Chương 79: Bắn chim
Mấy người ở bên trong phòng không nghe thấy động tĩnh gì của Lục Tiểu Thanh ở phía bên ngoài nữa, HồngNgọc cùng Ngô Lệ Hoa sớm đã bị mấy bài hát loạn xì ngầu của Lục Tiểu Thanh làm cho ngồi trên ghế mà ôm bụng cười ngặt nghẽo, Lý Quân Hiên ha ha cười đi ra phía trước mở cửa, chứ để nàng trốn sẽ không còn thú vị nữa.
Ngoài cửa, Lục Tiểu Thanh đã lui lại tầm bảy đến tám bước, hít sâu một hơi, ta phá cửa vậy, nhanh như cắt liền như một tên lửa lao vào cánh cửa, Lý Quân Hiên mới giật then cài cửa ra, chỉ nhìn thấy có một bóng dáng nhanh như tia chớp bay tới, không kịp phản ứng, theo phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ người đang phi thân vào, khí thế người lao vào vừa nhanh vừa vội, cho nên mất thăng bằng không ngừng lui về phía sau vài bước, cả hai ngã chổng vó xuống đất.
Yên tĩnh, trầm mặc, nửa ngày sau thanh âm ha ha hi hi nổi lên, Thiên Vũ ngồi ở trên ghế chỉ vào Lý Quân Hiên cười đến nỗi không nói được ra lời, Hồng Ngọc ở một bên tựa vào ghế, lấy tay vịn lấy thành ghế cười không thở nổi, Ngô Lệ Hoa vốn đang uống một ngụm trà để lấy lại một chút bình ổn, hiện tại bị sặc hồng trà, mặt đỏ bừng ho khan kịch liệt, một bên nhịn không nổi ha ha cười to.
Lục Tiểu Thanh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng là sẽ bị ngã, lại cảm giác được dưới thân mình còn có một cái đệm êm, trong lòng đang được an ủi, trợn mắt vừa thấy, trước mặt là một gương mặt phóng đại, gần thêm chút nữa liền nhìn thấy hai lỗ mũi, vươn tay ra đẩy khuôn mặt này ra xa một chút, mới nhìn rõ thì ra là Lý Quân Hiên.
Lúc này Lý Quân Hiên dở khóc dở cười, ngồi ở dưới đất một tay ôm nàng, một tay sờ sờ cằm dưới vừa nãy bị cái đầu cứng như sắt của Lục Tiểu Thanh đập phải, răng cũng bị đụng đến ê hết cả hàm. Lục Tiểu Thanh cao hứng oa lên một tiếng khen ngợi: "Vẫn là Quân Hiên tốt nhất, biết ta phá cửa tiến vào nhất định sẽ bị ngã rất đau, cho nên mới liền làm đệm thịt cho ta, ha ha, có tiền đồ, có tiền đồ." Vừa nói vừa chống vào bả vai Lý Quân Hiên đứng lên, không nghĩ qua là đã giẫm lên đùi Lý Quân Hiên một cái, Lý Quân Hiên liên tục bị đau, vội nói: "Tiểu Thanh."
Lục Tiểu Thanh lại giống như không có chuyện gì, trừng mắt liếc Lý Quân Hiên một cái: "Sao? Huynh chèn lên chân ta, còn gọi ta." Vẫn vươn tay ra kéo Lý Quân Hiên đứng lên.
Nhìn ba người bên cạnh cười không còn ra hình dạng gì nữa, Lục Tiểu Thanh không khỏi trầm mặt ho khan vài tiếng thật mạnh, Thiên Vũ vừa cười vừa nói: "Tiểu Thanh, hôm nay đã chạy đi đâu vậy? Nghe nói hôm nay nàng bị vạn người truy đuổi, Dương Châu khó có được rầm rộ như hôm nay, đáng tiếc, thật là đáng tiếc, ta không có cơ hội được chứng kiến."
Lục Tiểu Thanh lườm Thiên Vũ một cái: "Tâm tình của ta hôm nay rất tốt, không muốn so đo với huynh." Sau đó chuyển đầu nhìn thấy Lý Quân Hiên đã ngồi xuống ghế, vội vàng chạy đến ngồi xuống bên cạnh chàng, vươn tay nói: "Trả thù lao, một vạn năm ngàn lượng."
Lý Quân Hiên đang xoa xoa cằm dưới, nghe vậy trừng mắt nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Cấp lương, bảy mươi vạn bao lương thực." Lời còn chưa dứt khẽ nhíu mi nói tiếp: "Nàng sẽ không nói với ta là nàng đã gom đủ rồi đấy chứ?"
Lục Tiểu Thanh cười ha ha vỗ ngực nói: "Lục Tiểu Thanh ta là ai nào, ta là thần, ta mà đã ra tay thì không có chuyện gì có thể làm khó ta được, chỉ là bảy mươi vạn bao lương thực, trong nháy mắt là có, dễ như trở bàn tay."
Thiên Vũ cùng Lý Quân Hiên nghe vậy nhất thời thu lại thần thái vui cười, lên tiếng hỏi kỹ càng chi tiết, Lục Tiểu Thanh đắc ý kể cho bọn họ nghe, Hồng Ngọc và Ngô Lệ Hoa ở một bên cũng kinh ngạc, không ngờ Lục Tiểu Thanh mới xuất môn có một ngày, mà đã làm được chuyện đại sự như vậy, không khỏi dỏng tai lên nghe.
Đảo mắt đã qua một ngày, hôm nay chính là ngày giao hẹn của Lục Tiểu Thanh cùng Long Tử Vũ, sáng sớm Long Tử Vũ tự mình tới cửa bái kiến Tấn vương, hai người trò chuyện vài câu vì nước vì dân, Lục Tiểu Thanh ở một bên nghe mà buốt hết cả răng, bỏ lại Thiên Vũ cùng Lý Quân Hiên, lôi kéo Hồng Ngọc ngồi ở ngoài cửa, cảm thấy ngồi hóng gió còn dễ chịu hơn so với việc ngồi nghe mấy lời dối trá đó.
Một đoàn kiệu lớn rước Thiên Vũ, Lý Quân Hiên, Lục Tiểu Thanh cùng Hồng Ngọc đến Lâm Tiên Viên, kiệu vừa hạ liền thấy trước cửa Lâm Tiên Viên đứng đầy người, đủ loại người từ cao thấp đến mập mạp, một đám nhìn thấy Thiên Vũ vừa là cúi lạy vừa là khom lưng, Lục Tiểu Thanh ở bên cạnh coi như cũng được hưởng ké phúc, không khỏi mặt mày vui mừng hớn hở, Lý Quân Hiên ở bên cạnh buồn cười liếc nàng, hôm nay đến đây là vì muốn ứng biến giúp Thiên Vũ, bằng không lấy thân phận của chàng bỏ qua những người này có vẻ sẽ tốt hơn, bất quá thân phận thương nhân của chàng cũng có ích, không có móc nối gì với quan gia, mọi hành động đều không có liên quan gì đến Hà Gian vương phủ, bằng không thật đúng là chàng không dám tới đây.
Lâm Tiên Viên quả thật là lâm viên số một của Dương Châu, không những bố trí theo sự đặc sắc của lâm viên Tô Châu, mà còn mang theo cảnh đẹp sơn thủy của Hàng Châu, một ngọn núi, một tảng đá, một hồ nước, một cái cây đều thể hiện được đẳng cấp cùng sự giàu có của chủ nhân nơi này, những khúc quanh nhỏ với tạo hình đặc biệt, đủ để thấy chủ nhân của Lâm Tiên Viên này không phải là nhà giàu mới nổi, mà là người có tố chất cao.
Lục Tiểu Thanh và Thiên Vũ cùng đám diêm thương này khách sáo một lát, trong bữa tiệc mới được gặp Long Tử Vũ, nghiễm nhiên hắn lại là thủ lĩnh của những người này, cẩn thận lắng nghe, mới biết Long Tử Vũ chính là hội trưởng thương hội diêm thương ở Giang Nam, hơn một tháng trước mới tiếp nhận cờ hiệu từ trong tay hội trưởng tiền nhiệm, nói đến vị hội trưởng tiền nhiệm này, chính là phụ thân của Long Tử Vũ, bất quá hội trưởng thương hội này cũng không phải là do một nhà nắm giữ, mà là dựa vào thực lực mới có được, cũng không biết Long Tử Vũ làm thế nào để được ngồi vào vị trí này, mở ra một tiền lệ cho thương hội diêm thương.
Qua ba tuần rượu, Lục Tiểu Thanh chỉ nghe thấy những người này cùng Thiên Vũ nói chuyện từ trên trời dưới đất, một chút cũng không nói đến chuyện thu lương, Lục Tiểu Thanh không khỏi khinh bỉ một tiếng, toàn kẻ dối trá, một đám còn tinh ranh hơn cả quỷ, giấu giấu diếm diếm đuôi cáo, vừa cấp phiền toán cho Tấn vương, lại cấp cho mình N đường lui, ta khinh bỉ các ngươi.
Nghe nửa ngày quả thật là không có hứng thú, lôi kéo Hồng Ngọc đi ra bên ngoài, Lý Quân Hiên thấy Lục Tiểu Thanh bỏ ra bên ngoài, biết rằng ở trong vườn này nàng cũng sẽ không bị lạc đường, cho nên cũng không có đi theo.
Lục Tiểu Thanh cùng Hồng Ngọc đi ở trên đường mòn trải đá vụn, nhìn phía tay trái là hồ nước trong vắt nhìn thấy được cả đáy, trên mặt hồ chim líu ríu bay tới bay lui, bên hồ là hàng liễu xanh mướt đang đung đưa theo chiều gió, ánh hồ nước càng thêm xanh biếc, Hồng Ngọc không khỏi nói: "Thật là lâm viên xa xỉ, cư nhiên còn hơn hẳn ba lần vương phủ của chúng ta."
Lục Tiểu Thanh mắt ngọc tỏa sáng nói: "Nếu ta có tiền ta cũng xây một lâm viên như thế này, con người sống là để làm gì? Chính là để hưởng thụ, cả đời làm việc cực nhọc không phải là để được ăn ngon, mặc đẹp, làm cho người khác phải hâm mộ hay sao, chờ ngày nào đó ta có thật nhiều tiền, ta sẽ xây một lâm viên còn lớn hơn lâm viên này của hắn, rất tốt, hừ."
Hồng Ngọc khẽ cười, đang muốn nói chuyện thì nhìn thấy phía trước đang đi đến một người bộ dáng giống như gã sai vặt, người tới đi đến trước mặt hai người vẻ mặt ý cười thi lễ một cái, liền muốn sát bên người mà qua, Lục Tiểu Thanh cũng không để ý, dù sao trong vườn này cũng nhiều người đi qua đi lại, chỉ cần bước vài bước là có thể gặp được khách nhân, chủ nhân, hạ nhân, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, thật đẹp, giống như một dải lụa màu xanh vậy.
Một chú chim bay qua không trung, bẹp, Lục Tiểu Thanh chỉ cảm thấy hoa mắt, một vật rơi đúng chính giữa chóp mũi, đưa tay lên sờ sờ chóp mũi, giữa ngón tay là một dòng chất lỏng đặc dính vừa trắng vừa đen, theo bản năng đưa lên mũi ngửi, thối quá.
Hồng Ngọc ở bên cạnh thấy Lục Tiểu Thanh đột nhiên dừng lại ở giữa đường, không khỏi cảm thấy kỳ quái quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lục Tiểu Thanh đang nhìn năm ngón tay mình đến ngẩn cả người, trên mặt hết xanh rồi lại đỏ, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
"Làm sao vậy, làm sao vậy, con chim chết tiệt kia thế nhưng cũng dám ỉa lên đầu Lão Tử, tức chết ta, tức chết ta mà. Cư nhiên còn ỉa trúng mặt ta, ta như thế nào lại xui xẻo thế này a~, tức chết ta." Một thanh âm bén nhọn nháy mắt xé ngang bầu trời, có một người đang nổi trận lôi đình ở trên đường mòn phát biểu vang dội.
Hồng Ngọc trước tiên là bị dọa cho hoảng sợ, thấy chính giữa chóp mũi của Lục Tiểu Thanh dính cứt chim, không khỏi cố gắng nhịn cười rút khăn tay ra, rất nhanh giúp Lục Tiểu Thanh lau sạch sẽ. Bên cạnh là hai gã sai vặt bị chặn mất đường đi đang đứng chờ, vội vàng quay đầu đi bả vai rung kịch liệt.
Lục Tiểu Thanh chửi ầm một trận, ngẩng đầu thấy đầu sỏ gây chuyện đang đậu ở trên một cành liễu không xa, đối diện lại là đám người đang cười mình, không khỏi nảy lên hung ác, giận dữ đi về phía hồ, quay đầu rít gào với gã sai vặt: "Mang một cây đại pháo ra đây cho ta, ta muốn bắn chết con chim hỗn tạp này." Gã sai vặt kia ngẩn người, đại pháo là cái gì vậy? Cũng may hắn là người thông minh, nghe nàng nói là muốn bắn chim, liền đáp ứng một tiếng, sau đó chạy nhanh lui xuống.
Chỉ trong chốc lát, trong lúc Lục tiểu Thanh đang lải nhải chửi bậy con chim nhỏ đáng thương kia, gã sai vặt rất nhanh đã chạy trở lại, trong tay cầm một cái ná, cùng một cái hòm đựng đá.
Lục Tiểu Thanh tiến lên đoạt lấy cái ná, đặt cục đá vào giữa sợi chun, nhắm chim nhỏ đang đậu trên càng liễu mà bắn, miệng kêu gào nói: "Lão Tử bắn chết ngươi, đồ khốn khiếp."
Vèo, lực bắn hòn đá hơi vội, lao như điện giật mang theo sự phẫn nộ cùng oán hận của Tiểu Thanh, chỉ thấy đường bay của hòn đá hướng chuẩn xác tới phương hướng chim nhỏ đang đậu, chỉ trong nháy mắt, chim nhỏ...... vẫn như trước đứng ở trên cành liễu vui vẻ hót líu lo, còn hòn đá kia thì chính thức tuyên bố bay về phía không trung.
Lục Tiểu Thanh không tin là mình không bắn nổi một con chim nhỏ, liền lấy thêm một hòn đá nữa, nhắm, bắn, lại đi về phía không trung. Tiếp tục lại tiếp tục, nhưng đá bắn ra vẫn không rõ tung tích. Chỉ nghe thấy trên không trung vang lên tiếng vèo vèo cực lớn, bất đắc dĩ, chim nhỏ như trước làm theo ý mình, ở trên cây liễu cao hứng phấn chấn hót ríu rít, hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến khuôn mặt như hung thần sát ác ở phía dưới.
Trong bữa tiệc, Thiên Vũ quay đầu tìm Lục Tiểu Thanh, lại không biết nàng đã đi chỗ nào rồi, lâu như vậy vẫn không thấy bóng dáng đâu, vì thế nói với Lý Quân Hiên: "Không biết nàng lại chạy đến chỗ nào rồi?"
Lý Quân Hiên mỉm cười lắc đầu nói: "Chắc là thấy cảnh trí nơi này đẹp, dạo chơi đến quên cả trời đất rồi." Long Tử Vũ nghe vậy nhìn thoáng xung quanh một lượt, một gã sai vặt đứng ở trong bữa tiệc phục vụ bước lên phía trước từng bước, cúi đầu không dám nhìn vào Thiên Vũ, cung kính đáp: "Vương gia là hỏi Lục công tử phải không ạ?"
Thiên Vũ khẽ gật đầu nói: "Ngươi có biết hắn chạy đi đâu không?"
Gã sai vặt kia liên tục gật đầu: "Biết ạ, vừa rồi tiểu nhân từ bên thúy viên qua đây, gặp Lục công tử mang theo Hồng công tử đang ở bên hồ bắn chim."
Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi: "Bắn chim?"
Gã sai vặt vội đáp: "Đúng vậy, bởi vì...... Bởi vì con chim kia ỉa trúng mặt Lục đại công tử, cho nên...... Lục công tử đang bắn chim ạ. Nhưng là, tài bắn chim của Lục công tử giống như không được tốt cho lắm, đã bắn gần trăm viên đá rồi mà vẫn không bắn trúng con chim đó, Lục công tử giận dữ không cho người khác nhúng tay vào, hiện tại có lẽ Lục công tử vẫn còn đang ở chỗ đó bắn chim." Vừa nói đầu vai lại hơi hơi rung rung, có lẽ đang cố gắng nhịn cười.
Thiên Vũ cười ha ha nói: "Ta thật sự là bội phục nàng rồi, đi, chúng ta qua bên đó nhìn xem." Vừa nói vừa đứng dậy, Lý Quân Hiên cũng nghe thấy, mặt lộ vẻ mỉm cười đi theo đứng lên, nhóm diêm thương nghe được, cũng hi hi ha ha đứng dậy đi theo ra bên ngoài xem náo nhiệt.
Bên hồ, Lục Tiểu Thanh đang làm động tác trung bình tấn (1), đầu lệch sang phía bên tay phải, kéo căng cái ná, ngắm lại ngắm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta không tin là không thể bắn chết ngươi." Hai ngón tay buông lỏng, dây chun rất nhanh bắn ra, hòn đá vèo một tiếng lại lần nữa bay ra, chim vẫn hót líu lo như trước, cành liễu vẫn đung đưa theo gió như trước, mặt hồ vẫn lăn tăn gợn sóng như trước, tất cả đều như trước.
Lục Tiểu Thanh khóe miệng co giật, lại tiếp tục, cầm nấy cái ná, một chân dạng về phía trước, một chân kéo ra đằng sau, gập đầu gối hơi khụy xuống, tay trái kéo dây chun, kéo căng, nhắm, bắn, lần này chú chim nhỏ không có như trước, mà hướng Lục Tiểu Thanh líu ríu một trận kêu loạn, kêu xong, ngẩng cao đầu nhìn bầu trời, coi thường không thèm đếm xỉa gì đến Lục Tiểu Thanh đang bừng bừng lửa giận ở phía dưới nữa, nếu mà hiểu được tiếng nói của loài chim, có lẽ nó đang muốn nói với nàng: ngươi nha, vẫn muốn bắn nữa hay sao? Ta đứng ở trên này không nhúc nhích ngươi cũng không bắn trúng được ta, đúng là vô tích sự.
Thiên Vũ dẫn một đoàn người đến xem Lục Tiểu Thanh biểu diễn, thấy chú chim nhỏ đậu ở trên cành cây liễu đương đầu với khí thế ác liệt ở phía dưới, lại nhìn thấy Lục Tiểu Thanh đang làm bộ dáng trung bình tấn, giương ná lên, gập đầu gối, hạ thấp người, nhắm, bắn, bất đắc dĩ chim vẫn hót như trước, toàn bộ không có một chút biến hóa nào. Chỉ có Hồng Ngọc ở bên cạnh đã tựa vào núi giả, trượt xuống ngồi xổm xem một màn trước mắt, nhìn hai vai nàng rung lên bần bật giống như người bị sốt rét vậy.
Dưới mái hiên, sau khi Lục Tiểu Thanh bắn đến lần thứ một trăm chín mươi, chú chim nhỏ kia rất là có khí chất, cúi đầu kêu gào một phen, vọt bay đến một nhánh cây gần Lục Tiểu Thanh, ngươi nha, còn bắn nữa thì ngay đến ngươi cũng mệt chết mà thôi. Lục Tiểu Thanh hớn hở, ta kháo, bắn không trúng, ta sẽ đem thuốc chuột hạ độc chết ngươi.
Một đám diêm thương ở phía sau cười ngặt nghẽo, tất cả đều cố gắng đè nén âm thanh sợ chú chim nhỏ bị làm cho hoảng sợ mà bay đi, thì Lục Tiểu Thanh sẽ tìm bọn họ tính sổ mất, một đám như là đang diễn kịch câm, ôm bụng, miệng há to, ngay cả người lạnh nhạt như Lãnh Dương cũng không khỏi cong cong khóe miệng, nữ nhân này thật sự là một kẻ dở hơi.
Bất đắc dĩ, cách nhắm bắn cùng kỹ thuật cơ bắp này không phải ai cũng làm được, Lục Tiểu Thanh sau khi bắn đến hòn đá thứ một trăm chín mươi chín, liền nhìn thoáng qua gã sai vặt ở bên cạnh đang muốn mở hòm đựng đá thứ ba ra, Lục Tiểu Thanh đột nhiên có xúc động muốn khóc mà khóc không được, chim nhỏ a chim nhỏ, ngươi đồng tình với ta một chút đi, ngươi mau trúng đạn của ta đi, aiz, kỹ thuật của ta thật sự là cần phải luyện tập thêm.
Một mặt rơi lệ, một mặt không cam lòng tiếp tục bắn, đá bay loạn trên không trung, bất quá chim nhỏ vẫn như trước hoàn hảo không tổn hao gì, chính là không biết nếu cứ tiếp tục thì còn đá để mà bắn nữa không đây.
Thiên Vũ thật sự là không nhìn được nữa, không khỏi vừa lắc đầu vừa tiến lên phía trước nói: "Tiểu Thanh, đừng bắn nữa."
Lục Tiểu Thanh nổi giận đùng đùng nói: "Không bắn không giải tỏa được sự phẫn hận trong lòng ta, ta hôm nay phải quyết đấu một phen với nó, ta không nghĩ là mình không thể bắn chết được nó." Một hòn đá lại được bắn về phía không trung mất tăm mất tích không thấy bóng dáng.
Thiên Vũ cười nói: "Ta giúp nàng bắn được không? Nàng cứ bắn như thế này thì phải bắn đến khi nào mới trúng đây?" Vừa nói vừa tiến lên vỗ vỗ bả vai Lục Tiểu Thanh.
Lục Tiểu Thanh quay đầu lại nói: "Không, ta phải tự mình bắt nó, ta không tin là ta không bắn chết được nó." Vừa quay đầu vẻ mặt tức giận nói chuyện với Thiên Vũ vừa kéo cái ná, lại bắn trượt, một hòn đá nữa lại cùng chung số phận với đồng loại của mình. Lúc này chú chim kia vẫn đậu ở trên nhánh cây liễu, không còn kiên nhẫn tiếp Lục Tiểu Thanh nữa, dang rộng hai cánh, ngẩng đầu bay về phía chân trời.
Xì, một vật từ trên không trung rất nhanh hạ xuống, cả đám người đang đứng ở một bên cười chế giễu nhất thời trầm mặc, Lục Tiểu Thanh quay đầu lại, lắp thêm đạn, nhắm, bắn: "A, chim đâu? Bay lại đây cho ta?" chỉ có thanh âm nàng vọng lại, còn chim thì không thấy bóng dáng, thật là không có đạo lý mà, bay nhanh như vậy a~, như thế nào bóng dáng cũng không thấy.
Gã sai vặt bên cạnh đang ngẩn ngơ lập tức vui mừng kêu: "Lục công tử, người rốt cuộc đã bắn trúng, người rốt cuộc đã bắn trúng." Vừa nói vừa kích động lệ chảy vòng quanh, bước nhanh chạy đến chỗ con chim gây tội ác bị bắn hạ, mang thi thể nó lại đây.
Không tin xoa lấy xoa để hai mắt, ta thề với trời đây chính là thi thể của con chim chết tiệt kia, Lục Tiểu Thanh nhất thời vẻ mặt kích động xoay người lôi kéo Thiên Vũ nói: "Ta bắn trúng rồi, ta bắn trúng rồi, trời ạ, ta rốt cuộc đã bắn trúng rồi." gã sai vặt bên cạnh đã sớm kích động đến rơi lệ, đại ca, vì chờ ngài bắn chết con chim này, mà ta đã phải đứng chờ ở chỗ này mất một canh giờ, nước do ta phụ trách đun đều đã bị đốt thành tro rồi.
Thiên Vũ cười ha ha nói: "Không phải chứ, như vậy mà cũng bắn trúng được sao?"
Nhóm diêm thương sau một lúc trầm mặc, nhất thời một đám thoải mái cười ha ha, có người tựa vào trên vai đồng nghiệp mà cười ngặt nghẽo, có người ngồi xổm xuống đất ôm bụng cười, cười đến mức chảy cả nước mắt, còn có người khoa trương đến mức, vốn đã cười đến không thở nổi muốn tựa vào người bên cạnh, không nghĩ tới người này cũng cười đến không còn sức lực, người đó không ổn lui từng bước, rầm, cả hai ngã chổng vó trên mặt đất.
Lý Quân Hiên xoa xoa mi tâm, trên mặt ý cười dạt dào nhìn Lục Tiểu Thanh đang vui mừng nhảy nhót, trời ạ, cư nhiên bắn quàng bắn xiên lại bắn trúng, thật là không còn gì để mà nói nữa, thật không biết nên nói là Lục Tiểu Thanh đã giẫm phải vận cứt chó gì, hay là con chim này đã tới số phải chết, chuyện như vậy mà cũng gặp được.
Ở trong tiếng cười vang của mọi người, Lục Tiểu Thanh một phen đoạt lấy thi thể của con chim trong tay gã sai vặt, sau khi nhìn N lần mới cảm thấy vừa lòng, vung tay lên đưa cho gã sai vặt hung tợn nói: "Nướng cho ta, ta muốn nhắm rượu." Nói xong, lập tức lôi kéo Thiên Vũ đi về phía Lý Quân Hiên đang đứng chờ ở một bên, gã sai vặt phía sau đang trợn trừng mắt ngạc nhiên nhìn thi thể chú chim bé nhỏ trong tay mình, con chim này cực bé nha, chưa được một lạng ý chứ, nướng lên thì còn cái gì để mà ăn, này......này, không phải là đang làm khó người ta hay sao.
Đường mòn vốn hẹp, giờ lại một đám cùng nhau trở về, bất đắc dĩ ba người bọn Thiên Vũ đành phải đi cuối cùng, phía trước là một đám diêm thương vội vàng muốn nhường đường cho bọn Thiên Vũ đi trước, Thiên Vũ cười ha ha nói không sao, cùng Lục Tiểu Thanh chờ đi ở phía sau.
Lý Quân Hiên quay đầu nhìn Long Tử Vũ đang trò chuyện với Thiên Vũ, đột nhiên quay sang giơ ngón tay cái lên khen ngợi Lục Tiểu Thanh. Lục Tiểu Thanh vẻ mặt đắc ý nhìn Lý Quân Hiên liếc mắt một cái, đột nhiên vươn tay ra nhỏ giọng nói: "Mau trả ta một vạn năm ngàn lượng, lấy ra đây, hôm nay huynh nhất định phải trả, nếu huynh còn dám lấy cớ nữa, ta.....ta sẽ ném huynh xuống hồ."
Lý Quân Hiên ha ha mà cười, thấy Lục Tiểu Thanh vẻ mặt uy hiếp nhìn mình, nhẹ giọng cười nói: "Ta dám quịt nợ chi phí trả cho nàng hay sao? Yên tâm, trở về liền sẽ đưa cho nàng, bất quá nàng cũng không giống như là có hảo tâm a? Vì một vạn năm ngàn lượng liền bán đứng Tấn vương."
Lục Tiểu Thanh trừng mắt nói: "Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không được nói lung tung, ta khi nào thì bán đứng Thiên Vũ?"
Lý Quân Hiên mỉm cười nói: "Nàng tính toán gì ta còn không đoán được hay sao, Long Tử Vũ này cũng không phải là bởi vì vài lời nàng nói ngày đó ở trong tửu lâu, mà nhớ tới tình bạn cũ đáp ứng trù lương cho nàng, rốt cuộc là vì sao? Trong lòng nàng hẳn là đã hiểu rõ."
Lục Tiểu Thanh thấy buổi nói chuyện chiều hôm qua không thể gạt được con cáo già Lý Quân Hiên này, không khỏi cười hắc hắc hỏi: "Vậy sao hôm nay mọi người còn tới đây làm gì?"
Quân Hiên cười nhẹ, vẻ mặt kiêu kỳ thong dong nói: "Không có kim cương trao đổi sẽ không có đồ gốm mang về, hắn bất quá cũng chỉ là một diêm thương, bất quá chỉ là một thành phần mà thôi, nếu...... Thu thập hắn cũng là chuyện cực kỳ dễ dàng." Dừng một chút nhìn Lục Tiểu Thanh thần thái biến đổi, trêu tức nói: "Bất quá, khiến cho nàng ở giữa thu được không ít lợi."
Lục Tiểu Thanh sớm biết rằng Thiên Vũ cùng Lý Quân Hiên hôm nay dám đến đây vì họ không phải là những kẻ dễ bị bắt nạt, nghe xong những lời của Lý Quân Hiên cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nhe răng trợn mắt nhìn Lý Quân Hiên nói: " Ta thu được lợi gì chứ? Huynh đừng có mà vu cáo hãm hại ta."
Lý Quân Hiên thấy bộ dạng Lục Tiểu Thanh như muốn ăn tươi nuốt sống mình, khẽ cười nói: "Chỉ biết sau này nàng sẽ có lợi thôi, diêm thương này......" chỉ nói một nửa rồi nhìn Lục Tiểu Thanh mỉm cười. Lục Tiểu Thanh vừa nghe sẽ có lợi, lập tức cũng không cùng Lý Quân Hiên so đo, quay đầu nhìn chằm chằm Long Tử Vũ đang nói chuyện với với Thiên Vũ, hắc hắc cười không ngừng, có lợi? Chẳng lẽ nói là có thể vét được nhiều bạc sao.
Lục Tiểu Thanh cùng Lý Quân Hiên nói chuyện, hai người là đè thấp thanh âm, bên cạnh Thiên Vũ cùng Long Tử Vũ cũng không chú ý đến hai người bọn họ, lúc này Long Tử Vũ khóe mắt thấy Lục Tiểu Thanh đang theo dõi hắn cười rất chi là dâm loạn, không khỏi quay đầu nói: "Lục huynh có chuyện gì mà cười cao hứng vậy? Nói ra để cho mọi người cùng được chia sẻ niềm vui với huynh đi."
Lục Tiểu Thanh cười hắc hắc đang muốn trả lời, bên cạnh nhanh như chớp có một người bộ dáng như là trưởng quầy chạy tới, sau khi hướng bọn Thiên Vũ thi lễ một cái, liền thối lui đến bên cạnh thì thầm với Long Thiên Vũ: "Hội trưởng, thuyền muối từ Minh Châu cùng Càng Châu đã cập bến, hội trưởng xem nên mở kho nào bây giờ?"
Thiên Vũ cùng Lý Quân Hiên tự giữ thân phận, không muốn tìm hiểu tin tức của diêm thương, liền cùng nhau đi về phía trước, Lục Tiểu Thanh của chúng ta là nhân vật nào chứ, nàng tò mò bước thật chậm, dỏng tai lên nghe ngóng, Long Tử Vũ cũng nhìn thấy bộ dáng buồn cười đó của Lục Tiểu Thanh, chỉ là hai thuyền muối mà thôi cũng không phải là chuyện ám muội gì, liền cũng không kiêng dè Lục Tiểu Thanh, trầm ngâm một chút nói: "Mở kho phía nam, gọi tất cả các huynh đệ đến bến tàu chuyển hàng."
Người nọ lên tiếng đáp ứng, bên cạnh Lục Tiểu Thanh dừng lại cước bộ quay đầu chặn trước mặt Long Tử Vũ, vẻ mặt ý cười nói: "Trên bến tàu không phải là có đội ngũ khuân vác hàng hóa chuyên nghiệp hay sao? Cần gì phải điều động người của mình đến vận chuyển, kêu những người đó làm đi, vừa đỡ tốn sức lại nhanh hơn."
Thấy Lục Tiểu Thanh chặn đường, Long Tử Vũ dừng bước liếc Lục Tiểu Thanh một cái: "Những người đó chia bè chia phái không đoàn kết, không đáng tin, tuy rằng nghe nói gần đây có một tên họ Lục lập ra một tổ chức chuyên môn làm việc khuân vác này, bất quá thủ hạ lại quá ít, hai thuyền muối của ta phải chuyển đến khi nào mới xong đây, lại nói......A, họ Lục, ngươi không phải là nói với ta ngươi chính là kẻ đã lập ra tổ chức đó đấy chứ?" Vốn Long Tử Vũ còn đang hăng say nói, thấy Lục Tiểu Thanh mặt xanh mét trừng mình, trong lòng khẽ động nhất thời sáng tỏ.
Lục Tiểu Thanh cũng không chối, nói: "Chính là ta, ngươi biết rồi thì liệu mà làm đi."
Long Tử Vũ nhìn Lục Tiểu Thanh đang uy hiếp mình, nửa ngày mỉm cười nói: "Nếu là công việc của ngươi, chúng ta sẽ thương lượng vậy, thế này đi, hai chiếc thuyền này ngươi trước tiên đừng đụng đến, ngươi gọi người của ngươi đến nhìn một lần học tập cách khuân vác trước, ngày mai chúng ta sẽ bàn bạc lại chuyện này sau, nếu được ta sẽ giao việc vận chuyển hàng hóa của ta ở trên bến tàu cho ngươi làm."
Lục Tiểu Thanh nghe xong, thật sự rất muốn chiếm được vụ làm ăn lớn này, trong lòng xoay chuyển nhanh, nhất thời gật đầu mỉm cười nói: "Được rồi, ngày mai nói tiếp." Hai người nhìn nhau cười, tiêu sái bước.
Ngày hôm sau, Lục Tiểu Thanh dẫn theo Hồng Ngọc cùng Ngô Lệ Hoa đến nhà Long Tử Vũ.
Long Tử Vũ, Võ Tu, Lãnh Dương đang ở trong đại sảnh thương lượng chuyện gì đó, thấy Lục Tiểu Thanh đến đây liền ngừng lại.
Lục Tiểu Thanh cũng không ra vẻ khách khí với Long Tử Vũ, nói ra yêu cầu của mình, Long Tử Vũ thấy Lục Tiểu Thanh sảng khoái, liền gật gật đầu nói: "Ngươi nếu thật sự muốn làm ăn ở trên bến tàu, sao không một lần nắm lấy cả bến tàu? Nếu toàn bộ bến tàu này đều nằm ở trong tay ngươi, đối với ta và ngươi mà nói thật ra là rất có lợi."
Võ Tu thấy Lục Tiểu Thanh trầm mặc không nói gì, hắn lên tiếng: "Ngươi trước tiên hãy đoạt lấy địa bàn ở trên bến tàu, lợi dụng thật tốt tài nguyên này, ngươi thử nghĩ mà xem, nếu tất cả thuyền chở hàng hóa toàn bộ đều phải theo sự tính toán của ngươi, ngươi không muốn cho nó tiến vào bến cảng thì nó sẽ không được tiến vào bến cảng, ngươi nói đông bọn họ không dám đi tây, ngươi có thể ở trên bến tàu một tay che trời, như vậy chẳng phải là thu được lời gấp vạn so với việc khuân vác hay sao "
Lục Tiểu Thanh trên mặt mặc dù không có phản ứng gì, nhưng trong lòng lại cấp tốc tính toán, lời đề nghị của hai người này không phải là muốn mình làm lũng đoạn bến tàu này hay sao, nhưng là bọn họ sẽ thu được lợi gì trong chuyện này? Đến lúc đó ta mà không cho thuyền chở muối của các ngươi cập bến, các ngươi sẽ phải làm sao? Trong lòng cực kỳ phân vân.
Ngô Lệ Hoa ở bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn chưa hé răng, đột nhiên nói: "Long hội trưởng, nếu như ta đoán đúng, khi đại ca ta lũng đoạn bến tàu, cũng chính là lúc hàng hóa của hội trưởng được tùy ý ra vào."
Ba người bọn Long Tử Vũ kinh ngạc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ngô Lệ Hoa, Võ Tu cười ha ha hai tiếng, đang muốn lên tiếng nói chuyện, thì Lục Tiểu Thanh đột nhiên vỗ bàn nói: "Muối lậu, chỉ có muối lậu mới không thể quang minh chính đại vận chuyển, một khi ta đã có được toàn bộ bến tàu, các ngươi sẽ không có cố kị." vốn đang suy nghĩ xem Long Tử Vũ có được lợi gì trong vụ này, nghe Ngô Lệ Hoa nói, trong đầu linh quang chợt lóe, muối lậu, rõ ràng là thu được rất nhiều lợi nhuận, nhưng lại là cố kị nhất.
***********
(1: Trung bình tấn là một trong những tấn pháp (bộ pháp) cơ bản của võ thuật cổ truyền Á Đông. Hai bàn chân mở rộng sang hai bên, cách nhau khoảng hai lần vai (tức là khoảng 4 bàn chân), đặt trên cùng một trục thẳng ngang. Gập đầu gối, hạ thấp người cho hai đùi gần song song mặt đất. Lòng bàn chân áp chắc xuống đất, phần phía ngoài gót chân hơi nhẹ hơn. Không được xiêu đầu gối về phía trước mũi bàn chân, không được ngả người ra sau quá gót chân. Hai tay nắm chặt quyền, đặt hai bên hông, ngực, ưỡn cao, lưng thẳng, mắt nhìn thẳng, hít thở đều.)