Chương 291: Cuốn số thứ hai
“Phương Tình cầm dao gọt hoa quả, không ngừng đâm vào chính mình. Những người xung quanh muốn ngăn cản cô ấy, nhưng cô ấy giống như phát điên, đâm chết toàn bộ bọn họ, cuối cùng tự cắt cổ mình.”
Nhìn thấy những dòng ghi chép trong cuôn sô, tôi run lên vì tức giận.
Quả nhiên hết thảy đều là Lưu Thiên làm!
Không phải chỉ là một gã đàn ông sao? Rốt cuộc phải có bao nhiêu ghen ghét, làm cho Phương Tình tự sát cũng thôi đi, ngay cả những người xung quanh cô ấy cũng không tha?
Tôi hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Thiến trên mặt đất, phát hiện sắc mặt cô ta tái xanh.
Cũng giống như Phùng Viễn,hoàn toàn không có dương khí, thậm chí so với Phùng Viên còn nghiêm trọng hơn.
Chuyện gì đã xảy ra?
Tôi nhớ buổi sáng trông thấy Lưu Thiến, cô ta vẫn còn xinh đẹp, làm sao mới nửa ngày đã biên thành bộ dạng tiều tụy thế này?
Ánh mắt tôi rơi vào cuốn nhật ký, không kìm được mà run lên.
Chẳng lẽ là vì cuốn sổ này?
cuốn số này, quả thật là quá quỷ dị.
Tôi nhìn chằm chằm Lưu Thiến trên mặt đất, đẳng đằng sát khí hỏi: “Nói! Cô lấy từ đâu ra quyển số này?”
Có lẽ do thái độ của tôi quá hung dữ, Lưu Thiến sớm không còn vẻ kiêu căng ngạo mạn, tháy tôi dường như nhìn thâu mọi chuyện, sợ hãi co người lại.
Bạn cùng phòng của Lựu Thiến bên cạnh vốn dĩ muốn ngăn cản tôi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, bọn họ cũng khiếp sợ không dám lên tiếng.
Lưu Thiền không ngừng run rầy, cuối cùng lắp bắp nói: “Là … là do một mỹ nữ đưa cho tôi … Tôi không biết cô áy là ai… Cô ấy nói chỉ cần tôi viết vào trong này tên của người tôi ghét và cách họ chết… liền sẽ trở thành sự thật… “
Sắc mặt của những người trong ký túc xá đêu thay đôi.
“Thiến Thiến!” Một bên nữ sinh kêu lên, “Cô nói bậy bạ gì đó! Cái gì hại chêt người hay không…”
Lưu Thiến hình như Cũng Suy Sụp, ôm đầu khóc: “Tôi hông biết … Không biết chuyện này có phải thật không Tôi chỉ là quá ghét Phương Tình …
” “
Cho nên tôi muôn thử xem…”..
Thử xem?
Với một câu nói đơn giản như vậy, liền cho rằng có thể đem tội lỗi của mình rửa sạch sao?
“May mắn cho cô là lần này Phương Tình không sao.” Tôi lạnh lùng nói, “Bằng không, tôi cam đoan sẽ làm cho cô hối hận! Còn nữa, nhớ kỹ cho tôi, Trần Đông Vũ, bạn trai cũ của cô chính là một tên tra nam, cô có gan thì cũng đừng trút sự tức giận lên người phụ nữ khác!”
Vứt xuống câu nói này, tôi không.
thèm để ý đến Lưu Thiến nữa, chuẩn bị rời khỏi ký túc xá.
“Tố Tế, cậu đi đâu vậy?” Hồng Hà cũng bị điệu bộ của tôi làm cho hoảng sợ, nhìn thấy tôi rời đi, cô ấy mới hoàn hồn, vội vàng đuổi theo.
“Về nhà.” Tôi nói nhanh.
Cuốn sổ này quá quỷ dị, tôi không nghĩ chính mình có thê xử lý tốt, nhất định phải đi tìm Tiêt Xán.
Chỉ là tôi đã gọi Tiết Xán bằng vòng ngọc rồi, tại sao anh vẫn chưa xuất hiện?
Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra với anh?
Tôi nghĩ đến đây không khỏi tâm phiền ý loạn, bước chân cũng nhanh hơn, lúc ra khỏi kí túc xá, đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến một trận tiếng cười lạnh.
Tôi nhận ra thanh âm kia là của Lưu Thiến, nhưng khác với vẻ hoảng sợ vừa rồi, giọng nói của cô ta lúc này âm lãnh vô cùng.
Tôi bắt giác rùng mình, dừng lại, nhanh chóng quay đâu.
Tôi phát hiện Lưu Thiến vốn ngồi xôm trên mặt đất đã đứng dậy từ lúc nào.
Cô ấy âm trằm nhìn tôi, nụ cười trên mặt tràn đầy đắc ý.
“An Tố.” Cô ta nhẹ giọng nói: “Cô thật sự cho rằng cô tới lấy nhật ký của tôi, tôi sẽ dễ dàng đề cô mang đi vậy hay sao?”
Tôi không khỏi cảm tháy da đầu một trận tê dại.
“Ý cô là gì?” Tôi lạnh giọng hỏi.
“Ý tôi là, cô quả thật như mỹ nữ kia nói, quá ngu ngôc.” Lưu Thiên thu hồi nụ cười, mặt không chút thay đồi nói.
Trong lòng tôi run lên.
Mỹ nữ nào?
Chẳng lẽ chính là người đưa cho Lưu Thiến quyền nhật ký kia?
Cô ta cuối cùng là ai, mục đích đưa cho Lưu Thiên cuôn sô ghi chép đó là gì2 Tôi chưa kịp suy nghĩ về những câu hỏi này thì đã thấy Lưu Thiền, đột nhiên mở ngăn kéo bên cạnh, lấy ra một thứ từ trong đó.
Khi tôi nhìn thấy thứ mà cô ta lấy ra, sắc mặt tôi trở nên tái nhọt.
Vậy mà là một quyên số khác.
Cái bìa da mềm màu đen giống hệt cái tôi đang cầm trên tay.
Đầu tôi nỗ oang một tiếng.
Cuốn sổ trong tay Lưu Thiền là cuôn sô có thê thao túng người khác?
Vậy cuốn sổ trong tay tôi thì sao?
Tôi nhanh chóng mở cuốn sổ trên tay, đầu tiên là nhìn thấy đoạn Lưu Thiên đã việt kia, tôi vội vàng tiệp tục lật vê trang trước.
_Lật qua một cái, sắc mặt tôi liền trăng bệch.
Bởi vì phía trước đoạn bút ký kia của Lưu Thiến, hoàn toàn trống không, căn bản không thể tìm thấy đoạn bút ký trước đó miêu tả cái chết của Chu Thông và Cố Tử Hân.
Vì vậy, cuốn số này không phải là cuốn sổ có khả năng thao túng con người.
Bản trong tay Lưu Thiến kia mới là…….
Chết tiệt, tôi vậy mà bị con đàn bà Lưu Thiên này trêu đùa!
“Lưu Thiến!” Tôi vứt quyển số trong tay, hét lớn: “Cô muôn làm cái gì?”
Bây giờ tôi mới hiểu từ khi bước vào ký túc xá này, Lưu Thiến đã giả vờ sợ hãi, cô ta đã sớm biết tôi sẽ đến tìm cô ta, liền tìm số giả để làm tôi lẫn lộn.
“Tôi muốn làm gì?” Lưu Thiến vui vẻ cười, đột nhiên lấy bút ra, bắt đầu chậm rãi viết cái gì đó vào số, “Cô đoán xem?”
Tôi lập tức hoảng.
“Lưu Thiến! Cô muốn viết cái gì!”
Tôi muốn chạy tới, nhưng những người bạn cùng phòng của Lưu Thiến vốn đang im lặng ở bên cạnh đột nhiên di chuyền.
Một số giữ tôi, một số khác giữ Hồng Hà.
Chúng tôi lập tức rơi vào thế yếu.
Lúc này, Lưu Thiến đã viết xong nội dung vào sỏ, bắt đầu cầm sỏ lên, giếng như đang đọc văn, khẽ đọc.
“An Tố từ từ cầm con dao lên, đưa lên mặt mình cứa hết nhát này đến nhát khác. Cuối cùng, cô dùng con dao đâm sâu vào cô họng của mình…
Giọng Lưu Thiến rất ngọt ngào, nhưng lúc này tôi nghe mà rợn cả tóc gáy.
Cô ta bây giờ còn không có ý định ra tay với Phương Tình , mà muốn xuống tay với tôi?
Hơn nữa còn tàn nhẫn như vậy, muốn tôi chết thì thôi, còn muốn hủy khuôn mặt của tôi?
Hồng Hà ở bên cạnh cũng chấn kinh, phẫn nộ mắng to : “Lưu Thiến, cô có phải là con người hay không!
An Tó, đã đắc tội với cô ở đâu! Cô thật độc ác!”
Lưu Thiến cười lạnh, khép cuốn sổ lại.
“Cô ấy không đắc tội với tôi, nhưng cô ấy đã đắc tội với người khác. Có trách thì để cô ấy tự trách bản thân vì đã đắc tội một người không nên đắc tội.”
Lưu Thiến nói những lời này là có ý gì, cô ấy chỉ là nhận ủy thác của người khác hại tôi sao?
Đó là ai?
Là ai mà hận tôi như vậy!
Lưu Thiên vừa nói về mỹ nhân đó.
Cô ta đến cùng là ai2 Tôi vừa mở miệng định hỏi, nhưng lời nói còn chưa ra tới miệng thì đột nhiên cảm thầy một cỗ khí lạnh như băng bao trùm lây cơ thê.
Cảm giác kia, có mười phần quỷ dị.
Như thể cả người đột nhiên rơi vào nước đá, toàn thân lạnh đến nỗi không thể cử động.
Ngay sau đó, tôi cảm thấy có một sức mạnh vô hình điều khiển bàn tay của tôi, tay tôi cứ như vậy run run rấy rẩy giơ lên.
Mặc cho ý thức của tôi cố gắng phản kháng như thê nào, thì tay tôi cũng không nghe lời, cứ thẳng tắp hướng mặt bàn với tới.