Chương 106: Lý Quân Hiên
Cái gọi là thương lượng chính là giằng co một khắc đồng hồ, Xuất Trần liền trực tiếp đem Lục Tiểu Thanh ném ra bên ngoài, thật sự đúng là không thể cùng côn trùng mùa hè bàn luận về băng tuyết mà, vốn nghĩ rằng có thể đàm luận với nhau, không nghĩ tới mới hỏi, Lục Tiểu Thanh lại có thể hỏi cái gì cũng không biết, hỏi ta trên bến tàu hiện tại đang làm cái gì, thật xin lỗi chứ mấy tháng trước ta còn biết, hiện tại thì không thể biết được nó đã phát triển đến mức nào rồi, hỏi về tuyến đường thông thương, Sorry, ta chỉ biết đi đường biển là nhanh nhất thôi.
Đội thuyền, đường biển? Đội thuyền, thì chờ ta trở về tạo ra hai chiếc là sẽ có ngay đội thuyền thôi, đương nhiên cũng có thể mua, về đường biển, đường không phải ở người sao, đường biển cũng có thể là như vậy thôi, lái mấy chiếc thuyền đi một chút, liền sẽ biết đi hướng nào là tốt nhất.
Năng lực về tiền bạc? Không biết hiện tại là thu được bao nhiêu tiền, ai biết hiện tại bọn Hồng Ngọc đã thu được bao nhiêu chứ? Cũng không biết Thạch Đầu đã làm những gì? Tiền tài trên danh nghĩa mình có bao nhiêu, làm ăn ra sao, trong thời gian nửa khắc thật sự là không thể nói chính xác được, ngày thường chỉ biết là làm ăn cũng kha khá, cũng chỉ quan tâm là buôn bán kiếm được bao nhiêu lời mà thôi, còn công việc cụ thể đương nhiên là đã có người lo liệu.
..................
Lục Tiểu Thanh ngượng ngùng sờ sờ mũi, đi về phòng của mình, mấy vấn đề này thật sự là không thể trách ta được, ta chỉ cung cấp N ngành chuyên môn, còn thao tác cụ thể không thuộc về phạm vi ta cai quản, mấy vấn đề đó, chờ ta trở về tự nhiên sẽ biết ngay thôi, có lẽ chờ bọn Vô Diễm tìm đến đây, hỏi huynh ấy may ra sẽ nắm được một chút.
Ngẩng đầu nhìn vầng trăng treo cao trên bầu trời, mát lạnh như nước, tuy rằng đã là đầu xuân, nhưng mùa xuân năm nay đến sớm hơn, mọi năm tầm thời gian này vẫn chưa sang xuân, nắm thật chặt quần áo, Lục Tiểu Thanh nhìn trăng sáng treo cao, thở dài một hơi nói: "Vô Diễm, Quân Hiên, Thiên Vũ, có lẽ ở chỗ mọi người cũng nhìn thấy ánh trăng này, không biết hiện tại mọi người đang làm gì? Có nhớ đến ta hay không?"
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, chiếu sáng Mạt hạt cũng chiếu sáng cả Đại Đường, người đời đều ca ngợi ánh trăng cao thượng, nào ai biết diện mạo vốn có của nó rất xấu xí.
Đại Đường, Giang Nam, Dương Châu, lúc này có một bóng dáng mông lung cũng đang ngắm trăng, ngồi ở bên trong hậu hoa viên, có một nam tử đang chậm rãi uống rượu, một ly lại tiếp một ly, không có ngừng cũng không thấy chàng say, ở sâu trong đôi mắt kia toát ra sự hối hận, cùng tiều tụy.
Lý Quân Hiên uống một ly lại tiếp một ly, tuy rằng ngẩng đầu nhìn trăng sáng, nhưng trong đôi mắt kia lại giống như không có nhìn thấy ánh trăng, trong cặp mắt kia ánh lên tình cảm rất phức tạp, phức tạp đến mức làm cho người ta không thể phỏng đoán được.
Uống hết một bầu rượu, Lý Quân Hiên không chút suy nghĩ lại duỗi tay ra cầm tiếp một bầu khác rót tiếp rượu vào chén, bên cạnh sớm đã có người đi đến bên cạnh chàng, khẽ thở dài một tiếng, vươn tay ra ngăn cản: "Ca ca, đừng uống nữa."
Lý Quân Hiên không có quay đầu nhìn Lý Quỳnh, hơi hơi gạt tay Lý Quỳnh ra, khẽ cười nói: "Quỳnh Nhi, uống với ca ca một chén."
Lý Quỳnh thấy Lý Quân Hiên mặc dù là cười, nhưng trong đôi con ngươi kia lại không hề mang theo ý cười, cả người đã không còn vẻ tao nhã như ngày xưa, thay vào đó là có chút âm trầm làm cho người ta sợ hãi, không khỏi ngập ngừng tiếp nhận ly rượu Lý Quân Hiên đưa qua: "Ca ca, đừng hận phụ vương, phụ vương cũng chỉ là vì muốn tốt cho huynh."
Lý Quân Hiên một ngụm uống cạn ly rượu, mỉm cười đứng lên nói: "Hận, ông ấy chính là phụ vương của ta, ta làm sao có thể hận ông? Ông có thể một tay che cả bầu trời, có thể ở Giang Nam hô gió gọi mưa, nắm quyền sinh quyền sát ở trong tay, có người nào dám đối trọi lại với ông đây? Quỳnh Nhi, muội đa tâm rồi."
Lý Quỳnh nhìn ca ca của mình mặc dù là cười, nhưng trong mắt cũng là một mảnh xơ xác tiêu điều, xiết chặt ly rượu trong tay, nói: "Ca ca, muội biết huynh hận phụ vương, muội biết phụ vương đem Tiểu Thanh tỷ tỷ lưu đầy là sai, muội biết huynh kính nể phụ vương, muội biết phụ vương đã làm tổn thương ca ca, muội hiểu được cảm giác của huynh. Muội đã phái người đi tìm Thanh tỷ tỷ, muội nhất định sẽ tìm được Thanh tỷ tỷ trở về, đến lúc đó ba người chúng ta lại có thể vui vẻ ở cùng một chỗ với nhau."
Chỉ nghe thấy cốp một tiếng, chén ngọc trong tay bị Lý Quân Viên bóp nát, nhìn Lý Quỳnh cuống quít mở tay mình ra nhìn, Lý Quân Hiên nở nụ cười, nụ cười lạnh không gì sánh bằng, Lý Quỳnh không khỏi cầu xin nói: "Ca ca, huynh đừng cười như thế có được không? Bộ dạng này không giống huynh, Quỳnh Nhi nhìn mà sợ hãi."
Lý Quân Hiên thu lại cảm xúc trong nháy mắt không khống chế được, phục hồi lại vẻ ôn nhu: "Quỳnh Nhi, về sau đừng ngây thơ quá, nhiều năm nay là do ca ca đã làm hỏng muội, vốn tưởng rằng muốn tốt cho muội, có lẽ hiện tại mới phát hiện ra, đi theo ta không bằng ở trong nhà học tập tam tòng tứ đức còn hơn."
Lý Quỳnh rũ mắt: "Ca ca, huynh đừng nói như vậy."
Lý Quân Hiên lắc lắc đầu nói: "Nếu đã mở rộng trái tim, thì chuyện thương tâm là điều không tránh khỏi, ca ca là nam tử còn thành ra như vậy, muội về sau nếu cũng gặp phải chuyện giống như ca ca, ca ca lại không có năng lực bảo vệ muội, không thể giúp được gì cho muội, khi đó người chịu khổ chính là muội, Quỳnh Nhi."
Lý Quỳnh giương mắt nhìn Lý Quân Hiên nói: "Ca ca, muội biết việc phụ vương làm là không đúng, muội cũng không sao lý giải được suy nghĩ của phụ vương, chẳng lẽ địa vị cùng vinh quang còn quan trọng hơn hạnh phúc của đứa con do mình rứt ruột đẻ ra hay sao? Ca ca, trước kia muội cảm thấy sinh ra ở trong vương phủ, tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo cha mẹ, nhưng là sau khi gặp được Thanh tỷ tỷ, muội mới biết được thì ra nhân sinh cũng có thể trải qua như thế, vì chính mình mà sống như thế.
Ca ca, muội biết Thanh tỷ tỷ rất quan trọng với ca ca, muội cũng biết ca ca là thật tâm đối tốt với Thanh tỷ tỷ, nhưng là chúng ta sinh ra ở trong vương thất, chúng ta có được nhiều thứ hơn người bình thường, nhưng cũng sẽ phải trả một cái giá tương ứng, muội cũng không muốn như vậy, muội cảm thấy cho dù không có cái gì, chỉ cần đi theo Thanh tỷ tỷ, cũng còn tốt là cái danh hiệu quận chúa này, muội không cần cuộc sống no đủ, ăn ngon mặc đẹp này."
Lý Quân Hiên vươn tay xoa xoa đỉnh đầu Lý Quỳnh: "Quỳnh Nhi, muội đúng là bị ca ca cùng Tiểu Thanh làm hỏng rồi, nữ tử như vậy không thích hợp với cuộc sống vương thất, Quỳnh Nhi."
Lý Quỳnh lắc đầu nói: "Ca ca, tỉnh lại đi, đừng như vậy nữa, nhìn ca ca như vậy Quỳnh Nhi thật sự là rất chua xót, thật sự cảm thấy rất đau lòng." Lý Quân Hiên khẽ cười nhưng cũng không lên tiếng nói chuyện nữa.
Hai người trầm mặc nửa ngày, Lý Quỳnh ngẩng đầu thấy Lý Quân Hiên nhìn ánh trăng đến ngẩn người, một thân tinh thần sa sút, xơ xác tiêu điều, sớm đã che kín sự phong lưu tiêu sái của Tề Quận Vương, cắn chặt răng nói: "Ca ca, có tâm sự gì hãy nói cho Quỳnh Nhi nghe, đừng cất giấu ở trong lòng sẽ thành tâm bệnh mất."
Dừng một chút thấy Lý Quân Hiên không có phản ứng gì, Lý Quỳnh nhìn Lý Quân Hiên hai tay nắm chặt thành quyền, không khỏi nhớ tới ngày mình từ Minh Châu gấp gáp trở về, cũng chính từ ngày đó ca ca đã thay đổi, cũng chính từ ngày đó mình mới biết được khi ca ca thật sự tức giận mới đáng sợ làm sao.
Nhớ rõ lúc đó mới bước vào trong vương phủ, thấy Phụ vương ngồi ở trên ghế cao, trong phủ không xảy ra chuyện gì cả, mình vẫn còn chưa cảm thấy có gì khác lạ, ca ca đã đứng ở tại chỗ nhìn phụ vương, phụ vương nhìn ca ca nói: "Hoàng Thượng chuẩn bị tứ hôn, là Kim Sơn công chúa."
Ca ca vững vàng đứng ở tại chỗ nói: "Không, con đã có người trong lòng, Vương phi của con chỉ có thể là nàng mà thôi."
Phụ vương nhìn ca ca liếc mắt một cái, nâng chung trà lên nhấp một ngụm: "Là Lục Tiểu Thanh kia sao? Nàng không có tư cách để bước vào Hà Gian vương phủ."
Ca ca mặt lạnh lùng nói: "Con đã nói chỉ có nàng, trừ bỏ Tiểu Thanh ra, ai con cũng không cưới."
Phụ vương không có nhìn ai, giống như tĩnh lặng lại giống như đã nhắm mắt lại, nói: "Dung túng con nhiều năm như vậy, xem ra đã làm cho con tạo thành tính tình bừa bãi rồi, con chớ quên con là Quận Vương, hôn sự của con không tới phiên con làm chủ, Kim Sơn công chúa hiện tại cũng đã mười sáu tuổi rồi, đợi mấy năm nay, giờ cũng là lúc nên cưới nàng về."
Ca ca biến sắc hỏi: "Phụ vương, người có ý gì?"
Phụ vương thanh âm rất nhẹ lại thật sự lọt vào trong tai ca ca một cách rõ ràng: "Con là Quận vương có vị trí cao nhất, cũng là người không có liên quan gì nhất đến huyết mạch hoàng gia, cho nên hôn sự này, phụ vương cùng Hoàng Thượng đều rất vừa lòng, chúng ta đã sớm có ý này từ lâu rồi, bất quá chính là Kim Sơn vẫn còn nhỏ tuổi, hiện tại nên là lúc con thú chính phi."
"Con nói không là không, con chỉ chấp nhận một thê tử, chính là Lục Tiểu Thanh, những người khác mặc kệ là ai, con cũng sẽ không thú."
Nhìn ca ca trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, nhớ tới thời điểm quay trở về, chính mình còn nói nếu phụ vương biết ca ca chuẩn bị thú thê tử, không biết là người sẽ cao hứng đến thế nào đây, thì ra nhiều năm qua phụ vương không bức ca ca thành thân như vậy, không phải là để cho ca ca tự chọn người thích hợp, mà là đang đợi công chúa xuất thân quý giá kia lớn lên.