Chương 297: Ta thích người ngôc
“Ta nói thật.” Tiết Xán nhìn tôi tức đến thở phì phò, không khỏi mỉm cười, vươn tay bắt lấy cổ tay tôi, ôm tôi vào lòng, khi anh hạ mắt xuống, đôi mắt ấy giống như muôn vàn vì sao trên bầu trời, lắp lánh rực rỡ khiến người ta không thể rời mắt.
“Sự việc của chín trăm năm trước, nói thật, ta cũng không nhớ rõ.” Tiết Xán áp lên trán tôi, “Ta chỉ nhớ khi vừa gặp cô ta. ta đã cảm tháy cô gái này sao lại ngốc thé.”
Tiết Xán thản nhiên nói, nhưng trong giọng nói vận mang theo ý cưng chiêu khó nhận ra.
Tôi thừa nhận trong lòng tôi lại bắt đầu ghen ty.
“Vậy thì làm sao anh biết cô ấy đang giả vờ?” Tôi hỏi, “Khi còn sống, chẳng phải hai người chỉ gặp nhau ba lần thôi sao?”
*Vì lần thứ ba gặp nhau, cô ta đã không tiệp tục giả vờ nữa.”
Lần thứ ba? Đó có phải là lần Ninh Uyên Uyên giết Tiết Xán?
*Nhưng không phải lần đó cô ấy nói bị cổ trùng khống chế sao?” Tôi nhịn không được nói, ‘Anh thấy cô ấy, nhưng có lẽ đó không phải cô ấy thật SỬ.
“Cổ trùng chỉ có thể điều khiển hành vi của một người, nhưng khí chất, – tính cách là không thề thay đổi.” Tiết Xán nhẹ giọng nói, “Lần thứ ba ta gặp cô ta và cô ta của hiện tại không khác nhau là mấy. Nhưng Ninh Uyễn Uyền ta gặp hai lần trước so với bay giờ hoàn toàn là hai người khác nhau.”
“Khẩu vị của anh đặc biệt thật đấy. “
Tôi chua xót nói: “Anh không thích một Ninh Uyễn Uyên hiền lành. tiểu thư khuê tú, nhưng anh lại thích một Ninh Uyên Uyên giả ngu giả ngơ?”
Tiết Xán vậy mà không tức giận, chỉ khẽ thở dài.
“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy mắt nhìn nữ nhân của mình không tốt, chỉ thích người ngốc nghéch.” Anh bắt đắc dĩ nói.
Tôi sững sờ một lúc, khi ngắng đầu nhìn thì thây Tiêt Xán đang tà mị cười với tôi.
Nụ cười đó như là có độc, khiến người khác thần hồn điên đảo.
Nhưng dù sao thì tôi cũng kịp phản ứng.
‘Anh nói em ngóc!” Tôi tức giận, nằm sâp lên người anh, giơ tay muôn đánh anh một cái.
Nhưng Tiết Xán liền nhanh chóng giữ lấy tay tôi, khiến tôi không động đậy được.
“Nương tử, sao lại đột nhiên trở nên chủ động rồi?” Anh nhướng mày. đôi mắt đen mang đầy ý tứ xấu xa lại càng thêm quyến rũ .
Nghe lời nhắc nhở, tôi mới phát hiện ra tư thế của mình với anh mập mờ đên mức nào.
Tôi đỏ mặt và nhanh chóng muốn đứng dậy khỏi người anh, nhưng không đề tôi như ý. Tiết Xán đưa tay kéo một cái, tôi liền ngã trở về người anh.
Hai thân thể dán sát vào nhau không một kẽ hở.
Ngay sau đó, đôi môi và bàn tay mát lạnh của anh lại bắt đâu không an phận.
Tôi sợ anh lại muốn thêm lần nữa, vừa định cự tuyệt thì Tiết Xán đột nhiên vùi đầu vào hõm cổ tôi.
“An Tố…” Một giọng nói mang theo từ tính trầm thấp vang lên, áp vào tai tôi. khiến tim tôi loạn nhịp, ‘Ta yêu nàng.”
Cơ thể vốn đang giãy giụa của tôi đột nhiên đông cứng lại. tôi không thẻ tin được trợn tròn mắt.
Cái gì?
Tiết Xán nói … anh yêu tôi?
Cái tên Tiết Xán này, ngay cả khi lúc trước bày tỏ tâm ý với tôi, cũng chưa bao giờ nói thăng ra như vậy.
Cảm giác hạnh phúc đến quá đột ngột, tôi còn chưa kịp chuân bị.
Nhưng tôi còn chưa kịp nghĩ lại. Tiết Xán đã biên “tình yêu” của mình thành hành động.
Sau khi bị giày vò máy giờ đồng hò.
bao nhiêu cảm động vừa nãy đêu bay sạch, chỉ còn toàn là tức giận.
Nói cái gì mà yêu tôi! Yêu tôi thì không thê làm nhẹ chút à!
Trong lúc tôi đang đau khổ, Tiết Xán đã dùng tay phải của mình nắm chặt lấy tay trái của tôi, mười ngón tay đan xen vào nhau.
Trong thoáng chốc, tôi thấy hai bàn tay của chúng tôi nắm chặt nhau.
trong lòng đột nhiên cảm thấy nôn nao.
Chọt, tôi nhìn thấy một luồng ánh sáng đỏ xuất hiện trên mu bàn tay của mình.
Tôi ngay lập tức nhận ra đó là bát quái đô màu đỏ!
Chuyện gì xảy ra thế?
Tiết Xán nói rằng bát quái đồ này là tác dụng của đan dược. nhưng không phải anh đã khiến bát quái đồ này biên mắt rồi sao?
Tại sao nó lại đột nhiên xuất hiện trên mu bàn tay của tôi?
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ thì đã thấy mu bàn tay của Tiết Xán cũng chợt lóe lên ánh sáng màu đỏ.
Tôi tròn mắt nhìn thứ đó.
Lần này, tôi thấy rõ trên mu bàn tay của Tiết Xán cũng có một dâu ân màu đỏ.
Nó giống hệt bát quái đồ màu đỏ trên mu bàn tay của tôi.
Hai dấu án đỏ sáng lên trong căn phòng tăm tồi.
Tôi cố nhìn nó thêm lần nữa, nhưng ánh sáng đỏ đột nhiên biên mâit.
Mu bàn tay của tôi và Tiết Xán trỏ lại như cũ.
“Tiết Xán, bát quái đồ đó …”
Trong lòng tôi càng thêm kinh ngạc muốn hỏi anh, nhưng Tiết Xán đã đè lên tôi, mang tất cả suy nghĩ miên man cùng câu hỏi của tôi nuốt xuống toàn bộ.
anh ngăn tay tôi lại, để tôi không nhìn thây mu bàn tay.
Tôi lại sững người trước hành động này của anh.
Và còn nhiều thứ khác nữa.
Tôi dường như đã quên mất một chuyện.
Trong KTV trước đây. Phương Tình bị số tay của Lưu Thiền điều khiên, dùng dao gọt hoa quả chém vào cánh tay tôi.
Lúc đó. tôi chỉ vội đi tìm Lưu Thiến mà không quan tâm đên cánh tay của mình.
Nhưng bây giờ cánh tay của tôi .không đau chút nào, thậm chí tôi còn không nhìn thầy vết thương hay vết sẹo nào: Chuyện gì vậy?
Tôi nhớ rõ ràng rằng khi Tiết Xán xuât hiện trong ký túc xá của Lưu Thiến, anh chỉ trị cho mặt của tôi.
Dường như lúc đó cánh tay tôi đã không còn đau nữa?
Càng nghĩ về nó, tôi càng cảm thấy quỷ di.
Có phải bản thân tôi xuất hiện khả năng tự chữa lành vết thương không? Hay là Tiết Xán đã vô tình chữa thương cho tôi?
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ thì Tiết Xán lại đột nhiên căn môi tôi, trầm giọng nói: “Tập trung vào, An Tô.”
Chẳng bao lâu, tôi đã không còn sức đề tiếp tục suy nghĩ về những vấn đề này nữa.
Thẳng đến khi trời hừng sáng Tiết Xán mới tha cho tôi. tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ, cảm thấy anh đang mặc quân áo vào.
“Ta đến Tiết gia một chuyến, để bọn họ mang thi thể Tiết Vô Song và lư Lưu Quang đến.” anh hôn lên trán tôi, khẽ nói: “Nàng ngủ trước đi, bọn †a đến tìm nàng sau.”
Tôi không còn chút sức lực nào đề nói tạm biệt anh nữa . Tôi nhẹ gật đâu một cái liên ngủ thiệp đi.
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, cho đên lúc bị mùi thức ăn làm cho tỉnh giâc.
Tôi đứng dậy, hít hít mũi, hai mắt sáng lên.
Chẳng lẽ là Tiết Xán về nấu cơm cho tôi?
*Tiết Xán!” Tôi vui vẻ chạy vào phòng .bệp. vừa nhìn thây bóng người trong bếp, tôi liền sững sờ.
Dáng người mảnh mai yêu điệu, không phải là Tiết Xán, mà là Ninh Uyên Uyên.
“An Tố: cô tỉnh rồi?” Ninh Uyên Uyển quay đâu lại cười dịu dàng với tôi.
“Mau ăn đi.”
Nghĩ đến động tĩnh mà tôi và Tiết Xán làm tối hôm qua. tôi nhìn Ninh Uyễn Uyễn có chút xấu hồ, nhưng cô ấy rất bình tĩnh, chỉ mang các món ăn trong bếp ra.
“Tiết Xán đâu?” Tôi nhìn quanh.
°Ò, anh ấy đến Tiết gia vẫn chưa về.”
Ninh Uyển Uyễn đặt bát canh cuối cùng lên bàn, bước sang một bên, nhặt vài cái áo sơ mi của Tiêt Xán đang nằm vắt vẻo trên sofa lên.
Tư thái đó như thẻ là nữ chủ nhân của nơi này.
Ngược lại là tôi lại trông như một vị khách.
Tôi là người cầu thả, bình thường lại thô bạo, trong nhà lúc nào cũng bừa bộn, vẫn là Tiết Xán không chịu được mà dọn dẹp.
Nhưng Ninh Uyễn Uyền rõ ràng là một cô gái hoàn toàn khác với tôi.
Đó là đương nhiên, Cô ấy là tiêu thư khuê các, còn tôi là cỏ dại, tât nhiên sẽ không giống nhau.