Quyền Khí Lưu Tinh Chương 15: Kế hoạch

Slimiya cùng với Slu và Slim kia đứng lên nhảy điệu 'gãy tay' ra vẻ chiến thắng.

 

_ Ha ha. Bọn tao thắng rồi nhá. - Nhật cười lớn.

 

Cường nhăn mặt:

 

_ Mày về chót đấy. Cười cái quần. Xàm vừa thôi.

 

_ Ơ, thật á?

 

Cường nắm đầu của Nhật đập thẳng vào bàn cờ:

 

_ Nhìn cho rõ đi thằng ngốc. Tao có 5 căn, mua được cả 4 nhà máy thủy điện và sân ga, trong khi đó thì mày KHÔNG có một ngôi nhà nào, và SỐ NỢ lên tới 1'000'000'000'000 tre đấy.

 

_ Hơ… - Nhật gục mặt xuống đất.

 

_ Dăm ba cái game mà đòi làm khó anh mày à. - Cường phủi tay.

 

Rồi một con chạy ra kéo áo Cường.

 

_ Rồi, biết mà. Mua cho là được chứ gì? Đây cũng không ngại đâu, chỉ cần hạ được thằng không não kia là được rồi. - Cậu xoa nhẹ đầu bộ xương kia.

 

Bộ xương đó đánh tay ra vẻ sung sướng lắm.

 

Cậu đứng dậy cầm lấy áo khoác: 

 

_ Mua gì?

 

_ Cho tớ xin một cái bánh bao nhé.

 

Linh rời mắt khỏi điện thoại nhìn Cường. 

 

_ Và một bịch cá khô cho lũ nhóc xương nhé, được không?

 

_ Cũng được.

 

_ Tao xin một lon 'cocel' nha.

 

'Cocel' là một dạng nước ngọt có ga, có màu nâu hơi đậm, vị ga rất mạnh.

 

_ Ếu! - Cường nhấn mạnh.

 

_ Năn nỉ mà… - Nhật ôm lấy chân Cường.

 

_ Im đi đồ thua cuộc. - Cường đá Nhật ra.

 

_ Hic… - Nhật làm dáng như mấy bà vợ bị vũ phu.

 

_ Tiền hôm nay mua đồ, do mày trả hết. - Cường thêm lời.

 

_ Tại sao? Nhưng luật… 

 

_ Đâu ai nói là người thứ hai phải trả tiền mua.

 

_ Ơ… 

 

_ Vậy đi.

 

_ Tao hết tiền rồi… 

 

_ Ồ, vậy hả? Vậy thì ghi nợ lãi 200% nhé.

 

_ Ơ… 

 

_ Đúng là cơ bắp mãi không bao giờ thắng được não mà. - Cường cười lớn.

 

_ Khốn khiếp… - Nhật đập tay xuống đất.

 

_ Đi đây, trông nhà cẩn thận đấy.

 

_ Đi cẩn thận. - Linh vẫy nhẹ tay.

 

Cường đi ra ngoài nhưng nụ cười đểu vẫn còn đó.

 

_ Cứ đợi đấy… - Nhật nghiến răng.

 

_ Ta sẽ páo chù miii… 

 

Linh lại ngồi lướt điện thoại:

 

_ Đúng là trẻ con.

 

_ Chỉ có nó thôi.

 

Nhật lấy điện thoại ra chơi game. 

 

_ Đi làm việc đi. Hứa lèo vậy hả?

 

_ Tý thôi… 

 

_ Nhanh.

 

_ Rồi rồi… 

 

_ Đồ bà chằn. - Nhật nói thầm.

 

_ Nghe hết rồi đấy.

 

_ Có gì đâu… Tui chỉ nói là dạo này Linh cute quá thôi mà… 

 

_ Đừng có mà nịnh, lẹ đi.

 

                    ***************

 

Tại một trại cải tạo nằm phía rìa của thành phố, tiếng còi báo động vang lên inh ỏi.

 

_ Nhanh lên, đừng để nó trốn thoát.

 

_ Tiếp tục tìm đi.

 

_ Bên đây không có.

 

_ Bên đây cũng không có.

 

_ Gâu gâu… 

 

Một dàn nhân viên cảnh vệ cùng với chó tuần tra chạy đôn đáo. Có vẻ họ đang tìm ai đó vừa trốn trại.

 

Ở một con hẻm nhỏ gần đó, một bóng người đang dựa sát vào tường thở gấp.

 

_ Chúng mày nghĩ nhốt tao là dễ à.

 

Hắn đập mạnh tay vào tường:

 

_ Thằng 'mọt sách' khốn khiếp. Mày cứ chờ đấy, thằng Tân này không phải hạng dễ bị sỉ nhục như thế đâu.

 

_ Nó chỉ ở quanh đây thôi, chia nhau ra tìm đi.

 

_ Rõ.

 

Có vẻ cảnh vệ đã đuổi sát nút Tân.

 

_ Khốn… 

 

Tân toang chạy đi thì tự dưng trong đầu cậu cất lên một giọng đàn ông lạ:

 

_ Không phải đường đấy.

 

Tân dáo dác nhìn xung quanh:

 

_ Ai đó?

 

_ Bình tĩnh, đừng sợ, ta là đồng minh của ngươi.

 

 _ Ngươi là ai, mau ra mặt đi.

 

Giọng nói ấy cứ phát ra ở bên trong đầu của Tân:

 

_ Nếu ngươi không bị bắt lại, thì hãy đi theo lời ta nói.

 

_ Ngươi muốn gì hả?

 

_ Ở đây, hắn ta ở đây… 

 

Các cảnh vụ đã tìm thấy hắn.

 

_ Không còn thời gian nữa đâu.

 

Tân tặc lưỡi:

 

_ Được rồi, ta nghe ngươi. Mau chỉ đường đi.

 

_ Được, nghe cho kỹ đây.

 

Một lát sau.

 

_ Thoát rồi đấy.

 

Tân thở dốc:

 

_ Sao ngươi chắc chắn được chứ?

 

_ Ta đã giúp ngươi rồi, vậy nên giờ ta muốn một sự trả công xứng đáng.

 

_ Biết ngay mà. Cũng được, ngươi muốn gì?

 

_ Dễ thôi.

 

_ Ngươi thấy cái con hẻm phía trước chứ? Chỉ cần ngươi đi tới đó là được rồi.

 

_ Vậy thôi sao?

 

_ Phải, đơn giản. Đúng chứ?

 

_ Được… 

 

Tân vừa bước vừa hỏi tiếp:

 

_ Vậy ngươi là ai, làm sao ngươi có thể nói vào trong đầu của ta được?

 

_ Cứ đi tới đó đi, là ngươi sẽ biết ngay thôi.

 

Tân bước vào con hẻm mà giọng nói đó đã chỉ.

 

_ Ở đây có cái gì đâu? - Hắn ngó nghiêng xung quanh.

 

_ Đi tới một chút nữa, ở đằng sau cái thùng rác đấy.

 

_ Hả? Ngươi muốn ta giao ma túy cho ngươi hay gì à?

 

_ Không.

 

_ … 

 

_ Ngươi có muốn mưu cầu sức mạnh không?

 

_ Hả?

 

_ Chả phải vì ngươi quá yếu đuối và thảm hại nên ngươi mới trở thành thế này sao?

 

_ … 

 

_ Nếu ngươi muốn sức mạnh, hãy làm theo lời ta nói đi.

 

_ Ý ngươi bảo ta là ta hãy bán linh hồn cho ngươi để trở nên mạnh hơn à?

 

_ Na ná thế đấy.

 

_ … 

 

Tân lẩm nhẩm:

 

_ Em xin lỗi vì lần này em đã không nghe anh, anh Lâm, em đã không nghe anh mà trốn trại mất rồi.

 

_ Nhưng em không còn cách nào khác, vì sự nghiệp và tham vọng của anh, vì chính tất cả mọi sự tôn nghiêm em dành cho anh. Và còn vì anh là người đã dang tay để cứu em. Em không thể để những vết nhơ xung quanh anh được.

 

_ Em sẽ trở thành quỷ dữ để phá tan toàn bộ rào cản chắn đường anh đi.

 

Một ký ức thuở nào chảy về trong người Tân. Cậu thấy một cánh tay rạng ngời ở đó.

 

_ Muốn đi với anh không?

 

_ Ý ngươi thế nào, lẹ đi.

 

_ Được, ta đồng ý bán mình cho ngươi.

 

_ Hay đấy, vậy hãy bước tiếp đi.

 

Tân bước đến.

 

_ C… cái gì đây?

 

Một vết nứt màu tím xuất hiện ở ngay giữa không trung.

 

_ Phải rồi, nó đây rồi.

 

_ Nó là thứ chết tiệt gì vậy?

 

_ Đưa tay ngươi vào đó đi.

 

_ … 

 

_ Không chết được đâu. Hãy đưa tay ngươi vào đó đi.

 

Tân ngưng lại một hồi.

 

Hắn nắm chặt tay:

 

_ Được.

 

Từ từ đưa tay mình về phía trước. Hắn đưa tay mình đụng vào cái vết nứt kia.

 

Luồng khí màu tím bất ngờ thổi ra từ bên trong cái vết nứt. Nó bắt đầu bao bọc lấy cơ thể Tân.

 

_ C… cái quái gì đây…

 

Chất khí đó bắt đầu thâm nhập vào cơ thể hắn. Tân la lên một cách đầy đau đớn:

 

_ Gưaaa… Ngươi, ngươi đã làm gì ta… 

 

_ Hay, hay lắm. Hỡi thế giới, ta đã quay trở lại rồi đây.

 

Giọng nói đó cười lên một cách điên loạn.

 

Tân khụy người xuống đất.

 

Vô số những cảnh vật, hình ảnh bắt đầu tràn vào mắt cậu.

 

_ Ngủ đi con…

 

_ Tao chưa làm bài tập xong, mày làm xong chưa?

 

_ Ngày mai, mình nhất định sẽ giành giải nhất cầu lông.

 

_ Chúng ta sẽ huy động tất cả các giám sát viên tới 'Hồ Cát'.

 

_ Oa oa oa… 

 

Vô vàn giọng nói chảy vào bên trong tai của Tân.

 

_ Ha ha ha… - Hắn thở gấp.

 

_ Gưaaa… 

 

Tân hét lớn lên rồi gục xuống đất, bất tỉnh.

 

                    ***************

 

8 giờ tối.

 

Đèn hai bên đường cứ nhấp nháy một cách đầy khó chịu.

 

Dòng người trên đường cũng ngày càng thưa thớt.

 

Các căn hộ cũng bắt đầu đóng cửa.

 

Cường vừa bước vừa đọc nốt cuốn sách mà cậu đang đọc mấy bữa nay.

 

Cậu thở nhẹ một hơi dài.

 

Đóng cuốn sách lại, cậu ngẩng đầu lên trời.

 

_ Đêm nay đẹp nhỉ.

 

Đêm nay là đêm trăng khuyết, có cả một dải sao xếp lại như là một dòng sông ngân vậy.

 

Cậu bước vào bên trong 'H-Omart'.

 

'H-Omart' là một siêu thị mini rất nổi tiếng và bán dường như là tất cả mọi loại sản phẩm mà người 'Vân Long' vẫn hàng ngày sử dụng.

 

"Ting"

 

Cửa mở ra.

 

_ Chào mừng quý khách.

 

Cô nhân viên cúi đầu chào.

 

_ Ể? Là em à Cường? Đi ăn đêm sao?

 

_ Không hẳn.

 

_ Hể? Là sao? Nói chị nghe nào? - Chị nhân viên chạy lên trước mặt Cường. 

 

Cậu quay nhẹ mặt sang hướng khác né tránh tầm mắt của chị ta.

 

Chị ấy đưa tay lên cằm suy nghĩ:

 

_ Bình thường em có ăn đêm đâu nhỉ?

 

_ A, đừng bảo với chị là em mời bạn qua nhà làm tiệc ngủ nha?

 

_ Không… - Mặt Cường đỏ lên.

 

_ Hè hè, chị biết rồi nhé. Đoán đúng rồi nha.

 

_ Thôi đi mẹ trẻ… 

 

Chị ấy cười nhẹ:

 

_ Vậy là cuối cùng cu cậu nhà ta cũng có bạn rồi ha.

 

_ Bình thường em vẫn có mà.

 

_ Rồi rồi, mua gì chị lấy cho nè.

 

_ Ừm… 

 

Một lúc sau, cậu đang đứng chờ chị ấy tính tiền các món hàng.

 

_ Chị này… 

 

_ Hửm?

 

_ Anh Vũ mở cửa hàng rồi đấy.

 

_ Vậy sao?

 

_ Thứ sáu tuần sau ảnh khai trương, chị có đi không?

 

_ … 

 

Chị ấy đưa cái túi đựng những vật cậu mua ra:

 

_ Xong rồi nè.

 

_ Chị vẫn không tha thứ cho bọn họ sao?

 

_ … 

 

_ 10 năm rồi còn gì. Phải tập quên đi thôi chị ạ.

 

"Rầm"

 

_ Quên sao? - Chị ấy đập mạnh tay xuống bàn.

 

_ Anh ấy đã đính hôn với chị. - Nước mắt chảy dài trên gương mặt. - Thậm chí anh ấy còn mua nhà, mua xe, ra mắt nhà chị. Và năm sau đó tụi chị sẽ làm đám cưới.

 

_ … 

 

_ Xin lỗi…

 

_ Không sao. Em đừng lo, nó ổn thôi, không sao đâu. - Chị ấy lấy hai tay dụi mắt.

 

Cường thở dài:

 

_ Em cũng mong chị sẽ sớm quên đi để tìm lại cho mình hạnh phúc. Chị cũng 28 rồi còn gì. Sắp gọi là 'già ế' đấy.

 

_ Em im đi. - Chị ấy phồng má.

 

_ Có mỗi cô bé mà 10 năm không cưa được thì đừng có lên mặt dạy đời bà chị này nhá. - Chị nhân viên khoanh hai tay lại.

 

_ Cứ đợi đó đồ 'già ế'.

 

_ Blè… 

 

Cường cười nhẹ:

 

_ Mà, thấy chị cười vui vậy, em cũng yên tâm rồi.

 

_ … 

 

_ Em đi đây. Bye chị nhé.

 

Cường toang xoay người đi thì chị nhân viên đã vội kéo áo cậu lại.

 

_ Em… 

 

Cậu quay mặt lại nhìn:

 

_ Chị… 

 

_ Chị con khỉ khô. Trả tiền đống đó đi rồi muốn đi đâu thì đi nhá.

 

_ Quên tý căng vậy.

 

_ Tính qua mặt bà hả? Không dễ đâu nha. - Chị ấy nhéo má phải của cậu.

 

                    ***************

 

Bước ra khỏi 'H-Omart', cậu xoa xoa cái má bị nhéo sưng vù lên.

 

Ngoài đường thưa thớt hẳn. Một tay sách túi, một tay Cường lại cầm cuốn sách nãy đang đọc dở.

 

Cậu quẹo vào một con hẻm tối. Đi được một chút thì tự nhiên đứng sững lại.

 

Cậu xoay đầu nhìn xung quanh:

 

_ Hình như có gì đó đang tới… 

 

Cất cuốn sách vào bịch đựng đồ, mắt cậu láo liên.

 

Chợt, một làn gió mạnh thổi tới.

 

_ Lại thêm tên điên nào đó muốn giết mình nữa à?

 

Cường đưa tay che mặt mình lại. Đến khi bỏ xuống, xung quanh cậu đã bị bao phủ bởi một làn khói xám.

 

_ Quái gì đây?

 

Cậu đưa tay sờ thử thứ khói đó. 

 

_ Cảm giác này… Hình như nó không phải là khói… 

 

"Cộp cộp cộp"

 

Tiếng bước chân vang lên ở khắp mọi nơi xung quanh cậu.

 

_ Ai đó, bước ra đi!

 

Một bóng đen từ từ bước tới gần Cường. 

 

Cái bóng đen đó đứng hiên ngang với nụ cười đầy ma quái.

 

_ Hình như là không phải… - Cường nói thầm.

 

Cậu lớn giọng:

 

_ Lộ mặt đi thằng hèn. Cứ núp núp như thể bám váy mẹ thế. Không biết nhục à?

 

_ Mày lúc nào cũng mạnh miệng nhỉ? Mày sắp chết rồi đấy, biết không?

 

_Giọng vậy thì chắc là con trai nhỉ? Nhưng sao nghe nó rè như là radio thế? - Cậu đưa tay lên cằm suy xét.

 

_ Rồi sao? - Cậu lớn giọng.

 

_ Mày là ai hả?

 

Cường bước tới chỗ cái bóng đen. Cậu tính nắm lấy cổ áo của cái gã núp trong khói đó.

 

Nhưng cậu không thể bắt được gì cả.

 

Cái bóng đen đó phân rã ra thành khói.

 

_ «Quyền Khí» sao?

 

_ Ồ, vậy ra thứ sức mạnh này gọi là «Quyền Khí» à? Tên hay đấy. Đúng là người thông minh nên cái gì cũng biết nhỉ?

 

_ Ra mặt đi, đừng núp nữa. - Cường xoay người tìm kiếm kẻ đã tạo ra dòng khói xám này.

 

_ Tao vẫn luôn đứng trước mặt mày cơ mà. Mày không thấy sao, bạn học Cường thân mến?

 

_ Bạn học? Mày học cùng lớp với tao à?

 

_ Khoan, trước mặt sao?

 

Cậu nhảy người về sau thủ thế.

 

Bỗng, Cường giật nảy người. Cậu làm rớt luôn cả bịch đồ vừa mới mua.

 

"Phập"

 

Một vật gì đó nhọn nhọn đâm vào phía sau lưng của Cường, ngay phần ruột non.

 

Giọng nói đó phát ra ngay bên cạnh tai Cường.

 

_ Buổi tối vui vẻ nhé.

 

Rút con dao ra khỏi người cậu, mùi máu tanh nồng nặc tỏa ra.





 

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện