Chương 311: Ninh Uyển Uyển chín trăm năm trước
Đứa bé thực sự rất mệt, dưới tiếng hát ru của tôi, cuối cùng nó cũng chìm vào giấc ngủ.
“Đây là bài hát gì?” Sau khi đứa trẻ ngủ say, chàng trai mặc áo bào trăng bỗng dưng hỏi.
Tôi gượng cười hai tiếng, có chút xâu hồ nói: “Cái này do tôi tự nghĩ ra, đê dỗ trẻ ngủ.”
Bài hát này quả thực là do tôi suốt ngày dỗ trẻ ở cô nhi viện, tùy ý hát vài câu, giai điệu cùng ca từ vô cùng đơn giản, nhưng dỗ trẻ ngủ lại vô cùng có hữu dụng Chàng trai mặc áo bào trắng ôm lấy đứa trẻ đang say ngủ từ trong tay tôi.
“Bọn họ thông qua tính toán chắc chắn đã tính được vị trí gần nhất của cô rồi. Cô mau tới đó đi.”
“Ơ, chờ một chút.”
Tôi vừa mở miệng định nói gì đó, không ngờ lại nghe thây phía trước đột nhiên có tiêng hô “Có một bóng người ở đằng kia”
Tôi quay đầu nhìn lại, quả nhiên trông thây có vài người cầm đuốc sáng rực cả một khoảng trời đang đi tới.
Chỉ là một khắc quay lại này, chàng trai mặc áo bào trăng và đứa trẻ kia đêu đã biên mắt.
Ngay lập tức, theo tiếng xào xạc của cỏ, vài người cầm đuốc đến gần, nhìn thấy tôi từ xa, vẻ mặt kinh hỉ, hướng phía sau lưng hô to: “Đại Tiểu thư! Tiết tiểu thư ở đây!”
Tôi vẫn đang tìm kiếm bóng dáng của chàng trai mặc áo bảo trăng, nhưng ngay lúc nghe thây những lời này, tôi chợt sững người.
Đại tiểu thư Ninh gia?
Đó không phải là …
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ, đã nhìn thấy một bóng người khoác trên mình bộ váy màu xanh nước biển từ phía trước đi tới.
Tôi cảm thấy máu trong người mình đông cứng lại.
Là Ninh Uyển Uyển.
Tôi thực sự không ngờ mình lại gặp Ninh Uyên Uyên chín trăm năm trước trong hoàn cảnh như vậy.
Cô ấy vẫn xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lúc này gương mặt còn hồng hào khỏe mạnh, tràn đầy sức sống, so với cảm giác băng thanh ngọc khiết trước kia, giờ càng thêm sống động đáng yêu.
Ninh Uyển Uyển lúc này tiến lại gân, trông thây tôi, cô ta hơi sững sờ.
Một giây tiếp theo, cô ta vội vàng chạy tới đỡ tôi, lo lắng: “Tiết tiểu thư, cô không sao chứ? Quần áo của cô bị sao vậy?”
Sau lời nhắc nhở này của cô ta, tôi chợt nhận ra bộ hỉ phục trên người mình lúc này đã rách nát đến mức không thể nhìn nỗi.
Những hạ nhân Ninh gia bên cạnh, ánh mắt lúc này càng thêm lúng túng, sợ hãi không dám nhìn vào cánh tay cùng bắp đùi trắng như tuyết của tôi.
Tôi có chút xấu hồ, định nói với Ninh Uyển Uyển, có thể cho tôi mượn một bộ quần áo được không, không nghĩ cô ấy lại nhanh hơn tôi một bước.
“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?” Cô ấy quay người nhìn về phía đám gia nhân, “Mau đưa Tiết tiều thư lên kiệu. Nếu chậm trễ giờ lành, các ngươi có gánh nổi không!”
Ngay sau đó người Ninh gia rất nhanh đã phản ứng lại, vội vàng khiêng chiếc kiệu màu đỏ đi tới.
“Chờ đã, cô có thể …” Tôi đang lo lãng đên quân áo trên người, vừa muôn hỏi mượn quân áo từ Ninh Uyên Uyển, không nghĩ tới cô ta liền trực tiệp đây tôi vào kiệu.
“Đừng lo lắng, Tiết tiểu thư.” Cô ta khẽ nói: “Việc quan trong nhật bây giờ là nhanh chóng đền Ninh gia.”
Nói xong, cô ta thậm chí không cho tôi cơ hội nói chuyện, và trực tiếp rời khỏi kiệu.
Quan trọng nhất là phải nhanh chóng đên Ninh gia?
Tôi tức giận đến mức suýt phun ra máu.
Mà lúc này, Ninh gia, hẳn là đang gióng trồng khua chiêng, đợi tân nương đền.
Cô ta muốn tôi ăn mặc như này và xuất hiện trước mặt mọi người?
Ninh Uyển Uyển này, thật sự không phải cô ý muôn hại tôi bẽ mặt sao?
Nhưng tôi không hiểu, 900 năm sau, Ninh Uyển Uyển có thù oán với tôi là chuyện bình thường, nhưng tôi bây giờ chỉ là Tiết Vô Song, là chị dâu tương lai của cô ấy, tại sao lại đối xử với tôi như thế này?
Cô ấy phát hiện ra kế hoạch của Tiết Gia chăng?
Không thể, sẽ không.
Nếu cô ấy phát hiện ra, cô ấy sẽ không chỉ làm ra dăm ba cái chuyện “ngáng chân giữa đường” này đâu.
Lòng tôi rối bời, nhưng cũng biết việc cấp bách nhất bây giờ là đồi y phục, bèn kéo rèm lên và nói với một nha hoàn đang đi theo sau chiếc kiệu: “Làm phiên, cô có thể tìm cho tôi một bộ y phục khác không? y phục tôi bị hỏng… “
“Tiết tiểu thư” Nha hoàn kia cắt ngang lời tôi, “Xin lỗi, thứ lỗi cho chúng tôi, giờ lành sắp đến rồi, gấp gáp thế này, chúng tôi đi đâu tìm hỷ phục cho cô?”
Tôi hiện tại đã chắc chắn.
Ninh Uyển Uyển nữ nhân này, nhất định là muôn làm cho tôi xâu mặt!
Tôi kìm nén cơn tức giận, chỉ nói: “Người Tiết gia đâu? Tôi muôn tìm nhóm người đưa dâu.”
“Tiểu thư đừng lo lắng, chúng tôi vừa mới liên hệ với nhóm người đưa dâu Tiết gia, bọn họ sẽ trực tiệp gặp tiêu thư ở công Ninh gia.”
Gặp tôi ở cổng Ninh gia?
Tôi giận run người.
Cổng Ninh gia, hiện tại chắc là rất náo nhiệt, người vây kín chỗ, tôi cứ như này xuất hiện, khẳng định sẽ vô cùng mật mặt.
Tôi sốt ruột, nhưng đám người của Ninh gia không thèm để ý tới tôi, tôi nghĩ hay là bỏ chạy, nhưng nhìn lực lượng của bọn họ, tôi căn bản trốn không thoát.
Chẳng bao lâu, chúng tôi rời khỏi khu rừng và tiên vào thị trần.
Đây hẳn là Khương Thành.
Khác với sự suy tàn 900 năm sau, Khương Thành lúc này, đặc biệt phồn hoa, là thị trần giàu có bậc nhát của Tương Tây.
Hôm nay trong thành vô cùng náo nhiệt.
Tiếng pháo nổ không ngớt bên tai, tất cả mọi người đều tập trung xúm lại trước cửa.
Nhìn thấy chiếc kiệu của tôi tiến đến, họ vui sướng khôn cùng kêu to lên.
“Đến, đến, đến. Tân nương đến rồi. Tân nương của Ninh gia chủ đến rồi.”
Tôi đang ngồi trên kiệu, nao nao.
Trước đây nghe Tiết Xán bọn họ nói chuyện Ninh gia đã làm, tôi luôn cho rằng bọn họ là kẻ xâu tội ác tày trời, không nghĩ rằng ở Khương Thành, bọn họ có vẻ được lòng bá tánh như vậy?
Nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc để nghĩ đến điều này, việc cấp bách bây giờ, vẫn là đổi y phục, làm thế nào bây giờ?
Tôi bộ dạng thế này, theo tư tưởng của người cô đại, chắc chăn họ sẽ nghĩ tôi bị thô phỉ trong núi khinh bạc.
Đường đường là Ninh gia, sao có thể cưới một nữ nhân không còn trong trắng, lại còn bị người trong thành nhìn thầy hết cơ thể?
Đúng lúc tôi đang lo lắng như ngồi trên đồng lửa thì chiếc kiệu đột nhiên bị đặt xuống.
Ngay sau đó, rèm kiệu được mở ra, trước mất tôi hiện ra một gương mặt tuyệt sắc giai nhân.
Là Ninh Uyển Uyển.
“Tâu tâu.” Cô ta cười tủm tỉm nói: “Chúng ta tới rồi, đi xuống thôi.”
Nói rồi cô ta đưa tay về phía tôi, muôn đỡ tôi xuống.
Thoạt nhìn rất thân thiện.
Nhưng tôi bây giờ làm sao có thể tin tưởng cô ta được.
Nhưng tôi cũng biết lúc này tôi không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thê đi xuống.
Nghĩ đến đây, tôi đặt tay vào tay Ninh Uyên Uyên.
Cô ta mỉm cười và đỡ tôi xuống.
Lúc xuống kiệu, khi hai chúng tôi gần sát nhau, tôi rốt cuộc chịu không nồi, nói nhỏ: “Cô đến cùng vì sao muốn hại tôi?”