Chương 99: Đại hội Cam Đạt
Thời gian trôi qua cực nhanh, nhoáng một cái một tháng đã trôi qua, ngày hôm đó mặc dù không được tính là xuân về trăm hoa đua nở, nhưng ngày đó đúng là ngày bắt đầu mùa xuân, cái lạnh giá rét mướt của mùa đông cũng không còn, bỏ đi áo khoác ngoài vừa dày vừa nặng, cây cối cũng bắt đầu nhú trồi non xanh mơn mởn.
Ngoài thành Lăng Tiêu chừng năm dặm, lúc này ở trên một bãi cỏ xanh non đã chật kín người, từ xa nhìn lại vô cùng tấp nập, khắp nơi toàn là đầu người lắc lư, khắp nơi đều những lá cờ đang phần phật trong gió, thanh âm huyên náo tràn ngập vui mừng.
Một tòa đài được dựng cao chót vót ở giữa bãi cỏ, ngồi ở phía trên là người chủ trì đại hội Cam Đạt lần này, Vương Hậu của Gia Luật Giá Huyên - Tề Hồng Ngư, vì đây là đại hội để cho chúng nữ tử cạnh tranh, cho nên sẽ do nữ nhân cao quý nhất Mạt Hạt chủ trì. Hai bên đài cao bố trí ba chỗ ngồi, Gia Luật Giá Huyên ở giữa, Xuất Trần ngồi ở bên tay trái hắn, Gia Luật Cuồng Sở ngồi ở bên tay phải hắn.
Hai bên phía dưới ba người bọn họ lại bố trí rất nhiều vị trí ngồi dành cho những người có chức vị cao của Mạt Hạt, chỗ ngồi bên cạnh là dành cho gia quyến của bọn họ, tất cả ngồi khoanh chân ở trên thảm da dê, trước mặt có đặt bàn gỗ bầy đầy thức ăn ngon cùng rượu ngon, tất cả mọi người ai nấy đều vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, không khí kỳ vọng cùng náo nhiệt so với mọi năm nóng bỏng hơn rất nhiều, phần thưởng lần này thế nhưng lại kéo theo cả Dật Bắc Vương vào, làm sao có thể làm cho người ta không hưng phấn được đây.
Đại hội ở hai ngày trước đã bắt đầu, dành cho nữ tử dân gian thi đấu, mà Lục Tiểu Thanh, Tề Nhã Chỉ, Lưu Dật đều không có ra sân thi đấu, hôm nay, trận đấu dành cho nữ tử dân gian cũng đã đến hồi kết thúc, người thắng cuộc dành được hạng nhất cũng được phép trực tiếp nêu ra yêu cầu của mình.
Bởi vì từ khi nghe nói Dật Bắc Vương cũng phải tham dự, làm cho toàn bộ Mạt Hạt đều sôi trào, nữ tử đến tham gia thi đấu nhiều không sao đếm xuể, vương hậu cùng người phụ trách tổ chức đại hội lần này, tạm thời quyết định, cho tất cả nữ tử dân gian thi đấu một phiên, ba người bọn Lục Tiểu Thanh thi đấu một phiên, cho nên cũng vốn không có trận chung kết cùng vòng đấu loại, tuy rằng phần đông người tiến đến tham gia đều thất vọng, bất quá Dật bắc Vương cao quý, mỹ lệ như vậy, làm sao có thể nghe yêu cầu của các nàng được, lại làm sao có thể cùng xuất hiện với các nàng được đây, hiển nhiên trong lòng cũng đã biết trước được chuyện này.
Hôm nay, trời quang mây tạnh, tuy rằng chỉ còn lại trận đấu của ba người, nhưng người đến quan sát trận đấu lại đông nghịt, so với hai ngày trước còn náo nhiệt hơn rất nhiều, một cái sân thi đấu to như vậy bị người chen chúc, vây chật như nêm cối, nhìn sắc mặt hưng phấn của mọi người, Gia Luật Giá Huyên ha ha cười nói: "Xuất Trần, những người này đều là tới để nhìn đệ, muốn nhìn Dật Bắc Vương tuyệt sắc nhất Mạt Hạt chúng ta, cuối cùng sẽ rơi vào trong tay nữ tử nào đây."
Xuất Trần tựa vào phía sau ghế, nhìn Gia Luật Giá Huyên liếc mắt một cái nói: "Còn không phải là chuyện tốt mà Đại Vương đã làm hay sao."
Gia Luật Giá Huyên không cảm thấy có một chút hổ thẹn nào, ý cười trên mặt càng vui sướng, nói: "Khó khăn lắm mới có nữ tử được đệ coi trọng, không nhìn xem náo nhiệt sao được."
Xuất Trần khóe miệng cong cong nói: "Nàng đang suy nghĩ biện pháp của nàng." Nói xong khóe miệng lại càng cong hơn.
Gia Luật Giá Huyên nhìn Xuất Trần vẻ mặt tươi cười, nói: "Hiếm khi lại thấy đệ vui vẻ như vậy, xem ra nữ tử này quả nhiên khác người, thế nào, đệ có muốn trực tiếp thú nàng làm phi hay không? Khó có được nhiều năm như thế mới có một nữ tử lọt được vào mắt đệ như vậy."
Xuất Trần cười cười cũng không trả lời Gia Luật Giá Huyên, chính là quay đầu nhìn thoáng qua Gia Luật Cuồng Sở, Gia Luật Giá Huyên nhìn theo ánh mắt của Xuất Trần, cười nói: "Vốn là người của Cuồng Sở, không nghĩ tới đệ lại nhặt được tiện nghi, bất quá nữ tử này cũng không thích hợp với Cuồng Sở, tính tình của hai người bọn họ hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng ta nghĩ hiện tại Cuồng Sở khẳng định cũng khá là buồn bực, đưa là một nam sủng tuyệt sắc thì không nói làm gì, đằng này cư nhiên lại biến thành mỹ nữ tuyệt sắc, quả thật cũng làm cho đệ ấy lỗ to rồi." Vừa nói vừa cười ha ha.
Xuất Trần cũng mỉm cười, nhớ ngày đó Gia Luật Cuồng Sở biết Lục Tiểu Thanh là nữ tử, biểu tình kia là vừa mừng vừa sợ, nghĩ lại mà cảm thấy buồn cười.
Hai người đang ngồi nói chuyện với nhau, mọi người ở xa xa vang lên một trận xôn xao, Xuất Trần định thần nhìn lại, đúng là Lục Tiểu Thanh đang khoan thai đến chậm. Chỉ thấy nàng nở nụ cười làm điên đảo chúng sinh, chậm rãi từ trong đám người tách ra đi tới, mọi người bên cạnh nhất loạt hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt gắt gao chăm chú đặt vào trên người nàng, thật lâu không có rời tầm mắt.
Chỉ thấy cách ăn mặc của Lục Tiểu Thanh tương đối có cá tính, tóc cột đuôi ngựa, mặc một bộ trang phục áo đuôi ngắn bó sát người, áo khoác ngắn da lông cừu màu tím nổi bật trong đám người Mạt Hạt, dáng người thật sự không được tính là cao gầy, nhưng lại linh động cùng quyến rũ nói không nên lời. Nửa mình dưới mặc một chiếc quần da làm theo yêu cầu của nàng, quần da màu trắng đem cái mông hoàn mỹ phác họa một cách trọn vẹn ra bên ngoài, mà quần da chỉ dài đến trên đầu gối, chân thì đi một đôi giày ủng, ở giữa lộ ra bắp chân trắng mịn, vừa khoa trương lại vừa đẹp mắt.
Ở trong ánh mắt kinh diễm của mọi người mà đi tới, Lục Tiểu Thanh vẻ mặt đắc ý nhìn Xuất Trần nói: "Nhìn được không, đây chính là đấu phục do chính ta thiết kế riêng cho mình đó, đủ đặc biệt không?"
Xuất Trần duỗi tay ra kéo Lục Tiểu Thanh ngồi xuống bên cạnh mình, thấp giọng cười nói: "Ngươi không lạnh sao?"
Lục Tiểu Thanh trừng Xuất Trần liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng nói lạnh, muốn có phong độ lại còn phải lo lắng nhiệt độ hay sao? Ta cần chính là khí thế, ta muốn dùng khí thế để giao đấu với các nàng, không chiến cũng đã làm cho người ta phải khuất phục, thế mới thể hiện được ta mạnh mẽ cỡ nào."
Xuất Trần ha ha cười nói: "Có phải là vì không tin tưởng mình sẽ thắng, cho nên mới phải dùng cách này để thổi phồng mình?"
"Ngươi thì biết cái gì? Trận đấu là toàn phương diện, ta như thế nào có thể giống các nàng chỉ biết kỹ thuật như vậy, chỉ có kỹ thuật thì có tác dụng cái rắm, ta muốn làm cho các nàng biết chỉ có kỹ thuật thì cũng không được, đầu năm nay không dựa vào mấy thứ đó." Lục Tiểu Thanh vừa trừng Xuất Trần liếc mắt một cái, vừa lé mắt nhìn Tề Nhã Chỉ cùng Lưu Dật đã sớm chuẩn bị xong, thấy hai người một giận dữ, một mỉm cười nhìn mình, Lục Tiểu Thanh mỉm cười đứng dậy.
Xoay người nhìn người xem ở chung quanh, đột nhiên vỗ tay bôm bốp ba cái, phần đông người xem ở phía trước sớm đã bị áo quần lố lăng của nàng làm cho rung động lạc mất hồn phách, không khỏi đều theo tiếng vỗ tay nhìn về phía nàng, Lục Tiểu Thanh nở một nụ cười phong tình vạn chủng, chậm rãi đi lên phía trên nói: "Nhớ kỹ, ta gọi là Lục Tiểu Thanh, ta hỏi mọi người, mọi người ủng hộ ai?" Vừa nói vừa nhướng mi cười vô cùng tà khí.
"Ủng hộ Lục Tiểu Thanh."
"Ủng hộ ngươi, ủng hộ ngươi."
Sau khoảng tĩnh lặng ngắn ngủi, thanh âm đinh tai nhức óc vang vọng khắp sân đấu, Lục Tiểu Thanh khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý, quay đầu nhìn Tề Nhã Chỉ cùng Lưu Dật, lại lần nữa nói: "Ủng hộ, ta sẽ nhận thành ý của mọi người."
Tiếng nói vừa dứt một giọng nói lanh lảnh lập tức vang lên: "Lục Tiểu Thanh sẽ dành hạng nhất, Lục Tiểu Thanh sẽ dành hạng nhất." được thanh âm này dẫn đường, người xem còn đang suy nghĩ xem phải tỏ hành động thực tế như thế nào, lập tức trăm miệng một lời hô vang: "Lục Tiểu Thanh sẽ dành hạng nhất......"
Nghe thanh âm vạn người hò hét, Gia Luật Giá Huyên đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo bật cười nói: "Nàng cư nhiên lại lợi dụng lòng người tạo ra thanh thế? Nhiều người ủng hộ nàng như vậy, xem ra cho dù có thua, nàng cũng sẽ lợi dụng thanh thế này để ức hiếp trọng tài cho mà xem, tâm tư của nữ tử này cũng thật là linh hoạt."
Xuất Trần khẽ cười nói: "Vương huynh cứ xem tiếp đi, nàng còn rất nhiều chủ ý, phần sau nàng sẽ càng làm cho huynh phải kinh ngạc." Gia Luật Giá Huyên nhướng mi, nụ cười như có như không nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh, sau đó gật gật đầu với vương hậu Tề Hồng Ngư ở trên đài.
Tề Hồng Ngư đứng ở trên đài cao, tươi cười nói: "Mấu chốt nhất của đại hội Cam Đạt lần này, cũng chính là trận đấu làm người ta chờ đợi nhất lần này, bây giờ sẽ được bắt đầu, người dự thi gồm có ba người: Tinh Hoa công chúa Lưu Dật của Lưu Ly quốc, Tề Nhã Chỉ muội muội của nhị Vương phi, Lục Tiểu Thanh do Dật Bắc Vương đề cử, thể lệ thi đấu vẫn giống như trước kia, ai thắng nhiều hạng mục nhất sẽ là người thắng cuộc, bổn hậu cũng không nhiều lời nữa, người thắng chung cuộc lần này có thể đưa ra yêu cầu với bất kỳ ai, bao gồm cả Dật Bắc Vương của chúng ta."
Mọi người vây xem lập tức hét chói tai vang vọng khắp bốn phía, trong đó càng hỗn loạn hơn là có không ít nữ tử hưng phấn la lên, còn có thanh âm ủng hộ của nam tử đến xem náo nhiệt, Lục Tiểu Thanh mắt ngọc vừa chuyển, vốn đã muốn đi về phía Tề Nhã Chỉ cùng Lưu Dật, đột nhiên lại xoay người sang chỗ khác, vài bước đi đến bên cạnh Xuất Trần, duỗi tay nâng cằm Xuất Trần lên, nhìn thẳng vào hai mắt đang kinh ngạc của Xuất Trần, nở nụ cười như có như không lên tiếng: "Ngươi là của ta."
Sớm đã nghe nói Dật Bắc Vương Gia Luật Xuất Trần thích nam sủng, lại chính nữ tử phẫn nam trang kêu Lục Tiểu Thanh ở trước mắt này, hiện tại vừa nghe nàng lớn tiếng tuyên bố, không khỏi tiếng huýt sáo, tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, từng đợt sóng hô vang mãnh liệt lại ùn ùn kéo đến: "Lục Tiểu Thanh, chúng ta ủng hộ ngươi."
Người Mạt Hạt rất thích nữ tử dám yêu dám hận, vừa nghe nàng ở trước mặt mọi người thổ lộ, tần xuất ủng hộ nhất thời tăng đột biến.
Ở giữa tiếng thét chói tai của mọi người, Xuất Trần thấp giọng cười nói: "Ngươi lại dùng ta để đùa giỡn."
Lục Tiểu Thanh nháy mắt mấy cái nói: "Ta đã phải hy sinh nhiều như vậy, ngươi cũng phải hy sinh một chút chứ, bất quá ta vừa rồi nói chính là kim cương cùng một vạn lượng bạc."
Xuất Trần cười ha ha nói: "Ta biết."
Ở trong tiếng hô vang ủng hộ cuồng nhiệt của mọi người, Lục Tiểu Thanh vẻ mặt tươi rói, đi đến bên cạnh Tề Nhã Chỉ vẻ mặt phẫn nộ, cùng Lưu Dật vẫn mỉm cười. Tề Hồng Ngư trong mắt hàm chứa ý cười, tuyên bố: "Cuộc tranh tài chính thức bắt đầu."
Cửa thứ nhất chính là bắn tên, sau khi rút thẻ mã số thi đấu trong tay Tề Hồng Ngư, Lục Tiểu Thanh mừng rỡ nói với Lục Tiểu Lam ở phía sau: "Vận khí thật tốt, ta lại là người thi đấu cuối cùng."
Lục Tiểu Lam khẽ nói: "Ngươi rốt cuộc có biết hay không, quy tắc bắn tên chính là không đổi bia ngắm, ba người bắn cùng một bia ngắm, đến cuối cùng ai bắn tên trúng bia nhiều nhất, cách hồng tâm gần nhất, thì người đó sẽ thắng. Tề Nhã Chỉ cùng Lưu Dật ra thi đấu trước ngươi, các nàng đều là cao thủ, khẳng định có lợi nhất, chỉ sợ tên của các nàng đều bắn trúng bia ngắm, bằng với tay nghề của ngươi, ngươi cho rằng ngươi còn có thể thu được lợi gì hay sao, ngươi có bắn trúng tên được không?"
Lục Tiểu Thanh lập tức vẻ mặt hắc tuyến nhìn Lục Tiểu Lam nói: "Ngươi sao không nói sớm, ta nếu sớm biết như thế, ta đã sớm mua chuộc người rút thăm, hiện tại trễ quá rồi."
Lục Tiểu Lam lạnh lùng nói: "Ngươi cũng không có hỏi ta, hơn nữa phụ trách rút thăm là vương hậu, ngươi cho là ngươi có thể mua chuộc được nàng hay sao?"
"Nếu vậy khả năng không lớn." Lục Tiểu Thanh vẻ mặt tỉnh ngộ gật gật đầu, giữa sân người thi đấu đầu tiên là Lưu Dật đã đứng ở trước bia ngắm trước mặt, cách mục tiêu ba mươi thước, đứng trước kẻ vạch trắng, Lưu Dật sờ sờ cung tên của mình, duỗi tay ra dùng tốc độ nhanh nhất rút một mũi tên từ trong bao đeo ở sau lưng lên, hai tay dùng sức lôi kéo cung, chỉ thấy thế đi của nó như điện, phập một tiếng cắm trúng giữa hồng tâm.
Phập, phập, chỉ thấy Lưu Dật bắn ra liên tiếp năm mũi tên, mũi nào cũng trúng hồng tâm, khán giả ở chung quanh không khỏi đều điên cuồng hô, tài bắn cung lại cao siêu như vậy, cư nhiên không thua kém nam tử một chút nào, bộ trang phục dị tộc màu lam mà nàng đang mặc càng làm tăng thêm vài tia phong thái nữ kiệt.
Lục Tiểu Thanh ngồi ở vị trí dành cho thí sinh tham gia thi đấu, vẻ mặt bội phục nói: "Quả là mạnh mẽ, ta nếu có thể luyện đến trình độ này thì tốt biết bao."
"Ngươi đừng suy nghĩ nhảm nữa, nếu không có mười mấy năm luyện tập thì tuyệt đối sẽ không đạt được trình độ cao như vậy đâu." Lục Tiểu hoàn toàn không cho Lục Tiểu Thanh một chút không gian ảo tưởng.
Mười mũi tên bắn ra, tất cả đều trúng hồng tâm, Lưu Dật thản nhiên cười thu cung lại, lui xuống dưới, đi sát qua bên người Tề Nhã Chỉ đang tiến lên, khi đi gần đến bên cạnh Lục Tiểu Thanh, mỉm cười nói: "Lục tỷ tỷ, lát nữa sẽ được xem tỷ tỷ biểu diễn, ngàn vạn lần đừng để cho Lưu Dật thất vọng đó."
Lục Tiểu Thanh cũng tươi cười nói: "Đương nhiên, ta khi nào thì đã từng để cho ngươi thất vọng chưa."
Tề Nhã Chỉ nhíu mày nhìn mục tiêu trên đài, trong tay vừa động, động tác giương cung bắn liền mạch lưu loát, phập phập mấy tên, lực đạo, độ chuẩn xác cư nhiên không kém so với Lưu Dật, bất quá Lưu Dật thắng ở chỗ là nàng biểu diễn trước, tên của Tề Nhã Chỉ không thể xoá sạch được những mũi tên đã cắm trên bia ngắm, ngược lại va chạm bị rơi mất hai tên, Tề Nhã Chỉ sắc mặt trầm xuống, tạm dừng một chút, khi bắn ra lại không có nhằm ngay hồng tâm, mà là nhắm ở những chỗ trống xung quanh, sau khi bắn nốt tám mũi tên xong, đương nhiên là thành tích kém khá xa Lưu Dật.
Nhìn Tề Nhã Chỉ hoàn thành cửa thứ nhất của mình, Lục Tiểu Thanh chậm rãi đứng lên, người vây xem lập tức điên cuồng hô, Lục Tiểu Thanh vẻ mặt kiêu ngạo cười hướng bốn phương khoát tay, bước đi tự tin mà tao nhã đi ra phía trước.
Đứng ở phía trước vạch kẻ trắng quy định, Lục Tiểu Thanh cười tủm tỉm nói với người đứng giám sát bên cạnh: "Ta nhớ rõ giống như là có thể dùng cung tên do mình mang đến có phải không?"
Người nọ mắt chợt lóe, sau gật đầu nói: "Đúng vậy, có thể dùng cung tên mà mình quen dùng, cũng có thể dùng cung tên do đại hội cung cấp, bất quá Lục cô nương vẫn là nên dùng cung tên của mình cho thuận tay, như vậy mới đạt được điểm cao."
Lục Tiểu Thanh vừa lòng cười nói: "Cám ơn." Sau đó vung tay lên, phía sau đi theo Lục Tiểu Lam cùng Khuynh Trường, mỗi người đều tự cầm trong tay một vật gì đó tiến lên. Chỉ thấy trong tay Khuynh Tường cầm một cái giá gỗ, sau khi đặt ở trước mặt Lục Tiểu Thanh, đang không ngừng điều chỉnh chiều cao cho phù hợp với mục tiêu. Mà trong tay Lục Tiểu Lam là cung tên không giống cung tên, nỏ không giống nỏ, đó chính là nỏ đã được cải tiến, chờ Khuynh Tường điều chỉnh tốt chiều cao, Lục Tiểu Lam liền đặt vật đang cầm trong tay lên trên giá gỗ, sau đó quay nó hướng về phía bia ngắm, không ngừng điều chỉnh.
Nửa ngày, ở trong ánh mắt kinh dị của mọi người, Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam đều lui xuống, Lục Tiểu Thanh chậm rãi đi lên phía trước, từ trong bao đựng tên rút ra một mũi tên, đem nó ổn định tại chính giữa món đồ chơi kỳ quái đó, lôi kéo dây cung cố định ở giữa phần đuôi mũi tên, nửa ngồi, từ trên cung nỏ nhìn thoáng qua phía trước, tay cố định dây cung, ấn một cái vào cơ quan.
Chỉ thấy một mũi tên đã trải qua cải tiến đặc biệt, không giống những mũi tên bình thường khác, mà vừa nhỏ vừa sắc nhọn, vù một tiếng mũi tên từ giữa cung nỏ bay ra, không tuân theo phạm vi đặc biệt của môn bắn cung, mà là lao thẳng tắp, thế lao vun vút bắn ra, chỉ nghe phập một tiếng, đầu mũi tên này trực tiếp nhằm thẳng vào đuôi mũi tên đang cắm ở chính giữa hồng tâm của Lưu Dật. Nhưng mà nó còn không có ngừng lại, trực tiếp xuyên qua mũi tên đó, chẻ mũi tên đó ra làm đôi, cắm phập vào hồng tâm mới dừng lại.
Gia Luật Giá Huyên chấn động vụt đứng dậy nói: "Mạnh mẽ như vậy, đây rốt cuộc là mũi tên gì?"
Gia Luật Cuồng Sở ngồi ở bên tay phải hắn, sắc mặt cũng hơi biến, đứng lên đi đến bên cạnh Gia Luật Giá Huyên nói: "Không phải tên, mà là do cung, loại cung gì mà có thể bắn mục tiêu chính xác đến vậy? Có thể làm cho một người từ trước đến nay chưa từng bắn cung, lại một tên bắn trúng hồng tâm như vậy?" Vừa nói vừa nhìn Xuất Trần.
Xuất Trần trong mắt cũng là sáng ngời, nhìn đám người đối diện điên cuồng hô, cùng Lục Tiểu Thanh đắc ý vẫy tay thay cho lời cảm ơn, thấp giọng nói: "Đệ cũng không nghĩ là nó lại lợi hại như vậy, ý tưởng của nàng thật đúng là không bình thường." Gia Luật Giá Huyên cùng Gia Luật Cuồng Sở nhìn nhau liếc mắt một cái, trong mắt hiện lên một tia vui sướng, rất bình tĩnh cùng nhau lui xuống, đều tự ngồi trở lại chỗ ngồi.
Lục Tiểu Thanh ở trong tiếng hoan hô vang dậy của khán giả, mười mũi tên thì có đến chín mũi bắn trúng mục tiêu, có một cái bởi vì thao tác sai mà bắn chệch hồng tâm, cho nên ảo não nửa ngày cũng không có biện pháp nào. Khuynh Tường khiếp sợ nhìn tên trên bia ngắm, khó có thể tin được đây là do một người cái gì cũng không biết bắn ra. Mà Lục Tiểu Lam thì lại nhướng mày, có chút lo lắng nhìn Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái.
Ở trong tiếng hoan hô của mọi người, Tề Nhã Chỉ vẻ mặt phẫn nộ kháng nghị: "Không tính, nàng là dùng cái gì vậy? Như thế nào có thể được cho là bắn tên."
Với tư cách là trợ thủ của vương hậu trong đại hội Cam Đạt lần này, nhị Vương phi cũng cau mày không biết nên phán quyết như thế nào, nếu nói tính, thì thấy thế nào cũng không phải là nàng dùng trình độ của mình, nếu nói không tính, nhưng quả thật là mấy mũi tên kia là do nàng bắn ra, tuy cung nỏ kia rất là kỳ lạ, nhưng là ngoại hình cũng là cung tên, hơn nữa đại hội cũng chấp nhận cho thí sinh mang cung tên của mình để thi đấu cho thuận tay, rốt cuộc phải tính thế nào cho phải bây giờ.
Lục Tiểu Thanh không để ý tới Tề Nhã Chỉ đang phẫn nộ, xoay người hướng đám người cao giọng nói: "Các ngươi nói xem, những mũi tên ta bắn ra có được tính là do ta bắn hay không, có phải hay không ta đã qua cửa thứ nhất?"
"Tính, đương nhiên là tính......"
"Lục Tiểu Thanh thắng, Lục Tiểu Thanh thắng......"
Thành công khơi mào đám người điên cuồng hô vang, Lục Tiểu Thanh quay đầu cười nói với Nhị vương phi: "Vương phi, người nói xem?" câu hỏi đúng là hỏi, nhưng giọng điệu cũng là khẳng định, bởi vì sớm biết rằng mình dùng là thủ đoạn, nếu không có sự ủng hộ cuồng nhiệt của đại chúng, thì một chút phần thắng mình cũng không có, cho nên sáng sớm đến đây, việc làm trước tiên chính là kích động lòng người.
Nhị Vương phi nhìn thoáng qua tình cảm dâng trào như thủy triều của quần chúng ở phía dưới, quay đầu nhìn thoáng qua vương hậu, vương hậu mỉm cười gật gật đầu, nhị Vương phi lập tức nói: "Cửa thứ nhất, Lục Tiểu Thanh đứng thứ nhất, Tề Nhã Chỉ đứng thứ hai, Tinh Hoa công chúa đứng thứ ba." Bởi vì phần lớn mũi tên của Lưu Dật đã bị tên của Lục Tiểu Thanh bổ đôi, cho nên ngược lại nàng phải đứng sau Tề Nhã Chỉ.
Nhị Vương phi dừng một chút, sau nói: "Ba người nghỉ ngơi một lát, cửa tiếp theo chính là thi cưỡi ngựa."
Lục Tiểu Thanh đắc ý dào dạt vừa đi vừa vung vẩy hai tay, Lưu Dật ở bên cạnh hai bước theo kịp, nói: "Lục tỷ tỷ quả nhiên là cao minh, cung tên cùng mũi tên mạnh như vậy, chỉ có Lục tỷ tỷ mới có thể nghĩ ra được, Lưu Dật bội phục."
Lục Tiểu Thanh mỉm cười nói: "Cũng không có gì, chỉ mượn ý tưởng của cổ nhân, cải tạo thêm một chút mà thôi." Thấy Lưu Dật trên mặt tuy rằng là mỉm cười gật đầu, nhưng trong mắt lại không tin, không khỏi cũng không nói thêm gì nữa, nỏ vốn là phát minh của Gia Cát Lượng, mình chẳng qua chỉ là cải tạo cho nó càng cường hãn mà thôi, những người này làm sao mà biết được.
Bước đi đến bên cạnh Xuất Trần, cười hớ hớ nhìn Xuất Trần nói: "Thế nào? Ta lợi hại chứ."
Xuất Trần kéo tay Lục Tiểu Thanh ngồi xuống bên cạnh mình, nói: "Thủ đoạn mà thôi, nếu không có Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam điều chỉnh tốt góc độ cho ngươi, ngươi có thể ngắm chuẩn sao?"
Lục Tiểu Thanh trừng Xuất Trần liếc mắt một cái nói: "Con người của ta chưa bao giờ so đo quá trình, ta chỉ chú trọng kết quả."
Xuất Trần lập tức cười, lắc đầu nói: "Không có quá trình sao có thể có kết quả, bất quá suy nghĩ của ngươi quả nhiên độc đáo, làm ra được vật này cũng thật là mạnh mẽ, còn lợi hại hơn nhiều so với ta đã nghĩ."
Lục Tiểu Thanh lập tức khẽ nhướng mày nhìn Xuất Trần nửa ngày, sau nói: "Nhất định là Khuynh Tường nói cho ngươi."
Khuynh Tường đứng ở phía sau nàng lập tức lên tiếng: "Nếu không phải ta nói cho Vương biết, ngươi liệu có thể có hiệu quả tốt như vậy không, nếu không phải do Vương nhìn qua, cải biến một chút cho ngươi, thì chỉ bằng bức vẽ ngô không ra ngô, khoai không ra khoai của ngươi, chưa nói đến hạng nhất, nói không chừng bắn tên cũng là cả một vấn đề lớn ý chứ."
Lục Tiểu Thanh không khỏi sắc mặt đỏ lên nói: "Có bết bát như vậy sao?" Nghĩ nghĩ mình lúc trước vẽ bản thiết kế chiếc nỏ đặc biệt này cũng là dựa theo trí nhớ mà vẽ, hơn nữa ngày thường mình với mấy môn xạ kích gì đó cũng không có hứng thú, cho nên vẽ ra đồ đại loại như thế này cũng không được tinh tế cho lắm, mấy ngày trước đây, lúc cầm cung tên, bắn thử một chút cũng không thu được hiệu quả tốt, cứ nghĩ rằng mình là một thiên tài, cải biến theo tinh hoa của thế kỉ mới, không nghĩ tới làm cả ngày đều là do là Xuất Trần sửa, đáng giận.
Xuất Trần mỉm cười nói: "Không có bản vẽ ban đầu của ngươi, ta cũng sửa không được."
Lục Tiểu Thanh lập tức tươi cười nói: "Được lắm, trộm thiết kế của ta, ngươi phải trả phí bản quyền phát minh cho ta."
Xuất Trần dở khóc dở cười nhìn Lục Tiểu Thanh cười đến là xấu xa, đột nhiên cúi xuống nói vào tai nàng: "Ta đối với thiết kế của ngươi cũng không cảm thấy hứng thú, bất quá ta xem nhị vương huynh vô cùng có hứng thú với thiết kế này của ngươi đấy."
Lục Tiểu Thanh lập tức liếc mắt nhìn Gia Luật Cuồng Sở một cái, thấy Gia Luật Cuồng Sở vừa vặn cũng đang nhìn mình, ánh mắt thăm dò, tìm tòi nghiên cứu kia làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, Lục Tiểu Thanh mắt ngọc vừa chuyển, đột nhiên cười vô cùng tà khí với Xuất Trần, thuận tay lấy quả quýt ở trên bàn, lập tức lột vỏ, vừa nũng nịu đút cho Xuất Trần, vừa nói: "Vương, ta đút quýt cho ngài, nào, há mồm ra." Đồng thời hạ giọng nói: "Độc quyền không cần, ngươi về sau phụ trách đừng cho hắn tới gần ta."
Xuất Trần thấy Lục Tiểu Thanh lời vừa nói ra khỏi miệng, bản thân lại không khỏi rùng mình một cái, lập tức trong mắt tràn ngập ý cười, sau khi phối hợp ăn quýt, một tay vuốt ve bắp chân để lộ ra của Lục Tiểu Thanh, cười vô cùng ái muội, động tác của hai người ở trong mắt những người ngoài nhưng lại chính là ân ái gắn bó keo sơn.
Xuất Trần trên mặt cười ái muội, miệng lại nhẹ giọng nói: "Có lạnh hay không?"
Lục Tiểu Thanh vừa mỉm cười vừa đút quýt cho Xuất Trần ăn, miệng lại nhỏ giọng nói: "Lạnh chết đi được, sắp đông cứng rồi."
Xuất Trần lắc đầu nói: "Hôm nay tuy rằng là đầu xuân, nhưng vẫn còn có chút lạnh, ai bảo ngươi muốn tranh khí thế với người ta làm gì, mặc như vậy, bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?" Vừa nói vừa ma sát bắp chân để lộ ra của Lục Tiểu Thanh, người ngoài nhìn vào thì thấy Xuất Trần dùng tay, chỉ có Lục Tiểu Thanh mới biết được, ma sát bắp chân của mình là ống tay áo ấm áp của Xuất Trần.
Không khỏi tựa vào bên cạnh Xuất Trần, đút quýt liền đút luôn vào trong miệng mình, lại còn vừa liên tục gật đầu nói: "Đây mới là ta tung cam đảm, vẩy nhiệt huyết, cùng nhau sống chết với Xuất Trần, ngoan."
Xuất Trần lập tức vỗ đét lên bắp đùi nàng một cái, nửa giận nói: "Ngươi thôi ba hoa cho ta, ngoan, là từ ngươi lấy để hình dung ta sao? Cố ý muốn bị trừ tiền phải không?" Vừa nói vừa khẽ cười.
Hai người thập phần ái muội nói chuyện nửa ngày, nhị Vương phi ra lệnh một tiếng, cửa thứ hai bắt đầu, ba người đều tự đi chuẩn bị, Lục Tiểu Thanh vô cùng tự tin đứng lên, vỗ vỗ bả vai Xuất Trần nói: "Xem ta." Xuất Trần cười nhẹ nói: "Ngươi sẽ cưỡi ngựa sao? Đừng để ngã chết đó."
Lục Tiểu Thanh bất mãn trừng Xuất Trần liếc mắt một cái, cũng không trả lời Xuất Trần, bước chân cực kỳ tự tin, tự tôn, tự ái, tự hàođi đến sân đua ngựa, đứng ở giữa ba người Lưu Dật, Tề Nhã Chỉ cùng nhị Vương phi. Nhị Vương phi nói với ba người: "Cửa thứ hai, cưỡi ngựa, yêu cầu của trận đấu, xuất phát từ đầu phía đối diện, ai đến bên này trước, cũng cướp được hồng kỳ, thì người đó thắng cửa ải này"
Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua đối diện, thấy khoảng cách với bên này đại khái là hai ngàn thước, nhưng là cũng chỉ là phỏng chừng, nhìn Lưu Dật cùng Tề Nhã Chỉ, không khỏi thở dài một hơi nói: "Khoảng cách thật ngắn a~, ngắn như vậy làm sao mà nhìn ra được kỹ thuật của ai tốt hơn đây?"
Tề Nhã Chỉ hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi ít nói mát đi, kỹ thuật của ai tốt, mọi người đều đã biết."
Lục Tiểu Thanh khẽ hếch đầu cũng không thèm nhìn Tề Nhã Chỉ, sau khi vẫy vẫy tay vô cùng có phong độ, thay cho lời chào hỏi quần chúng ở bốn phía đang cuồng nhiệt cổ vũ nàng cố lên, trên mặt cười dịu dàng nói với Nhị Vương phi: "Ta bỏ cuộc."
Ba người trước mặt lập tức lăng ngốc nhìn nàng, Lục Tiểu Thanh ha ha cười, thi lễ một cái xoay người rời khỏi, cưỡi ngựa, thật sự là không học được, những cửa khác thắng là được rồi, cửa này trước hết buông tha vậy.
Mới đi được vài bước, nhị Vương phi ở phía sau đột nhiên mở miệng nói: "Lục cô nương, ngươi chẳng lẽ không biết cuộc thi đấu này một khi đã tham gia là không được bỏ cuộc một cửa ải nào hay sao?"
"Cái gì? Có lầm hay không, cư nhiên không được bỏ cuộc hay sao?" Lục Tiểu Thanh lập tức kinh hãi, vậy mình phải làm sao bây giờ? Mình không biết cưỡi ngựa, như thế chẳng phải là muốn lấy mạng mình hay sao.