Chương 292: Tôi bị khống chế
Lúc này, những người bạn cùng phòng của Lưu Thiến đã buông tôi ra, trơ mắt nhìn tôi cầm lấy con dao trên bàn.
Két một tiếng.
Tay tôi khẽ động, con dao nhanh chóng trượt ra.
Ngay sau đó.tay tôi run rẫy cằm lấy con dao, từ từ đưa lại gần mặt mình.
Mọi thứ giống hệt như những gì Lưu Thiên vừa đọc.
“Tố Tốt Đừng! Đừng mà!” Giọng nói đau xé tim gan của Hồng Hà từ bên cạnh vang lên, nhưng tôi không thể mở miệng, hoàn toàn không trả lời được cô ấy.
Mọi tế bào trong cơ thê tôi đều căng cứng, liều mạng muốn kiểm soát bàn tay của mình, nhưng hết lần này đến lần khác, tôi không thể chống cự.
Dường như có vô số bàn tay vô hình đang gắt gao bám lấy tôi, buộc tôi phải làm cái hành động đáng sợ này.
Lúc này, Lưu Thiến sắc mặt tái nhợt hơn trước, cả người mêm nhũn trên ghê.
Dương khí trên người cô ta đã yếu hơn.
Nhưng vẻ mặt cô †a tràn đầy hưng phán, ác độc hét to: “An Tố, đi chết đi! Sau khi cô chết, Phương Tình cũng có thể đi chết!”
Tôi căn bản không có tâm trạng để nghe cô ta nói, chỉ dốc hét sức lực toàn thân, muốn chống lại thế lực vô hình kia.
Nhưng kết quả là, tất cả các cơ bắp của tôi cũng bắt đầu run rày, có thể di chuyển, nhưng động tác vẫn như cũ không dừng.
Cuối cùng, lưỡi dao lạnh lẽo đó chạm vào khuôn mặt đây mô hôi lạnh của tôi.
Một giây sau.
Soạt.
Sau nhát dao đó, tôi cảm thầy rõ ràng trên khuôn mặt của mình truyên tới một trận đau đớn.
“Tố Tối”
Tôi mơ hò, chỉ có thể nghe thầy tiếng hét thát thanh của Hồng Hà _ cùng tiếng cười đắc ý của Lưu Thiến.
Ngay sau đó, tay tôi lại rạch thêm một cái.
Soạt Mặt càng đau hơn.
Đau đến mức muốn vỡ ra.
Cùng lúc đó, tôi cảm thấy một chất lỏng ám nóng từ mặt chảy ra, chảy xuống cổ.
Nhưng chính sự ám nóng nảy đã bất ngờ mang đến những thay đồi trong cơ thẻ tôi.
Theo dòng nhiệt độ máu chảy ra, chân tay tôi vôn lạnh ngất, đột nhiên cảm giác được, từ từ âm lên.
Giống như cơ thể ban đầu bị đóng băng giờ đã tan chảy một chút.
Sau một lúc lâu. tôi cảm thấy bàn tay của mình, dưới sự điêu khiên của ý thức, đột nhiên run một cái.
Mắt tôi sáng lên.
Đúng rồi!
Suýt nữa thì tôi quên mắt, máu của tôi có thể xua tan quỷ khí!
Rõ ràng, cuốn sổ này sử dụng quỷ khí để điều khiển người khác, mà máu của tôi chính là khắc tinh của quỷ, vì vậy sự kiểm soát của nó đối với tôi cũng yếu đi.
Suy nghĩ của tôi hiển nhiên là đúng, bởi vì khi hai vết thương trên mặt chảy máu, tay cầm con dao đã rời khỏi khuôn mặt của tôi một chút dưới ý chí quyết liệt của tôi.
“Cái này, đây là chuyện gì xảy ra!”
Tôi rất nhanh liền nghe thấy tiếng Lưu Thiến hoảng sợ quát lên.
Nhưng tôi không có thời gian để ý đến cô ta, chỉ là nghiến răng nghiến lợi, dùng hết khí lực, giơ tay còn lại, đây con dao ra xa một chút.
Lưu Thiến mặt lập tức trắng bệch không còn giọt máu.
Nhưng cô ta không phải là kẻ ngôc, mặc dù không biết tại sao tôi có thể thoát khỏi sự khống ché, nhưng cô ta đã nhanh chóng phản ứng lại.
Cô ta mở nhanh cuốn sỏ, và tiếp tục viêt như điên.
Tôi mơ hồ trông thấy cô ta viết là “An Tố dùng dao đâm vào cổ họng. An Tố dùng dao đâm vào cổ họng. An Tố dùng dao đâm vào cổ họng.”
Chỉ là liên tục viết lại câu này.
Khi cô ta viết, tôi nhìn thấy dương khí trên người cô ta đang biến mát _ với tôc độ có thê nhìn thây bằng mắt thường.
Cô ta lung lay, như thể có thể ngã xuống bắt cứ lúc nào, nhưng cô ta vẫn cắn răng chống đỡ và tiếp tục viết không ngừng.
Tôi khiếp sợ mắt trợn tròn.
Chắc chắn, việc thiếu dương khí ở Lưu Thiến, Phùng Viễn và những người khác đều có liên quan đến cuốn sổ này.
Chẳng lẽ quyển sổ này đang hút dương khí của bọn họ?
Tôi chưa kịp suy nghĩ thì lại đột nhiên cảm thây được, toàn thân lại lạnh lẽo!I Chết tiệt!
Quyền khống chế của sổ ghi chép này đã được tăng cường trở lại.
Với lối viết điên cuồng của Lưu Thiến, quyền kiểm soát mà tôi vất vả lắm mới tìm lại được một lần nữa bị tước đoạt!
Lần này, Lưu Thiến, hình như không còn quan tâm đến việc làm hỏng mặt mũi của tôi, mà nhất quyết muốn mạng của tôi!
Nhìn tháy con dao lần nữa tới gần, trực tiệp đâm thằng vào cô họng tôi, tôi hoàn toàn hoảng loạn.
Vết thương trên mặt tuy khiến tôi vô cùng tức giận nhưng cũng không đến mức tuyệt vọng, dù sao chỉ cần Tiết Xán tới, tôi có thể hồi phục trong phút chốc.
Nhưng cái đâm vào cổ họng này thì khác.
Nó sẽ lấy mạng của tôi.
Tiết Xán dù có lợi hại đến đâu cũng không thê khiên tôi sông lại.
Nghĩ đến đây, tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh, liều mạng khống ché hai tay.
Tuy nhiên, máu trên mặt tôi lúc này đã gân như ngừng chảy, không có máu giúp đỡ thì tôi cũng không thể đọ sức với Lưu Thiến điên cuồng.
Cuối cùng, mũi dao lạnh lẽo đã chạm vào da cô tôi.
Cùng với hơi thở run rây của tôi, mũi dao nhọn hoät kia trực tiêp đâm rách da thịt của tôi.
Tôi cảm thầy sợ hãi đến mức có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Tiết Xán….
Tiết Xán anh rốt cuộc đang ở đâu Nước mắt tôi không ngừng rơi xuông, nhỏ giọt trên lưỡi dao kia.
Nhưng lúc này, con dao ấy đã đâm vào cô họng tôi.
Chỉ cần dùng sức thêm một chút nữa, e rằng, tôi thật sự có thê đi gặp Diêm Vương.
Nhưng vào lúc này– Một tiếng ầm phía sau tôi, cánh cửa của ký túc xá bị phá tung ra, một luồng quỷ khí thanh tịnh từ sau gào thét ùa tới.
Mắt tôi sáng lên?
Có phải là Tiết Xán không?
Anh ấy đến cứu tôi rồi?
Nhưng ngay sau đó, tôi nhận ra có điều gì đó không ồn.
Không, quỷ khí này không phải của Tiết Xán.
Khi cỗ quỷ khí kia tràn vào, tay tôi đột nhiên dừng lại.
“An Tó, cần thận!”
Ngay sau đó, một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên sau lưng tôi.
Giọng nói có chút quen thuộc, nhưng tôi còn chưa kịp xác định là ai, Lưu Thiến trước mặt đột nhiên lại trở nên vô cùng sợ hãi.
Một giây. tiếp theo, cô ta dùng hết Sức lực cuối cùng, nhanh chóng viết một điều gì đó vào nhật ký.
Tôi liếc nhìn cuốn sổ, mặt cắt không còn giọt máu.
Lưu Thiến, nữ nhân điên rồ này, vậy mà lại viết: “An Tố không ngại đâm chết bát cứ kẻ nào muốn cứu mình”.
Hay cho Lưu Thiến, vậy mà lại dùng chiêu cũ, muốn mượn tay tôi hại người sao?
_ Viết xong câu này, Lưu Thiền đã gân như tiêu hao hệt dương khí còn lại.
Viết xong, cô ta ngước mắt lên, nhìn ra phía sau tôi.
Nhưng khi cô ta nhìn thấy rõ người phía sau tôi, sắc mặt thay đôi, buột miệng: “Làm sao có thê là cô…”
Nhưng Lưu Thiến chưa kịp nói xong, một cỗ quỷ khí đột nhiên từ đăng sau tôi vọt tới.
Ngay sau đó, Lưu Thiến lảo đảo lùi lại, mềm nhũn trên ghé, không nói được lời nào.
Phản ứng của Lưu Thiến có chút kì quái, nhưng lúc này tôi căn bản không có thời gian đề ý tới.
Bởi vì theo câu mới viết của Lưu Thiên, cơ thê tôi đã không bị không chê lại đột nhiên quay người.
Lúc này, tôi rốt cuộc cũng nhìn thây người vừa xông vào là ai.
Mắt tôi bỗng trợn tròn.
Sao có thể là cô ấy?
Tại sao cô ấy ở đây?