Phong Lưu Pháp Sư Chương 38: Hoang Mang Tiểu Trấn

Một lúc sau, huyết sắc khô lâu ấn ký trong lòng bàn tay của Long Nhất từ từ tan biến.

“Cô có sao không?” Long Nhất kề sát lỗ tai Lãnh U U nhẹ giọng hỏi.

Lãnh U U đỏ mặt, vội nhảy ra khỏi vòng tay của Long Nhất, thối lui hai bước, ngượng ngập bối rối đứng im không biết nói gì cho phải.

“Hai người...” Lộ Thiến Á vẻ mặt bàng hoàng, ngón tay hết chỉ vào Long Nhất lại chuyển sang Lãnh U U. Nàng không tài nào hiểu nỗi tình thế nguy hiểm vừa xảy ra mà chỉ thấy Long Nhất bất thần nhào tới ôm chặt Lãnh U U, tiếp đến Lãnh U U tự nhiên vùng thoát ra, rồi lùi lại đứng ngây ra đó.

“Hai người gì mà hai người, thời gian không còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải khởi hành sớm nữa.” Long Nhất gõ nhẹ lên trán của Lộ Thiến Á, rồi xoay mình bước ra khỏi cửa, bỏ lại hai mỹ nữ đang đứng im như tượng trong phòng.

Long Nhất chuyển sang một căn phòng khác, nhanh chóng mở tung cửa sổ rồi phóng lên nóc nhà nhẹ nhàng như chim én nhưng không kém phần lanh lẹ như chim ưng. Tầm mắt quan sát khắp trong ngoài hạ viện, nhưng tịnh không thấy bóng dáng của kẻ khả nghi vừa thi hành hắc ám ma thuật, hoặc giả kẻ này là một cao thủ hắc ám thuật có thể che giấu khí tức để ẩn thân. Long Nhất căn bản không biết phải bắt đầu tìm kiếm từ đâu, đành quay trở lại phòng, trong lòng minh bạch một điều, thế giới này không hề đơn giản như hắn nghĩ, nhất thiết phải tích cực luyện tập để tăng cường thực lực cho bản thân.

Lãnh U U và Lộ Thiến Á nằm trên hai chiếc giường đặt cạnh nhau, bóng tối tràn ngập khắp gian phòng nhưng hai cặp mắt lung linh vẫn không thể bình yên khép lại, mỗi người thích thú theo đuổi một ý nghĩ riêng nên trằn trọc mất ngủ.

Lãnh U U dĩ nhiên đang mê mãi nghĩ về Long Nhất, nàng chỉ mới tiếp xúc với hắn mấy lần nên rất ấn tượng hắn là một người thâm bất khả trắc, vừa nãy gặp nguy hiểm lại may mắn được hắn hỗ trợ, nếu không chắc nàng đã bị bại lộ thân phận. Lãnh U U khẳng định khi nãy Long Nhất đã phát hiện được hắc ám ma lực ba động trong người mình, nhưng tại sao hắn vẫn giả vờ như không hay biết gì? Mặt khác tại sao hắn có khả năng hóa giải ma pháp Hắc ám dụ hoặc một cách dễ dàng? Rốt cuộc hắn là ai? Hàng loạt nghi vấn nổ ra trong đầu Lãnh U U khiến nàng càng thêm mơ mơ hồ hồ về Long Nhất.

“U U tỷ, vẫn chưa ngủ sao?” Lộ Thiến Á cuối cùng cũng chịu không nổi bèn mở miệng hỏi.

“Ừm, có chuyện gì không?” Lãnh U U tâm thần bất định hàm hồ trả lời.

“Khi nãy... lúc ấy thật sự đã xảy ra chuyện gì?” Lộ Thiến Á liền hỏi. Nàng nghi ngờ đã xảy ra việc gì đó mờ ám, hai người đang tranh cãi với nhau tại sao lại bất ngờ lao đến ôm nhau.

Lãnh U U trầm mặc một hồi, rồi nhẹ nhàng nói: “Chẳng có chuyện gì cả, mau ngủ đi.”

“Ừ!” Lộ Thiến Á giận dỗi đáp liền một tiếng. Nàng sớm đã nhận ra Lãnh U U không muốn bàn về chuyện này. Lộ Thiến Á quả thực không phải là người cứng đầu không biết tiến thoái, chỉ có điều nàng vẫn còn tò mò nên ngữ điệu có phần khó chịu.

Một đêm dài nhanh chóng trôi qua trong dòng suy tưởng của hai nữ nhân, bầu trời dần dần sáng tỏ, trên cành chim chóc đã bắt đầu hót vang đón chào một ngày mới.

Long Nhất dẫn đầu ba người đi theo hướng Đông môn Quang Minh thành. Hắn ngạo nghễ đi đầu còn hai nữ tử kia lẽo đẽo theo sau như tỳ nữ đi theo phục thị cho chủ nhân. Cả nhóm không hề chuyện trò chỉ có yên tĩnh bao trùm lấy trầm mặc. Long Nhất không hiểu vì sao hai nữ nhân này lại im lặng khác hẳn hôm qua, khiến hắn sáng nay cũng không tiện mở lời chào hỏi.

Không cần phải nói, khi hai người đến được Đông môn, Kiếm sư Cáp Lôi, Hỏa hệ pháp sư Cách Lôi Đặc, Quang hệ pháp sư Lam Thiên, Cao cấp chiến sĩ Thạch Nham, Thú nhân dũng sĩ Man Ngưu đã đứng chờ sẵn từ trước.

“Mọi người đêm qua ngủ ngon chứ, xin lỗi chúng tôi đến muộn một chút.” Long Nhất tươi cười tiến đến chào hỏi mọi người.

“Không phải lo, chúng tôi cũng vừa mới đến đây thôi.” Cáp Lôi vẫn giữ nụ cười muôn thuở nhanh nhảu đáp.

“Cáp Lôi, mọi người đã có mặt đông đủ, chuẩn bị xuất phát thôi.” Man Ngưu cất giọng ồm ồm giục, có vẻ như hắn rất háo hức muốn đi ngay, quả là một kẻ ưa mạo hiểm.

Cáp Lôi gục gặc đầu, bàn tay to lớn phất lên, tám người hình thành nên một mạo hiểm tiểu đội nhắm hướng bình nguyên xuất phát. Đội hình giữ đúng theo quy tắc Thương Lan đại lục mạo hiểm gia thường dùng, chiến sĩ bao vòng ngoài, pháp sư dồn vào trong, cung tiễn thủ đi sau đoạn hậu.

Hoang Mang bình nguyên chính là một đại thảo nguyên rộng lớn vô biên. Nói đây là thảo nguyên cũng không đúng lắm, bởi vì ở ngoài rìa còn thấy cỏ non xanh rờn nhưng vào sâu bên trong chỉ toàn hoang lương, chiểu trạch, thấp địa, hoang mạc trải dài. Sinh vật sống được ở đây toàn là các chủng loại ma thú hung mãnh. Bách khoa toàn thư về ma thú có ghi thỉnh thoảng tại đây có thể bắt gặp cả những ma thú cấp S. Đúng là một thiên đường đồng thời là mộ phần của vô số mạo hiểm gia dám cả gan thách thức thiên nhiên và cự thú. Không biết đã có bao nhiêu kẻ mạo hiểm phải bỏ xác tại nơi này. Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, Hoang Mang bình nguyên vừa là nơi nguy hiểm nhưng cũng đồng thời là một kho tàng cực đại. Một khối ma tinh của ma thú cấp B có thể bán được hàng nghìn tinh tệ, còn ma hạch của ma thú cấp A bán hơn vài vạn tinh tệ là chuyện bình thường, tự nhiên rất có sức hút những kẻ mạo hiểm muốn nhanh chóng phát tài.

Hoang Mang bình nguyên này cũng chính là biên giới tự nhiên giữa Cuồng Long đế quốc và Ngạo Nguyệt đế quốc nên không chịu sự ràng buộc về mặt pháp lý của bất kỳ quốc gia nào. Nơi đây loạn lạc phi thường, có thể sát nhân mà không bị ai truy bắt.

Sau nửa tháng, đoàn lữ hành của Long Nhất cũng đến được tiểu trấn đầu tiên tại ngoại vi Hoang Mang bình nguyên. Mọi người đều ngạc nhiên trước sự phồn vinh tại nơi đây. Trong các cửa hàng trưng bày đủ chủng loại hàng hóa, vô số mạo hiểm gia và mạo hiểm đoàn thuộc đủ loại cấp bậc nghề nghiệp đổ về tiểu trấn này.

“Woa, nơi gọi là tiểu trấn này ít nhất cũng phải ngang hàng thành thị cấp hai.” Lộ Thiến Á kinh ngạc thốt lên, nàng vốn có tính trẻ con nên nhìn thấy chuyện lạ là xuýt xoa mãi không thôi.

“Mọi người phải cẩn thận, nơi đây giết người không bị truy tố, không nên xung đột khi chưa thật sự cần thiết.” Cáp Lôi cảnh báo, gã có kinh nghiệm qua lại nơi đây nhiều lần khi còn giữ chức vị cao trong dong binh đoàn, từng gây sự và bị đánh đến bỏ chạy cũng tại nơi đây.

Cách Lôi Đặc huýt sáo một tiếng, hiển nhiên không để lời cảnh báo kia vào tai, quay về phía Long Nhất vừa cười vừa ra dấu không có gì phải lo. Gã này chí ít cũng phải ba mươi tuổi mà xử sự cứ như thanh niên không chút cân nhắc, chẳng lẽ hắn nghĩ trong số mạo hiểm giả tại tiểu trấn này không có ai là Hỏa hệ pháp sư cao cấp hay sao? Một pháp sư tự cao tự đại như hắn quả thật sống uổng phí ba mươi năm cơm gạo.

Khi đoàn người đi đến trước cửa khách điếm chuẩn bị tiến vào, đột nhiên phía trước mặt xuất hiện ma pháp đấu khí cường liệt va chạm nhau.

“Chúng ta nên bỏ qua, đừng dây vào chuyện kẻ khác.” Cáp Lôi lên tiếng cảnh báo.

Vừa lúc Cách Lôi Đặc đang tính mở miệng phản đối thì đột nhiên một đạo hắc ảnh từ trong đám hỗn loạn bay ra rớt xuống trước mũi giày của gã, chính là nửa thân trên thi thể của một vị ma pháp sư, nội tạng cùng máu thịt bầy nhầy văng tung tóa. Cách Lôi Đặc sắc mặt trắng bệch như giấy, vội vã lùi lại.

Lộ Thiến Á cũng sợ hãi nhảy lùi lại núp sau lưng Long Nhất, níu chặt tay áo của chàng, quay mặt đi không dám nhìn lại.

“À, thì ra là một vị Đại pháp sư của Ngạo Nguyệt đế quốc Ma pháp sư công hội.” Cáp Lôi sau khi cẩn thận quan sát nửa thân trên của vị ma pháp sư kia nhìn thấy ký hiệu của Ma pháp công hội nên kinh ngạc kêu lên.

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện