Quyền Khí Lưu Tinh Chương 14: Lũ người xung quanh là cội nguồn của sự phiền phức

Buổi tối hôm đó.

 

"Cạch cạch" 

 

_ Được rồi nè.

 

My mở cửa lớp bước vào. Ánh đèn pin trong Smart-E của nó lờ mờ soi quanh căn phòng. 

 

Nó vừa đi vừa ngân nga. Đến chỗ ngồi, nó thò tay vào hộc bàn lấy chiếc ví bỏ quên.

 

Ngang qua chỗ ngồi của Minh, nó nói bằng giọng ngây thơ:

 

_ Từ giờ chúng ta sẽ không gặp nhau rồi, tui sẽ nhớ ông nhiều lắm á… 

 

Nó cười khoái chí rồi ra khỏi phòng.

 

"Cộp cộp cộp" 

 

Đôi giày cao gót của nó cứ nện xuống sàn gạch hành lang tạo nên những âm thanh cực kỳ khó chịu.

 

Điện thoại của My kêu lên.

 

_ Gì đấy ông già? Lát về. Làm quái gì gọi miết thế, không thấy chán à? - Nó lấy tay quấn mấy lọn tóc.

 

_ Mà này, ông đuổi lũ sáng tôi chỉ rồi chứ? Sao, chưa á? Rõ ràng chúng đánh tôi, ông không thấy má tôi bị sưng à?

 

_ Hay ông không thương mẹ với tôi nữa? Thôi im đi, tôi không nghe ông giải thích đâu.

 

Con My tắt máy:

 

_ Đồ vô tích sự.

 

Đi được một chút, thì bỗng nhiên có một làn khói màu xám bao quanh lấy khắp người nó.

 

_ Cái quái gì đây…

 

Nó nhìn xung quanh, khói xám đã bao bọc khắp cả hành lang tầng ba.

 

_ Nhìn creep nhỉ?

 

Nó móc điện thoại ra chụp lại. 

 

_ Bức ảnh kinh dị nhất năm nào.

 

_ Cheese… 

 

Nhưng.

 

_ Quái, sao lại không thấy khói trong ảnh thế này?

 

Nó xoay cái camera điện thoại khắp nơi, nhưng làn khói không hề xuất hiện ở trong đấy.

 

_ Không chỗ nào có luôn? Hay là điện thoại mình bị lag rồi?

 

Nó thở dài:

 

_ Thôi, về lẹ vậy.

 

Nhưng đi được một lúc…

 

_ Đám khói này nó che hết tầm nhìn rồi, tức quá đi mất.

 

_ Mỏi giò quá, mà sao hôm nay hành lang lại dài thế nhỉ?

 

Con My đứng sững lại.

 

_ Hình như… 

 

Nói rồi, nó rút cái điện thoại ra bật ở chế độ chụp ảnh rồi chiếu vào bảng tên của một lớp gần đó.

 

Một sự kinh hãi tột độ.

 

Lớp 12C13, nó vẫn đang đứng trước cửa lớp của mình nãy giờ.

 

_ Chuyện này… 

 

Con My cứ dáo dác nhìn xung quanh.

 

"Cộp cộp cộp"

 

_ Sao, ngạc nhiên hả?

 

_ Ai đó?

 

Một bóng đen bự không biết tự lúc nào đã xuất hiện trước mặt My.

 

_ Sợ à?

 

_ Mày… mày là ai?

 

_ … 

 

Con My chĩa cái điện thoại vào cái bóng đen đó. Hình ảnh thu lại được chỉ là một hành lang tối tăm.

 

_ Ơ, sao lại… 

 

Cái bóng đen đó tiến lại gần My.

 

_ Tao biết tỏng mày tạo ra đống khói này rồi nhé, mày muốn gì hả?

 

_ …

 

_ Đ… đừng tới đây… Mày mà tiến tới… tao đâm mày đó…

 

Con My móc dao rọc giấy trong người ra.

 

Bóng đen đó dừng lại, nở một nụ cười đầy ma quái.

 

Nó hất cái áo choàng đang mặc lên.

 

Dưới chân nó, xuất hiện thêm nhiều cái bóng đen nữa. Chúng cao cỡ tới đầu gối, nhưng lại gầm gừ một cách khó chịu.

 

Con My lia cái camera xuống mấy cái bóng nhỏ đó.

 

_ Tại sao lại không có gì hiện ra hết vậy nè… 

 

My vừa lùi vừa quơ dao rọc giấy loạn xạ.

 

_ Tao cấm chúng mày đến đây đấy… 

 

Mấy cái bóng nhỏ lao tới con My.

 

Con My nhắm mắt lại rồi cứ thế vung tay chém.

 

Một con đã cắn vào tay My làm rớt con dao xuống đất.

 

_ Đau… 

 

Nó mở mắt ra.

 

Đó là một đàn chó 'Doberman'.

 

_ Không! Không! Tránh xa tao ra! Đừng đến đây! Cút ra, cút ra…! - Con My huơ cánh tay xua đuổi.

 

Lũ chó vẫn xông tới cắn con My, ngay đầu, ngực, tay, chân…

 

Con My cứ thế lùi lại rồi đụng lưng vào lan can hồi nào không hay.

 

_ Chết…

 

Một con nữa xông tới và đẩy ngã My.

 

Con My bị trượt chân và lao thẳng xuống đất.

 

_ Aaa…

 

                    ***************

 

Sáng hôm sau, trên lớp.

 

Nhóm bạn của Cường vẫn sinh hoạt bình thường, tất nhiên là Cường đang nằm ngủ.

 

“Chát”

 

Dấu tay đỏ của con Nhài hiện rõ trên mặt Trâm.

 

Tua lại một chút.

 

Trâm đang nói chuyện với Linh vui vẻ thì tự dưng cô bị kéo người xoay ra sau.

 

Bất ngờ không kịp phản ứng, Nhài giơ tay phải vụt mạnh vào má của Trâm.

 

Cô ôm má của mình:

 

_ Cậu làm gì thế…

 

_ Mày còn tỏ ra đáng thương hả con quỷ cái? Tao biết thừa rồi. Mày đẩy My ngã từ tầng ba của trường xuống đúng không?

 

Cả lớp bắt đầu xì xào, bàn tán.

 

_ Cậu nói gì lạ vậy? Hôm qua tớ ở bên nhà Nam tới gần 10 giờ đêm lận mà…

 

Nghe tiếng đánh, Nam và Nhật bỏ điện thoại xuống.

 

Nam sốt sắng:

 

_ Có sao không Trâm?

 

_ Không…

 

_ Không hả? Vậy để tao tát mày thêm cái nữa nhé.

 

_ Mày có nhầm không đấy? Mày nghĩ một người như Trâm mà phải hãm hại một đứa ti tiện như con My ư? - Nam quát.

 

_ Im mồm! Tao không cho phép mày nói xấu My! - Con Nhài chỉ tay vào mặt Nam.

 

_ Hôm qua con My dọa lột áo mày, nên mày mới trả thù nó. Đúng không con điếm?

 

_ Ăn nói cẩn thận nha con kia. - Nam gằn giọng.

 

_ Mày dám láo hả?

 

Con Nhài giơ tay định tát thêm cái nữa thì Cường đã chụp lấy tay nó.

 

Cường đứng thẳng người dậy, đôi mắt nó lạnh như băng.

 

"Chát"

 

"Chát, chát"

 

"Chát, chát, chát"

 

"Chát, chát, chát, chát"

 

Tổng cộng 10 cú tát mà Cường đã tát vào mặt con Nhài. 

 

_ Mày…

 

_ Muốn làm gì?

 

_ Dám đánh thẳng mặt Trâm… Muốn chết không? Nếu mày đánh mặt Nam hay Nhật, tao có thể bỏ qua, nhưng mày đánh Trâm, thì nay là giỗ mày rồi.

 

_ Êy, mày… nghe ếu vui… - Nam và Nhật xua tay.

 

_ Mày… - Con Nhài ôm má.

 

_ Tao chỉ tát nó có 1 cái, mày tát tao tận 10 cái, mày có phải đàn ông không? Công bằng ở đâu hả?

 

_ Thì?

 

_ Luật của tao là 'nợ 1 trả 10'. 

 

_ Hay muốn thêm?

 

_ … 

 

_ Sao mày không nghĩ là do thằng Minh? Hay mày cảm thấy mày đánh không lại nó, mày kiếm bạn thân tao à? - Nam tiếp lời.

 

Khuôn mặt của Trâm trở nên buồn bã khi nghe thấy hai từ 'bạn thân'.

 

_ Bỏ… bỏ tay tao ra… - Nhài vùng vẫy.

 

_ Tại sao tao phải làm thế? - Cường nhìn bằng ánh mắt của bề trên.

 

Nó lại tát con Nhài thêm 10 cái nữa.

 

Và lại thêm 10 cái nữa.

 

Và 10 cái nữa.

 

Và 10… 

 

Và…

 

_ Này, dừng lại đi… Đau quá… - Nước mắt chảy trên má con Nhài.

 

_ Cường ơi, dừng lại đi… - Trâm níu áo cậu.

 

_ Tha cho tao đi mà… Mày bảo 'nợ 1 trả 10' mà, sao mày lại tán tao tới tận 60 cái cơ chứ… 

 

_ Đếm luôn à, giỏi đấy.

 

_ 10 cái đầu cho mày tát Trâm, 10 cái tiếp cho sự tổn hại gương mặt cô ấy, 10 cái nữa cho việc làm đau cô ấy, 10 cái nữa do vu khống cô ấy, 10 cái nữa cho việc sỉ nhục cô ấy, và 10 cái nữa do bố thích. - Cường liến thoắng. 

 

_ Ơ… 

 

Cậu đẩy Nhài ra:

 

_ Cút!

 

Nhài ôm lấy hai bên má của mình:

 

_ Mày cứ chờ đấy, tao sẽ giết mày, đồ khốn.

 

_ Hình như bón hành vẫn còn ít nhỉ?

 

Con My vội lùi ra xa:

 

_ Mày mà làm càng, tao sẽ kêu người tới tẩn mày đấy.

 

_ Thử xem. - Cường cười khinh.

 

_ Tao nói được, làm được, thằng khốn. Món nợ này, tao sẽ không quên đâu.

 

Nói rồi, con Nhài chạy ra khỏi lớp. 

 

Tiếng trống trường vang lên. Cô dạy Anh Văn bước vào lớp, Nhài tông trúng làm cô ngã nhưng nó không thèm quay đầu lại mà chạy đi mất… 

 

                    ***************

 

_ Ngày mai các em thi nên nhớ mà ôn bài đấy. - Thầy dạy toán đập thước lên bảng.

 

_ Vâng ạ… - Cả lớp đồng thanh.

 

Nói rồi, thầy đứng dậy, cúi chào cùng với cả lớp.

 

Lớp lại vỡ chợ.

 

_ Lại thi… - Nam than thở.

 

_ Tao thậm chí còn mới chuyển trường… - Nhật tiếp lời.

 

_ Ai biểu ngu chuyển đúng mùa thi. - Cường lại đọc sách.

 

_ Thôi nào các cậu. Học hành thì phải có kiểm tra chứ. Mà cũng toàn bài đã học với ôn rồi mà. - Trâm mỉm cười.

 

_ Thì biết thế… - Nam và Nhật đồng thanh.

 

_ Mai bọn mình cùng nhau cố gắng nha Linh. - Trâm nắm lấy hai tay Linh.

 

_ Ừm. - Linh gật đầu.

 

_ Giờ thì thấy rõ sự khác biệt giữa không não và có não rồi chứ? - Cường cười gian.

 

_ Hả? Là sao? - Nam nghệch đầu sang bên.

 

Nhật chỉ tay thẳng mặt Cường:

 

_ Mày cứ chờ đó, rồi tao cho mày xem.

 

_ Cố lên…  - Cường giơ hai tay khích lệ.

 

_ Aaa… 

 

                    ***************

 

“Cạch”

 

Tiếng cửa nhà tắm cất lên rồi mở ra.

 

Cường bước ra khỏi phòng tắm. Trên đầu cậu có cái khăn lông trắng với thân là một chiếc áo đen có hình con rắn đang quấn thành hình tròn tự cắn vào đuôi mình và mặc cái quần đùi màu xám.

 

Người cậu vẫn còn bốc ra hơi nước. 

 

"Ting"

 

Điện thoại của Cường rung lên.

 

Là Trâm nhắn.

 

"_ Nè Cường, c có giữ đc toán của t ko? T tìm trg cặp mãi ko thấy ????????????(Nè Cường, cậu có giữ đề cương toán của tớ không? Tớ tìm trong cặp mãi không thấy????????????)

 

_ Cậu kiếm kỹ chưa?

 

_ R. Hay là nó mất tiêu r???????????? (Rồi. Hay là nó mất tiêu rồi????????????)

 

_ Bên đây không thấy. Có để quên trên trường không?

 

_ Maybe? ????????????

 

_ ????

 

_ :v

 

_ Mặt còn đau không?

 

_ Ko, đỡ nh òi, mơn Cường nha. ???????????? (Không, đỡ nhiều rồi, cảm ơn Cường nha.????????????)

 

_ Ráng học mai kiểm tra đấy.

 

_ Uk uk, c cũng vậy nha, chắc t phải lên trg kiếm quá ???????????? (Ừm ừm, cậu cũng vậy nha, chắc tớ phải lên trường kiếm quá ????????????)

 

_ Cần chở lên không?

 

_ Đùa hoài, nhà c xa lắm đ. Thôi t tự đi đc. (Đùa hoài, nhà cậu xa lắm đấy. Thôi tớ tự đi được.)

 

_ Vậy cẩn thận.

 

_ Fight fight!!! ????????????. Thôi bye nha, đi kẻo đóng cửa mất. ????????????

 

_ Bye."

 

Cường nở một nụ cười đầy ấm áp.

 

_ Nay vẫn dễ thương nhỉ.

 

Cậu xuống nhà dưới, nơi thằng Nhật cùng với lũ xương khô đang chơi cờ với nhau.

 

_ Êy, thằng nhóc Slmiya này, mày chơi ăn gian à?

 

Một bộ xương lắc đầu.

 

_ Hay là mày, Slu.

 

Bộ xương khác lắc đầu.

 

_ Vậy là mày rồi, Slim ạ.

 

Nhưng bộ xương ấy lại giơ hai tay để chéo hình chữ X.

    

_ Gưa… Chẳng lẽ tao chơi dở thế à… 

 

Cả ba bộ xương cùng gật đầu.

 

Nhật lật tung bộ cờ lên:

 

_ Cái lũ khốn này…

 

Bọn nó đang chơi cờ tỷ phú, và có lẽ như Nhật đã thua thảm hại.

 

Cường đứng ngoài cửa nhìn một lát.

 

Thấy Cường đang đứng ngay cửa cười thầm, Nhật chỉ tay:

 

_ Mày cười gì hả Cường? 

 

_ Thèm vào.

 

_ Vậy chơi với bọn tao không?

 

_ Không.

 

Nhật hất hai bên vai:

 

_ Xì, sợ thua chứ gì. Tao biết mà, thứ suốt ngày cắm mặt vô sách như mày thì sao chơi mấy trò này được.

 

_ Đúng là não không bao giờ bằng được cơ bắp cả. Mày cứ đi dí mặt vào mấy quyển sách đi, tao ch…

 

"Rầm"

 

Nhật chưa kịp dứt thì Cường đập tay xuống bàn.

 

_ Chơi thì chơi. Mày nghĩ mày là ai mà hống hách với tao?

 

_ Khí phách đấy. Được rồi, vì đây là trận đấu ba, giữa tao, mày, và đám nhóc xương này, nên về nhất sẽ hưởng lợi, về nhì mua đồ ăn và về ba sẽ phải dọn nhà trong một tháng, ok chứ hả? - Nhật giơ ngón tay đặt điều kiện.

 

_ Được, triển đi.








 

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện