Chương 310: Khúc hát ru
Cả người tôi giờ như chết lặng.
Chàng trai mặc trường bào trắng này đang trêu tôi à?
Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh ta, tôi lại cảm thấy không giống.
Tôi đột nhiên nhớ ta, cái loại thiên tài quái dị như anh ta thường EQ rất thấp.
Bởi vì quá chuyên tâm tập trung vào Huyền thuật, chẳng màng tới chuyện nam nữ, cho nên ở phương diện này, đặc biệt chậm tiêu.
Khóe miệng tôi run lên một lúc, rốt cuộc mới nói ra một câu.
“À, vị công tử này, đừng có bảo ta đây là lần đầu tiên ngươi gần gũi với nữ nhân như vậy á?”
Chàng trai mặc áo bào trắng sửng sốt, nhưng lập tức cau mày hỏi: “Làm sao ngươi biết”
Tôi cạn lời!
Thật đúng như tôi dự đoán mà!
Tôi nhìn chàng trai trước mặt như thể nhìn người ngoài hành tinh.
Không phải ai cũng bảo đàn ông cổ đại đều trưởng thành sớm sao? Lúc tôi xem 《 Hồng Lâu Mộng 》 thấy Giả Bảo Ngọc mới có tí tuổi đã biết gõ cửa phòng nha hoàn rồi.
Tôi nhìn qua chàng trai thân thế bất phàm như vậy, sao có thể trưởng thành muộn vậy chứ?
Chẳng lẽ thật sự là vì anh ta một lòng một dạ đặt hết tâm tư để nghiên cứu huyền học?
“Chuyện bình thường thôi.” Tôi vội vàng rút tay ra khỏi tay anh ta, “Là vì ngươi chưa từng tiếp xúc gần với nữ nhân như vậy nên đây cũng chỉ là phản ứng sinh lý bình thường à.”
“Phản ứng sinh lý?” Chàng trai kia hơi nhíu mày, “Đó là thứ gì?”
Tôi xấu hổ, chỉ có thể giải thích: “Chính là phản ứng tự nhiên của cơ thể, khi ngươi tới gần nữ nhân khác cũng sẽ có loại cảm giác thế này.”
“Thật ư?” Chàng trai kia vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Tôi đột nhiên có một loại cảm giác lừa gạt một đứa trẻ ngây thơ thế nhở.
Phi phi phi.
Lừa gạt cái rắm.
Lời tôi nói đều là sự thật.
Đàn ông chưa tiếp xúc với phụ nữ bao giờ có chút phản ứng như thế cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ vậy, tôi nhanh chóng nghiêm túc gật đầu nói: “Thật.”
Chàng trai kia không nói gì nữa, chỉ nhìn tôi chằm chằm, như thể đang nghiêm túc xem xét tính chân thực trong câu nói của tôi.
Tôi có chút chột dạ mà dời mắt.
“Được.” Sau một lúc, anh ta gật đầu nói, “Lần sau tôi sẽ thử.”
Thử?
Thử như nào?
Trong lòng tôi rất tò mò, nhưng vẫn kiềm chế không hỏi ra miệng.
“Đừng nói chuyện này nữa, chúng ta nhanh đi thôi.” Tôi nói.
Dù sao, hang động này cũng là địa bàn của nhà họ Ninh, tôi lại còn rảnh rỗi cùng anh ta ở chỗ này thảo luận cái loại vấn đề đó, điên thật rồi.
Sợ người nhà họ Ninh sẽ tới, tôi vội vàng lôi kéo chàng trai kia đi ra ngoài.
Nhưng tôi không dám chạm vào anh ta, chỉ đàm túm lấy tay áo.
Khi ra ngoài hang, tôi chợt nhận ra một vấn đề khác.
Lúc nãy là tôi trèo lên, còn bây giờ muốn xuống thì sao?
Ta không dám chắc mình có thể thuận lợi leo xuống mà không bị ngã chết.
Trong khi tôi còn đang phiền não, chàng trai mặc trường bào trắng kia dường như nhận ra được sự rối rắm của tôi.
Giây tiếp theo, tôi chỉ cảm thấy eo bị siết chặt.
Tôi sửng sốt ngẩng đầu liền phát hiện chàng trai mặc trường bào trắng kia, thế nhưng lại trực tiếp ôm lấy tôi.
Amen.
Khoảng cách này, hình như có chút mờ ám?
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ thì chàng trai mặc trường bào trắng kia bỗng dưng mở miệng: “Ôm chặt.”
Ngay sau đó, anh ta kiễng chân lên.
Trong tích tắc, một tay anh ta ôm tôi, tay còn lại ôm bé trai kia, nhảy xuống vách núi.
Tốc độ này quá nhanh, ta sợ tới mức đầu óc rỗng tuếch, lập tức ôm chặt chàng trai mặc trường bào trắng kia.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã vững vàng đáp xuống đất.
Tôi nhanh chóng buông chàng trai mặc trường bào trắng kia ra, sợ lại làm anh ta hiểu lầm.
Lần này anh ta không nói gì cả, đột nhiên cau mày liếc nhìn đứa trẻ anh đang ôm trêи tay.
Tôi nhìn theo ánh mắt anh ta mới phát hiện đứa trẻ đã tỉnh giấc vì cú nhảy đột ngột vừa rồi.
Đứa trẻ dụi dụi đôi mắt đang ngái ngủ, nhìn thấy chàng trai mặc trường bào trắng bên cạnh, nó sửng sốt một hồi, mới nói: “Huynh là ai vậy?”
Tôi ngây ngẩn cả người.
Đứa trẻ này cũng không biết chàng trai mặc trường bào trắng này?
Vậy tại sao anh ta lại cứu đứa trẻ này?
Tôi cẩn thận nhìn về phía chàng trai mặc trường bào trắng kia, trong mắt nhiều hơn vài phần cảnh giác.
Khóe miệng chàng trai mặc trường bào trắng khẽ động, không biết có phải hay không ta ảo giác, anh ta thế nhưng hiện lên một tia do dự.
Ngay sau đó, anh ta nói: “Là người nhà ngươi nhờ ta tới cứu ngươi.”
Đứa trẻ chớp mắt đôi mắt đang mở to, đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng.
“Thật tốt quá!” Đứa trẻ ôm chặt cổ chàng trai mặc trường bào trắng kia, khuôn mặt nhỏ hưng phấn đỏ bừng, “Đệ biết mà! Đệ biết cha mẹ sẽ không bỏ rơi đệ mà.”
Chàng trai mặc trường bào kia hiển nhiên không thích đứa trẻ đụng vào mình, lập tức kéo nó ra.
“Đi thôi.” Anh ta lại quay sang tôi, “Nàng hiện tại muốn đi đâu?”
Tôi ngẩn ra.
Rốt cuộc tôi đối chàng trai này tràn đầy nghi hoặc, cũng không nghĩ muốn đi cùng anh ta, nhưng nhìn đám quỷ điểu bay lượn cách đó không xa, tôi phải thừa nhận rằng đi theo anh ta là an toàn nhất.
Trong lúc tôi đang do dự, chàng trai kia lại lên tiếng: “Ta đoán nàng căn bản không biết mình đang ở đâu? Khu rừng này không nhỏ, nếu không theo ta, có lẽ nàng sẽ không thể ra ngoài được.”
Tôi suy nghĩ và nhận ra thật đúng là như vậy, lập tức nói thẳng: “Ta muốn đi Khương Thành.”
Tôi không biết Trương mụ và những người khác bây giờ đang ở đâu, nhưng tôi nhìn bầu trời đã sáng lên, trong mấy canh giờ nữa, tôi hẳn có thể đến nhà họ Ninh kịp giờ lành.
Tôi cần phải nhanh chóng đến đó càng sớm càng tốt nên tôi trực tiếp nói muốn đi tới nhà họ Ninh ở Khương Thành.
900 năm trước, Khương thôn không hề hoang vắng mà là một thành phố cực kì phồn hoa thịnh vượng, Khương Thành và nhà họ Ninh đều ở đó.
“Khương Thành?” Tôi thấy chàng trai mặc trường bào trắng kia sửng sốt một chút, “Nàng muốn tới nhà họ Ninh?”
Bây giờ, tôi biết mình không thể giữ bí mật nữa, nói: “Đúng.”
Chàng trai mặc trường bào trắng kia, ánh mắt rơi vào áo cưới rách nát của tôi, cuối cùng đáy mắt hiện lên kinh ngạc, “Nàng là tiểu thư của nhà họ Tiết?”
Tôi biết, mọi người đều đã nghe tin Tiết Vô Song sẽ kết hôn với Ninh Trác, giả vờ cũng chẳng có gì thú vị cả, vì vậy gật đầu.
Chàng trai mặc trường bào trắng kia không trả lời, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm tôi.
Tôi bị anh ta nhìn đến phát bực, không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ anh ta và nhà họ Ninh thật sự có liên quan đến nhau?”
Nhưng tôi còn chưa kịp thông suốt, chàng trai mặc trường bào trắng kia đã xoay người nói: “Đi thôi, Khương Thành ở ngay bên ngoài khu rừng này.”
Tôi không ngạc nhiên vì điều này.
Những đứa trẻ này chính là đã bị nhà họ Ninh bắt đi, chắc chắn nhà họ Ninh cũng ở gần đây.
Tôi cùng chàng trai mặc trường bào trắng kia một trước một sau mà đi về phía trước, trêи đường đi, đứa trẻ kia lại cực kì hưng phấn.
“Ca ca ca ca, huynh trông thật tuấn tú, đẹp hơn tất cả những người trong thôn, huynh là thần tiên sao?”
“Ca ca ca ca, ba mẹ đệ nói rất nhớ đệ sao?”
“Ca ca ca ca, tại sao quần áo của tỷ tỷ này lại bị rách hết vậy?”
Cuối cùng, chàng trai mặc trường bào trắng kia rốt cuộc cũng thấy phiền, hỏi: “Sao ngươi còn chưa ngủ đi?”
Đứa trẻ kia ủy khuất bĩu môi, “Nhưng đệ sợ lắm, ngủ không được.”
Chàng trai mặc trường bào trắng có chút bất lực nhìn ta: “Nàng có biện pháp nào không?”
Giọng nói của đứa trẻ kia không nhỏ, tôi sợ rằng nó sẽ khiến nhà họ Ninh để ý, đành phải nói: “Để ta thử xem sao”
Nói xong, tôi bế đứa trẻ ra khỏi vòng tay anh ta.
Tôi thường xuyên chăm sóc đám trẻ trong cô nhi viện nên việc dỗ con nít cũng được là sở trường của bản thân đi. Tôi liền trực tiếp ôm đứa trẻ và bắt đầu hát ru cho nó nghe.