Chương 07 - Nơi muốn bảo vệ
-Một giấc mơ. Cậu ta từ lâu đã quên việc con người có thể mơ thấy những giấc mơ.
Sau khi vứt bỏ thân xác con người, cậu ta đã không còn mơ thấy những giấc mơ nữa.
Trong giấc mơ của mình, cậu ta vẫn còn là một thiếu niên.
Anh hùng Thánh Kiếm, Leonis Xiealto đã bị các quý tộc của vương quốc phản bội và ám sát.
Đó là một câu chuyện có thể tìm thấy ở bất cứ mọi nơi. Thế nên cậu ta không cần biết về những thứ như động cơ của họ.
Đố kỵ, ghen ghét, căm thù, tự phụ hay sợ hãi. Cũng có thể là tất cả những thứ đó-
Thứ mà thiếu niên 10 tuổi từng cố gắng giải cứu thế giới nhận được, là một cái chết bất thường.
Trong cơn mưa, vũng máu đang từ từ lan rộng ra. Thế nhưng thiếu niên đó, lại không hề oán hận loài người.
...Xấu xí, thanh cao, cậu ta đã thấy đủ loại.
Người đã nhận lệnh ám sát cậu ta, không hẳn đã là người xấu.
"-Cậu bé, em có nghĩ rằng thế giới này tồn tại chân lý không?"
"...Điều đó, giờ đã không còn quan trọng nữa rồi."
Cô ấy chìa tay ra tới thiếu niên đang mệt mỏi lẩm bẩm.
"Chị nghĩ, mình sẽ chống lại cái thế giới này, còn em thì sao?"
Khuôn mặt của cô gái đang mỉm cười nói, trông thật đẹp làm sao-
***
(...Lâu lắm rồi mới lại mơ thấy 'cô ta'.)
Một giấc mơ rõ ràng, gợi nhớ lại những ký ức xưa.
Roselia - đó là tên thật của cô gái được gọi là Nữ thần Phản nghịch.
Cô ta đã phục sinh một thiếu niên anh hùng và biến cậu ta thành Ma Vương-
Và điều đó đã cứu Leonis, người đã mất hết hi vọng với cái thế giới này.
Với thân hình nhỏ nhắn của mình, cô ấy muốn giải cứu cả cái thế giới này-
Ấn chặt lấy cái đầu đang đau âm ỉ của mình, Leonis nằm dậy trên chiếc giường.
Cậu ta đang mặc trên người một bộ đồ ngủ.
Cậu ta vẫn chưa quen với cảm giác của cơ thể mới.
"Ư...ư..."
Rồi-
Leonis liền nghe thấy một giọng nói đầy mê hoặc ở kế bên.
"...!?"
Cậu ta vội vã nhìn xuống.
Lyseria đã lăn qua đây và đang ngủ ngon lành.
Những hơi thở thoát ra từ đôi môi cô ấy.
Và hòa cùng nhịp thở, là bộ ngực đang nâng lên hạ xuống dưới bộ đồ ngủ của cô ấy.
Từ khe rèm cửa, những tia nắng mặt trời chiếu xuống khiến mái tóc bạch kim của cô ấy tỏa sáng rạng ngời.
(...T-Tại sao lại nằm đây!?)
Leonis hồi tưởng lại ký ức trước khi đi ngủ.
Nhớ lại, Leonis rõ ràng là đã nằm ngủ trên ghế sofa. Hồi còn là Ma Vương Bất Tử, cậu ta thường ngủ trong quan tài đá, thế nên cậu ta không kén chọn chỗ ngủ cho lắm.
(Đúng, rõ ràng là ta nằm ngủ trên ghế sofa-)
Leonis chợt nhận thấy phần cổ mình có cảm giác khó chịu.
Có vẻ nó đã sưng lên đôi chút.
(Không lẽ...)
Cậu ta thử nhéo má Lyseria đang say sưa nằm ngủ một phát.
"...ư, ư..."
...Cô ấy khó chịu nhăn nhó đôi lông mày, tuy nhiên trông không giống là đã tỉnh.
Leonis nhún vai, rồi thì thầm vào tai cô ấy.
"Tỉnh dậy đi, thân quyến của ta-"
"...Woa!?"
Ngay lập tức, cô ấy mở to mắt ra.
Vừa rồi, cậu ta đã dùng thần chú ma thuật để đánh thức cô ấy.
"Chào buổi sáng, Seria-san."
"C-Chào buổi sáng, Leo-kun..."
Mắt cô ấy chớp chớp, rồi cô ấy lấy tay dụi mắt mình.
Lật cái chăn lên, có thể nhìn thấy bộ đồ lót màu trắng của cô ấy.
Leonis tránh mắt đi.
"Mà, em nhớ là em có nằm trên ghế sofa."
"À, chị đã đưa em lên giường. Em ngủ ở chỗ đấy thì sẽ bị cảm mất."
"Em nghĩ là chị không cần lo về chuyện đó đâu-"
...Ma Vương không thể bị cảm được.
(À không, với cơ thể này, thì có thể sẽ bị cảm...?)
...Thôi kệ đi.
Leonis ho một tiếng rồi nhìn cô ấy bằng nửa con mắt.
"Chị có hút đúng không? Trong lúc em ngủ ấy?"
"..."
Lyseria ngoảnh mặt đi.
"Vẫn còn vết cắn trên cổ đấy."
Dường như cô ấy đã chuẩn bị tư tưởng để bị chất vấn.
"C-Chỉ một chút thôi..."
Cô ấy giơ ngón trỏ và ngón cái lên để thể hiện cái 'một chút' của mình.
"Ban đêm, chị không kiềm chế được...nên..."
Vào ban đêm, bản năng hút máu sẽ đặc biệt trở nên dữ dội. Cô ấy chỉ vừa mới hóa thành ma cà rồng thôi, nên việc kiềm chế nó là rất khó khăn.
"Không, em không ngại cho chị hút máu, nhưng làm ơn hãy báo trước cho em một tiếng."
"...Ừm, chị hiểu rồi. Chị xin lỗi."
Tuy lúc đó cậu ta đang ngủ, nhưng cậu ta vẫn là Ma Vương. Không thể xem nhẹ việc cậu ta bị cô ấy hút máu mà không hề biết được.
"Còn nữa, ngủ cùng nhau là không được đâu."
"A, Leo-kun đã đến độ tuổi để tâm tới những chuyện như thế rồi sao?"
"Em đã đến độ tuổi đó rồi."
Leonis dậy khỏi giường và bắt đầu thay quần áo sang bộ đồng phục.
"Em định đi đâu đấy?"
"Em định đến thư viện. Có thẻ là vào được đúng không?"
Hôm nay cậu ta dự định nhốt mình cả ngày trong thư viện, để tìm hiểu thêm về lịch sử của thế giới này.
Sự phát triển của nền văn minh nhân loại, sự xuất hiện của , rồi sức mạnh của Thánh Kiếm. Có rất nhiều thứ để tìm hiểu.
Và, theo báo cáo từ Shirley, thông tin về thần thánh cùng Ma Vương và Sáu vị anh hùng đã không được lưu truyền. Nếu tra cứu sử sách, có thể sẽ tìm thấy dấu tích nào đó.
Lyseria tỏ ra luống cuống nói.
"À mà, em có tiết ở sân tập vào sáng nay đấy."
"Tiết?"
Leonis thắc mắc hỏi.
"Tại Học Viện Thánh Kiếm, em có thể tự do lựa chọn tiết học."
"...Vậy sao."
Nội dung luyện tập sẽ cho học sinh tự quyết định. So với huấn luyện kiểu quân đội, thì có vẻ nó không được hiệu quả cho lắm. Tuy nhiên, năng lực của Thánh Kiếm có muôn hình vạn dạng, thế nên tập luyện theo giáo trình tiêu chuẩn là không khả thi.
Nhưng mà-
"Em không nhớ là có chọn tiết ở sân tập."
"Chị chọn cho em đấy, bằng đặc quyền của người bảo hộ. Lịch dùng sân tập giống với chị luôn."
Lyseria thản nhiên nói.
"Sao chị lại chọn cho em?"
Leonis hết sức ngạc nhiên.
"Em đã hứa, là sẽ huấn luyện cho chị còn gì?"
"...A"
Đúng là đã hứa như vậy.
"Em hiểu rồi."
Leonis nhún vai nói.
***
Sân tập mà Lyseria chọn, nằm ở trong nhà.
Nó là một cái sân hình tròn rất rộng có mái che.
"Chị đã đặt lịch rồi, nên chúng ta có thể thoải mái sử dụng nó."
Lyseria vui vẻ nói vậy rồi bắt đầu khởi động.
Lần đầu tiên được tập luyện với tư cách là một Thánh Kiếm Sĩ, chắc hẳn cô ấy cảm thấy rất phấn khích.
...Mà, cô ấy cảm thấy như vậy cũng phải thôi.
"Trước tiên, em cần xem sức mạnh hiện giờ của Seria-san."
Leonis dậm cây ma trượng của mình xuống đất và nói.
"Rồi sau đó mới có thể nghĩ đến nội dung luyện tập."
"Chị hiểu rồi. Giờ dùng hay gì?"
"Không, em có chuẩn bị kẻ địch thực tế hơn rồi."
Nói vậy, Leonis bắt đầu niệm.
"-Hỡi những chiến binh bất tử dũng mãnh, hãy đáp lại lời kêu gọi từ hoàng đế bất tử."
-Bóng của Leonis biến thành một hình tròn lớn và bắt đầu rung mạnh.
Xuất hiện cùng những tiếng kêu lách cách, là hơn chục chiến binh hài cốt.
"C-Cái gì, đây là... hài cốt sao?"
Lyseria sợ hãi lẩm bẩm.
(...Chà, thanh niên thời nay không được thấy hài cốt bao giờ à?)
Chiến binh hài cốt có thể tự nhiên xuất hiện ở những nơi đầy hắc khí chết chóc.
Chúng là quái vật cấp thấp hình thành nên bộ phận cốt lõi trong quân đoàn của Ma Vương Leonis.
Nhân tiện, Leonis có thể gọi ra cả trăm chiến binh hài cốt trong một lần.
"Chúng là quái vật cấp thấp nhất triệu hồi bằng ma thuật. Chị có thể thoái mái đập nát chúng."
"...Vậy sao, chị hiểu rồi."
Lyseria gật đầu rồi chìa tay phải ra.
"-Kích Hoạt!"
Ngay lập tức, Thánh Kiếm vô danh xuất hiện trong tay cô ấy.
Hiện thực hóa từ linh hồn, nó là thanh kiếm tuyệt đẹp đã đánh bại Myuzel trong bài kiểm tra Thánh Kiếm.
"Vậy thì, bắt đầu thôi-"
Bao quanh bởi ma lực, mái tóc bạch kim của Lyseria sáng lên.
Cô ấy vung Thánh Kiếm một nhát, chiến binh hài cốt vỡ tan thành từng mảnh.
Và cứ như vậy, những chiến binh hài cốt lao đến tấn công đều bị cô ấy đánh bại.
(...Không hổ là Nữ Hoàng Ma Cà Rồng.)
Dĩ nhiên những chiến binh hài cốt cấp thấp không thể nào sánh được với cô ấy.
Thế nhưng, cô ấy vẫn chưa đạt đến trạng thái có thể phát huy tối đa nguồn ma lực khổng lồ trong cơ thể mình.
Cô ấy mới chỉ vung cây Thánh Kiếm đó bằng năng lực thể chất phi thường của Ma cà rồng mà thôi.
(Không, nói là 'chỉ vung' thôi thì hơi quá.)
Kiếm thuật của cô ấy không hề tồi. Nó có thể dùng được cả trong thực chiến.
Lyseria đánh bại những chiến binh hài cốt trong nháy mắt.
"...Haa, haa, em thấy sao?"
"Rất tuyệt vời, kiếm thuật của chị khá lắm."
Leonis vỗ tay.
"Em hiểu biết về kiếm thuật sao?"
Lyseria ngạc nhiên nghiêng đầu.
Chắc hẳn do Leonis trông không giống một người luyện kiếm.
"Dạ, em cũng biết chút ít-"
Leonis nhún vai và giả vờ nói.
"Seria-san, chị có theo học ai à?"
"À, chị học từ cha chị, cha chị là Thánh Kiếm Sĩ dùng kiếm."
...Thì ra là vậy, đó là kiếm thuật cha cô ấy truyền cho.
"...Nhưng chị vẫn còn thua xa Sakuya."
Lyseria lắc đầu.
"Đặc tính của Nữ Hoàng Ma Cà Rồng là có nguồn ma lực khổng lồ. Nếu chị kiểm soát được ma lực của mình, em sẽ dạy chị ma thuật."
"Thật sao?"
"Vâng, em nghĩ như vậy là tốt nhất."
Cường hóa cơ thể bằng ma lực, thì sẽ trở thành kiếm sĩ ma thuật.
"Vậy giờ, thử tăng độ khó lên chút xem sao."
Lần này, Leonis niệm ma thuật triệu hồi ma thú hài cốt.
Chúng là ma thú được tạo thành từ xương của chó sói đen.
"Chúng là loại ma thú hài cốt hoạt động theo bầy. Chiến thuật mà chúng sử dụng hoàn toàn khác so với lúc nãy."
"Được thôi!"
Cô ấy lau mồ hôi rồi cầm lấy Thánh Kiếm bằng cả hai tay.
Được vung Thánh Kiếm như vậy, nó thực sự khiến cô ấy hạnh phúc.
Và rồi, sau hai giờ tập luyện-
Trên sân tập là vô số bộ xương nằm lăn lóc.
"Haa, haa, haa..."
Lyseria thở gấp.
"Đến đây thôi nhỉ-"
Leonis khuyếch đại cái bóng của mình ra và thu hồi đống xương về vùng đất bóng tối.
Đây không còn là thời đại xương xóc nằm lăn lóc trên chiến trường. Cần thu hồi cẩn thận và cung cấp ma lực cho chúng để tái sử dụng.
"...Cảm ơn em, rất nhiều!"
Lyseria cúi đầu sâu xuống.
Được thấy thân quyến trưởng thành cũng khá là vui.
"Chị cần tiếp tế ma lực không?"
"Chưa...cần, chị vẫn ổn..."
Lyseria suy nghĩ một chút rồi đỏ mặt.
"Vậy thì, em xin phép-"
"A, Leo-kun."
Leonis đang định đi đến thư viện thì cô ấy dừng cậu ta lại.
"Giờ chị sẽ đến khu thương mại, em đi cùng không?"
"Thôi, em..."
"Chị sẽ đãi em mấy món ngon mà."
"..."
Bụng cậu ta kêu lên.
(...Trời đất! Cái cơ thể phiền phức này!)
Tuy dự định sẽ đến thư viện-
Mà thôi, dù sao thư viện cũng chẳng chạy đi đâu được. Đi thăm quan đô thị chắc cũng không tệ.
(...Việc điều tra đành trông cậy hết vào Shirley vậy.)
...Dù sao cậu ta cũng hứng thú với mấy món bánh kẹo hôm qua ăn.
***
"...Lạ thật."
Elfine nhìn vào màn hình phân tích của cái máy tính và lẩm bẩm.
"Có chuyện gì vậy, senpai?"
Sakuya nhòm vào màn hình từ phía sau.
"Có vẻ tiểu đội 13 đi điều tra đáy biển vẫn chưa trở về."
"Tiểu đội 13? Không phải quy tụ toàn nhân tài sao?"
"Có vẻ cấp trên vẫn chưa đưa ra công bố chính thức."
Chỉ có Thánh Kiếm của Elfine là có khả năng xâm nhập vào mạng lưới thông tin và truy cập vào phần thông tin bí mật của Cục quản lý. Trong học viện, có nhiều người nắm rõ được năng lực Thánh Kiếm của cô ấy, nên cô ấy không ngờ rằng mình có thể truy cập sâu đến vậy.
"...Đợi chút đã-"
Elfine ngạc nhiên nhìn vào máy tính.
"Hmm?"
"Hình sóng kỳ lạ... Đùa sao, đây là-"
Ngay lập tức, khuôn mặt Elfine trở nên trắng bệch.
Cô ấy mong đây chỉ là lỗi của cái máy tính.
Tuy nhiên, đây là thứ cô ấy đã thấy rất nhiều lần trên giả lập.
"...Phải báo cho Cục quản lý ngay-"
Cô ấy đứng dậy, đúng lúc đó-
Dấu chấm đỏ đang phát sáng trên màn hình to ra một cách khủng khiếp.
***
"Là chỗ này-"
Chiếc xe của Lyseria đỗ tại một nơi cách hơi xa khu thương mại một chút.
Hầu như không có người đi lại, và cũng chẳng có bóng dáng của học sinh nào.
"Nhà hàng ở chỗ này ạ?"
Leonis ngước lên nhìn tòa nhà trước mắt và nói.
"Ừ, nó ở cùng chỗ cô nhi viện. Trẻ tị nạn không có người thân chăm sóc sẽ được gửi tới đây."
"Cô nhi viện..."
Leonis hơi nhăn mặt.
Bản thân Leonis không có nhiều kỷ niệm đẹp về cô nhi viện cho lắm.
Cậu ta đã quên hết những vết thương trong lòng đó.
"Có chuyện gì vậy?"
"Dạ không, không có gì."
Một tòa nhà được xây nên bằng gạch. Hiếm thấy một thứ như vậy trong Đô Thị Chiến Thuật.
Lyseria xuống xe, hai tay cô ấy ôm một cái hộp lớn rồi đi vào bên trong tòa nhà.
"...Lên nào..."
Có vẻ khá nặng.
"Nếu dùng ma lực của ma cà rồng thì mang nó sẽ dễ hơn đấy."
Leonis khuyên cô ấy.
"Chị muốn giữ lại cảm giác làm con người trong cuộc sống thường ngày. Với lại, nếu dùng nhiều ma lực quá, thì sẽ muốn được cung cấp thêm..."
"...Thì ra là vậy."
Leonis gật đầu, rồi bí mật dùng ma thuật lơ lửng làm nó nhẹ đi.
Đi vào bên trong, tiếng chuông cửa vang lên.
"A, Seria onee-san!", "Là Seria onee-chan!" "Là Seria!"
Vài đứa trẻ chạy đến rồi ôm lấy chân và hông Seria.
(...Dám tùy tiện ôm lấy thân quyến của ta sao-!)
Leonis đột nhiên tức giận.
(Mà thôi kệ đi. Dù sao chúng nó cũng là trẻ con.)
Cậu ta quên đi việc mình cũng là một đứa trẻ 10 tuổi và tha cho chúng.
...Leonis Death Magnus là một Ma Vương rất rộng lượng.
Có vẻ Lyseria rất được đám trẻ con yêu mến.
Vẫn bị đám trẻ con ôm lấy, Lyseria chỉ biết cười trừ và đặt cái hộp lên bàn.
"Seria onee-chan, gần đây sao chị không đến chơi, em cô đơn lắm!"
"Xin lỗi nhé, chị có bài kiểm tra giữa kỳ nên hơi bận một chút-"
"Ây-"
Một cậu bé tầm 5 tuổi hất váy của Lyseria lên.
"N-Này, không được làm thế!"
Lyseria vội vàng giữ váy mình xuống.
...Cái này thì không thể tha thứ được.
Nó đã vượt quá chuẩn của Ma Vương.
Leonis định dùng ma thuật lên người cậu bé, thì đúng lúc đó.
"Dean, con làm cái gì đấy!"
Xuất hiện phía sau cảnh cửa phòng bếp vừa mở ra, là một người phụ nữ lớn tuổi.
"Xin lỗi nhé, lúc nào cũng làm phiền cháu."
"Đâu có, cháu chỉ muốn giúp một chút thôi mà-"
Lyseria quay về phía Leonis.
"Frenia-san là chủ của cô nhi viện này."
Rồi cô ấy giới thiệu.
"Cậu bé này là?"
"Là cậu bé cháu cứu từ trong di tích. Leo-kun là một Thánh Kiếm Sĩ đấy ạ."
Lyseria nói.
"Trời, thức tỉnh Thánh Kiếm ở tuổi này sao?"
"Giỏi ghê!", "Thật vậy sao?", "Tuyệt quá!"
Đám trẻ con bắt đầu vây quanh Leonis.
"...D-Dừng lại!"
Leonis bất chợt thấy đau và cố gắng chống cự, nhưng nhanh chóng bị chúng chèn ép.
"Cho em xem Thánh Kiếm đi!", "Tên là gì thế?"
"L-Làm vậy là không được đâu..."
Cô bé lớn tuổi nhất (dù vậy nhưng cũng chỉ tầm 8 tuổi) định can thiệp, tuy nhiên đám trẻ con vẫn tiếp tục nghịch tóc Leonis.
(...T-Ta là Ma Vương đấy...)
"Leo-kun nổi tiếng ghê."
Dù là thân quyến của cậu, nhưng Lyseria không hề giúp mà chỉ đứng cười.
(...S-Sau này sẽ biết tay ta.)
Leonis gào thét trong thâm tâm mình.
"Cháu có mang đến rau củ hái từ vườn đây."
Mở cái hộp ra, trong đó chật ních rau củ.
Tất cả đều là rau cô ấy tự trồng trong vườn tại Học Viện Thánh Kiếm.
"Tuy không nhiều nhưng nó tươi ngon lắm đấy ạ."
"Cảm ơn cháu, giờ cô sẽ đi nấu súp."
Người phụ nữ lớn tuổi trở lại phòng bếp.
"Leo-kun, chị đi giúp nấu bữa trưa đây. Em ở đây chơi với bọn trẻ nhé."
"Hả...!"
Leonis với tay ra, nhưng Lyseria cứ thế biến mất vào phía bên trong phòng bếp.
"Cho em xem Thánh Kiếm đi!", "Nó trông thế nào ạ?", "Đồng phục ngầu quá!"
"Hu..."
Cơ thể 10 tuổi này, không thể đẩy đám trẻ con kia ra được.
Nhưng mà, nếu dùng ma thuật với trẻ con, thì sẽ làm tổn hại thanh danh của Ma Vương.
"Không được làm thế, nó sẽ gây rắc rối cho onii-san đấy...!"
Không ai nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô bé lớn tuổi nhất cả.
(Đ-Đồ vô ơn...!)
Leonis thù hằn lườm về phía Lyseria.
***
"Xong rồi đây."
15 phút sau, Lyseria trong bộ tạp dề đi ra.
Đám trẻ con nô đùa quanh Leonis nhanh chóng chạy về phía bàn ăn.
(...Thật là.)
Leonis chỉnh lại cái đầu bù xù và bộ đồng phục nhăn nheo của mình rồi đựng dậy.
Ma Vương từng một mình chống lại cả vạn quân, lại thảm bại ở đây.
"A-Anh...có sao không?"
Cô bé lấy hết dũng khí đưa cho cậu ta cái khăn tay sạch.
"Bọn trẻ nghịch ngợm thật đấy."
"Xin lỗi anh, bọn nó không có ý xấu đâu, với lại..."
Cô bé lúng túng cúi đầu xuống.
"E-Em cũng nghĩ rằng, dùng được Thánh Kiếm, là rất ngầu đấy ạ!"
Cô bé đỏ mặt nói.
"Mau lên, Tessera."
"Dạ!"
Cô bé lễ phép cúi đầu xuống rồi chạy đi.
"...Tessera sao. Thì ra ở đây vẫn còn có đứa biết phép tắc."
Leonis dùng tay chải lại máy tóc của mình.
Phần đằng trước cô nhị viện biến thành một cái nhà hàng bình dân.
Trên bàn có giỏ bánh mỳ, súp, salad và cá chiên là những món nhẹ.
Tuy không lớn lắm, nhưng không khí khá vui vẻ.
"Thỉnh thoảng chị lại làm thêm ở đây."
Lyseria tháo cái tạp dề ra và nói.
Tuy không phù hợp với dòng máu cao quý của mình, nhưng cô ấy trong bộ tạp dề trông rất đáng yêu.
"Vào ngày nghỉ, mọi người sẽ tập trung ăn tại nhà hàng này."
Nhìn ra bên ngoài, tấm biển của nhà hàng có vẻ đã được hạ xuống.
(...Thì ra là vậy.)
Leonis có tò mò về việc được cô ấy chăm sóc chu đáo một cách kỳ lạ, hóa ra đó là do cô ấy đã quen với việc chăm sóc trẻ nhỏ trong cô nhị viện này.
"Lyseria-san lúc nào cũng đến đây giúp cô. Cô cảm ơn cháu nhiều lắm."
Cô Frenia cúi đầu và thật lòng cảm ơn cô ấy.
"Cháu vẫn được trả công đầy đủ mà, cô đâu cần làm vậy-"
Bọn trẻ ngồi ở bàn đã bắt đầu lấy bánh ra ăn.
Tuy đói chẳng kém gì bọn trẻ, nhưng với lòng tự trọng của Ma Vương, cậu ta không thể gấp gáp như chúng được.
"Súp củ cải ngon không?"
"...Ngon lắm ạ."
Leonis thành thật nói ra cảm nghĩ của mình.
Súp rau củ tự trồng kèm với một chút gia vị, tuy giản dị nhưng vẫn rất thơm ngon.
"Tốt quá. Regina dạy chị làm đấy."
Lyseria giơ ngón cái lên.
"Anh ơi... bánh mỳ ngon lắm đấy."
Cô bé Tessera rụt rè đưa cho cậu ta cái bánh mỳ.
"C-Cảm ơn em..."
"D-Dạ..."
Leonis nhận lấy cái bánh mỳ, mặt cô bé đỏ lên đôi chút.
"Những đứa trẻ này, là những đứa trẻ được các Thánh Kiếm Sĩ cứu từ bên ngoài đô thị."
Cô Frenia nói.
"Đúng, tất cả đều được cứu từ những nơi khác nhau."
"Seria onee-san, lát nữa chơi với chúng em nhé?"
"Ừ, được thôi. Em muốn chơi gì?"
Lyseria mỉm cười trả lời đám trẻ con đang ôm lấy mình.
Nhìn cô ấy như vậy-
(...Phải chăng, đây là nơi cô ấy muốn bảo vệ.)
Leonis nghĩ.
Không nhầm thì quê nhà cô ấy đã bị tàn phá.
Có lẽ điều đó đã khiến cô ấy cảm thấy muốn bảo vệ những đứa trẻ có cùng hoàn cảnh với mình.
(...Khá đáng ngưỡng mộ.)
Leonis thầm nghĩ trong lòng-
(Vương quốc mà ta bảo vệ, giờ đã không còn nữa-)
Leonis hoài niệm về Tử Đô thân thuộc đã bị tàn phá từ rất lâu.
Rồi-
"Cho em xem Thánh Kiếm đi!"
Một cậu bé tầm 5 tuổi trông hơi béo đang kéo tay áo đồng phục của Leonis.
...Dám kéo tay áo của Ma Vương sao, khá dũng cảm đấy.
"Focca, Thánh Kiếm của Thánh Kiếm Sĩ không phải là đồ trưng bày đâu."
"Chán thế-"
Bị cô Frenia nhắc nhở, cậu bé không hài lòng kêu lên.
"Không sao đâu cô. Cháu sẽ cho thắng nhóc xem."
Leonis nói đầy vẻ hào phóng.
...Cho chúng chiêm ngưỡng một chút chắc không vấn đề gì.
Bọn trẻ vui thì Lyseria cũng sẽ vui.
"Leo-kun, em định làm gì?"
"...Để xem nào. Chắc cho bọn trẻ xem mấy bộ hài cốt diễn xiếc."
"Hài cốt?"
"Là cái gì thế-?"
Đám trẻ con có vẻ rất tò mò.
"L-Leo-kun, chị nghĩ cái đấy không được đâu. Nó đáng sợ lắm."
Lyseria không tán thành với ý tưởng đó.
"...Đáng sợ sao?"
"Ừm, thì là xương mà..."
(...Xương đáng sợ sao?)
Trông chúng dễ thương đến vậy mà.
"Được rồi. Vậy thì làm pháo hoa cỡ nhỏ bằng cái bàn-"
-Leonis niệm ma thuật hệ lửa, đúng lúc đó.
"...!?"
Lục rục lục rục...!
Mặt đất bắt đầu rung lắc dữ dội, bát đĩa trên bàn rơi hết xuống đất.
"...Gì vậy, động đất sao?"
"Không thể là động đất được, vì Đô Thị Chiến Thuật đã cố định trên biển bằng neo rồi mà!"
"Vậy thì là cái gì-"
Leonis nhăn mày. Ngay lập tức-
Còi báo động rú lên khắp đô thị.