Chương 267: Yêu cầu của Tạ Phong Tiêu
Tôi sợ đến mức muốn lùi lại, nhưng SpongeBob kia còn di chuyên nhanh hơn.
Nó to lớn, cơ thể toàn máu, lập tức bổ nhào lên người tôi.
Cơ thể của SpongeBob vô cùng mềm mại, trong tích tắc, cả người tôi chìm vào trong.
Xộc vào mũi tôi là một mùi máu tanh nồng nặc, tôi bị mắc kẹt bởi một miếng SpongeBob thẫm máu, không thể hô hấp được.
Cảm giác ngạt thở, tuyệt vọng!
Lúc này tôi mới ý thức được một điêu quan trọng.
Những thứ trong giấc mơ của Tả Tả thật sự có khả năng làm người khác bị thương!
Nhưng rõ ràng, tôi đã nhận ra quá muộn.
SpongeBob kia, rõ ràng là không muốn làm tôi bị thương, nhưng nó cứ như vậy ôm chặt lấy tôi làm tôi không thở nổi.
Tôi mơ hồ nghe thấy viện trưởng Ngô đang cô găng cứu tôi, nhưng làm sao bà ấy có thể chống nổi con quái vật này?
_Ngay khi tôi bởi vì thiếu khí mà hô hấp trở nên khó khăn, đột nhiên một giọng nam trâm thâp vang lên “Mau tỉnh lại! Tả Tả tỉnh lại!”
Tôi lập tức nhận ra đó là giọng của Tạ Phong Tiêu!
Một giây tiếp theo, lập tức mọi sự ngột ngạt xung quanh tôi đều biến mắt, cả người tôi mắt thăng bằng và ngã xuống đắt.
_”Khụ khụ …” Tôi nằm sắp trên mặt đât, kịch liệt thở dôc, miệng hít lây từng ngụm không khí lớn.
“Tiểu Tố, em có sao không?”
Giọng nói ¡đầy lo lắng vang lên bên tai, tôi ngắng đầu liền chạm phải vẻ mặt đầy lo âu của Tạ Phong Tiêu.
Trong ngực anh ấy vẫn ôm chặt Tả Tả, hình như vừa mới ngủ dậy, Tả Tả vừa khóc vừa hoảng hốt nói với tôi: “Em xin lỗi! Chị An Tố, em thật sự không có ý! Xin chị……. xin chị đừng đuôi em đi… “
Khoảnh khắc nhìn thấy Tả Tả, theo bản năng tôi có chút sợ hãi, nhưng nhìn em áy lúc này khóc không thành tiếng, tôi bỗng mềm lòng.
Đúng vậy.
Đây không phải là lỗi của Tả Tả, làm sao có thê trách em ây?
“Không sao đâu.” Tôi ôm em ấy “Bọn chị không có đuôi em đi. Đừng sợ.”
Có được sự an ủi của tôi, Tả Tả mới thở phào nhẹ nhõm, nức nở nói: “Em sẽ không ngủ … Em sẽ không ngủ nữa … Chị An Tố, đừng giống như các cô chú trước đây, bị những con quái quật trong giác mơ của em ăn hết.”
Tôi ngắn người.
Tôi nhớ lúc trước Tả Tả từng nói những người nhận nuôi cậu ây đêu bị quái vật ăn thịt.
Tôi còn tưởng đó chỉ là đồng ngôn vô ky (trẻ con nói chuyện không biệt kiêng ky), nhưng bây giờ tôi mới phát hiện ra rằng em ấy không nói dối.
Thực sự là những con quái vật trong giấc mơ của em áy đã ăn thịt những người đó.
Tôi cảm tháy nỗi da gà.
Bị quái vật ăn thịt, chẳng lẽ liền sẽ biên mât?
Vậy có chuyện gì với những người đó, họ đã chết, hay họ đang ở đâu đó, nơi mà chúng tôi không nhìn thây?
Tôi biết rằng, Tả Tả có lẽ không biết đáp án cho câu hỏi này, cho nên cho dù có hỏi em ấy thì cũng không có kết quả.
Xem ra, chỉ có thể đợi Tiết Xán trở về rồi hỏi anh ấy về mọi chuyện.
Lúc đầu vì sợ nên tôi cũng nghĩ có nên gọi điện cho Tiêt Xán ngay hay không.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi đã từ bỏ.
Dù sao thì chỉ hơn một ngày nữa Tiêt Xán sẽ trở vê, hôm nay, chỉ cân tôi ở bên cạnh Tả Tả, cho dù em ấy ngủ say, thì chỉ cân đánh thức em ây là được.
Nghĩ đến điều này, nỗi sợ hãi trong lòng tôi mới giảm bót.
Tôi ngắng đầu nhìn viện trưởng Ngô bên cạnh, phát hiện sắc mặt bà ây không tôt lãm.
Tôi để Tạ Phong Tiêu đưa viện trưởng Ngô ởi nghỉ, còn tôi thì ngủ cùng Tả Tả.
Mặc dù có tôi ở đó, nhưng Tả Tả vẫn ngoan cố không chịu ngủ, tôi cũng không có cách ép em ấy, đành phải để em ấy thức.
Sáng hôm sau, tôi đến nhà ăn, nhìn thây Tạ Phong Tiêu đang ở trong bêp, cau mày nghe điện thoại.
“Hai người đến rồi? Được, con hiểu rồi, con sẽ tới đón mọi người ngay lập tức. Sao? Hai người muốn gặp cô ấy, nhưng cô ấy không rảnh .. Hai người không muốn như vậy …Con không nói dối, được rồi, con sẽ đưa cô ấy đi gặp hai người. “
Lúc Tạ Phong Tiêu cúp điện thoại, vẻ mặt mệt mỏi, tôi không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy? Ai gọi đên vậy?”
“Ba mẹ anh, ba mẹ nuôi, bọn họ đến thành phó S gặp anh. vừa mới tới.” Anh nói ngắn gọn, cúi đầu nhìn tôi, “Đúng rồi, em vẫn ồn đó chứ?”
“Ừm.” Tôi gật đầu, “Đêm qua thật sự cảm ơn anh.”
Tối hôm qua, nếu không có Tạ Phong Tiêu kịp thời xuất hiện đánh thức Tả Tả, tôi sợ mình đã bị SpongeBob đó bóp chết.
Tôi vẫn còn sợ hãi khi nghĩ về nó.
Bị SpongeBob ôm đến ngạt thở chết, phương thức chết này cũng quá kì lạ đi.
Tạ Phong Tiêu nhìn tôi, ánh mắt lóe lên, nói: “Nêu thật sự muôn cảm ơn anh, không bằng giúp anh một việc đi.”
_ Toàn bộ đầu óc còn có chút rồi răm, tùy ý gãi đâu, nói: “Được. Anh nói đi.”
Tạ Phong Tiêu không khỏi kích động, “Thật sự việc gì cũng được sao? Nếu anh nói muốn em làm bạn gái anh thì sao?”
Tôi sững người trong giây lát.
“Trò đùa này không vui chút nào cả.” Tôi lúng túng nói.
Ánh mắt Tạ Phong Tiêu hơi trầm xuống.
“Anh đùa thôi.” Anh ấy nói, “Anh muôn em giúp đóng giả làm bạn gái của anh trong một ngày.”
“Ý anh là gì?” Tôi sững người.
“Bố mẹ, cũng là bố mẹ nuôi của anh, họ luôn muốn anh có bạn gái.”
Tạ Phong Tiêu vẻ mặt đau khổ.
“Nhưng anh làm nghề này sao có thể có bạn gái được? Dấu có thì cũng phải là bí mật, thật có lỗi với con gái nhà người ta. Nhưng họ cứ thúc ép, anh bát đắc dĩ phải nói dối họ rằng, anh đã có bạn gái ồn định. “
Tôi sững sờ, “Vậy anh muốn em đóng giả bạn gái anh để nói dối bó mẹ anh sao?”
“Giúp anh nhé.” Tạ Phong Tiêu đau khô câu khân, ‘Bồ mẹ anh vừa xuông máy bay, đã liên tục nói muôn gặp bạn gái anh, nếu anh không đưa ai đến, họ nhất định sẽ phát hiện ra anh gạt họ . Em yên tâm, Chỉ là một bữa cơm! Chỉ cần cùng anh diễn đến khi xong bữa là được! “
Tôi do dự.
Tạ Phong Tiêu đưa ra yêu cầu này cũng không có gì gọi là quá đáng, nhưng đóng giả làm bạn gái của anh ấy, nêu Tiết Xán biết được, đoán chừng sẽ bóp chết tôi mắt Tạ Phong Tiêu trầm mặc nhìn tôi, thấy vẻ mặt tôi thay đổi, anh ấy dường như đoán được tôi đang nghĩ gì, thở dài nói: “An Tố, coi như em đang giúp đỡ người bạn thuở nhỏ này đi, chỉ cần không để tên chồng cương thi ngàn năm của em biết là được rồi. Em biết đấy, giờ anh thực sự không có cách nào, mới nhờ em”
Tạ Phong Tiêu vừa nói, vừa làm ra vẻ đáng thương, chấp tay trước ngực.
Dù gì anh ấy cũng là bạn tốt của tôi, tôi thực sự không thể chịu được bộ dạng đau khổ cầu xin bám lấy không tha, cuối cùng đành khuất phục.
“Được rồi.” Tôi thở dài “Nhưng bó mẹ anh khó tính đúng không?”
_ “Không phải, bọn họ đều là người tốt.” Tạ Phong Tiêu cười, “Vậy thì giờ chúng ta đi ngay thôi, cùng bọn họ ăn bữa cơm là được.”
“Vậy em có cần về nhà và thay quân áo chỉnh tề hơn không …” Tôi nhìn quần jean của mình, nhịn không được hỏi.
“Không cần, em cứ tự nhiên nhất có thê, bọn họ khăng định sẽ thích.”
“Được rồi. Nhưng mà Tả Tả bên kia…” Tôi vẫn cảm thây có chút lo lăng cho Tả Tả.