủ Tiểu Tổ rồi.” Tạ phu nhân lên tiếng, rồi như bồi thêm vào câu nói của Tạ lão gia: Cũng không có gì là gấp gáp nhưng ta cũng muốn biết khi nào hai đứa định cho ta và lão gia có đứa cháu âm bông đây?”
Tôi ngơ ngác, bị dọa đến không nói thành lời, chỉ biệt đưa mặt câu cứu Tạ Phong Tiêu.
Như hiểu ý, Tạ Phong Tiêu ho nhẹ một tiếng. cau mày nói: ‘Bồ, mẹ. con và Tiêu Tố quả thật chưa tính đến những chuyện kial”
“Chưa tính đến?” Lục lão gia sắc mặt không vui, khí thế bức người, ‘Chẳng phải. đám trẻ các con đều hẹn hò yêu đương rồi tính chuyện kết hôn hay sao?”
“Bố…” Tạ Phong Tiêu còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Tạ lão gia ngát lời: *Tiểu Tiêu, con chẳng phải cũng biết ta luôn mong có người thừa kê gia nghiệp nhà họ Tạ hay sao? Khi còn trẻ, con vui chơi một chút cũng không thành vần đề nhưng một khi đã kết hôn, con phải chuyên tâm lo cho sự nghiệp Tạ gia. tranh thủ thời gian tiếp quản công ty đi. bồ già rồi, thời gian còn lại, e chỉ còn tính trên đầu ngón tay.”
Nói một hồi thì tôi mới nhận ra rằng bó của Tạ Phong Tiêu không chỉ muôn anh ây sớm kết hôn mà còn muốn anh ấy có thể ‘ ‘thành gia lập nghiệp”. Đầu tiên là cần yên bề gia thất. sau đây mới có thê an tâm chăm lo cho sự nghiệp của gia tộc.
Tôi có thể cảm nhận được Tạ phu nhân thật sự xem Tạ Phong Tiêu như con ruột của mình, nhưng cũng chính vì thế nên họ mới hy vọng anh ấy có thê kê thừa gia nghiệp nhà họ Tạ.
Trong mắt của những người ở thê hệ trước. Tạ Phong Tiêu theo sự nghiệp ca hát dù có thành công đi chăng nữa thì đây cũng không phải là một nghề đàng hoàng.
Tôi chợt nhớ lại dáng vẻ Tạ Phong Tiêu khi nghe điện thoại ở rừng cây hôm qua.
Tạ Phong Tiêu đã nói cái gi mà gánh nặng gia đình. chăng lẽ là đề ám chỉ điêu này.
Tôi quay về phía Tạ Phong Tiêu, liền phát hiện anh áy đang cúi đầu. không nói lời nào.
Tạ phu nhân nói rất nhiều nhưng nhìn Tạ Phong Tiêu lại không có chút phản ứng nào, hai người họ lại thở dài, không nói thêm nữa.
Xem ra. đây không phải là lần đầu họ nhắc đên chuyện này.
Sau khi dùng bữa tối. Tạ Phong Tiêu liền hỏi hai người họ muốn đi đâu. làm gì. Tạ lão gia thư giãn gân cốt, vội lên tiếng: “Hôm nay ta chưa có thời gian vận động thân thể, con thấy chơi Bowling thế nào?”
“Được thế thì quá tốt, lâu rồi chưa cùng Tiêu Tiêu chơi Bowling.” Tạ phu nhân vô tay tán thành.
Tôi thì kinh ngạc đến ngây người.
Đây thật sự là đôi vợ chồng tuổi già nhưng tâm hồn không già à nhaa Tôi ngại ngùng từ chối nhưng họ dễ nào tha cho tôi.
Trong lúc bố mẹ của Tạ Phong Tiêu về phòng thay đỏ đề thuận tiện cho việc vận động thì tôi cùng Tạ Phong Tiêu đứng chờ ở sảnh khách sạn.
Trong lúc chò đợi, Tạ Phong Tiêu lây ra điều thuốc. chậm rãi hút, sắc mặt có chút mệt mỏi.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tạ Phong Tiêu hút thuộc, không những thê mà còn là loại thuốc lá khá nặng.
Tôi không kim được mà đưa tay giật lây điều thuốc.
*Em không thích mùi thuốc lá hay sao?” Tạ Phong Tiêu sửng sót “Là anh vô ý. Xin lỗi em.”
“Không phải là chuyện thích hay không.” Tôi cau mày “Hút thuốc lá có hại cho sức khoẻ. Em nhớ thuở bé. khi còn ở cô nhỉ viện,lúc làm kiểm tra sức khỏe. bác sĩ đã nói phôi của anh không tốt, cân phải hệt sức chú ý.”
Tạ Phong Tiêu im lặng nhìn tôi một lúc lâu rồi nhoẻn miệng cười.
“Tiểu Tổ, em đúng là đối với chuyện thuở bé, chuyện nào cũng nhớ rõ.” Tạ Phong Tiêu nhìn tôi có chút lấp loé “Xem ra mọi người ai cũng sẽ khác, chỉ có anh…”
Tạ Phong Tiêu nét mặt lúc này có chút kỳ quái. Tôi cau mày nói ‘Chuyện hôm nay bố mẹ anh nhắc đến. anh định thế nào?”
Tạ Phong Tiêu nhàn nhạt nói ‘Còn định thê nào được nữa. Sự nghiệp ca hát của tôi chắc cũng chỉ thêm vài năm nữa là giải nghệ, quay về kế thừa sự nghiệp Tạ gia.”
Tôi ngây người Anh thật sự phải kế thừa công ty?”
Làm bạn với Tạ Phong Tiêu nhiều năm như vậy, tôi biệt, anh ây không thích bị trói buộc.
Điều nảy, cho dù là trong những cuộc phỏng vân thường ngày hay là trong những sản phẩm âm nhạc của anh ây tôi đều có thể cảm nhận được.
Tôi vốn là một người bị ràng buộc bởi các khuôn phép, vỉ vậy mà dù được nhà họ An nhận nuôi, tôi cũng chưa bao giờ thực sự coi mình là người nhà họ An mà cư xử, luôn cần thận đề phòng từng li từng tí, giống như’ đi trên một lớp băng mỏng vậy. Cho nên lúc này khi nghe Tạ Phong Tiêu nói, tôi có chút ganh tị.
Tôi ganh tị vì anh ấy sống phóng khoáng tự do không bị trói buộc. nói đúng hơn là tôi khát khao có thể giống như anh ấy. Khi biết Tạ Phong Tiêu cũng là cô nhi được người khác nhận nuôi. tôi càng thêm ngưỡng mộ anh ây. Tuy xuất thân như: nhau, nhưng tôi hy vọng anh ấy luôn giữ được sự tùy ý phóng khoáng kia. Khi ấy cũng chính bởi vì ngưỡng mộ phần tính cách này mà tôi đã trở thành fan hâm mộ của Tạ Phong Tiêu.
Nhưng kể từ khi biết anh ấy là A Viễn ngày xưa. tôi luôn tự đặt ra câu hỏi. A Viễn trước kia là một cậu bé mập mạp, lớn lên sao có thể trỏ thành một Tạ Phong Tiêu soái khí ngút trời như bây giò.
Bát luận có như thế nào, dù có là A Viên mập mạp ngày bé hay Tạ Phong Tiêu đạo mạo, phóng khoáng bây giờ thì tôi đêu thích cả.
Nhưng: anh ấy vậy mà nói muốn tử bỏ cuộc sóng phóng khoáng tự do không bị trói buộc, lựa chọn quay về kế thừa gia tộc?