Chương 312: Ninh Uyển Uyển khó xử
Ninh Uyển Uyển không ngờ rằng tôi đột nhiên hỏi như thế, sửng sốt một chút.
Nhưng ngay sau đó, cô ấy rất nhanh nở một nụ cười lạnh.
Rõ ràng là cô ấy cảm thấy tôi không còn đường lui nên không thèm hư tình giả ý với tôi nữa, thì thầm nói: “Ta chỉ là chán ghét nữ nhân dám cướp nam nhân với ta.”
Cướp nam nhân?
Tôi hơi choáng váng.
Mẹ ơi, Ninh Uyển Uyển này, sẽ không đồi với ca ca của mình ……….
Đại não mở lớn, không nghĩ Ninh Uyển Uyển lại nói: “Đừng tưởng rằng tôi không biết cô có ý gì với Tiết Xán, nhưng cô yên tâm, qua hôm nay mọi người sẽ biết cô đã bị thổ phỉ lăng nhục, bắt kể là ca ta hay Tiết xán đều sẽ chẳng ai cần cô cả. “
Lòng tôi trầm xuống.
Lần này, tôi coi như nhìn thấu con người của Ninh Uyển Uyển.
Cô ta rất thích Tiết Xán, chín trăm năm trước đã thích rồi.
Vì thích nên chín trăm năm sau đối với một An Tố mới có địch ý như thế.
Cũng vì thích cho nên cô ta mới ra tay hãm hại khi biết Tiết Vô Song cũng thích Tiết Xán.
Tôi thực sự không ngờ rằng đằng sau khuôn mặt dịu dàng này, hóa ra lại là một con người độc đoán, không từ thủ đoạn, lãnh khốc vô tình.
Xem ra sau khi trở về chín trăm năm sau, tôi phải cân thận hơn với Cô ta.
Bắt quá việc cấp bách lúc này, vẫn là giải quyết tình huống trước mắt.
Ninh Uyển Uyển nắm lấy tay tôi, căn bản không cho tôi cơ hội tiếp tục suy nghĩ gì cả, cô ta lại đột nhiên dùng Sức.
Tôi loạng choạng, bị cô ta trực tiếp kéo ra khỏi kiệu.
Bốn phía vốn là tiếng pháo và tiếng chiêng trống không ngừng, khi thấy tôi chuẩn bị bước ra, tất cả đều kích động reo hò.
“Tân nương đến rồi! Tân nương đến rồi!”
Nhưng niềm vui, phấn khởi của mọi người trong nháy mắt khi thấy tôi đột nhiên dừng lại, bốn phía xung quanh im bặt.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều yên lặng, xung quanh chỉ còn lại tiếng pháo nổ tanh tách, nghe càng thêm xấu hổ.
Mọi người, tất cả đều nhìn tôi với ánh mắt khó tin.
Đường đường là tân nương của Ninh Gia, sao có thể ăn mặc rách rưới, lại còn không có khăn che đầu mà xuất hiện.
“Tiết, tiết tiểu thư, cô, đây là có chuyện gì vậy!” Ninh Uyển Uyển giả vờ kinh ngạc như bây giờ mới biết tình hình của tôi, phát ra một tiếng kinh hô.
Bây giờ tôi chỉ muốn xé xác cô ta ra.
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến cô ta, bởi vì những người xung quanh, sau tiếng kinh hô của Ninh Uyển Uyển, đã bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
“Tiết tiểu thư, có phải bị kẻ xấu khinh bạc rồi hay không? Bằng không, sao lại có bộ dạng như thế này…”
“Trời ạ, nếu là ta, bị kẻ xấu khinh bạc, đã tự sát từ lâu rồi! Còn có mặt mũi ở đây sao”
“Chính là như vậy, Trời ơi, Ninh gia chủ thật đáng thương, sao có thê gặp phải chuyện này.”
Nghe những lời bàn tán của – những người xung quanh, tôi chỉ thây trái tim ngày một lạnh giá.
Bọn họ rõ ràng cho rằng tôi đã bị khinh bạc, nhưng bọn họ đối với chuyện này cũng không có một chút thương xót, ngược lại cảm thấy tôi không biết xấu hổ, bị khinh bạc như thế sao còn không mau chết đi.
Điều trớ trêu là hầu hết những người nói ra điêu này đều là phụ nữ.
Đây chính điều đáng buồn ở thời cổ đại, các cô gái bị áp bức, so với cái gọi là trinh tiết, thì tính mạng chẳng đáng là bao.
Tôi nghiến răng, hát cằm lên, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Ninh Trác đâu?”
Tôi không thèm đề ý đến ánh mắt và lời bàn tán của những người xung quanh, điều tôi quan tâm là cuộc hôn nhân hôm nay có diễn ra suôn sẻ không, kế hoạch của Tiết gia có gặp trục trặc hay không.
Tôi còn nhớ, Tiết Xán từng nói với tôi rằng, Tiết Vô Song đã thành công gả vào Ninh gia.
Nhưng với tình hình hiện tại, tôi làm sao có thê gả vào Ninh Gia?
Hy vọng duy nhất lúc này của tôi chính là Ninh Trác.
Ninh Trác là gia chủ gia tộc Ninh gia, lại còn là tân lang của đám cưới này, theo lý mà nói, hắn là người duy nhất có thê giải quyết chuyện này.
Ninh Uyển Uyển hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, liệc mắt nhìn người gia nhân bên cạnh hỏi: “Ca Ca ta đâu?”
Không hiểu vì lý do gì, sắt mặt tên gia nhân đột nhiên tái mét.
Ninh Uyển Uyển nhíu mày, quát: “Nói!”
Hắn liền quỳ xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nói: “Gia chủ tối hôm qua không có ở nhà, sáng nay mới trở về, nhưng sau khi trở về lại đi ra ngoài, đi… đi… “
“Ca ca ta đi đâu?” Ninh Uyển Uyển trên mặt toát lên vẻ sốt ruột.
Thanh niên nhắm mắt, một mặt “sông chết không quản” nói: “Đi thanh lâu!”
Sau tràng pháo nổ cuối cùng, bốn bên trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.
Mọi người đều sững sờ, trợn mắt há môm, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy.
Trước đám cưới, tân nương bị cưỡng bức, tân lang vào ngày thành hôn lại đi vào kỹ viện?
Đây đúng là trời sinh một cặp.
Ninh Uyển Uyển cũng một mặt đầy kinh ngạc, thốt lên: “Ca Ca làm sao có thể…”
Nhưng rất nhanh, cô ấy nhanh chóng thu hồi lại biểu cảm, quay sang nhìn tôi.
“Nếu ca ca đã không có ở đây.” Cô ấy chậm rãi mở miệng, “Vậy thì phiên Tiệt tiêu thư, đợi ở đây được không?”
Hai tay tôi siết chặt thành nắm đám, nhìn vào mắt Ninh Uyển Uyển, càng thêm phân nộ.
Tốt lắm Ninh Uyển Uyển, Cô thật sự nghĩ cách để giày vò tôi.
Tôi ăn mặc lộ lộ liễu như này, mà cô dám kêu tôi đứng đây chờ sao?
Là sợ người khác không nhìn thầy cơ thê của tôi? hay sợ tôi chưa đủ xấu hổ?
Thực lòng mà nói, đối với bản thân, tôi không để ý đến việc người khác thấy tay chân mình, nhưng ở thời đại này, những gì Ninh Uyển Uyển làm đã là sự sỉ nhục lớn nhất đối với tôi.
Tôi cắn môi, có gắng kìm chế cơn tức giận, nói nhỏ: “Người của Tiết gia đâu?”
Tôi biết mình không thẻ trông cậy vào Ninh Uyển Uyển giúp mình, chỉ có thê trông cậy vào người Tiết gia.
Trước đó nha hoàn kia có nói với tôi ráng nhóm người đưa dâu của Tiết gia sẽ gặp tôi ở công Ninh gia.
Nhưng bây giờ không thấy Trương Nhũ mẫu bọn họ đâu.
“Đội ngũ đưa dâu của Tiết Gia?”
Ninh Uyển Uyển cười nhạt, “Trên đường đi đên đây bị trì hoãn.”
Trì hoãn?
Tôi tức đến nghiền răng.
Hẳn là Ninh Uyển Uyển đã giở thủ đoạn đề ngăn không cho bọn họ đên đúng giờ!
Người phụ nữ này sao có thể tàn nhân như vậy! Cô ta muôn cắt đứt mọi đường lui của tôi!
“Được.” Đáp lại ánh mắt đầy căm hận của tôi, Ninh Uyển Uyển cười càng thêm vui vẻ, “Tiết tiêu thư, vậy làm phiền cô đứng ở đây đợi đi.”
Nói xong cô ta thản nhiên đứng sang 1 bên, thực sự định bất tôi chờ đợi một cách ngu ngốc.
Những người xung quanh, cũng không dám nói gì.
Những người thông minh một chút hẳn là đều có thể nhìn ra Ninh Uyển Uyển đang cố ý làm tôi khó xử, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của Ninh gia, bọn họ mặc nhiên là đứng về phía Ninh Uyển Uyển, không dám tùy tiện nói gì.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, tôi nghiên răng đứng chờ ở đó.
Bây giờ đang là mùa đông, tôi cảm nhận được gió lạnh từng cơn thổi vào người, lạnh buốt, lạnh đến mức run lẫy bẩy.
Nhìn chung quanh có nhiều người như vậy, nhưng không một ai nghĩ đên việc sẽ khoác cho tôi một chiếc áo. Thay vào đó họ chỉ trơ mắt nhìn tôi nhục nhã đứng chịu lạnh.
Vừa lúc tôi lạnh đến mức môi tím tái, sau lưng tôi bông vang lên tiêng vó ngựa.
Ngay sau đó, một người gia nô của Ninh gia hột hoảng kêu lên một tiêng, “Gia chủ đã vệ rồi!”
Ngay lập tức, tất cả những người có mặt náo loạn.
Cơ thể tôi khẽ rung lên.
Ninh trác đã về?