Quyền Khí Lưu Tinh Chương 12: Cô bạn mới thật phiền phức

_ Anh…

 

Lâm tát mạnh vào mặt của Tân, vết lằn hình bàn tay hiện rõ lên mặt.

 

_ Đừng gọi tao là anh của mày!

 

_ Nhưng anh à…

 

_ Im, mày im ngay cho tao, tao không có thằng em nào như mày.

 

Rồi anh ta quay sang thầy hiệu trưởng:

 

_ Tôi… tôi thành thật xin lỗi thầy vì những hành động tàn ác của em tôi… 

 

Thầy hiệu trưởng nắm chặt lòng bàn tay của mình. Ông cố giữ gương mặt của mình điềm đạm.

 

_ Đừng xin lỗi tôi. Hãy xin lỗi người đã bị em ấy hại ấy.

 

_ Vâng, vâng ạ. - Anh ta cúi người xin lỗi.

 

Thầy hiệu trưởng nói thầm:

 

_ Nếu chúng mày biết xin lỗi thì chúng mày đã không làm thế với tao rồi… 

 

Lâm quay sang Trang, lúc này cô đang dựa vào lòng của Trâm, người run lẩy bẩy.

 

_ Anh… anh xin lỗi em nhiều lắm… Anh không biết phải làm thế nào để có thể giúp em vơi đi quá khứ đau buồn này…

 

Anh ta quỳ xuống:

 

_ Nếu em không chê, chỉ cần em muốn gì, em cứ nói, anh sẽ cố đền bù cho em những bất công mà em đã trải qua… 

 

_ Anh à, đừng như thế… - Tân tiến lại đỡ anh ta lên.

 

_ Mày cũng phải quỳ xuống với tao. Đồ rác rưởi.

 

Nói rồi, anh ta nhấn đầu Tân thẳng xuống đất.

 

_ Anh…

 

_ Đừng gọi tao là anh của mày!

 

Hai hàng lệ chảy trên gương mặt của Lâm.

 

_ Em…

 

_ Xin lỗi người ta đi!

 

_ T… tại sao?

 

_ Mày còn hỏi tại sao nữa hả, tên khốn khiếp. - Nam hét lên.

 

Tân quay sang nhìn Nam với con mắt đầy giận dữ:

 

_ Mày… 

 

Giọng của Lâm tự dưng nhẹ hẳn lại, nhưng nó làm cho bất kỳ ai nghe cũng phải khiếp sợ:

 

_ Anh không muốn nhắc lại đâu, em hãy xin lỗi người ta nhanh.

 

_ Nhưng… 

 

_ Bây giờ cả những lời anh nói em cũng không muốn nghe à?

 

_ Em… 

 

Tân cắn chặt môi, quay sang Trang và cúi đầu, nói lí nhí:

 

_ Tao… xin… lỗi…

 

_ Xin lỗi thì nói có tâm lên đêy, 'WS' thân mến. - Cường vừa bỏ cái bánh vô miệng vừa mỉa mai.

 

_ Ư… 

 

Gân xanh nổi lên khắp đầu Tân. Hắn ta lúc này chỉ muốn đứng lên bụp chết Cường nhưng ánh mắt đầy giận dữ của anh hắn đã kìm hắn lại.

 

Hắn cắn mạnh môi, rồi nói to lên:

 

_ Xin lỗi. Được chưa hả?

 

_ Hầy, có ai đi xin lỗi mà lại bảo 'được chưa' không nhỉ? Chưa được thì đi xin lỗi tiếp à? - Cường thở dài.

 

_ Ư… - Tân nghiến răng.

 

_ Thôi đành bỏ qua vậy, bắt ép nữa người ta nổ não chết mất.

 

_ 'Mọt sách', mày… 

 

Lâm tiến sát lại Trang, hay tay anh để lên đùi cô bé rồi van xin:

 

_ Em à, anh biết thằng em anh nó đã gây cho em bao nhiêu là tội lỗi. Nó cũng đã xin lỗi rồi, em tha thứ cho nó được không em?

 

Khuôn mặt Trang càng tỏ ra sợ hãi hơn, nước mắt nước mũi cô chảy ra liên tục.

 

_ Này, nếu đã xin lỗi, thế thì về phần khoản nợ của cô ấy thì tính như thế nào hả? - Cường rót trà ra ly.

 

Lâm quay sang:

 

_ Xóa hết. Về phần nó lãi bao nhiêu, tuy không chắc là anh sẽ trả lại được nhiều không, nhưng anh sẽ cố để trả đủ.

 

_ Hừm. - Cường húp lấy một hơi trà.

 

_ Trà này ngon đấy. Thầy à, thầy mua ở đâu ngon vậy ạ?

 

_ Đấy là trà của gia đình em Nhật tặng đấy.

 

_ Hô… Hèn gì, bảo sao thơm thế.

 

_ Thơm nức mũi phải không? Hàng nhà tao trồng mà. - Nhật vỗ ngực.

 

_ À, làm tao cứ tự hỏi là sao một thằng não ngắn như mày lại biết cách thưởng thức trà. Ra là do nhà có trồng à… 

 

_ Này, này. Khinh nhau phỏng?

 

_ Mà, tao ngửi thấy có mùi gì đó…

 

_ Hả, mùi gì? Gói đó đích thân tao làm đấy.

 

_ Biết ngay mà.

 

_ Có mùi gì vậy… - Miệng của Nhật bành ra đầy hoảng loạn.

 

_ Mùi của sự phù não.

 

_ Mày… 

 

Cường để ly trà xuống:

 

_ Thế, cậu nghĩ sao hả Trang?

 

Cô ấy im lặng

 

_ Không phải lo nữa đâu.

 

Nam đặt hai tay lên vai rồi xoay người cô về phía cậu:

 

_ Cậu cứ nói ra hết lòng mình đi. Cứ yên tâm, tớ sẽ bảo vệ cậu.

 

Nam cười nhẹ:

 

_ Đây là lời hứa của một người đàn ông đấy.

 

_ Ụa… - Cường ôm lấy thân mình run lẩy bẩy - Tao đã đạt đến đẳng cấp tiến hóa từ một con người thành một con gà.

 

_ Tớ…

 

_ Hãy tha thứ cho em của anh nhé, được không em?

 

Trang nhìn sang phía Lâm.

 

Cả người cô run lên lẩy bẩy:

 

_ Vâng… vâng… 

 

_ Này. - Nam gằn giọng - Sao lại tha thứ đơn giản vậy chứ?

 

_ Đúng đấy Trang. - Trâm tiếp lời.

 

_ Cậu đừng sợ, có tụi mình ở đây mà, tụi mình sẽ luôn bảo vệ cho cậu.

 

_ Đúng đó. Tuy tớ vừa nhập học, nhưng dù gì chúng ta cũng là con gái. Yên tâm đi, tụi này sẽ không bỏ rơi cậu đâu. - Linh cười nhẹ.

 

_ Tớ sẽ đánh bay lũ nào dám đối xử với cậu như thế lần nữa, nên hãy nói ra đi, đừng che dấu nữa. - Nhật quẹt mũi.

 

_ Có mày là cục tạ cho team thì có chứ đòi gánh ai. - Cường và Nam đồng thở dài.

 

_ Hả? Tụi mày muốn giề?

 

Cường lại ăn thêm một cái bánh:

 

_ Thế giờ thầy nghĩ như thế nào?

 

_ Hừm… Vụ này thầy cũng không biết giải quyết làm sao… 

 

_ Tốt. - Cường đứng dậy - Vậy em sẽ là người giải quyết. 

 

_ Ơ… Thầy là hiệu trưởng mà… 

 

Cường đứng trước mặt Tân:

 

_ Ok, nghe đây babe.

 

Mọi điều luật sau đây đều là hư cấu, chỉ xảy ra duy nhất trong bộ luật của đất nước 'Vân Long' trong truyện 'Quyền Khí Lưu Tinh'.

 

_ Theo ghi nhận của tao, mày sinh ngày 31/12/2001, nên hiện tại mày chưa đủ 18 tuổi. Cho nên, mày chỉ được coi là vị thành niên. Theo quy định tại khoản 5 Điều 107 Luật hình sự, tái bản năm 2007:

 

Người trong khoảng tuổi vị thành niên có những hành vi làm xúc phạm đến danh dự, nhân phẩm người khác sẽ phải chịu mức án là từ 20'000'000 tre đến 50'000'000 tre hoặc phạt cải tạo 5 năm tùy theo mức độ của sự việc.

 

Cường nhếch mép cười:

 

_ Do mày còn thêm cả tội tống tiền và tấn công người khác, mà nói thêm vài ba luật nữa thì dài dòng lắm. Nên tao sẽ cho mày con số cụ thể luôn.

 

Cường dí sát mặt mình lại gần Tân:

 

_ 5 năm tại trại cải tạo và hoàn trả tất cả số tiền thu lợi bất chính cũng như bồi thường số tiền là 10'000'000 tre tiền nhân phẩm và danh dự cho người bị hại.

 

_ Đúng không thầy hiệu trưởng? Hay em nên gọi là cựu luật sư? - Cường ngã đầu về phía thầy hiệu trưởng. 

 

_ Không hiểu sao nó phán được cả đống đấy mà không vấp câu nào luôn nhỉ? - Nam thở dài.

 

_ Me too… - Nhật cũng thở dài.

 

_ Ừm… Em có tố chất làm luật sư đấy.

 

_ Bỏ đêy. - Cường phủi tay - Làm luật sư nghèo lắm.

 

_ Anh thấy thế nào hả Lâm? Hợp lý rồi hẻn?

 

_ Được. Vậy anh nghe em.

 

_ Anh à… - Tân mở to mắt ra.

 

_ Được, vậy thì…

 

Cường tiến sát lại Nam và lấy điện thoại của cậu ta lần nữa.

 

_ Gì nữa vậy má?

 

_ Yên nào.

 

Cậu vừa bấm bấm gì đó, vừa nói:

 

_ Tôi sẽ không làm lớn chuyện này lên, vì nó sẽ khiến cho trường tôi nổi nhất nước do scandal này mất.

 

Cậu chỉ tay vào Trang:

 

_ Với lại người sẽ bị thiệt thòi nhiều nhất chính là cô ấy nếu như tin này bị tiết lộ. Anh cũng không muốn làm chuyện này rùm beng đúng chứ?

 

_ Cảm ơn, em tốt quá.

 

_ Khỏi, miễn. Đám nhà báo mà cứ tối ngày kéo tới đây thì sao tôi ngủ ngon được.

 

_ Trường học không phải chỗ cho em ngủ đâu… - Thầy cất tiếng nhưng có lẽ Cường đã lờ đi.

 

Cậu vứt điện thoại lại cho Nam.

 

_ Xong rồi đấy. Chiều nay 5 giờ anh chở Tân đến trước đồn công an quận, sẽ có người bảo anh làm gì tiếp theo.

 

Nam luống cuống chụp lấy cái điện thoại.

 

_ Ơn nghĩa này anh không biết trả sao cho hết nữa.

 

_ Xong hết rồi thì em xin phép đưa cô nàng 'băng giá' này xuống phòng y tế nhé. - Cường xoa đầu Trang đang run lẩy bẩy. 

 

_ Ừ, em đi đi. Thầy sẽ báo cho giáo viên dạy lớp em rằng bọn em nghỉ tiết ba.

 

_ Nhớ lát trả áo khoác cho bố đấy con kia. - Cường gõ vào trán Trang.

 

_ Nè, cậu đối xử thô bạo với con gái quá nha. - Trâm phụng má.

 

_ X… xin lỗi… - Mặt Cường đỏ tía lên.

 

_ Lát xuống đó mượn áo cho cô ấy mặc đỡ rồi tớ mang lên trả cho. - Linh cười nhẹ.

 

_ … 

 

_ Vậy, nếu xong rồi thì bọn tôi cũng xin phép về ạ. - Lâm cúi chào.

 

_ Nhớ đến đúng giờ đấy. - Cường tiến lại gần Lâm.

 

_ Anh biết mà. - Lâm gật nhẹ đầu.

 

Cường đứng chững lại với anh ta một lúc.

 

_ Thôi nhé, đi mạnh khỏe. - Cường cười nhẹ.

 

Lâm cúi chào rồi lôi Tân đi mất.

 

Cả bọn cũng cúi chào thầy và ra ngoài.

 

_ Thầy cho bọn em nghỉ hết ngày hôm nay được không ạ? - Nam giơ một ngón tay lên.

 

Thầy hiệu trưởng trả lời một cách dứt khoát:

 

_ Không!

 

_ Nhưng mà…

 

Cậu đang nói giở thì đã bị cả bọn lôi đi.

 

Sau khi cả bọn đi khuất, thầy hiệu trưởng ở trong phòng khóc tiếc rẻ:

 

_ Hộp bánh 1'000'000 tre đãi khách của tôi bị nó xực hết rồi… 

 

                     ***************

 

Trên đường đi học về:

 

_ Nè, nay Cường không đi với chúng ta à? 

 

_ Không, cậu ấy bảo cậu ấy đi mua điện thoại.

 

Trâm chạy lên phía trước:

 

_ Hể? Sao kỳ vậy? Bình thường tớ nhớ là khi mà mua đồ điện tử gì thì cậu hay đi với cậu ấy lắm mà Nam?

 

_ Tại vì tớ phải đưa cô bạn này về này.

 

_ Nè, nặng lắm không? Có cần tớ phụ không?

 

_ Không đâu, cô ấy nhẹ hều à.

 

Nói rồi cậu lại xóc người Trang lên để giữ cho cơ thể ấy không rớt xuống.

 

_ Cậu nghĩ Cường sẽ như thế nào nhỉ? - Trâm xoay nhẹ một vòng ở phía trước.

 

_ Chắc là nó đang cáu lắm ấy. Nó bảo ngày mai sẽ đồ sát tớ đấy.

 

_ Ha ha, đúng là Cường nhỉ?

 

_ Ừm.

 

_ Mà, tính ra, hai người bọn cậu thân nhau từ nhỏ nhỉ? Cậu còn nhớ không, hồi đó tớ cũng thân với một bạn nữ, thế mà giờ… 

 

Nam cúi mặt xuống đất:

 

_ Tớ không nhớ chuyện hồi nhỏ…

 

_ X… xin lỗi nha, tớ không cố ý đâu Nam… 

 

_ Không sao đâu. - Nam cười nhẹ.

 

_ Vậy là cậu không nhớ cả lời hứa đó sao Nam… - Trâm nói nhỏ.

 

Nam thấy Trâm quay mặt sang hướng khác thì liền dò hỏi:

 

_ Sao vậy? Có chuyện gì à?

 

_ Không… không có gì đâu… - Trâm lắc hai tay trước mặt như thể không có gì cả.

 

_ Mà, cậu ấy quen với cả mấy người như Tân nhỉ? Giờ tớ mới biết đấy. Vậy mà cậu ấy không nói với chúng ta gì cả. Buồn ghê.

 

_ Tớ cũng vậy. - Nam thở dài.

 

_ Mà Trâm à, kệ nó đi. Nó không nói với chúng ta chắc là do có nguyên do gì đó, nên đừng đào sâu thêm.

 

_ Ừm ừm, tớ biết mà. - Trâm cười nhẹ.

 

Trâm đưa đầu nhìn Trang, bảo:

 

_ Nhìn Trang ngủ say quá nhỉ?

 

_ Ừm.

 

Trâm cười với nụ cười buồn bã:

 

_ Nhìn cô ấy ngủ ngon vậy nhưng nếu không nói thì không ai biết chuyện đã xảy ra với cô ấy ha.

 

_ Thật không thể hiểu nổi mà. - Nam hét to.

 

_ Suỵt… - Trâm đưa tay lên miệng ra dấu im lặng.

 

_ Ấy chết… tớ quên mất.

 

Nam đánh tay về phía trước:

 

_ Tớ thề, kỳ thi đại học này, tớ sẽ quyết tâm thi vào công an để tống cổ lũ như thằng Tân vào tù.

 

Trâm cười nhẹ.

 

Nụ cười đó làm mặt Nam đỏ hỏn.

 

_ Cậu cười gì vậy?

 

_ Có gì đâu. Tớ chỉ đang nghĩ là, sau này, tớ sẽ là bạn của một chàng công an đẹp trai nào đó chăng.

 

Mặt Nam càng đỏ hơn.

 

_ Nếu quyết tâm như thế, thì ráng mà học hành chăm chỉ nghen. Cậu cứ chơi game suốt, điểm thì không được tốt nữa, phải ráng lên nghe hông?

 

_ Biết rồi mà…

 

_ Có lẽ tao đã hiểu tại sao mày thích Trâm rồi đó Cường ạ… - Nam nói nhỏ.

 

_ Sao vậy?

 

_ Không, không có gì đâu… 

 

Cả hai người vừa đi vừa nói chuyện. Họ không hề biết rằng, Trang đã tỉnh từ bao giờ.

 

"Thật ấm áp" Trang níu chặt lấy vai của Nam.

 

"Tại sao… Mùi của cậu lại không hề giống bất kỳ tên con trai nào ngoài kia vậy Nam? Tại sao cậu lại có thể sẵn lòng lao thân mình ra để cứu giúp một người không quen, không biết? Tại sao lồng ngực mình lại có cảm giác khó chịu như vậy khi ở gần cậu ta cơ chứ." Trang thắt chặt ngực mình lại.

 

"Mình… đang yêu một người đàn ông ư? Mặc dù chính mình đã thề sẽ không bao giờ tin vào đàn ông ư? Cái cảm xúc trong tim mình là gì thế này?"

 

"Khó chịu quá đi mất."

 

Cô hé mắt nhìn hai người bọn họ. Đôi mắt cô tỏ vẻ khó chịu khi thấy Nam và Trâm cười đùa vui vẻ.

 

"Mình ghét cô ta."

 

Trang bắt đầu nghĩ về những hình ảnh không mấy tốt đẹp… 








 

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện