Chương 59: Thần mưa
Ánh lửa sáng rực nửa bầu trời, độ nóng trên đỉnh núi đã cao đến mức khủng bố, bọn gia đinh giúp duy trì ngọn lửa cũng chịu không nổi đều lui ra phía sau thật xa, người Vô Diễm sớm đã đầy mồ hôi, nhíu mày nói: “Thiêu đốt mãi như thế, ngay cả hòn đá cũng phải nứt ra, cụ thể là muốn làm gì đây?”
Thiên Vũ một bên lau mồ hồi, nói: “Chúng ta đi hỏi Tiểu Thanh thử xem, đệ cũng muốn biết nàng đang tính làm cái gì? Nàng làm cho chúng ta đến làm việc này, chắc không phải cùng chúng ta vui đùa.”
Vô Diễm gật đầu nói: “Tuy rằng cho tới giờ nàng không đứng đắn lắm, bất quá chuyện đại sự nàng phân định rất rõ ràng, chúng ta đi hỏi một chút cũng tốt, để còn tính toán xem còn cần chuẩn bị bao nhiêu củi lửa.”
Đứng trước mái chòi, Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn làn khói trắng lượn lờ, lại cúi đầu cùng bốn nha đầu nói giỡn, Hồng Ngọc nhìn động tác Lục Tiểu Thanh, vội hỏi: “Tỷ tỷ, thế nào rồi? Hôm nay trời có mưa không?”
Lục Tiểu Thanh thấy bốn nha đầu đều nhìn mình chăm chú, ho khan một tiếng nói: “Ta có nói ta nhất định có thể làm cho ông trời đổ mưa xuống sao?”
Lục Tụ bất mãn nói: “Tỷ tỷ, đừng nói giỡn, chúng em đều rất muốn biết thật sự có thể cầu được trời mưa hay không?”
“Đúng, chúng ta cũng muốn biết vì sao Tiểu Thanh lại làm như vậy? Có thể hay không giải thích cho chúng ta một chút, làm vậy cùng cầu mưa có quan hệ gì, Tiểu Thanh?” Lục Tiểu Thanh quay đầu vừa thấy Thiên Vũ cùng Vô Diễm đứng ở sau lưng mình.
Lục Tiểu Thanh vẻ mặt thần bí hắc hắc cười nói: “Lý do của ta rất phức tạp, mọi người nghe cũng không hiểu đâu.”
Vô Diễm lập tức cầm lấy một miếng dưa hấu nói: “Nàng không nói làm sao mà biết chúng ta nghe không hiểu?”
Lục Tiểu Thanh liếc Vô Diễm một cái nói: “Tốt, vậy huynh biết cái gì gọi là áp khí không? Cái gì gọi là dòng khí biến đổi không? Cái gì gọi là phân tử nước không? Cái gì gọi là không khí đối lưu không? Hiểu được ta nói cái gì không? Nghe tên thôi huynh đã không hiểu, còn muốn ta giải thích thế nào đây, mấy thứ này không phải trong lúc nhất thời là có thể nói rõ.”
Khinh bỉ nhìn Vô Diễm một cái, khó có được dịp chèn ép Vô Diễm, Lục Tiểu Thanh trong lòng không khỏi vui vẻ. Thấy Vô Diễm tức giận trừng mắt nàng, Lục Tiểu Thanh cực kiêu ngạo nói: “Không có biện pháp, không phải ta không nói, mà là huynh thật sự không biết a~, nói cũng chỉ lãng phí nước miếng của ta, phải biết rằng trời nóng, lãng phí nước miếng là hành vi rất đáng xấu hổ.”
Vô Diễm cười cũng không được, trừng mắt nhìn nàng, bên cạnh Thiên Vũ lắc đầu cười nói: “Tiểu Thanh, cũng chỉ có nàng mới có thể làm cho Vô Diễm á khẩu không trả lời được, ta thật nể nàng.”
Lục Tiểu Thanh đắc ý chưa kịp khen chính mình một phen, Vô Diễm đã nhìn nàng nói: “Nàng nói ra sợ chúng ta không hiểu, mà chỉ khẳng định là một mình nàng biết, nhưng có lẽ nàng cũng biết không nhiều, nên làm sao nói với chúng ta được?”
Tên Vô Diễm này thật là đáng ghét, sao lại có thể hiểu rõ ta như vậy? Đúng là không có biện pháp, lúc trước vật lý, hóa học, toán học, các môn tự nhiên đều học không giỏi, chỉ biết mỗi thứ một chút, chỉ cần trong lòng hiểu được làm như vậy đúng là được rồi, thật sự để trời mưa, mà để ta nói ra nguyên do, thật sự có lỗi, ta phải trở về học lại.
Hung hăng trừng mắt nhìn Vô Diễm một cái, bị chàng nói chọc đúng chỗ đau thực là khó chịu, hừ một tiếng nói: “Huynh biết cái gì? Ta chỉ là không nghĩ đàn gảy tai trâu mà thôi, bản lĩnh của ta đợi lát nữa huynh sẽ biết, hù chết huynh cho mà xem.” Nói xong, quay đầu đi không để ý tới Vô Diễm.
Thiên Vũ bật cười nói: “Tiểu Thanh, nàng ngày nào cũng cùng Vô Diễm cãi nhau, chẳng thấy khi nào thấy hai người hòa thuận cả, ở Giang Nam ầm ĩ đến kinh thành còn không kết thúc sao, ta xem hai người thật sự là bát tự tương khắc mà.” Vô Diễm cùng Lục Tiểu Thanh cực kì ăn ý đồng thời hừ lạnh.
Đại hỏa từ sáng sớm đốt cho tới chạng vạng, gia đinh hai phủ không biết đã chạy bao nhiêu lần vận chuyển củi, một số người dân trong thành thấy lửa đốt trên núi cả ngày, nên không ít người giúp đỡ dùng xe ngựa vận chuyển củi lên, đều do lòng hiếu kỳ nên cả kinh thành tuy rằng biết là hai vương phủ vận cả chuyển củi ra khỏi thành, nhưng cũng không yên lòng phái người tới xem thế nào.
Hôm nay nhìn cảnh vật như ở hỏa tinh, hoa màu quanh đây đã muốn mau khô héo hoàn toàn, Thiên Vũ cùng Vô Diễm cũng từng nghĩ đến chuyện này, nên đã cố ý chọn ngọn núi cao cách khá xa dân cư, lại không có cây cối chỉ có đất đá xung quanh, bằng không thực sự khi gió thổi qua, nếu vẫn chưa có mưa xuống, thì chắc họ sẽ biến thành heo quay mất.
Sắc trời tối dần, người chung quanh chậm rãi hơn, những người đang đứng vây quanh ở giữa sườn núi đều ghé tai nghị luận, không biết người nghĩ ra cách đốt lửa trên núi này có phải đầu óc bị nhúng vào nước hay không, lãng phí nhiều củi như vậy để đốt không như thế, quả nhiên là vương phủ, ngay cả thiêu củi cũng phải làm hơn người.
Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn đã nửa ngày, Thiên Vũ, Vô Diễm, cùng bốn nha đầu xung quanh nàng cũng không nói được lời nào, mà chỉ nhìn biểu tình của nàng, lúc này sắc trời đối với bọn họ mà nói căn bản là không quan trọng, quan trọng là thần sắc trên mặt Lục Tiểu Thanh biến hóa, dù sao về thời tiết, bọn họ có xem cũng không hiểu, sắc mặt thì có lẽ hiểu được một chút.
Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn trời, mây trên trời dần dần biến sắc, mặc dù có ánh sáng, nhưng thật sự có cảm giác rất nặng, không khỏi hô lên một tiếng, Thiên Vũ đứng bên cạnh chăm chú nhìn nàng với vẻ mặt khẩn trương.
Trời chậm rãi nổi gió, đầu tiên là nhẹ nhàng thổi, càng lúc càng lớn hơn, làm cho ngọn lửa trên đỉnh núi hừng hực ánh lửa lại càng lúc càng lớn, sắc trời rất nhanh đã tối, Lục Tiểu Thanh vỗ tay một cái vui vẻ nói: “Thành công rồi, thành công rồi.”
Thiên Vũ lúc này cũng cảm thấy trời đất biến hóa, ngẩng đầu nhìn chăm chú lên bầu trời, bốn nha đầu vẻ mặt kích động lao ra khỏi mái che nắng, gắt gao trừng mắt nhìn trời. Người xung quanh vốn đến xem náo nhiệt cũng cảm giác được không khí biến hóa, gió lớn như vậy là điềm báo trời muốn mưa, tục ngữ nói: Gió thổi trước mưa giông. Điều này khẳng định hôm nay trời sẽ mưa, nên không khỏi đều khẩn trương trừng mắt nhìn trời.
Nửa ngày, trong không trung ầm vang một tiếng sấm, tiếp theo một đạo tia chớp từ trên cao bổ xuống, sắc trời toàn bộ tối hẳn, nối gót tiếng sấm này lại là một đạo thanh âm vang lên thấu trời đất, một đạo tia chớp theo đuôi hướng đường chân trời mà xuống, thanh âm tha thiết kia giống như ước mơ đã qua vài thế kỷ, từng giọt từng giọt nước mưa rơi xuống, trời đã mưa.
Điên rồi, mọi người ở giữa sườn núi ôm nhau nhảy nhót như điên, một đám so với cắn thuốc còn muốn hưng phấn hơn, Lục Tiểu Thanh tránh ở mái che nắng nhìn người chung quanh, đại đa số mọi người đều giơ hai tay lên cao khóc thương tâm đón mưa, âm thanh gào khóc truyền đi xa xa còn nghe thấy, trên mặt nước mắt cùng mưa hòa làm một, không còn phân ra được đâu là nước mắt nước mưa nữa. Có vài người hết sức chân thành quỳ gối dưới mưa, đối với ông trời quỳ bái, cảm tạ trời xanh rốt cục đã chiếu cố bọn họ.
Lần đầu tiên, Lục Tiểu Thanh biết cảm giác lệ nóng doanh tròng, lần đầu tiên cảm thấy nhìn người khác cao hứng, kích động đến khóc, chính mình cũng có một loại cảm giác muốn khóc rống theo bọn họ, loại cảm giác này ở hiện đại sớm đã không còn, cái loại xúc động cùng vui sướng sớm đã mai một trong công việc, đã không có cảm động lây, cũng không có phần kích tình kia.