Phong Lưu Pháp Sư Chương 37: Hắc Ám Dụ Hoặc

Màn đêm yên tĩnh bao trùm lên vạn vật. Thế nhưng tại Quang Minh thành quang cảnh vẫn náo nhiệt như ban ngày. Dưới ánh sáng của muôn vạn ngọn đèn ma pháp, mọi hoạt động của thành phố về đêm càng thêm quyến rũ.

Lộ Thiến Á mơ mơ màng màng mở mắt tỉnh dậy, đồng tử đảo một vòng quan sát cảnh vật chung quanh, tức thì giật bắn dậy, thét lên ầm ĩ. Nàng vội vã kiểm tra lại y phục thấy vẫn nguyên vẹn bình thường mới thở dài nhẹ nhõm, cố lục lọi lại ký ức xem mình đã làm gì từ lúc nhậu nhẹt say sưa với Long Nhất đến bây giờ nhưng hầu như không nhớ được gì thêm.

Nghe thấy tiếng la thất thanh của Lộ Thiến Á, Lãnh U U vội vã từ khách sảnh chạy vào phòng trong xem xét.

“Là tỷ à? Tại sao muội lại ở đây?” Lộ Thiến Á nhìn thấy Lãnh U U chạy vào liền kinh ngạc hỏi.

“Là tên tiểu tử đó đưa ngươi về.” Lãnh U U chậm rãi đáp.

Lộ Thiến Á hai má đỏ hồng, lập tức đoán được từ miệng của Lãnh U U tên tiểu tử kia là ai. Tuy cảm thấy tính tình Long Nhất có phần kỳ quái nhưng trong lòng cũng dâng lên chút hảo cảm đối với hắn.

Lộ Thiến Á lộ vẻ cảm kích nhìn Lãnh U U cười nói: “Đa tạ U U tỷ!”

Lãnh U U trước nụ cười chân thành của Lộ Thiến Á, lộ vẻ bối rối. Nàng ở tại đại đô chỉ có toàn bằng hữu lớn tuổi, lần đầu được gọi là “tỷ tỷ” nên cảm thấy không quen.

Nụ cười quả nhiên có thể khiến người với người gần nhau hơn, chưa kể nụ cười của Lộ Thiến Á còn bao hàm cả sự trong sáng thánh thiện khiến cho người nào đã một lần nhìn thấy đều không thể quên được. Lãnh U U vốn đã để tâm phòng bị nhưng cũng bị nụ cười của Lộ Thiến Á đánh gục. Hai người đối diện nhau cứ như tỷ muội thân tình, cũng phần nào hiểu được hấp lực của Lộ Thiến Á.

Long Nhất lê bước nặng nhọc qua mấy con phố, âm thanh nhộn nhịp kề bên cũng không làm hắn thoát khỏi cảm giác cô đơn tịch mịch. Thở dài một tiếng, Long Nhất cảm thấy lòng đầy tạp niệm, xưa nay hợp tan đều theo duyên số không thể cưỡng cầu, huống chi đối với nhi nữ tình trường càng thêm phần phức tạp.

Quay về lữ quán, hắn vừa mở cửa định bước vào phòng thì cửa sổ phòng đối diện bật mở, Lộ Thiến Á nghịch ngợm thò đầu qua khe cửa hỏi: “Ngươi đi đâu vậy? Sao giờ này mới quay về?”

“Chỉ đi loanh quanh cho tỉnh rượu ấy mà. Thế nào rồi tiểu tinh linh, cảm thấy đỡ hơn chưa?” Long Nhất tùy tiện tìm một lý do để trả lời.

Lộ Thiến Á dẫu môi đáp: “Không khoẻ chút nào, còn mệt lắm.”

“Vậy hả? Mau qua đây.” Long Nhất giơ ngón tay ngoắc ngoắc Lộ Thiến Á.

Lộ Thiến Á như một con mèo nhỏ trèo sang phòng của Long Nhất. Nàng đối với Long Nhất hoàn toàn không để tâm phòng bị, mặc dù tinh linh đối với nhân loại luôn có tâm lý bài xích, cũng chỉ vì trong mắt của tinh linh, toàn thể nhân loại đều là những sinh vật tự tư tự lợi chỉ biết tàn sát những chủng tộc khác. Nhưng Lộ Thiến Á cảm nhận được từ Long Nhất một sự thân thiết kỳ diệu không thể mô tả bằng lời, nụ cười ấm áp của hắn làm nàng cảm thấy dễ chịu.

Long Nhất xoa hai tay vào nhau, vận nội lực vào thủ chưởng rồi phát ra ngoài, áp vào hai bên huyệt thái dương của Lộ Thiến Á, dùng nội lực đả thông khí huyết cho nàng. Lãnh U U cũng thừa dịp bước vào phòng của Long Nhất, vòng tay ôm chặt Lộ Thiến Á vào lòng mình như gà mẹ ấp con.

“Tiểu thư, cô cũng sang đây làm gì?” Long Nhất ngạc nhiên hỏi.

“Dĩ nhiên là sang đây bảo hộ cho Lộ Thiến Á khỏi sắc lang như ngươi, đừng tưởng có thể dụ dỗ để chiếm đoạt tiện nghi muội muội ngây thơ của ta à nha, nằm mơ đi!” Lãnh U U lạnh lẽo hừ nhẹ một tiếng.

Long Nhất ngạc nhiên tự hỏi cô gái này suy nghĩ cái gì vậy, dù hắn có là loại bại hoại cũng không tệ đến nỗi âm mưu chiếm đoạt tiện nghi của tiểu tinh linh còn nhỏ tuổi như vậy.

“U U tỷ, tỷ hiểu lầm rồi. Long Nhất đâu có chiếm tiện nghi của muội.” Lộ Thiến Á liền lên tiếng biện bạch cho Long Nhất.

U U tỷ? Long Nhất vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy Lộ Thiến Á thân mật xưng hô tỷ muội với Lãnh U U. Không biết hai cô gái này làm thân với nhau từ lúc nào mà hắn không hề hay biết.

“Trời đất, thánh thần thiên địa ơi! Ta chỉ muốn giúp tiểu tinh linh vừa tỉnh rượu khỏi bị đau đầu. Sao cô lại có ý nghĩ xấu xa về ta như thế hả? Nè nè, cô đừng quên đã từng hứa với ta là ta nói gì cô cũng tin đó nha.” Long Nhất bất mãn quay sang tố cáo Lãnh U U.

Lãnh U U bẽn lẽn né tránh ánh mắt của Long Nhất. Nàng dĩ nhiên không hề quên đã từng hứa với Long Nhất như vậy, đồng thời cũng nhớ sau đó đã bị Long Nhất lấy nội y của nàng ra để bỡn cợt.

Long Nhất bị biểu tình dễ thương của Lãnh U U làm cho mê mẩn, thiếu chút nữa là kiềm chế không nổi con lợn lòng của hắn, thầm nghĩ nếu cô gái này không làm ra vẻ lạnh lùng thì đáng yêu biết nhường nào.

Hắn vội vã thu liễm tâm thần tập trung vào việc truyền nội lực qua thủ chưởng vào Thái dương huyệt đả thông kinh mạch cho Lộ Thiến Á, nội lực truyền vào mạch máu ép hết chất cồn còn sót lại ra ngoài.

“A, ấm áp quá, thật dễ chịu.” Lộ Thiến Á cảm thấy một cỗ nhiệt lưu chính khí dễ chịu truyền vào não bộ, tiến đến đâu dễ chịu đến đấy, không kìm được nên la lên sung sướng.

Sau khi đả thông hết toàn bộ kinh mạch cho Lộ Thiến Á, Long Nhất nhẹ nhàng thu công, vẻ mặt tự hào về công lực tinh thuần của mình. Lộ Thiến Á tỏ vẻ không vừa ý, nói: “Long Nhất, sao lại dừng lại, người ta đang thấy thoải mái mà.”

Rồi quay sang Lãnh U U nói: “U U tỷ, tỷ cũng thử một lần đi, dễ chịu lắm đó.”

Long Nhất cười hết nổi, lắc đầu nhìn Lộ Thiến Á, nói: “Hay quá ta, tiểu tinh linh tính xem ta là máy mát xa miễn phí hả?”

Lộ Thiến Á lắc đầu, cảm thấy toàn thân dễ chịu, không còn cảm giác váng vất do say rượu nữa, lộ vẻ hiếu kỳ hỏi: “Long Nhất, đây là ma pháp gì vậy? Huynh không phải là chiến sĩ hay sao? Hay huynh là chiến sĩ ma pháp?”

Lãnh U U cũng ngạc nhiên quan sát Long Nhất. Thế giới này đúng là có một số rất ít chiến sĩ ma pháp, những người vừa có đấu khí của chiến sĩ vừa có ma lực của ma pháp sư nên có khả năng luyện cùng lúc cả hai đường. Thế nhưng số người này vô cùng ít ỏi, lại phải qua huấn luyện kinh người khó khăn hơn luyện theo một đường gấp bội phần.

Long Nhất nở một nụ cười bí hiểm đáp: “Đây không phải ma pháp cũng không phải là đấu khí, hoàn toàn không phải là bất kỳ pháp môn nào hai người đã từng nghe qua.”

Đột nhiên trên tay trái của Long Nhất bất ngờ hiện lên một khô lâu ấn ký, hắn cũng cảm thấy một nguồn hắc ám ma lực đang chuyển động, liền nảy sinh cảm giác đang bị ai đó theo dõi. Vô tình khi quay lại phía của Lãnh U U, phát hiện sắc mặt nàng trắng bệch, toàn thân run rẩy như phát sốt, nhưng luồng hắc ám ma lực này tuyệt đối không phải do nàng phát ra.

Long Nhất giật mình, lập tức đoán được kẻ theo dõi kia có khả năng đang thi triển ma thuật bất lợi cho Lãnh U U. Hắn vội vàng nhào tới vòng tay ôm chặt Lãnh U U, dùng nội lực hóa tán luồng hắc ám ma lực kia.

Lãnh U U đang gắng sức chống chọi lại sự dụ hoặc của hắc ám ma pháp, loại ma pháp này có thể khiến người bị trúng trở thành con rối trong tay của kẻ thi triển, hoàn toàn chịu sự điều khiển của kẻ đó. Có điều nếu người bị trúng cũng tu luyện hắc ám ma thuật thì phản ứng xảy ra sẽ chậm hơn bình thường. Lãnh U U vốn đang định đọ ma lực với kẻ bí ẩn kia nhưng phát hiện mình đã đánh giá đối phương quá thấp. Nhìn thấy mình sắp sửa bất lực rơi vào vòng khống chế của kẻ kia thì đột nhiên thấy Long Nhất lao đến. Nàng cứ nghĩ Long Nhất lợi dụng thời cơ để chiếm tiện nghi nhưng lập tức phát hiện một luồng dương khí ấm áp truyền qua thân trên, xung khắc trực tiếp với hắc ám ma lực, không chỉ hắc ám ma lực dụ hoặc kia lập tức tiêu biến đi mất mà ma lực của bản thân nàng cũng bình ổn trở lại.

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện