Chương 133: Xuất Trần nắm giữ ấn soái
Gật đầu đáp ứng, Lục Tiểu Thanh chính là người theo phái hành động, trực tiếp lôi kéo Lục Tiểu Lam đi tìm Vô Diễm, thấy ở trong lều chủ soái Vô Diễm vẫn còn đang cùng Xuất Trần đọ sức về mảng quân sự, Khuynh Tường ngồi ở một bên lúc thì nhìn Xuất Trần, lúc lại nhìn Vô Diễm, ánh mắt kia vừa là tìm tòi nghiên cứu, vừa là quái dị.
Ba người thấy Lục Tiểu Thanh lôi kéo Lục Tiểu Lam một lần nữa trở về, không đợi Vô Diễm mở miệng nói chuyện, Lục Tiểu Thanh liền ríu ra ríu rít nói về thân thế cùng yêu cầu của Lục Tiểu Lam cho ba người nghe, sau đó túm Tiểu Lam ngồi xuống, trợn to mắt nhìn Vô Diễm cùng Xuất Trần.
Vô Diễm nhíu mày trầm tư một lát nói: "Lúc này mà đem binh đi cứu Hồi Hột tộc, với thế cục trước mắt e rằng không phải là một chủ ý tốt."
Xuất Trần nhướng mi chậm rãi nói: "Sao, là không muốn hỗ trợ? Hay là không có bản lĩnh để làm chuyện đó?"
Vô Diễm lạnh lùng nhìn Xuất Trần nói: "Hiện tại vị trí quân ta ở bên trong biên cảnh Đột Quyết, khoảng cách với Hồi Hột tộc là khá xa, dưới tình thế này mà chia quân ra công kích, ngươi cảm thấy là chủ ý tốt sao?"
Xuất Trần nghiêng người dựa lưng vào phía sau, cười cười nói: "Chia quân ra công kích đương nhiên là không tốt, bất quá chỉ cần tuyển chọn người phối hợp tốt, muốn tóm gọn được Đột Quyết, thuận đường giúp Hồi Hột tộc cũng không phải là chuyện khó."
Vô Diễm lạnh lùng cười nói: "Muốn ta đem binh quyền giao cho ngươi, Xuất Trần, lá gan của ngươi cũng thật không nhỏ."
Xuất Trần chống lại Vô Diễm cười lạnh, khiêu khích nói: "Sao, không dám?"
Vô Diễm khóe miệng khẽ nhếch lên vẽ thành một đường cong hoàn hảo, lãnh đạm nói: "Ngươi dựa vào cái gì để cho ta tin tưởng ngươi?"
Lục Tiểu Thanh cùng Lục Tiểu Lam đang ngồi ở tại chỗ, cộng thêm Khuynh Tường vẫn ngồi ở chỗ cũ không rời đi, ba người cùng chống cằm, ánh mắt nhất trí nhìn vào hai người đang đối chọi ở trước mắt, vốn là đến để thương lượng chuyện của Lục Tiểu Lam, kết quả hai người thật sự là thông minh, buổi nói chuyện trong lúc đó là đang suy nghĩ xem phải hỗ trợ như thế nào, bất quá tư duy của hai người này chuyển có chút quá nhanh, nói chuyện lại ngắn gọn, hơn nữa lại là đối chọi gay gắt.
Xuất Trần mỉm cười đứng dậy, gạt Khuynh Tường ra ngồi vào bên cạnh Lục Tiểu Thanh, lôi kéo tay của Lục Tiểu Thanh, ôn nhu nói: "Ta tại sao phải muốn ngươi tin tưởng ta chứ? Chỉ cần Tiểu Thanh tin tưởng ta là được rồi, Tiểu Thanh muốn ta giúp ta liền giúp, về phần ngươi giúp hay không đó là chuyện của ngươi. Tiểu Thanh, ngươi xem xem vẫn là ta đối với ngươi tốt nhất, ta xem có người nào đó là không muốn hỗ trợ, cũng đúng, dù sao cũng không giống với quan hệ của chúng ta."
Lục Tiểu Thanh hắc hắc cười xán lạn hai tiếng, Xuất Trần này dùng phép khích tướng lấy mình làm tiên phong, tuy rằng là có lòng tốt muốn hỗ trợ, bất quá nói như hai người cực kỳ ái muội, thật sự là có chút đáng giận, lập tức cũng phối hợp lôi kéo tay Xuất Trần nói: "Trần Trần, Trần Trần thật tốt." Vừa nói vừa hung hăng nhéo Xuất Trần một cái, dám lấy nàng đến làm tiên phong, tên này không thể không dạy bảo.
Vô Diễm lập tức mặt lại đen nửa tấc, trực tiếp đứng dậy bước nhanh đi tới, Lục Tiểu Lam cũng vô cùng thông minh không đợi Vô Diễm gạt hắn ra, trực tiếp tránh ra chạy đến chỗ Khuynh Tường đang ngồi đối diện, ung dung nhìn ba người bên này.
Vô Diễm vươn tay ôm eo Lục Tiểu Thanh, đem nàng kéo về phía sau một chút, sau hờn giận nói với Xuất Trần: "Ngươi thôi trò châm ngòi ly gián đi hộ ta, ta có giúp hay không là chuyện của ta cùng Thanh Nhi, không có quan hệ gì với ngươi."
Xuất Trần vẫn như trước lôi kéo tay Lục Tiểu Thanh, nhíu mày nhìn Vô Diễm nói: "Ta khi nào thì nói qua cùng ta có liên quan sao?"
Vô Diễm hừ lạnh một tiếng không để ý đến hắn nữa, nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Thanh Nhi, chuyện này nói khó cũng không phải khó, mà nói dễ cũng không dễ, hiện tại chúng ta đang có một thời cơ tốt, nhưng là nếu lựa chọn người không tốt, một khi thất bại trong gang tấc, không chỉ không cứu được Hồi Hột tộc, ngược lại ngay cả chỗ này của ta cũng sẽ xảy ra vấn đề lớn."
Lục Tiểu Thanh căn bản là không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ là nghĩ có việc thì tìm Vô Diễm hỗ trợ tuyệt đối không có sai, căn bản không lo lắng mức độ khó khăn, lúc này thấy Vô Diễm nói như thế, không khỏi nhìn Vô Diễm nói: "Thực khó khăn sao? Nếu khó khăn......" Nghĩ nghĩ nửa câu sau lại không thể thốt ra lời được, không muốn làm cho nơi này của Vô Diễm xảy ra vấn đề, đây chính là cơ hội vất vả lắm Vô Diễm mới có được, nhưng là Tiểu Lam là huynh đệ của mình, lại là lần đầu tiên mở miệng nhờ mình, làm sao có thể để cho hắn thất vọng được, không khỏi trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới phải.
Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh trầm mặc, không khỏi xoa xoa đỉnh đầu nàng nói: "Ta biết nàng đang suy nghĩ cái gì, Tiểu Lam là huynh đệ của nàng, tự nhiên cũng là huynh đệ của ta, việc này ta khẳng định phải giúp, chính là thời gian hiện tại cùng chọn người cũng không thích hợp, dưới trướng ta chỉ sợ không có nhân tài có thể ở phía sau tự chủ công kích cùng Hồi Hột tộc kiềm chế quân Đột Quyết."
Xuất Trần không đợi Lục Tiểu Thanh mở miệng, mỉm cười nói: "Không muốn uỷ quyền thì cứ nói thẳng ra."
Vô Diễm căm tức Xuất Trần nói: "Ngươi dựa vào cái gì để cho ta phải tin tưởng năng lực của ngươi?"
Xuất Trần cười nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Sợ rằng không phải là không tin năng lực của ta, mà là......"
Vô Diễm thấy Xuất Trần nói lấp lửng, ngụ ý tự mình nghe liền biết, không khỏi hừ lạnh một tiếng nói: "Xuất Trần, ngươi có dám lập giấy đảm bảo làm theo quân lệnh hay không?"
Xuất Trần nhướng mày chống lại ánh mắt bình tĩnh của Vô Diễm, hai mắt sáng ngời có thần, kiên định nói: "Vì sao không dám?"
Vô Diễm cùng Xuất Trần đối diện thật lâu, Lục Tiểu Thanh bị kẹp ở giữa hai người, bị thế lực cùng khí thế ngang nhau, cộng thêm ánh mắt không nhượng bộ của hai người làm cho cả người cảm thấy không thoải mái, hai người này quá cường đại, bị kẹp ở giữa bọn họ đang đối chọi nhau, thật sự không phải hành động sáng suốt. Lục Tiểu Thanh không khỏi vẻ mặt cầu xin nhìn hai người đang xem kịch vui ở đối diện.
Nhưng thấy Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam ngồi cạnh nhau, hai người vẻ mặt ý cười thỉnh thoảng nhìn Vô Diễm một cái, lại quay qua nhìn Xuất Trần một cái, đối với ánh mắt khóc lóc kể lể của nàng, chẳng những không giúp, ngược lại còn nở nụ cười cổ vũ nàng, nhìn thế nào cũng cảm thấy hai người này không phải là người tốt, đáng tiếc tự mình vừa rồi còn xúc động chạy tới tìm Vô Diễm muốn hỗ trợ cho Tiểu Lam, hiện tại thấy bộ dáng giống như không thèm đếm xỉa gì đến của hắn, làm cho người ta cảm thấy giống như ba người bên này đều là người Hồi Hột tộc, mà hắn ngược lại là người ngoài chả liên quan gì đến Hồi Hột tộc cả, Lục Tiểu Thanh không khỏi im lặng, xem ra những người vĩ đại vẫn là không nên xuất hiện ở cùng một chỗ là tốt nhất, nếu không sẽ thành như bây giờ.
Vô Diễm cùng Xuất Trần đối trọi gay gắt thật lâu, sau giống như ở trong nháy mắt đạt thành ăn ý, đồng thời cùng thu hồi ánh mắt lại, Lục Tiểu Thanh liếc nhìn Vô Diễm một cái, lại liếc nhìn Xuất Trần một cái, không khỏi hỏi: "Hai người thương lượng tốt rồi chứ? Kết quả cho ra ý kiến như thế nào?"
Xuất Trần mỉm cười nói: "Tiểu Thanh, có muốn theo ta đến Hồi Hột tộc không, ta nghĩ ngươi phần lớn là rất có hứng thú với việc cướp bóc trong vương triều suy vong."
Lục Tiểu Thanh vừa nghe lập tức hiểu được Vô Diễm đã giao binh quyền cho Xuất Trần, đem binh quyền giao cho một người mới gặp mặt lần đầu, không thể không nói Vô Diễm cùng Xuất Trần hai bên cùng tỉnh táo, hay là bởi vì có quan hệ đến mình, hoặc là nguyên nhân nào khác, chẳng lẽ...... ừm, phía sau không dám tưởng tượng tiếp, nghe Xuất Trần nhắc nhở như vậy, lập tức liên tục gật đầu nói: "Đi, đi, ta không đi ăn mảng thịt dê lớn như vậy thì thật là có lỗi với bản thân." Tuy rằng là hỗ trợ đánh giặc, nhưng là thừa dịp loạn cướp một chút gì đó cũng không phải là chuyện xấu, chuyện này tuyệt đối làm cho Lục Tiểu Thanh vô cùng hứng thú.
Đồng thời quay đầu nhìn Lục Tiểu Lam nói: "Tiểu Lam, ta đi cướp bóc, ờ, không phải, là cùng bọn họ giao tiếp, ngươi có ý kiến gì không?"
Lục Tiểu Lam bật cười lắc đầu nói: "Không có ý kiến, có thể lấy bao nhiêu thì cứ lấy, ngươi lấy tất về ta cũng không có ý kiến gì." Dù sao chỉ cần là Hồi Hột tộc không bị diệt vong là tốt rồi, về phần những mặt khác, dù sao những người đó cũng có lỗi với mình, vậy thì cần gì phải đối tốt với bọn họ.
Lục Tiểu Thanh cười hì hì nói: "Hắc hắc, ngươi cho dù không đồng ý, ta cũng phải đi giao tiếp."
Xuất Trần ở bên cạnh cười nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Phân chia 5:5."
"4:6, ngươi bốn ta sáu."
"5:5, bằng không sẽ không mang theo ngươi đi."
Vô Diễm ở bên cạnh không có ngắt lời, thấy hai người đang không ngừng tranh cãi, lập tức khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười, nói: "Thanh Nhi, nghe nói Vương trướng của Đột Quyết còn nhiều tiền hơn so với Hồi Hột tộc."
Lục Tiểu Thanh vừa nghe lập tức quay đầu lại, hai mắt sáng lấp lánh như sao nhìn Vô Diễm hỏi: "Thật sao?"
Vô Diễm cười nhéo má Lục Tiểu Thanh nói:" Ngày ta công phá Đột Quyết, ta nghĩ hẳn là sẽ nhanh hơn so với người nào đó tiến vào Hồi Hột tộc, hơn nữa Hồi Hột tộc gầy đét sao có thể so được với Đột Quyết to mập được."
Lục Tiểu Thanh không khỏi vươn tay ra túm chặt lấy quần áo của Vô Diễm nói: "Phân chia như thế nào?"
Vô Diễm cười nói: "Ta khi nào đã phân chia gì với nàng chưa, toàn bộ cho nàng hết." Vừa nói vừa khiêu khích nhìn thoáng qua Xuất Trần, Xuất Trần nhịn không được cười khẽ.
Lục Tiểu Thanh lập tức bỏ tay Xuất Trần ra, hai tay chặt chẽ ôm chặt lấy Vô Diễm cười tủm tỉm nói: "Ta không đi Hồi Hột tộc, ta đi theo huynh, huynh đi tới đâu ta đi tới đó, huynh là mặt trời của ta, huynh là mặt trăng của ta, huynh là ngọn đèn chiếu sáng cuộc đời ta, dù phải đi theo huynh lên núi đao hay xuống biển lửa ta cũng không sợ."
Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam ngồi đối diện nghe thấy nàng "giãi bày" lòng mình như vậy, đều không khỏi cười khổ, lời này nghe thế nào cũng cảm thấy là đang kích động thổ lộ, nhưng là điều kiện tiên quyết chính là đối tượng thổ lộ không phải vì tiền thì thật là tốt, Xuất Trần ngồi ở bên cạnh cười ha ha, lắc đầu không nói gì nhìn Lục Tiểu Thanh đang bổ nhào vào trong lòng Vô Diễm.
Vô Diễm cười ôm Lục Tiểu Thanh, nhìn trong mắt nàng đã bắt đầu xuất hiện ký hiệu¥ (*), không khỏi ngẩng đầu nhìn Xuất Trần nói: "Chuyện đã đáp ứng mà thất bại, ngươi cũng biết hậu quả sẽ là gì rồi chứ."
(¥:biểu tượng nhân dân tệ của Trung Quốc)
Xuất Trần mỉm cười chậm rãi đứng dậy, ống tay áo vung lên nói: "Trong tiềm thức của ta không có từ thất bại." Vừa nói vừa tiêu sái bước ra ngoài doanh trướng, Vô Diễm nhìn thấy Xuất Trần ở phía sau lưng diễn tả hai chữ, không khỏi nhíu chặt mày, thần sắc đọ sức trong mắt càng lúc càng nồng đậm, hôm nay thắng hiệp này, trên chiến trường lại muốn nhất quyết phân cao thấp.
Ngoài Xuất Trần, Vô Diễm còn có Lục Tiểu Lam, Khuynh Tường cùng Lý Tích thương lượng một ngày, ngày hôm sau Xuất Trần liền mang theo Lục Tiểu Lam, Khuynh Tường cùng Lý Tích dẫn theo một bộ phận binh mã từ nơi hẻo lánh băng qua phía sau Đột Quyết, đợi đến lúc tiến vào Hồi Hột tộc, sẽ kết hợp cùng với đội quân của Vô Diễm, song phương giáp công, chuẩn bị diệt Đột Quyết.
Bởi vì Xuất Trần không phải là tướng lĩnh của Đại Đường, uy danh cùng năng lực căn bản không thể làm chủ soái được, cho nên vẻ bề ngoài chính là Lý Tích dẫn binh, nhưng binh phù và tất cả quyền quyết định lại nằm trong tay Xuất Trần, về phần kế hoạch cụ thể hai người hợp tác diệt địch ra sao, Lục Tiểu Thanh cho dù có nghe cũng không hiểu, dù sao chính là không quên dặn dò đi dặn dò lại Lục Tiểu Lam, nên cướp thì cứ cướp về cho nàng, không ai sợ mình nhiều tiền cả, nhưng là phải làm kín đáo, Đại Đường không cho phép cướp sạch nước chiến bại, cho nên xuống tay phải hiểm phải độc, phải kín đáo.
Lục Tiểu Lam vốn không muốn đến đó, bất quá bởi vì hắn quen thuộc địa hình cùng vương thất nơi đó, cho nên kết minh gì đó đương nhiên là cần phải nhờ hắn rồi, vì thế bị Xuất Trần nói mấy câu liền tiến lên. Hiện tại lại có thêm một nhiệm vụ, chính mình phải cướp bóc của mình, phải cướp sạch sẽ Hồi Hột tộc
Đợi Xuất Trần đã đi được mấy ngày, chỗ này của Vô Diễm cũng bắt đầu hành động, Lục Tiểu Thanh cải trang thành thân binh ở tại trong doanh trướng của chủ soái Vô Diễm, thấy Vô Diễm cùng các tướng lãnh đối thoại, phân tích, hạ lệnh, Lục Tiểu Thanh chưa từng có thấy qua một mặt này của Vô Diễm, nhìn khuôn mặt lãnh khốc cương nghị đường góc rõ ràng của Vô Diễm, cảm nhận được khí chất vương giả toát ra từ trên người chàng, Lục Tiểu Thanh không khỏi trong lòng vừa cảm thấy vừa ấm áp vừa đắc ý, một người tốt như vậy, vì nàng mà buông tay cho tất cả, trong lòng nói không kiêu ngạo là gạt người, đồng thời càng lúc càng dịu dàng.
"Còn đứng đó làm gì vậy? Một người ngây ngô cười cái gì thế?"
Một giọng nói ấm áp vang lên ở bên tai, Lục Tiểu Thanh hoàn hồn, vừa nhìn đúng là Vô Diễm đang nói với mình, mà những người khác ở bên cạnh sớm đã lui xuống hết từ lúc nào rồi không hay, không khỏi quay đầu nhìn Vô Diễm đang cười, vốn ngữ điệu cứng rắn lãnh khốc, nghe vào trong tai mình cư nhiên lại cảm thấy ấm áp, xem ra cũng không biết là Vô Diễm thay đổi hay là chính mình đã thay đổi, lập tức cười nói: "Vì sao lại tín nhiệm Xuất Trần như vậy? Là vì ta tin hắn, cho nên huynh sẽ tin hắn sao?"
Vô Diễm ngồi xuống bên cạnh nàng, nói: "Một phần là thế, quan trọng hơn hắn là một nhân tài, người có năng lực cùng ta phân công giáp công chỉ có hắn."
Lục Tiểu Thanh thấy Vô Diễm rất tán thưởng Xuất Trần, một ý niệm không khỏi xoay quanh trong đầu mấy vòng, hắc hắc cười nói: "Ta như thế nào lại cảm thấy trước kia huynh nhìn không vừa mắt hắn, hiện tại sao lại thừa nhận Xuất Trần vậy?"
Vô Diễm gõ nhẹ lên đỉnh đầu Lục Tiểu Thanh một cái, nói: "Nhìn không vừa mắt là nhìn không vừa mắt, thừa nhận hay không thừa nhận, hai vấn đề này không thể nhập làm một được, người như vậy vốn nên giương cánh bay cao, đem hắn vây chết ở trong đầm nước, hoàn toàn là lãng phí nhân tài, cho nên, Thanh Nhi, nàng dẫn theo hắn trở về thật sự là một việc làm đúng đắn, có người như vậy làm đối thủ, về sau sẽ không tịch mịch."
Lục Tiểu Thanh không khỏi nháy mắt mấy cái, sẽ không tịch mịch, có ý tứ gì? Xem ra hai người này thật sự có giá trị nghiên cứu, chờ Xuất Trần sau khi đánh giặc trở về, không thể thiếu được việc phải chăm chỉ chú ý hai người này mới được, nhìn Xuất Trần mấy ngày trước đây ngang nhiên muốn binh quyền, điều này sao có thể phù hợp với tính cách của hắn? Có vấn đề, thật sự là có vấn đề rất lớn.
Sau đó mấy ngày, Vô Diễm dùng thế thế công với quân Đột Quyết càng lúc càng mãnh liệt, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều, trận này ra quân cũng dành thắng lợi, Hoàng Thượng bên kia liên tục đưa đến thánh chỉ khen ngợi, chí khí chiến đấu của toàn quân sĩ càng lúc càng cao, Lục Tiểu Thanh tự nhiên cảm giác được Vô Diễm đang đồng thời bố trí cùng lúc nghiên cứu tỉ mỉ tình huống phía Hồi Hột tộc bên kia, ở bên cạnh chàng ngơ ngẩn đã lâu, có chút hiểu được Vô Diễm cùng Xuất Trần đang đọ sức, xem ai tiêu diệt Đột Quyết trước, Lục Tiểu Thanh không khỏi thầm nghĩ: "Khó trách lại ham thích như vậy, làm lâu như vậy hóa ra là muốn tranh tài."
Ngày hôm đó, Vô Diễm lại triển khai quy mô chiến đấu lớn, nghe nói chỉ cần qua một cửa này, phía trước chính là hoàng cung Đột Quyết, hẳn là tính đánh một trận cuối cùng với Đột Quyết đây, Vô Diễm tự mình lãnh binh xuất chiến, Lục Tiểu Thanh bị bắt ở lại trong doanh trướng, vốn Lục Tiểu Thanh cũng muốn đi theo xem náo nhiệt, nhưng dưới ánh mắt của Vô Diễm đành phải ngoan ngoãn ở lại trong doanh trướng nghỉ ngơi, chiến trường không đi cũng không sao, dù sao cuối cùng cướp sạch có nàng tham gia là được, mình cứ yên tâm mà chờ tới thời điểm kia thôi.
Đang lúc một người ở bên trong doanh trướng tính toán tiền đồ, đột nhiên có người cầu kiến, Lục Tiểu Thanh nhìn người đang tiến vào, cư nhiên lại là Nguyên Phong, Lục Tiểu Thanh không khỏi vui sướng nói: "Nguyên Phong, sao đệ lại tới đây?"
Nguyên Phong chạy đến ngồi xuống bên cạnh Lục Tiểu Thanh nói: "Thanh tỷ, tỷ làm mọi người lo lắng gần chết, tỷ không biết sau khi tỷ trộm lẻn đi, Tấn vương cùng Tề quận vương lo lắng biết nhường nào đâu, còn có bọn Hồng Ngọc nữa, ai cũng gấp gáp, nếu không phải đại chưởng quỹ Tiết Khánh nói với mọi người là không cần lo lắng, bọn họ khẳng định đều đã chạy đi tìm tỷ khắp nơi rồi."
Lục Tiểu Thanh không khỏi hắc hắc cười nói: "Không phải là ta vẫn bình an hay sao? Đúng rồi, Nguyên Phong, đệ chạy tới chỗ này làm gì vậy?" Không dám cùng Nguyên Phong nhiều lời nói về vấn đề trộm lẻn đi nữa, Lục Tiểu Thanh thông minh lập tức đổi chủ đề.
Nguyên Phong nhìn thoáng qua chung quanh không có ai, liền nhẹ giọng nói: "Đệ lần này tới là phụng mệnh Tấn vương gia, Vương gia bảo đệ khi tìm thấy tỷ phải nói cho tỷ biết, tốt nhất chờ đại ca ở nơi này hoàn công sau, không cần trở lại kinh thành nữa." Bởi vì thời gian Nguyên Phong cùng Vô Diễm quen biết cũng khá dài, ở kinh thành tuy rằng là theo Thiên Vũ, nhưng là phần lớn đều là do Vô Diễm dạy dỗ hắn, trong lúc vô tình liền dùng cách xưng hô khi mới lần đầu gặp Vô Diễm, Vô Diễm cũng không phản đối, cho nên cứ liền xưng hô như vậy.
Lục Tiểu Thanh kinh ngạc nói: "Vì sao? Đã xảy ra chuyện gì?"
Nguyên Phong nhíu mày nói: "Nghe Tấn vương nói Hoàng Thượng trong khoảng thời gian này rất nhiều lần hỏi tới tỷ, hắn nói bóng nói gió cùng hỏi người ở bên cạnh hoàng thượng, Hoàng Thượng giống như có ý tứ muốn tỷ tiến cung."
Lục Tiểu Thanh ngẩn người, sau nói: "Tiến cung? Có ý gì? Lý Thế Dân muốn phong cho ta làm phi tử của hắn sao?"
Nguyên Phong vội nói: "Thanh tỷ, tỷ nhẹ giọng một chút. Đó là tên của Hoàng Thượng, giống như là có ý tứ này, nhưng là cụ thể có phải hay không, chúng ta cũng không biết, chỉ là phòng ngừa vạn nhất mà thôi."
Lục Tiểu Thanh không khỏi đứng lên lẩm bẩm nói: "Đùa cái gì vậy không biết, hắn làm sao có thể coi trọng ta, tuy rằng tuổi tác không là vấn đề, hắn cũng đủ kiệt xuất, nhưng là ta không có ý tứ này nha, hơn nữa thời điểm ta ở kinh thành, cũng có thấy biểu hiện nào chứng tỏ hắn nhìn trúng ta đâu, wow, xem ra kinh thành quả nhiên không phải là nơi tốt, may là ta chuồn sớm, không nghĩ tới đã tránh thoát được một chiêu này."
Nguyên Phong gật gật đầu nói: "Tấn vương gia cùng Tề quận vương đều nói như vậy, trước không cần trở về, dù sao Hoàng Thượng cũng biết Tấn vương gia không quản được tỷ, hơn nữa việc làm ăn của tỷ nhiều như vậy, không ở kinh thành cũng là chuyện rất bình thường, chờ thêm một thời gian nữa, Hoàng Thượng tìm không ra tỷ tự nhiên lâu dần ý tưởng này cũng sẽ tiêu tan đi."
Lục Tiểu Thanh vội vàng gật đầu, nói thừa, khẳng định không thể quay về, không dưng lại nhảy vào hang hùm miệng sói làm gì, ngoài vùng đất đó ra còn có nhiều nơi để đi, không nên ở lại kinh thành, không khỏi nói: "Nói như vậy, có sợ Thiên Vũ bên kia gặp phải khó khăn gì không? Dù sao ta cũng là quản gia của hắn, hắn có thể ứng phó được với Hoàng Thượng không?"
Nguyên Phong nói: "Tấn vương gia nói về chuyện đó tỷ không cần phải lo lắng, người tự nhiên sẽ biết cùng đại chưởng quỹ thương lượng, tỷ chỉ cần chiếu cố cho bản thân là được rồi."
Nguyên Phong thấy Lục Tiểu Thanh gật đầu, lại tiếp tục nhỏ giọng nói: "Còn có, đại chưởng quỹ cũng bảo đệ nhắn lại cho tỷ, nhất định phải cẩn thận, kinh thành phải đổi gió, ý tứ của Hoàng Thượng đối với tỷ trước mắt hắn vẫn chưa đoán ra, cũng không giống như là muốn tỷ tiến cung đơn giản như vậy đâu, hơn nữa Ngụy vương, Thục vương bên kia cũng giống như đang tìm tỷ, hiện tại kinh thành chính là rất phức tạp, tỷ nhất định phải theo sát đại ca, có đại ca che chở tỷ, chúng ta cũng yên tâm hơn được một chút."
Lục Tiểu Thanh không khỏi nhíu mày, chính mình từ khi nào đã biến thành miếng bánh thơm ngon thế này? Nhiều người muốn tranh giành mình như vậy, xem ra kinh thành đúng là sâu không thấy đáy, may mắn tìm đến Vô Diễm, bằng không với thế lực của mình mà ở kinh thành không phải là chỉ để cho người ta điều khiển hay sao. Lập tức lên tiếng hỏi Nguyên Phong: "Phải đổi gió? Là muốn thay đổi gì sao?"
Nguyên Phong lắc đầu nói: "Không biết, lúc đại chưởng quỹ nói những lời này, sắc mặt rất thận trọng, bảo đệ nhất định phải chuyển những lời này cho tỷ, nếu tỷ không hiểu thì hãy hỏi đại ca, đại chưởng quỹ nói đại ca nhất định sẽ đoán ra."
Lục Tiểu Thanh suy nghĩ một chút, cảm giác chính trị không phải là trò đùa, đoán không ra lời nói bí hiểm đó của Tiết Khánh có ý gì, dừng một chút, sau nói: "Đệ ở lại chỗ này hay là muốn trở về?"
Nguyên Phong nói: "Đệ lần này đến đây trên danh nghĩa là tới tìm đại ca, là theo đội ngũ vận chuyện lương thảo mà tới, chờ làm tốt mọi chuyện, sau tất nhiên là phải quay trở về rồi."
Lục Tiểu Thanh lắp bắp kinh hãi nói: "Lại vận chuyển lương thảo, sẽ không phải lại là dùng tiền của ta đó chứ?"
Nguyên Phong ngượng ngùng nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Trừ tỷ có nhiều tiền như vậy ra, trong chúng ta làm gì có ai có năng lực này, Hoàng Thượng hỏi Tấn vương muốn lương thảo, sau khi chúng ta cùng đại chưởng quỹ thương lượng xong, không còn cách nào khác đành phải cấp thôi."
Lục Tiểu Thanh nhíu mày nói: "Lần này là bao nhiêu?"
Nguyên Phong thật cẩn thận nói: "Hai mươi vạn lượng."
Lục Tiểu Thanh không khỏi đứng lên, ở trong doanh trướng đi tới đi lui, Nguyên Phong thấy Lục Tiểu Thanh không lên tiếng, nghĩ rằng là nàng đang đau lòng cho tiền của mình, hoặc là đang trách Tấn vương tự chủ trương, không khỏi vội vàng giải thích: "Mọi người cũng là không có cách nào khác, Hoàng Thượng biết đại ca chia quân làm hai cánh, lương thảo sẽ bị mang đi một nửa, chỉ e đại ca bên này không đủ, cho nên......"
Lục Tiểu Thanh nhìn ánh mắt áy náy của Nguyên Phong, không khỏi dừng bước nói: "Ta không phải là đang suy nghĩ về vấn đề này, đây chỉ là một cái cớ, cho dù Thiên Vũ cùng Quân Hiên nhìn không ra, đại chưởng quỹ chẳng lẽ cũng nhìn không ra sao, tìm một người có lực xuất ra năm mươi vạn lượng bạc, đây là một số lượng không nhỏ, số lượng này có thể chèo chống được bao nhiêu quân đội ý chứ, lại có thể dẫn tới bao nhiêu ảnh hưởng kèm theo, nhưng lại ở trong thời gian ngắn như vậy có thể lấy ra nữa, chỉ cần nghĩ cũng đã biết là phía sau đã có chuẩn bị, Lý Thế Dân không phải là một kẻ ngốc, có người như vậy tồn tại đối với hắn mà nói, mặc kệ là như thế nào đều là một uy hiếp lớn, bọn họ đây là đang làm cái gì vậy không biết?"
Nguyên Phong thấy Lục Tiểu Thanh nhíu mày trầm tư, không khỏi nhẹ giọng nói: "Thanh tỷ, về những vấn đề như thế đệ không biết, đệ chỉ biết đám người Tấn vương gia sẽ không làm hại tỷ, vì sao làm như vậy theo đệ nghĩ tự nhiên là có lý do của bọn họ, Thanh tỷ, tỷ đừng lo lắng quá."
Lục Tiểu Thanh suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu được bọn Tiết Khánh rốt cuộc là có ý gì, chỉ biết một chút là bọn họ khẳng định là sẽ không hại nàng, bất quá chỉ sợ bọn họ đấu không lại lão hồ ly Lý Thế Dân kia thôi, nhưng là hiện tại cấp thì cũng đã cấp rồi, muốn thay đổi cũng không được, Lục Tiểu Thanh không khỏi hít sâu một hơi, quên đi, không nghĩ nữa, [binh đến tướng chắn, nước dâng đất chặn], xe đến trước núi ắt có đường.
Vừa nghĩ thông, Lục Tiểu Thanh không khỏi khóc thét lên một tiếng: "Trời ạ, ta lại vừa bị mất vốn gốc rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy ta sợ mình sẽ hộc máu mà bỏ mạng mất, không được, không được, nhất định phải bảo Vô Diễm ra tay nhanh hơn một chút, không đi đến đại bản doanh Đột Quyết cướp sạch sẽ, ta sẽ không gọi là Lục Tiểu Thanh."
Nguyên Phong thấy Lục Tiểu Thanh đột nhiên đấm ngực giậm chân, không khỏi ngẩn người, sau ha ha cười nói: "Thanh tỷ, cũng không bi đát đến mức đó chứ, hiện tại Đại Đường đã sắp chuẩn bị bắt đầu cùng Mạt Hạt thông thương rồi, đại chưởng quỹ ngầm tiếp không ít đơn đặt hàng của hoàng gia, tổn thất lần này trong vòng một đến hai năm có thể kiếm trở về được, đại chưởng quỹ bảo đệ nói với tỷ, không cần tức đến mức hộc máu, phía Hoàng Thượng bên kia là phải chi ra, chúng ta ở bên này lại kiếm trở về, bảo đảm không cho chúng ta phải chịu thiệt."
Lục Tiểu Thanh vừa nghe lập tức thay bằng sắc mặt vui mừng nói: "Không tồi, Tiết Khánh đúng là tri kỷ của ta, biết mất từ nơi nào sẽ lấy lại từ nơi đó, về sau sẽ vơ vét trở về cho ta, không uổng công ta cho hắn quyền lực lớn như vậy, bất quá vừa ra tay chính là hai mươi vạn lượng thật đúng là vẫn cảm thấy đau lòng a~, cũng may là cho Vô Diễm, bằng không trở về tìm Lý Thế Dân liều mạng." Hiện tại Lục Tiểu Thanh không còn một chút hảo cảm nào đối với Lý Thế Dân, lừa gạt nàng nhiều tiền như vậy, dù thế nào cũng không thể coi hắn là người tốt được.
Một bên dặn dò Nguyên Phong đi nghỉ ngơi, một bên chuẩn bị rượu và thức ăn cho Nguyên Phong, bất quá trong lòng Lục Tiểu Thanh vẫn cảm thấy bất an, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng là lại không nghĩ ra được nguyên nhân, làm thế nào cũng không tiêu trừ được cảm giác bất an ở trong lòng.
Đang cùng Nguyên Phong vừa ăn vừa nói chuyện, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng hô rung trời, thanh âm trăm ngàn người cùng hưng phấn kêu lên hò hét dọa cho Lục Tiểu Thanh giật nảy mình, đồ ăn ở trên tay cũng cứ như thế mà cống hiến cho mặt bàn, nghe tiếng hò hét ở phía bên ngoài doanh trướng càng lúc càng gần, Lục Tiểu Thanh không khỏi cùng Nguyên Phong lao ra bên ngoài, chỉ thấy thanh thế trong toàn bộ quân doanh làm rung cả trời, xa xa truyền đến tiếng rống kinh thiên động địa.
Lục Tiểu Thanh tinh tế lắng nghe, mơ hồ nghe thấy toàn bộ rống cao là: "Thắng lợi, thắng lợi, chúng ta thắng lợi rồi."
Lục Tiểu Thanh đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo cầm chặt lấy tay Nguyên Phong, nhảy dựng lên nói: "Thắng lợi, Vô Diễm thắng lợi rồi, thành công rồi."
Tiếng reo hồ ầm ĩ của ngàn vạn nam nhi thuận theo chiều gió truyền tới, nghe người nhiệt huyết sôi trào, kích tình mênh mông, trái tim không tự chủ được mà nhồi máu.
Một thân binh vẻ mặt đỏ bừng tràn ngập hưng phấn dẫn đầu xông lại đây, Lục Tiểu Thanh vội tiến lên tiếp đón, cao hứng hỏi: "Chúng ta đánh thắng rồi phải không? Có phải là đã tiêu diệt được quân Đột Quyết rồi hay không?"
Thân binh kia hưng phấn cười to trả lời: "Vẫn chưa, bất quá mục tiêu này lập tức là có thể thực hiện được, chỉ cần một trận chúng ta đã tiêu diệt được lực lượng chủ yếu mà Đột Quyết để lại, tướng quân thiện chiến nhất của Đột Quyết đã bị chủ soái của chúng ta bắt sống, Đột Quyết đã không còn người nào có thể gây sóng gió nữa rồi, phỏng chừng từ nay trở đi chúng ta là có thể đến được doanh trướng của Đại Hãn Đột Quyết, đại hãn Đột Quyết cũng đã bị chúng ta vây sít sao rồi, thắng lợi đã muốn thuộc về chúng ta rồi."
Lục Tiểu Thanh nghe nói như thế càng thêm cao hứng, bởi vì chuyện này vô cùng có ý nghĩa, chuẩn bị có thể cướp bóc được rồi, có thể là hôm nay hoặc chậm nhất là ngày mai là có thể thực hiện công việc cao cả của mình rồi, không khỏi hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng, Nguyên Phong ở bên cạnh còn tưởng rằng nàng là vì Vô Diễm mà cao hứng, không khỏi cười hớ hớ đứng ở bên cạnh nhìn.
Đang trong lúc hưng phấn, đột nhiên thấy xa xa có một đội quân che chở một người đang rất nhanh chạy tới, Lục Tiểu Thanh tập trung nhìn vào người ở giữa, chính là Vô Diễm, chỉ thấy ở trong tiếng hoan hô sắc mặt của Vô Diễm vẫn như thường, rất nhanh xuyên qua nơi đóng quân đi về phía doanh trướng, Lục Tiểu Thanh tuy rằng thấy sắc mặt Vô Diễm vẫn như thường, nhưng là trực giác của nàng lại cho thấy Vô Diễm đã xảy ra chuyện gì đó, bằng không hắn sẽ không để cho bất luận kẻ nào nâng hắn như thế đâu, nhìn bề ngoài thì hắn chính mình đi, nhưng trên thực tế là đang dựa vào người khác mà bước.
Vội nâng bước muốn chạy đến, lại mơ hồ nghe thấy giọng nói của Vô Diễm: "Không được cho nàng tiến vào." Sau liền cũng không quay đầu lại, vọt vào bên trong doanh trướng, thân binh ở phía sau xoay người lại chặn Lục Tiểu Thanh ở ngoài trướng, mà xa xa quân y vẻ mặt tái nhợt rất nhanh chạy vọt vào trong trướng, trái tim của Lục Tiểu Thanh lập tức bị treo cao, sắc mặt trong nháy mắt liền trắng bệch, không chút nghĩ ngợi muốn đi vào bên trong doanh trướng.