Quyền Khí Lưu Tinh Chương 11: Im lặng

[Tác giả] Nếu các bạn đã từng đọc 10 chương đầu trước tháng 6/2020 thì hãy đọc lại từ đầu đi vì mình đã fix lại tất cả lỗi (có lẽ thế) của 10 chương đầu và có thêm mắm muối nữa siêu siêu mặn đấy.

 

Còn không thì các bạn chịu khó đợi đến chương thứ 25 vậy.

 

Mình chân thành xin lỗi nhiều ạ.

 

Nào, bắt đầu chương 11 của 'Quyền Khí Lưu Tinh' thôiiii… 

"Tùng, tùng, tùng"

 

Giờ ra chơi kết thúc. Tất cả mọi người đều trở về lớp của mình.

 

Trong phòng hiệu trưởng.

 

_ Là em à Tân, lại gây chuyện gì à? Mà em là cái gì Tân nhở?

 

_ Dương Nhật Tân.

 

Thầy hiệu trưởng lấy giấy ra và bắt đầu ghi biên bản.

 

_ Rồi, sự việc đầu đuôi thế nào? Mấy em nói rõ cho tôi được chứ?

 

_ Thưa thầy… 

 

Tân lên giọng:

 

_ Lũ chúng nó đánh em khi trông thấy em đang đòi tiền một bạn nữ đang nợ em ạ.

 

_ Thưa thầy, nó nói láo, em…

 

Nhật cố biện minh nhưng thầy hiệu trưởng đã chặn ngay lại.

 

_ Nào, bình tĩnh mà nói chuyện nào, tôi có chạy đi mất đâu.

 

Nhật quay mặt sang hướng khác và im lặng.

 

_ Mà, em đây và bạn nữ kia… 

 

Vừa nói, thầy vừa chỉ vào Nhật và Linh 

 

_ Hai em là học sinh mới chuyển qua từ 'Trung Thông' phải không nhỉ?

 

_ Vâng ạ. - Linh gật đầu.

 

_ Cho tôi gửi lời cảm ơn đến ông của các em nhé. Trà ông các em tặng ngon lắm.

 

_ Nếu thầy thích, em sẽ nhờ ông em chuyển thêm ạ. - Linh cười nhẹ.

 

_ Kakaaha, cảm ơn em nhiều nhé.

 

_ Không có gì ạ. - Cô cúi đầu lễ phép. 

 

_ Mọi người có vẻ bình tĩnh hết lại rồi nhỉ? Được rồi, ai muốn kể cho tôi nghe nào. Mà khoan, từ từ đã…

 

Thầy chỉ tay vào Trang đang run lẩy bẩy.

 

_ Em đằng đó nếu thấy không ổn thì cứ xuống phòng y tế em nhé.

 

_ Em…

 

_ Bạn ấy không sao đâu ạ. Bạn ấy là 'tang chứng vật chứng' của tụi em ạ.

 

Nam nói nhỏ vào tai Trang:

 

_ Cậu chịu khó một chút nhé, tụi tớ sẽ giúp cậu lấy lại công bằng.

 

_ Hô, vậy thì em chịu khó một chút nữa nhé.

 

Trang im lặng gật đầu.

 

Mọi người nhìn nhau một hồi, Nhật giơ tay.

 

_ Để em tường thuật lại câu chuyện cho ạ.

 

_ Được, vậy nhờ em nhé.

 

Nhật bắt đầu kể lại câu chuyện mà cậu cùng với bạn bè cậu thấy được cho thầy hiệu trưởng nghe, tất nhiên là trừ phần mà các cậu ấy đã đánh nhau như thế nào.

 

Một hồi sau.

 

Thầy hiệu trưởng bắt chéo hai tay để trên bàn với vẻ mặt đầy nghiêm trọng.

 

_ Chuyện này chỉ là giỡn thôi đúng không Tân?

 

_ …

 

_ Trong quãng đời giáo viên của mình, tôi chưa bao giờ gặp phải trường hợp như thế này…

 

_ Tôi từ lâu đã biết bản tính của em cộc cằn và thô lỗ, tôi nghĩ em cũng có giới hạn của một con người, nhưng tôi thất vọng về em quá Tân ạ.

 

Một sự im lặng bao trùm lấy cả căn phòng.

 

Tân bắt chéo chân để lên bàn:

 

_ Rồi sao? Tao làm gì là chuyện của tao, cần một lão già như ông quan tâm hả?

 

_ Bỏ chân xuống ngay, Tân.

 

"Rầm"

 

Thầy hiệu trưởng đập mạnh tay xuống bàn và đứng bật dậy:

 

_ Ngày trước, nếu không phải vì anh của em, tôi đã không nhận em vào trường này. Tôi đã nghe kể về quá khứ của em, nên tôi nghĩ mình nên giúp đỡ cho em trong chuyện học hành. Thế mà em xem, em đang làm gì vậy hả?

 

Tân nghiêng nhẹ đầu sang phải:

 

_ Vì anh của tôi? Nực cười quá đó ông già.

 

Hắn ta móc trong túi của mình ra một cái huy hiệu rồi thả nó lên bàn:

 

_ Có cần tôi diễn lại một vài tình huống trong quá khứ với ông không lão già? 

 

Hắn đổi chỗ hai chân đang bắt chéo nhau:

 

_ Đừng quên ai mới kẻ ở trên, biết thân biết phận của mình đi, lão già thối!

 

Nó là một cái huy hiệu có hai con rắn màu xanh dương đang quấn quanh một cái cây gỗ màu nâu. Đầu hai con rắn chĩa ra hai hướng, phía sau hai con rắn là hình một đôi cánh màu trắng đang xõa ra.

 

Và có một điều là, nó rất giống hình ở trên cái áo khoác của Cường. 

 

Có vẻ như nó vừa khơi gợi lại điều gì đó trong đầu thầy.

 

_ Băng 'Nam Vũ' bọn này còn nhiều xe tải lắm đấy… 

 

Thầy hiệu trưởng bất lực ngồi xuống:

 

_ Khốn khiếp…

 

_ Thầy… - Linh và Trâm nhìn thầy hiệu trưởng bằng cặp mắt hy vọng.

 

_ Vậy, quý ngài già gân lẩm cẩm này, ngài muốn xử sao hả? - Tân trừng mắt với thầy hiệu trưởng. 

 

_ …

 

_ Nhanh lên đi, lão già lẩm cẩm, tôi còn nhiều việc phải làm lắm đấy. - Hắn đứng dậy.

 

_ Nếu lão không xử được, thì tôi sẽ tự xử.

 

Tân đứng trước mặt của Trang rồi nói:

 

_ Được rồi, nghe đây con khốn. Khôn hồn thì trả cho tao 2 tỷ tre tiền lãi và thêm 100 triệu tre tiền bông băng thuốc đỏ nữa.

 

_ Sao lại… Tôi chỉ mượn có 10 triệu tre để mua thuốc cho mẹ thôi mà…

 

_ Mày quên lãi 1 ngày 200% hả con khốn? - Tân nghiến răng.

 

'Tre' là đơn vị đo tiền tệ của đất nước 'Vân Long'. Nếu quy đổi sang đô la, thì 1 đô la bằng với 13'375 tre.

 

Nam đứng chắn trước mặt của Trang:

 

_ Mày đừng có được nước làm tới.

 

_ Hả? Muốn gì đây? - Tân đưa tay bẻ cổ "rắc rắc".

 

_ Mày muốn lại nằm bẹp dí như hồi nãy nữa không hả thằng khốn.

 

_ Hả? Mày đang sủa gì đấy? Nếu như hồi nãy không có thằng 'mọt sách' kia làm cái gì đó để trái banh tới ngay dưới chân tao, thì còn lâu mày mới ăn được tao, nghe rõ màng nhĩ chưa?

 

_ Mày… 

 

Thằng Tân bước ra phía cửa:

 

_ Thôi, chào nhé các baby, anh về trước.

 

_ À, quên, con khốn kia. Hôm nay tao cho mày khất, mai mà mày không trả đủ, thì đừng có trách tao.

 

Tân định đi ra cửa thì Cường đã sán lại người của Nam và lục túi cậu ấy:

 

_ Đưa đây coi nào…

 

_ Đưa gì cha?

 

_ Điện thoại.

 

_ Hả?

 

_ À, thấy rồi.

 

Cường móc điện thoại ra khỏi túi quần Nam rồi bấm số gọi. Thấy thế, Tân cười lớn:

 

_ Mày gọi công an à? Haatakaha… Mày sai lầm lớn rồi 'mọt sách'. Chỉ cần nghe tên tao, thì lũ công an sẽ im lặng và cho qua thôi, haatakaha.

 

Mặt Cường xị xuống tỏ vẻ khó chịu:

 

_ Có ai bảo là điệu cười của mày gớm chưa? Im cho bố gọi điện cái nào.

 

_ Thằng chó này… - Tân giơ nắm đấm định đánh Cường. 

 

Nhưng Nhật và Nam đều lao ra đứng ngăn cản.

 

_ Muốn đánh nữa sao? - Nam thủ thế.

 

Nhật bẻ khớp vai:

 

_ Tao sẽ không nương tay nữa đâu.

 

_ Hả? - Tân gằn giọng.

 

_ Mày là thằng phế nhất trong ba đứa ở đây đấy, đồ 'đầu vải' ạ. - Tân chỉ tay vào Nhật.

 

Gân xanh nổi trên đầu Nhật:

 

_ Muốn gì hả?

 

Nam giơ tay ra vẻ đồng quan điểm:

 

_ Đâu, cái này tao công nhận với nó. Mày yếu dã man Nhật ạ.

 

_ Cả mày cũng… 

 

"Rầm"

 

Thầy hiệu trưởng đập mạnh tay xuống bàn:

 

_ Đây là trường học không phải chỗ để các em đánh nhau.

 

Tân trừng mắt với thầy:

 

_ Im miệng lão già.

 

Nam cũng lên tiếng:

 

_ Thầy đã đầu hàng trước mặt một học sinh cá biệt, thì dù rất muốn, nhưng sự tôn trọng dành cho thầy của em đã giảm rồi. Em xin lỗi.

 

Nhật cũng theo:

 

_ Em không biết nó nắm thóp gì của thầy, nhưng em chỉ biết là giờ em sẽ không nghe lời người thầy giáo sẵn sàng đầu hàng trước một học sinh và bỏ mặc một học sinh khác chỉ để bảo vệ bản thân thôi đâu.

 

Thầy hiệu trưởng nói thầm:

 

_ Mấy đứa em thì biết gì chứ… 

 

Cả ba lại nhìn nhau chằm chằm.

 

_ Alo? Ờ, em đây. Hả? Số này là đồ mượn. Ờ, có chuyện mới kêu chứ. Rảnh không, không hả? Không thì kệ anh chứ. 5 phút nữa không qua trường em thì liệu hồn. Bye.

 

_ Mày vừa gọi ai hả 'mọt sách'?

 

_ Đoán xem? - Cường nhún vai.

 

_ Nói!

 

_ Tao lại sợ quá cơ… - Cường kéo dài giọng của mình.

 

_ Mày… - Tân giơ nắm đấm lên.

 

_ Muốn đánh nhau chứ gì? - Nam lên giọng thách thức.

 

_ Hừ, bỏ đi. - Tân quay người đi về phía cửa.

 

_ Tao hết hứng rồi.

 

_ Ấy, về chi sớm vậy? Mày sợ hả, 'WS'? - Cường ngồi xuống ghế ngay kế bên Trâm.

 

_ 'WS'?

 

_ 'Weird Smile', tạm dịch là 'nụ cười quái dị' nhé, dành cho ai đó là gangster mà lại không biết tiếng anh ha.

 

_ Mà tao thì thích nghĩa khác của nó hơn, 'Waste Stupid', tạm dịch là 'chất thải ngu ngốc' đấy. - Cường đưa tay che nụ cười đểu của mình.

 

_ Muốn gì đây? -  Hắn tiến tới chỗ Cường. 

 

_ Chả phải hả?

 

_ Tao không ưa cái thái độ của mày, 'mọt sách'. Đừng chọc điên tao hoặc tao sẽ hành mày ra bã.

 

Nam trừng mắt:

 

_ Tao cũng nhịn mày nãy giờ rồi đấy!

 

Cường chỉ tay về phía bàn thầy hiệu trưởng:

 

_ Nào, nào. Ngồi xuống xơi nước ăn bánh nào. Không phải lo, thầy hiệu trưởng bao hết.

 

_ Nè… - Trâm kéo áo của Cường. 

 

_ Hửm?

 

_ Cậu ấy ngủ rồi đó. - Trâm chỉ tay về phía Trang đang ngủ trên đùi của Linh.

 

_ Hả, mình tới giúp nó mà nó ngủ ngon ơ vậy à? Để tớ kêu nó dậy.

 

_ Cậu đừng nói thế chứ… 

 

_ Giỡn thôi.

 

Nam quay sang nhìn rồi tiến lại và vuốt trán Trang:

 

_ Trông cô ấy xinh nhỉ?

 

Có vẻ như Linh đã chịu quá nhiều giới hạn. Cô đứng lên trước mặt Tân:

 

_ Này, cậu có nghĩ gì khi đối xử với cô ấy như thế không hả? Cậu có còn là người không?

 

_ Thêm mày nữa hả, 'tường phẳng'.

 

_ Nói gì hả?

 

_ Hê. - Tân ngồi chễm chệ xuống ghế.

 

_ Vậy, 'mọt sách', mày tính cho tao gặp ai à?

 

_ Chả phải bảo rồi à? Đoán xem.

 

_ Mày… 

 

Hai bên hiện giờ rất căng thẳng. Nhìn như là đầu cuộc chiến tranh thế giới thứ hai vậy.

 

10 phút sau.

 

"Cạch"

 

Cửa phòng mở ra.

 

Một chàng trai tầm tuổi 25 đến 30 bước vào. Anh ta mặc một bộ vest đen, cà vạt đỏ, tay sách theo cái cặp chuyên dùng để đựng tài liệu… 

 

_ Xin lỗi, đây có phải là phòng hiệu trưởng không ạ? - Giọng anh ta cực kỳ cao.

 

Nghe thấy một âm thanh quen thuộc, Trang bật người tỉnh dậy. Cô nhìn vào người đàn ông vừa mới bước vào. Khuôn mặt cô càng ngày càng xanh hơn.

 

_ Phải, ai đấy… - Thầy hiệu trưởng tài mét khi thấy người đàn ông đó bước vào.

 

_ … ạ.

 

_ Chào thầy ạ! - Người đàn ông ấy cúi chào lịch sự.

 

_ Ngươi… - Giọng thầy hiệu trưởng trở nên lắp bắp.

 

_ Hê, tôi bảo anh Vũ tới mà, sao anh lại ở đây hả, Lâm? - Cường chống nạnh.

 

_ Chào em. - Lâm cười nhẹ - Em biết đó, anh Vũ vừa lập một nhà hàng nên… 

 

_ Hờ… 

 

_ Và không rủ tôi ra khai trương cửa hàng à?

 

_ Ồ không, tới tuần sau mới mở lận.

 

_ Thật? Vậy thì?

 

_ Sẽ mời mà. - Anh ta cười nhẹ.

 

_  Mà, 10 năm rồi nhỉ? Nhanh ghê.

 

Anh ta cười nhẹ rồi đưa cho cậu một cái bao thư:

 

_ Đây, anh Vũ dặn, đi qua đây gặp cậu thì đưa cái này cho cậu, hy vọng ngày khai trương cậu sẽ ghé ăn thử.

 

_ Ừm, được thôi. - Cường xé cái phong thư và đọc nó.

 

_ Anh… sao anh lại ở đây? - Mặt Tân tái nhợt.

 

_ Anh biết đâu, thì anh Vũ kêu là có người gọi, bảo tới trường 'Đức Hạnh Phẩm' gấp, nên anh mày phải bỏ dở việc tới đây này.

 

Tân quay sang nhìn Cường:

 

_ Đến cả anh Lâm và Vũ mày cũng quen thân được. Rốt cuộc mày là thằng khốn nào hả 'mọt sách'?

 

_ Này em…

 

Lâm tính cản Tân lại nhưng Cường lắc đầu ra hiệu gì đó.

 

_ Vậy, em kêu anh Vũ tới đây làm gì vậy hả Cường? Mà lâu quá ta không gặp nhau nhỉ?

 

_ Lâu? Hình như anh cố tình quên nhỉ? Hay để tôi nhắc? À mà, tới gặp rồi thì trả tiền luôn đi chứ đợi gì nữa?

 

_ Hể, em kêu bọn này tới chỉ để đòi nợ à?

 

_ Không. Nhưng lỡ gặp rồi, thì trả luôn đi chứ.

 

_ Ơ… Hay em coi phong thư kia thay cho tiền lãi tháng này nha? - Anh ta chỉ vào cái tờ giấy mời Cường đang cầm trên tay.

 

_ Ếu! Trả lẹ đêy.

 

_ Haiz… Được rồi. - Anh ta thở dài.

 

Lâm đút tay vào cặp, lấy ra một xấp 500 ngàn tre rồi đưa nó cho Cường. 

 

_ Xin lỗi nha, anh không bỏ bao thư đàng hoàng rồi.

 

_ Không sao.

 

_ Đếm xem đủ chưa?

 

Cường đếm một hồi rồi bảo:

 

_ Thiếu đấy. Ở đây chỉ có 200 triệu tre thôi.

 

_ Hả? Tiền lãi như vậy là đủ rồi mà.

 

_ Gì? Băng Nam Vũ trả nợ theo hình thức 200% cơ mà. Anh phải trả tôi 40 tỷ tre chứ!

 

_ Ơ… Là sao…

 

_ Hỏi đàn em anh ấy. - Cường nhún mày về phía Tân.

 

_ Là sao vậy hả Tân?

 

_ Em…

 

_ Mày quen luôn cả băng đảng sao? Tính ra tao với mày thân từ nhỏ mà tao không biết luôn á. - Nam đẩy cùi chỏ nhẹ vào Cường. 

 

_ Im đêy, mày thì nhớ gì.

 

_ Lạnh lùng quá man… - Nam thở dài.

 

Thấy Tân cứ ấp úng trước mặt Lâm, Cường cười nhẹ rồi bảo:

 

_ Nếu mày không nói được, thì để tao nói giùm cho, 'WS' ạ.

 

_ Mày… - Tân lườm Cường rồi định tiến tới nhưng…

 

Lâm đã đưa tay ra chặn cậu lại:

 

_ Tính làm gì đó hả?

 

_ Em…

 

_ Ở yên đó. - Lâm nhấn mạnh.

 

_ Vâng… 

 

Cường búng tay:

 

_ Ok, vậy triển đi Nam.

 

_ Hả, tao á? - Nam chỉ tay về phía mình.

 

_ Chứ chẳng lẽ tao? Lẹ lên cho người ta còn về, không thấy người ta đang bận à? - Cậu lấy cái bánh trên bàn bỏ vô miệng rồi ngồi xuống ghế.

 

_ Chỉ được cái sai là giỏi. - Nam nói nhỏ.

 

_ Tao nghe đấy.

 

_ Biết rồi mà… 

 

Cả phòng trở nên im lặng. Nam bắt đầu tường thuật lại những sự việc nghe được, thấy được ở phòng chứa dụng cụ thể thao.

 

Mọi người trong phòng thì tập trung vào câu chuyện của Nam, trong khi Nhật thì đang cố giấu cái cánh tay trái của nó vào một chỗ không ai để ý tới.

 

Một hồi sau.

 

_ Chuyện là thế đấy ạ.

 

Lâm cúi đầu im lặng.

 

_ Anh à… Nghe em giải thích đã… 

 

"Chát"






 

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện